NGẠO MẠN

3.

“Anh lại ức hiếp tôi”

Trống ngực của Phương Bạch Cảnh nháy mắt rớt xuống, động tác vùng vẫy của cậu nh ỏ dần, cũng không còn hùng hùng hổ hổ, một lần nữa lùi về góc tường, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Anh, anh tính nợ gì với tôi chứ? Tôi còn chưa tính với anh đây! Chính anh mới nãy động tay động chận làm gì đó chứ đâu!”

Nói qua nói lại, Phương Bạch Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có lý, cậu lại ưỡn ngực: “Anh ngoại trừ giở thói sàm sỡ ra thì còn làm gì được nữa? Mới nãy Kỷ Vĩ Nhạc ở ngay ngoài cửa, anh dựa vào đâu mà bịt miệng không cho tôi nói chuyện với anh ta? Vạn nhất người khác tưởng rằng chúng ta ở trong này làm bậy gì thì sao! Anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn cần thể diện!”

Phương Bạch Cảnh liên thanh nói một đống như súng máy, đầu mày Phó Phong vẫn chẳng hề nhăn lại.

Chờ Phương Bạch Cảnh nói xong, y mới bằng lặng điềm tĩnh nhướn mi hỏi: “Nói xong rồi à?”

“.......Ừ”

Loại cảm giác này giống y như đấm vào bông vậy, cổ chân cậu còn bị Phó Phong nắm trên tay, nâng hồi lâu khiến chân Phương Bạch Cảnh mỏi muốn chết, cơ đùi như sắp bị rút gân.

Phương Bạch Cảnh lại nhấc chân đạp Phó Phong: “Mau buông ra.”

Lần này cậu đá thật sự có chừng mực, cậu không đi giày, chân trần y như móng vuốt mèo đạp mấy cái trên đùi Phó Phong.

Không giống như đang đá người, mà lại càng giống đang v3 vãn.

Ngón tay Phó Phong khẽ trượt, không đau không ngứa đ è xuống sợi gân xanh gồ lên trên mắt cá chân Phương Bạch Cảnh, gan bàn chân cậu liền kéo căng theo bản năng.

Cậu trừng mắt lườm Phó Phong, quần áo nửa mặc nửa rơi vẫn còn mắc trên người, vết tích xanh xanh hồng hồng trên thân rơi vào trong mắt Phó Phong. Y liền có sự thỏa mãn quỷ dị.

Nhưng thời điểm tầm mắt y lướt qua tay phải của Phương Bạch Cảnh, thần sắc chợt tắt.

Phó Phong buông tay ra, vươn tay lấy chiếc áo ngắn Phương Bạch Cảnh treo trên móc áo, thấp giọng nói: “Duỗi tay ra.”

Phương Bạch Cảnh biết y là có ý gì, cậu khó chịu nói: “Để tôi tự mặc!”

Phó Phong rất kiên nhẫn lặp lại: “Duỗi tay ra.”

Giằng co một lát, vẫn là Phương Bạch Cảnh thỏa hiệp, cậu nâng tay, tùy ý để Phó Phong mặc đồ cho mình như một đứa trẻ.

Vẻ mặt Phương Bạch Cảnh tức tối bất bình, cậu cũng không rõ Phó Phong là có đam mê gì, chỉ cần hai bọn họ ở chung với nhau, cậu trong mắt Phó Phong liền y hệt như kẻ vô dụng, ngay cả chuyện mặc quần áo thế này Phó Phong cũng đều cưỡng ép giúp cậu.

Giúp cậu mặc chiếc áo ngắn tay vào xong, Phó Phong lại cầm quần dài bên cạnh, rất tự nhiên ngồi xổm xuống nói: “Nhấc chân lên.”

Phương Bạch Cảnh mím môi dưới, mặt không chút thay đổi kéo vạt áo xuống một chút, mới nâng chân thò vào trong ống quần.

Cậu tự an ủi trong lòng, có sao đâu, đây là Phó Phong đang hầu hạ cậu đó! Là Phó Phong xin được mặc quần áo cho cậu! Đãi ngộ này người khác cả đời cũng chẳng có đâu!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sắc mặt Phương Bạch Cảnh lại càng ngày càng kém.

Áo ngoài Âu phục trên thân Phó Phong đã cỡi ra, tay áo sơmi xắn lên trên khuỷu tay, lộ ra một đoạn bắp tay rắn chắc hữu lực, cổ tay y mang một chiếc đồng hồ xa xỉ, mặt đồng hồ có những vệt xước nông.

Y cúi đầu, giúp Phương Bạch Cảnh thắt dây giày.

Phó Phong trộm thấy nét mặt Phương Bạch Cảnh có chút bất thường, theo thói quen hỏi han, “Lại giận gì à?”

“Giận á?” Phương Bạch Cảnh cười lạnh một tiếng, “Đùa đấy à! Tôi sao có khả năng giận chứ!”

Phương Bạch Cảnh ngẩng đầu lên, rõ ràng bắt đầu từ lúc Phó Phong tiến vào gian thay đồ cậu liền bị áp chế gắt gao, nhưng cằm Phương Bạch Cảnh một mực hếch lên cao.

Cậu va vào vai Phó Phong tiến ra bên ngoài, thời điểm đi ngang qua còn nặng nề mà “Hừ” một tiếng, cường điệu nói: “Tôi với anh thì có gì để mà giận dỗi chứ?”

Phó Phong khẽ vuốt quanh đồng hồ, bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Điều Phương Bạch Cảnh không chịu được nhất chính là bộ dạng này của Phó Phong, giống như cậu là thứ thú cưng nào đó Phó Phong nuôi ở bên người, rảnh rỗi thì mang ra trêu chọc, cáu kỉnh thì dỗ một cái là được.

Cậu đây cũng không thèm!

Phương Bạch Cảnh đột ngột xoay người, bổ nhào vào thân Phó Phong, hung tợn nhe răng nanh cắn lên cổ Phó Phong.

Phó Phong vô cớ bị cắn cũng không nổi giẩn, Phương Bạch Cảnh cắn không đủ lực, cũng chẳng biết có thể lưu lại dấu răng hay không.

Sắc mặt y không đổi xoa xoa đầu Phương Bạch Cảnh, giọng điệu như thường hỏi: “Cắn đủ chưa?”

Phương Bạch Cảnh càng thêm giận dữ, nhưng cậu đã phơi nắng cả một chiều, đã không còn khí lực gì, chẹp chẹp thả lỏng miệng nhoài trên người Phó Phong, rầu rĩ nói: “Chưa đủ.”

Phó Phong tự nhiên dắt tay cậu, cầm di động gọi điện thoại cho lái xe, bảo ông lái qua đây.

Thời tiết quá nóng, Phương Bạch Cảnh căn bản không muốn nắm tay.

Cậu dùng lực hất ra, ngược lại bị Phó Phong trở tay giữ lại. Phó Phong đang nhận một cuộc điện thoại công việc, y nhíu mày, che microphone lại nói: “Đừng nghịch.”

Phương Bạch Cảnh cạn lời, cậu dùng khẩu hình nói: “Tôi không muốn nắm tay.”

“Mảnh đất ngoại thành Tây không cần tranh, thời gian khai phá còn chưa được định, mà dù khai phá cũng không nằm ở khu trung tâm. Hơn nữa có khả năng rất lớn sẽ không tiến hành theo kế hoạch nguyên bản của chính phủ, nên không cần thiết.”

Chất giọng bàn chính sự của Phó Phong lạnh lẽo, ánh mắt từ đầu đến cuối lại vẫn nhìn khóa vào Phương Bạch Cảnh đi sau y nửa bước, như thể sợ cậu sẽ chạy trốn mất.

Y nói xong một câu cuối cùng, ngắt điện thoại.

Phó Phong quay đầu, bước chân bất chợt ngừng lại. Y quay đầu, tự nhiên rũ mắt nhìn chằm chằm Phương Bạch Cảnh hỏi: “Không muốn nắm tay tôi, là muốn nắm tay người khác phải không?”

Hôm nay là ngày thứ hai Phương Bạch Cảnh quay phim, cậu tạm thời còn chưa chấp nhận được việc kịch bản của mình bị nguời khác vô duyên vô cơ sửa đổi. Cậu vốn đang tâm phiền ý loạn, đương nhiên biết Phó Phong là đang nói điều gì.

Chẳng phải thời điểm nhập vai cậu đã chạm vào tay Trần Vận sao?

Lời chất vấn của Phó Phong làm cho Phương Bạch Cảnh cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Đây là công việc của cậu, Phó Phong tùy tiện nhúng tay vào công việc của cậu còn chưa tính sao?

Hiện tại dựa vào cái gì mà giở cái thái độ này chứ?

Cậu dùng lực hất tay Phó Phong ra: “Đúng! Ai cũng đều được, ngoại trừ anh!”

Xe Phó Phong đỗ cách đó không xa, Phương Bạch Cảnh hùng hổ tiến đến, kéo văng cửa xe ra rồi khoan khoái ngồi vào trong.

Cậu khoanh tay ngồi vài giây mới nhận ra, đây là xe của Phó Phong, hiện giờ cậu chẳng phải là tự dâng mình vào hang hổ à?

Biểu cảm của Phương Bạch Cảnh biến đổi, vươn tay sờ tay nắm cửa, phía sau đột nhiên truyền đến một luồng lực kéo cậu lại.

“Chú Vương, lái xe.” Phó Phong ngồi ở bên kia, liếc mắt nhìn cậu bổ sung một câu, “Khóa cửa lại.”

Phó Phong chỉ lôi cậu lại lúc ban đầu, xong rồi không quản cậu nữa, giống như trong xe chỉ có một mình y, cúi đầu tiếp tục lật xem tài liệu.

Tư thế ngồi của y là được luyện từ thuở nhỏ, sống lưng thẳng tắp.

Phương Bạch Cảnh thoạt nhìn như cậu nhóc tiểu học mắc tăng động giảm chú ý, mông liên tục xê dịch, nhịn không được lén liếc nhìn  Phó Phong một cái.

Dẫu cho cậu không muốn thừa nhận, nhưng Phương Bạch Cảnh quả thật có chút kinh sợ.

Cậu nhiều lần gây hấn trực tiếp với Phó Phong, mỗi lần đó đều phải chịu giáo huấn, nhưng bao lần vẫn không nhớ đòn, mỗi khi khống chế được lại nổi cáu.

Chính là một vòng tuần hoàn vô hạn.

Yết hầu Phương Bạch Cảnh lăn lên xuống, Phó Phong chưa nói gì, song cậu lại có thể cảm nhận được áp suất nặng nề trên người Phó Phong, sắp ép cậu đến ngạt thở.

Sau lưng cậu chính là cửa xe, cánh tay Phương Bạch Cảnh dán lên cửa xe.

Trong lòng Phương Bạch Cảnh có sự uất ức khó cất thành lời, ở bên Phó Phong, cậu nổi giận còn nhiều hơn cả 21 năm trước cộng lại.

Chiếc xe lẳng lặng đi trên đường, nhà của Phó Phong ở khu biệt thự tấc đất tấc vàng, chiếc cổng sắt tại thời khắc thấy xe từ xa đến liền từ từ mở ra.

Chú Vương từ đầu tới cuối chẳng hé một lời, an phận lái xe vào đúng chỗ đỗ, quay đầu chờ chỉ thị của Phó Phong.

Phó Phong nâng tay, lòng bàn tay hất một cái hướng vào trong.

Xe được mở khóa, Phó Phong bước xuống xe trước, y mở cửa xe bên kia, lôi Phương Bạch Cảnh đang giả làm đà điểu ra.

Phó Phong không thích trong nhà có người ngoài, thời gian y về nhà, nhóm người giúp việc đều đồng loạt ở trong phòng riêng tại một khu độc lập khác.

Y một đường tóm cổ tay Phương Bạch Cảnh, lôi người vào trong nhà.

Trong biệt thự vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân một trước một sau vang vọng. Phó Phong kỳ thật đi không nhanh, chỉ là Phương Bạch Cảnh không cam lòng đi theo sau y, cho nên tiếng bước chân nghe ra hết sức nặng nề.

Phương Bạch Cảnh thất tha thất thểu theo sát sau y, thời điểm nhếch nhác ngẩng đầu, phát hiện bản thân bị Phó Phong lôi vào trong phòng tắm.

Bồn rửa mặt sạch đến phản quang, Phó Phong nắm cổ tay cậu, dùng một tay khác mở vòi nước.

Tiếng nước tựa như nước lũ phá đê ào ào trút xuống.

Phó Phong nắm tay phải cậu, duỗi tới dưới vòi nước, tay Phương Bạch Cảnh bất ngờ không kịp đề phòng bị lạnh buốt.

“Anh ——”

Cậu chưa kịp nói gì, Phó Phong đã bóp nước rửa tay, bôi lên tay cậu.

Vết chai mỏng trên bụng ngón tay của Phó Phong, vuốt v e qua từng ngóc ngách trên bàn tay cậu, đầu ngón tay Phương Bạch Cảnh bắt đầu đỏ dần.

Bọt xà phòng chất đống trong bồn rửa mặt, còn chưa kịp tản ra hương vị gì, đã bị dòng nước xả trôi

Phó Phong rửa thật sự cẩn thận, ngay cả kẽ ngón tay cũng không buông tha.

Phương Bạch Cảnh không nhịn được buột miệng chửi bới: “Anh lại phát điên cái gì thế!”

Đáp lời cậu chính là một nụ hôn, eo cậu bị người bế xốc lên, mông đặt lên gạch men sáng bóng.

Phương Bạch Cảnh giãy dụa, chai lọ trên kệ rửa mặt bị cậu hất rơi xuống, tay phải lại bị ép buộc đan xen mười ngón với Phó Phong.

Eo cậu bị Phó Phong ôm ghì, như gông cùm trói buộc, ngay cả cựa quậy cũng khó khăn.

Phương Bạch Cảnh chỉ có thể đỏ mắt, bị Phó Phong hôn đến mức hô hấp gián đoạn, Phó Phong càng làm vậy cậu lại càng khó chịu.

“Chát ——”

Lồ ng ngực cậu bị đè nén phập phồng, vẫn là không nhịn nổi nâng tay tát Phó Phong một cái.

Không khí tĩnh lặng mấy giây, Phương Bạch Cảnh nặng nề đẩy vai Phó Phong ra.

“Anh dựa vào đâu mà bắt người ta sửa kịch bản của tôi, cho dù anh có muốn tìm người sửa kịch bản, anh hẳn là nên nói một tiếng với tôi chứ!”

“Dựa vào đâu mà lần nào cũng làm như vậy!”

Ngực Phương Bạch Cảnh càng phập phồng kịch liệt, cậu xuống tay rất nặng, cái tát này chẳng chút lưu tình, trên mặt Phó Phong hiện một dấu tay rất rõ ràng.

“Anh rành rành đã nói hai chúng ta yêu đương, hai chúng ta cùng chung sống đi, nhưng sao tôi thấy mình chẳng khác nào tình nhân được anh bao nuôi cả?”

“Anh muốn tôi làm gì tôi phải làm thế nấy, anh không muốn thì tôi chẳng được làm gì hết!”

Phương Bạch Cảnh nói đến đây chóp mũi bắt đầu cay xè, âm thanh của cậu càng lúc càng nhỏ, hốc mắt đỏ hồng.

Trước lúc gặp phải Phó Phong, cuộc sống của cậu đều là thuận buồm xuôi gió.

Người nhà yêu chiều, bạn bè nhường nhịn, vừa vào giới giải trí liền được nhận phim bom tấn, vai diễn cũng được yêu thích, debut xong liền hút rất nhiều fan.

Cậu chính là bị xui xẻo xúi giục mới đụng phải Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh lấy mu bàn tay lau mắt, tủi thân lên án: “Anh lại ức hiếp tôi.”

Nhưng bộ dạng yếu đuối của cậu chỉ duy trì một giây đồng hồ. Phương Bạch Cảnh giống như biến thân hít một hơi thật sâu, chỉ vào cửa, nhìn thẳng Phó Phong mắng: “Xéo đi.”
Đổi gió tý với style Cường thủ hào đoạt cho nó đúng với bản chất con người =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi