NGẠO KIỀU ANH LẠI ĐÂY

Chuyện xưa phát sinh sau khi Lăng Nhân nhậm chức nửa năm ở bệnh viện trung tâm thành phố.

Thân là một người bác sĩ khoa chỉnh hình, từ trước đến nay luôn trầm mê trong việc cứu chữa không thể tự kềm chế được như Lăng Nhân, không biết tại sao, bỗng nhiên trở thành đối tượng chú ý của các nữ đồng nghiệp lớn tuổi trong bệnh viện.

Một ngày này, cô đón xe đến bệnh viện, lúc đến nửa đường bỗng nhiên trời bắt đầu mưa, bởi vì buổi sáng lúc ra cửa quên mang dù, lúc xuống xe quần áo bị ướt một mảnh nhỏ.

Khi đến khoa, vừa lúc gặp được khoa trưởng khoa tiết niệu tới cửa. Nhìn thấy cô vào cửa, lão chủ nhiệm bưng một ly trà cười híp mắt hỏi: "Mưa lớn như vậy, bác sĩ Lăng đích thân đi làm sao?"

"A? À... Tôi mỗi ngày đều tự mình đi làm." Lăng nhân xấu hổ mà cười cười, rồi mới cởi áo gió, thay áo blouse trắng.

Lão chủ nhiệm không thuận theo không buông tha, tiếp tục dùng ngọn lửa nhiệt tình đốt cháy cô: "Bệnh viện chúng tôi phàm là cô gái nào có dáng dấp hơi đẹp chút, ai không phải cũng có xe riêng đưa đón sao? Cô cũng nên tìm một người đưa cô đi."

"... Tôi đón xe đi làm cũng giống vậy mà." Có tài xế taxi đưa đón, cô cảm thấy rất tốt.

" Đón xe sao có thể giống vậy chứ? Dáng dấp cô đẹp như vậy, năng lực lại mạnh, tuổi còn trẻ đã làm bác sĩ mổ chính, so với tiểu hộ sĩ kia mạnh hơn nhiều. Ở phương diện vấn đề cá nhân, sao có thể thua chứ?

"..." Không có xe riêng đưa đón, coi như thua?

Lăng Nhân suy nghĩ anh cảnh sát nhà mình, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Tôi hôm nay có một ca mổ lớn, đi trước đây."

"Ài, bác sĩ Lăng, tôi nói... "Lão chủ nhiệm bưng ly trà gật gù đắc ý dẹp đường hồi phủ, vừa ra khỏi cửa gặp phải y tá trưởng khoa chỉnh hình, nhìn không được lại bát quái: "Tiểu Ngô à, bác sĩ Lăng khoa các cô đấy, đến bệnh viện cũng đã nửa năm, cô cũng nên giới thiệu đối tượng cho cô ấy đi chứ, cô đúng là chưa quan tâm đến đồng nghiệp mới."

Y tá trưởng khoa chỉnh hình vừa nghe lời này, tinh thần bát quái trong lòng lập tức chui lên, cô nhìn trái phải một chút, thấy bốn bề vắng lặng, mới nhỏ giọng nói: "Người theo đuổi bác sĩ Lăng có rất nhiều, đâu đến lượt tôi giới thiệu đối tượng cho cô ấy chứ. Bác sĩ Lưu khoa giải phẫu thần kinh, bác sĩ Trương khoa thận, còn có bác sĩ Lý khoa trung y... Ai da, có rất nhiều."

"Nhiều người theo đuổi như thế, bác sĩ Lăng đều chướng mắt?

"Đúng vậy. Ai cũng chướng mắt, toàn bộ đều cự tuyệt."

"Tôi nhớ bác sĩ Lưu khoa giải phẫu thần kinh dáng dấp không tồi, cũng là một con rùa biển, thật sự rất xứng với bác sĩ Lăng."

"Ai nói không phải chứ. Nhưng mà tôi cũng nghe nói, bác sĩ Lăng thật ra đã kết hôn rồi."

"Cái gì?! Không có khả năng. Cô nghe ai nói?"

"Đều là tin đồn. Tôi cũng không biết được từ đâu truyền tới. Tóm lại cuộc sống cá nhân của bác sĩ Lăng thần bí thật sự.”

……

Lăng Nhân cuộc sống cá nhân thần bí đang ở phòng giải phẫu liên tục làm việc đến sau chín giờ, cuối cùng buông lỏng thần kinh căng chặt, mệt mỏi kéo khẩu trang xuống, về phòng làm việc thay áo blouse trắng, rồi mới chạy đến liên hoan cùng các đồng sự cùng phòng.

Bình thường sau khi làm xong ca phẫu thuật cường độ cao này, cô sẽ trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào, nhưng hôm nay khoa có bác sĩ mới nhậm chức, chủ nhiệm yêu cầu toàn viên phải tham dự.

Cô không muốn làm đặc thù hóa, đành phải thành thành thật thật tham gia.

Đổi xong quần áo, cô treo túi xách trên cổ tay, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Lục Thiệu Đông:

【 Hôm nay phòng liên hoan, có thể sẽ về trễ một chút. 】

"Bác sĩ Lăng, ngồi xe rồi đi qua chứ?" Bác sĩ Viên cùng phòng bỗng nhiên đi tới nói.

Lăng Nhân giương mắt nhìn về phía hắn, uyển chuyển mà cự tuyệt: “Cảm ơn. Nhưng mà tôi đã gọi xe taxi."

"Như vậy sao. Vậy gặp lại ở nhà ăn."

"Ừ."

Lăng Nhân thả chậm bước chân, chờ bác sĩ Viên đi xa, cô mới lấy di động ra dùng phần mềm gọi xe.

"Chị Nhân Nhân. Ngồi xe bác sĩ Viên không phải tốt sao, dù sao cũng tiện đường, chị vì sao lại cự tuyệt?" Trần Vũ Đồng khoác tay lên lưng cô nói.

Trần Vũ Đồng là nghiên cứu sinh khoa trưởng đưa đến làm thực tập sinh, tính cách hoạt bát sáng sủa, trời sinh tự quen thuộc, nhỏ hơn Lăng Nhân hai tuổi.

"Chị cũng nhìn ra, bác sĩ Viên có ý tứ với chị rồi chứ?" Trần Vũ Đồng nghiêng đầu xấu xa hỏi.

Lăng Nhân: "Đừng nói lung tung. Chị quen ngồi xe taxi."

"Đây cũng không phải là em nói loạn. Mọi người đều đang đồn, chị khẳng định là... Không hài lòng với chồng của mình, cho nên mới cho tới bây giờ không giới thiệu anh ấy cho mọi người biết. Rất nhiều bác sĩ đều muốn cạy góc tường đấy."

Lăng Nhân nhíu mày: "Có lời đồn này?"

"Ừ. Còn có khó nghe hơn đấy."

"Là gì?"

“Ai nha, không nói. Chị gọi xe tới chưa? Em ngồi ké xe với chị."

Lăng nhân cũng lười quản những đồn đại bịa đặt kia, liền không hỏi tới nữa, ở ven đường tìm một vòng, tìm được xe taxi cô gọi.

"Đến. Lên xe."

Nói xong liền dưới cơn mưa nhỏ chạy tới xe taxi, nhanh chóng chui vào ngồi, chờ Trần Vũ Đồng lên xe, báo địa chỉ cho tài xế, sau đó kiểm tra tin nhắn.

Vừa rồi khi đội mưa chạy nhanh, hình như nghe được tiếng di động reo lên.

Mở màn hình, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Lục Thiệu Đông.

Lăng nhân không tự giác cong lên khóe miệng, vừa muốn mở tin nhắn ra, chợt nghe Trần Vũ Đồng nói: "Đông ca? Anh rể sao?"

Từ sau khi kết hôn, người nào đó mạnh mẽ đổi ghi chú trong di động thành " Đông ca ".

Lăng Nhân gật đầu: "Ừ."

"Anh rể muốn tới đón chị sao? Sau khi ăn cơm xong sao." Trần Vũ Đồng cười hì hì hỏi.

"Chắc không. Anh ấy rất bận."

"Cắt! Đàn ông nói bận đều là mượn cớ. Anh ấy nếu thật lòng nghĩ đến đón chị, bận rộn đi nữa cũng có thể dành ra thời gian tới."

"... Anh ấy có chuyện phải làm quan trọng hơn đón chị."

"Chị Nhân Nhân à! Chị chính là quá hiền lành quá ôn nhu quá hiểu chuyện! Chị vào bệnh viện làm lâu như vậy, anh ấy lại một lần cũng không xuất hiện. Lần trước chị trực đêm nhận được một ca cấp cứu, ở trong phòng giải phẫu liên tục tác nghiệp mười mấy giờ, giải phẫu vừa kết thúc liền bởi vì mệt nhọc quá độ mà té xỉu, anh ấy cũng không tới xem chị."

"Là chị không thông báo cho anh ấy."

"Cho nên em mới nói chị quá hiểu chuyện đấy!"

Lăng nhân không có biện pháp giải thích tính đặc thù của công việc Lục Thiệu Đông cho Trần Vũ Đồng, liền thuận miệng qua loa nói: "Em nói rất có đạo lý." Sau đó kiểm tra tin nhắn.

【 Đông ca: Được. Gửi địa chỉ nhà ăn cho anh. 】

Hả?

Anh thật sự muốn tới đón cô?

Trong lòng Lăng Nhân hơi vui, vội vàng gửi địa chỉ.

【 Giang Than số mười tám. 】

...

Đội hình cảnh thành phố.

Lục Thiệu Đông nhìn cô vợ nhỏ nhà mình gửi tin nhắn tới, ánh mắt ngẩn ra.

"Anh vừa mới nói, nghi phạm ẩn núp ở đâu?" Anh hỏi đội phó.

"Tiệm thịt nướng Nhật Bản Giang Than."

"Số mấy?"

"Số mười tám."

Giang Than số mười tám.

Trái tim Lục Thiệu Đông trầm xuống, nhanh chóng lấy súng giắt bên eo ra, trầm giọng nói: "Lập tức xuất phát."

"Anh muốn đi?" Đội phó kinh ngạc không thôi, "Anh không phải vừa nói, tối nay muốn đón chị dâu tan làm, để cho tôi dẫn đội sao?"

Giang Than số mười tám.

Khi Lăng Nhân cùng Trần Vũ Đồng tới, mọi người đã chọn xong đồ ăn, đang nói chuyện với nhau.

"Bác sĩ Lăng hôm nay vất vả rồi." Khoa trưởng châm trà cho Lăng Nhân.

Lăng Nhân vội vàng đoạt lấy bình trà trên tay khoa trưởng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chủ nhiệm. Tôi tự mình làm là được rồi."

Tự rót trà cho mình, cô lại rót cho Trần Vũ Đồng một ly, sau đó trả lại bình trà về, tay mới vừa buông, liền nghe Trần Vũ Đồng kêu lên: "Oa oa! Một anh đẹp trai đi vào kìa!"

Các nữ đồng nghiệp trẻ tuổi rối rít nhìn sang, đều lộ ra vẻ mặt hoa si.

"Bạn học Trần, con gái phải rụt rè chút." Khoa trưởng trêu ghẹo nói.

Trần Vũ Đồng cười hắc hắc, sau đó đẩy Lăng Nhân: "Chị Nhân nhân, có soái ca."

Lăng Nhân không có hứng thú với soái ca, nhưng Trần Vũ Đồng vẫn luôn đẩy cô, cô đành phải không có hứng thú mà nghiêng đầu nhìn lại.

— — sau đó liền sợ ngây người.

"Đẹp trai chứ?" Trần Vũ Đồng cười hì hì hỏi.

"À... Ừ..."

Lăng Nhân nhìn Lục Thiệu Đông đi vào cửa, cười có chút 囧.

Anh mặc thường phục, tròng mắt đen hơi trầm xuống, gương mặt góc cạnh rõ ràng nhìn hết sức lạnh lùng nghiêm túc, quanh thân tỏa ra một loại khí chất thần thánh bất khả xâm phạm.

Quả thật đẹp trai làm cho tâm hồn thiếu nữ... Đập loạn.

Nhưng mà sao anh lại đến nơi này?

Không phải là tới đón cô chứ?

Cô còn chưa bắt đầu ăn đâu.

Lăng Nhân rối rắm nên bảo anh đi về trước lát nữa lại đến, hay là gọi anh qua giới thiệu cho mọi người biết, lại thấy anh không nhìn cô một cái, đi thẳng bên lầu.

Sau đó, năm sáu cảnh sát mặc đồng phục nối đuôi nhau đi vào, rối rít đi theo anh xông lên lầu.

Lăng Nhân:...

Thì ra là đang phá án.

May mà vừa rồi không gọi anh qua.

Lăng nhân thu hồi tầm mắt, tiếp tục yên lặng mà uống trà.

Trần Vũ Đồng còn ở một bên hoa si: "Wow, xem tư thế này, mới chỉ là quân áo thường thôi. Ai, khó trách bên cạnh em không có anh đẹp trai nào, bây giờ anh đẹp trai đều dâng hiến cho quốc gia rồi."

"Bệnh viện chúng ta không phải có rất nhiều soái ca sao? Bác sĩ Viên của chúng ta cũng không tệ, nếu không, giới thiệu cho cô?" Khoa trưởng lấy hai người nói đùa.

Trần Vũ Đồng từ trước đến giờ hào phóng, sau đó theo lời khoa trưởng nói: "Bác sĩ Viên mới chướng mắt tôi đấy. Đâu phải đại mỹ nhân như chị Nhân Nhân chứ, mới vào được mắt bác sĩ Viên, đáng tiếc, chị Nhân Nhân đã kết hôn rồi."

Bác sĩ Viên trời sinh tính thẹn thùng, bị Trần Vũ Đồng trêu chọc như vậy, mặt cũng có chút đỏ. Hắn vốn lớn lên trắng nõn sạch sẽ, gương mặt đỏ lên nhìn rất rõ ràng.

"Bác sĩ Lăng kết hôn thật sớm.” Hắn thấp giọng cảm thán nói.

Khoa trưởng: "Bác sĩ Lăng kết hôn rồi sao? Tôi còn tưởng là lời đồn chứ."

Lăng Nhân cười trả lời: "Vâng. Kết hôn đầu năm nay." Nói xong, theo bản năng là sờ sờ nhẫn cưới trên cổ. Cô ngày thường khi tiến vào phòng phẫu thuật không thể đeo nhẫn, Lục Thiệu Đông cố ý mua cho cô một sợi dây chuyền dùng để treo chiếc nhẫn.

"Bác sĩ Lăng dáng dấp đẹp như vậy, chồng cũng nhất định rất tuấn tú chứ?" Một vị nữ đồng nghiệp ngồi ở đối diện bát quái nói.

Có người nổi lên đầu, các nữ đồng bào khác cũng bắt đầu bát quái mồm năm miệng mười.

"Bác sĩ Lăng điều kiện tốt như vậy, chồng chắc chắn sẽ không kém. Lúc nào đưa đến cho mọi người cùng nhìn? Cũng nhân tiện để cho các nam đồng bào trong bệnh viện thừa dịp còn sớm từ bỏ ý định nha. Ha ha."

"Đúng đúng đúng, Tôi cũng siêu cấp tò mò. Nếu không gọi đến cùng ăn cơm chứ?"

"Ai nha, anh rể rất bận rộn, nào có thể tới ăn cơm chứ!"

Câu cuối cùng là Trần Vũ Đồng nói. Cô thấy sắc mặt Lăng Nhân lúng túng, thế là ra mặt giảng hòa.

"Không thể tới ăn cơm, ảnh chụp cũng phải có chứ? Để cho mọi người xem mặt mũi Lư Sơn* của đại soái ca." Lòng bát quái của những nữ đồng bào bất tử.

*Lư Sơn Chân Diện: Hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn, bộ mặt thật...

Lăng nhân khó xử không thôi, yên lặng mà nâng chén trà lên làm bộ uống trà.

Ảnh thì đúng là có. Cho mọi người xem cũng không có gì không được.

Nhưng Lục Thiệu Đông lúc này đang ở trên lầu phá án, vạn nhất mọi người thấy ảnh nhận ra anh, ảnh hưởng anh phá án thì phiền toái.

— — dẫu sao các cô vừa rồi còn muốn gọi người qua cùng ăn cơm.

Lăng Nhân liên tiếp nhấp mấy ngụm trà, đang suy nghĩ nên nói sang chuyện khác thế nào, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy Lục Thiệu Đông xuống lầu, trong tay giữ một thiếu niên râu ria xồm xoàm, gầy giơ xương.

Cô nhìn anh đi mấy bước, xác nhận anh không bị thương, mới an tâm thu hồi tầm mắt, nói với đồng sự: "Dáng dấp không khác vị cảnh sát kia lắm."

"Wow! Đẹp trai như thế?! Thật hay giả?" Trần Vũ Đồng cả kinh kêu lên.

Những người còn lại phản ứng lại — —

"Đẹp trai như vậy còn giấu sao? Bác sĩ Lăng, cô không phải nói đùa với chúng tôi đấy chứ."

"Dáng dấp của vị cảnh sát vừa rồi tựa như đại minh tinh, cũng không phải trình độ tùy tiện gì có thể nói không khác lắm."

"Bác sĩ Lăng, cô chẳng lẽ có nỗi niềm gì khó nói?"

"Ai da, chuyện riêng tư của người khác, mọi người cũng không nên hỏi nhiều. Ăn thịt ăn thịt, không ăn liền cháy giờ."

Luồng gió bắt đầu thổi theo chiều hướng xấu.

Lăng Nhân chợt nhớ tới lúc ở bệnh viện, Trần Vũ Đồng nói " còn nói khó nghe hơn nữa ", đoán được mọi người tám phần nghe được lời đồn đãi gì rồi.

Cô cúi đầu mím miệng lắc lắc đầu, không nói thêm nữa.

"Chị Nhân Nhân... " Trần Vũ Đồng áy náy không thôi. Nếu không phải cô lấy chị Nhân Nhân ra nói đùa, mọi người cũng không chuyển đề tài lên người chồng của chị Nhân Nhân.

Khóe miệng Lăng Nhân cong lên một độ cong nhàn nhạt, khẽ... Cười, ôn nhu nói: "Không sao cả. Ăn cơm đi."

...

Bởi vì có chủ nhiệm ở đây, sau khi đề tài bát quái kết thúc, mọi người đều câu nệ, tất cả lặng lẽ ăn thịt, cũng may có đồng sự mới Trần Vũ Đồng làm sống động bầu không khí, đợt liên hoan này cũng không quá lúng túng.

Sau khi tan cuộc, mọi người tiễn khoa trưởng đi trước, sau đó mới thảo luận việc đi xe.

"Xe của tôi có thể chứa bốn người." Bác sĩ Viên chủ động nói.

"Chị Nhân Nhân, em đi cùng chị." Trần Vũ Đồng nói.

"Được." Lăng Nhân đang muốn gọi xe, bỗng nhiên khóe mắt thoáng qua, phát hiện cách đó không xa bên cạnh một chiếc việt dã màu đen, một bóng người đang nghiêng người dựa vào.

Giữa tay anh kẹp điếu thuốc, ở trong ban đêm lập lòe lúc sáng lúc tối.

Lăng nhân lập tức vui mừng ra mặt, muốn chạy qua, chân phải vừa mới nhấc lên, lại lo lắng anh còn đang phá án, liền do dự chưa quyết định.

Có lẽ là cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, anh bỗng nhiên dập tắt thuốc, đi tới.

"Hả? Là anh cảnh sát đẹp trai trước đó kìa. Anh ấy đang đi tới phía chúng ta sao? Chẳng lẽ có người phạm vào chuyện gì?" Trần Vũ Đồng lẩm bẩm.

Những người còn lại cũng rối rít nhìn sang, tất cả mặt đầy tìm tòi nghiên cứu.

Lục Thiệu Đông coi thường ánh mắt mọi người, tầm mắt từ đầu đến cuối rơi vào trên người cô vợ nhỏ nhà mình, sải bước đi tới ngừng ở trước mặt cô, lạnh nhạt hỏi: "Có thể đi được chưa?"

"Ừ." Lăng Nhân ngoan ngoãn gật đầu, rồi mới hỏi: “Anh phá án xong rồi sao?"

"Chưa."

"A?"

"Công việc phía sau có những người khác phụ trách. Anh tới đón em, thuận tiện bắt người."

... Thuận tiện bắt người.

Cô còn tưởng rằng anh tới đây bắt người, thuận tiện đón cô đấy.

Trong lòng Lăng Nhân ấm áp, cúi đầu mím miệng cười, sau đó quay đầu nói với Trần Vũ Đồng: "Cùng đi, trước đưa em về nhà."

Mặt Trần Vũ Đồng ngơ ngác, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Chị Nhân Nhân lúc trước nói anh rể — — dáng dấp không khác vị cảnh sát kia lắm.

Thật ra thì không phải không khác lắm, mà giống nhau như đúc!

Vị cảnh sát đẹp trai này, chính là anh rể!

A a a a a!

Trần Vũ Đồng không khống chế được trái tim nhỏ của mình — —

"Anh rể, có thể giới thiệu một đối tượng cho em không? Đẹp trai không khác gì anh ấy."

Lăng Nhân: "..."

Hai chữ " anh rể " lấy lòng Lục Thiệu Đông. Khóe miệng anh cong lên, gật đầu, giọng dứt khoát: "Ngày khác mang cô đi tới cục chọn."

— — đi, cục, chọn!

Ha ha ha! Mùa xuân của cô cuối cùng cũng cũng sắp đến!!!

Trần Vũ Đồng cao hứng thiếu chút nữa giậm chân, quay đầu liếc mắt nhìn đám người bát quái Lăng Nhân kia, thật muốn hỏi mặt các cô có đau không.

...

Đưa Trần Vũ Đồng về, Lăng Nhân mới buông xuống tất cả câu nệ, ngồi ghế phó ngọt ngào cười với Lục Thiệu Đông.

Lục Thiệu Đông tâm tình tốt cong môi lên, nghiêm túc lái xe, thường thường ngó nhìn cô một cái, chờ đến đèn đỏ, giơ tay lên xoa xoa đầu cô, hỏi: "Cười ngây ngô gì?"

"Không gì cả. Vui vẻ."

"Bởi vì anh tới đón em?"

"Ừ."

"Vậy anh sau này mỗi ngày đều đưa đón em đi làm."

"Có thật không?" Ánh mắt Lăng Nhân sáng lên, ngay sau đó ảm đảm xuống, lắc đầu nói: "Cũng không cần. Công việc quan trọng.”

Lục Thiệu Đông cong môi nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó chuyển tay lái quẹo phải, quay bên đường Lâm Giang, đi thẳng tới vùng ven sông, anh không chớp mắt nhìn chăm chú đường xá phía trước, hờ hững nói: "Không có gì quan trọng hơn em."

Một câu vân đạm phong khinh theo gió mà tới bên tai Lăng Nhân, cô rũ mắt, nụ cười bên khóe miệng trở nên rụt rè.

Trầm mặc một hồi, cô đáp lại: "Anh cũng vậy."

Không có gì quan trọng hơn anh.

Ngày hôm sau, nhóm bác sĩ y tá bệnh viện trung tâm thành phố phát hiện, bên cạnh Lăng bác sĩ tài mạo song toàn có thêm một vị hộ hoa sứ giả.

Anh cảnh sát này còn đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ.

Bát quái này bùng nổ làm cho khoa trưởng khoa tiết niệu trà cũng không rảnh uống, trực tiếp tuyên truyền toàn viện — —

"Bác sĩ Lăng nay hoa đã có chủ..., đối tượng chú ý vị kế tiếp là bác sĩ Chu khoa hô hấp."

Kết quả, Lăng Nhân lúc này thất sủng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi