NGẠO MẠN

38.

Là bạn trai của cậu!

Phương Bạch Cảnh cho tới bây giờ chưa từng chủ động như vậy, cậu bắt đầu ngượng ngùng không ngừng. Mũi chân khó khăn lắm mới chạm được xuống mặt đất, cậu cúi đầu chuẩn bị trượt xuống khỏi đùi Phó Phong.

Nhưng mông cậu còn chưa hoàn toàn rời khỏi đùi Phó Phong, đã lại bị giữ vai lôi về vị trí cũ, Phương Bạch Cảnh không ngồi vững, theo bản năng tóm lấy tay áo Phó Phong hỏi: “Làm gì thế?”

Phó Phong cúi đầu chạm nhẹ lên bờ môi của cậu, sau khi cảm nhận được sự mềm mại trên môi Phương Bạch Cảnh, y mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Hôn thêm chút đi.”

Phương Bạch Cảnh nghe lời nhắm mắt lại, nhưng cậu đợi một lúc lâu, lại chẳng thấy Phó Phong có hành động gì, hoàn toàn không giống trước kia.

Cậu bực bội mở mắt, lập tức liền thấy được vẻ mặt Phó Phong, y hơi nâng cằm, bàn tay còn đặt trên eo Phương Bạch Cảnh, tầm mắt dừng trên làn môi đã bị hôn đỏ của Phương Bạch Cảnh, nhưng lại chậm chạp chưa động đậy.

Phương Bạch Cảnh như hiểu như không ý của y, bốn mắt nhìn nhau một hồi, cậu liền thử hôn lên môi Phó Phong.

Phó Phong vẫn là không hề động đậy, nhưng không có ý ngăn cản, đôi mắt còn hơi khép hờ.

Phương Bạch Cảnh đại khái là hiểu được Phó Phong muốn cậu chủ động, cánh tay cậu trượt qua vai Phó Phong, cuối cùng đặt bên dưới cằm y.

Hôm nay Phó Phong hẳn là chưa cạo râu, trong lòng bàn tay mơ hồ có cảm giác châm chích, y phối hợp Phương Bạch Cảnh nâng cằm lên cao một chút. Yết hầu Phương Bạch Cảnh cuộn xuống, cậu ngừng thở, chầm chậm cúi đầu xuống.

Tình huống thế này thường là do Phó Phong dẫn dắt, động tác của Phương Bạch Cảnh không quá thuần thục, nhưng dù sao cũng đã hôn nhiều lần như vậy, cậu cảm thấy bản thân hẳn vẫn rất có kinh nghiệm.

Phương Bạch Cảnh vươn đầu lưỡi, như là con mèo nhỏ li3m lông, nhẹ nhàng li3m môi Phó Phong. Cậu cảm nhận được cánh tay sau hông mình chợt siết chặt, động tác của Phương Bạch Cảnh hơi khựng lại, từ li3m biến thành nhẹ nhàng gặm c ắn.

Cậu có hai chiếc răng nanh nhỏ, khi cắn trên môi Phó Phong, luôn có thể lưu lại hai cái dấu nho nhỏ.

Khi Phương Bạch Cảnh hôn môi không nhắm mắt, cậu ngơ ngẩn nhìn Phó Phong.

Phó Phong chắc chắn là cực kỳ ưa nhìn, bằng không Phương Bạch Cảnh cũng sẽ không cam tâm tình nguyện ở bên y. Sống mũi y cao thẳng, dung mạo sắc nét, sự lãnh đạm thường ngày hiện giờ đang tan rã từng chút một, d*c vọng chiếm hữu nơi đáy mắt trắng trợn hiện ra.

Cậu nhìn đến có chút mê mẩn, mãi đến khi làn môi bị người cắn như cảnh cáo, Phương Bạch Cảnh mới bất chợt hoàn hồn lại.

Trước kia Phương Bạch Cảnh chỉ có lỗ tai dễ đỏ, hiện tại toàn khuôn mặt đều đỏ bừng, tựa như đã uống trộm rất nhiều rượu.

Phương Bạch Cảnh lại căng thẳng muốn li3m môi, nhưng thứ đầu lưỡi chạm tới lại không phải môi của cậu.

Đầu lưỡi của cậu và Phó Phong đang quấn quýt với nhau, sau khi Phương Bạch Cảnh chìm vào cảnh đẹp bắt đầu theo đuổi bản năng, bàn tay bất giác tìm tới gáy Phó Phong, vò rối tinh đầu tóc chải chuốt cẩn thận của y.

Đến cuối cùng, quyền chủ động lại giao về tay Phó Phong.

Tư thế trên ghế không quá thuận tiện, Phó Phong đứng dậy, nâng đùi bế cả Phương Bạch Cảnh lên theo.

Phương Bạch Cảnh bỗng nhiên lơ lửng, theo bản năng dùng chân quấn lấy eo Phó Phong, đầu óc cậu hỗn loạn, đã không còn nghĩ được quá nhiều. Cho dù sau khi đặt mông lên bàn, chân Phương Bạch Cảnh cũng chỉ chậm rãi trượt khỏi hông Phó Phong, cuối cùng như dây leo quấn lên đùi y, vô thức cọ vào cẳng chân y.

Lồ ng ngực cậu phập phồng, thân thể bất giác ngửa ra sau, không cẩn thận đụng rơi mấy tập tài liệu trên bàn Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh vô thức đưa mắt xuống, liền bị Phó Phong xoay mặt quay lại.

Hiện tại Phó Phong chỉ muốn khiến Phương Bạch Cảnh nhìn đến một mình y.

Nụ hôn này còn dài hơn cả nụ hôn ban nãy, sau nhiều lần biến hóa, từ hôn sâu biến thành cọ xát bên ngoài môi, nhưng lại gắn kết chặt chẽ đến kỳ lạ.

Nụ hôn chỉ bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa, Phó Phong còn chưa muốn ngừng, nhưng Phương Bạch Cảnh lại vểnh tai, bắt đầu phản ứng dữ dội đẩy vai y ra.

Y chậm rãi buông bàn tay đang ôm ghì trên eo Phương Bạch Cảnh, ngón tay lại vẫn như trước xoa nhẹ trên tóc cậu.

Ngoài cửa khẳng định là trợ lý của Phó Phong, không có sự chấp thuận của y, trợ lý không thể tiến vào.

Phó Phong nâng mắt, mở miệng nói: “Vào đi.”

Trợ lý đẩy cửa ra, thứ đầu tiên nhìn đến chính là Phương Bạch Cảnh vẫn đang vắt vẻo trên bàn, lưng cậu hơi cúi xuống, ngón tay co lại đặt bên mép bàn.

Bàn làm việc của Phó Phong chưa từng có ai được chạm vào, hiện tại lại để Phương Bạch Cảnh tùy ý ngồi bên trên.

Anh không dám nhìn nhiều, tức khắc thu hồi tầm mắt, trợ lý nhạy bén nhận thấy bầu không khí bất thường, không dám đi vào, chỉ cúi đầu đứng ở cửa.

Phó Phong đi qua, tiếp nhận tài liệu trên tay trợ lý, lại đóng cửa lại.

Rèm chắn sáng trong văn phòng đã thả xuống kín mít, người bên ngoài tuyệt đối không thể nhìn trộm tình cảnh bên trong. Phó Phong trở về chỗ cũ, đồng thời tiện tay cúi người nhặt tài liệu trên đất lên.

Đều là tài liệu có phần quan trọng, nhưng Phó Phong lại tùy tiện quăng chúng lên bàn.

Phương Bạch Cảnh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn kịch liệt mới nãy, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Phó Phong tiến sát lại. Da đầu cậu tê dại vội vàng vươn tay, ngăn trước người Phó Phong.

“...... Không hôn nữa.”

Phương Bạch Cảnh có thể rõ ràng cảm thấy môi mình đã bị hôn đến tê rần, cậu cũng không rõ đã dữ dội đến nhường nào.

Phó Phong đột ngột nâng tay, ngón tay ấn lên trên môi Phương Bạch Cảnh, vẻ mặt y thoạt nhìn như đang suy ngẫm.

Đàn ông không thể nói không được, nhưng hiện tại Phương Bạch Cảnh thật sự chỉ muốn chịu thua thôi, mí mắt cậu giật giật, kháng cự đẩy vai Phó Phong: “Thật sự không hôn nổi nữa!”

Không khí tĩnh lặng hồi lâu, Phương Bạch Cảnh chợt nhảy xuống khỏi bàn của Phó Phong, sải chân chạy ra bên ngoài

Cậu chưa từng một lần chạy trốn thành công, lúc này cũng vậy, bàn chân vừa chạm đến mặt đất, đã bị người nhẹ nhàng đỡ hông bế lên.

“Không hôn nữa.” Phương Bạch Cảnh rốt cuộc cũng đợi được câu trả lời của Phó Phong, “Ngồi với anh một lúc đi.”

Phó Phong một lần nữa quay về ghế, bên cạnh còn có sofa, song y không để Phương Bạch Cảnh đi mất, nhất định muốn Phương Bạch Cảnh chen chúc cùng mình trên ghế xoay.

Phương Bạch Cảnh ngồi giữa hai ch@n y, bên tai chính là tiếng hít thở của Phó Phong, toàn thân không thoải mái.

Mông cậu không an phận di chuyển, nhưng sau khi phát giác có nơi nào đó biến hóa, cậu cứng đờ lưng không dám nhúc nhích nữa.

Phương Bạch Cảnh không thể tin nổi hỏi: “Phó Phong! Anh có phải bi3n thái hay không vậy!?”

Phó Phong cũng đã nhận ra, y hơi nhíu mày, cánh tay lại càng siết chặt quanh eo Phương Bạch Cảnh, bình lặng không gợn sóng “Ừ” một tiếng, thế nhưng vẫn có thể bình tĩnh hỏi han: “Có muốn ăn chút gì không, anh bảo trợ lý lấy cho em.”

Lúc này Phương Bạch Cảnh mới có thể cảm giác được, da mặt Phó Phong kỳ thật dày y chang tường thành, cuối cùng cậu vẫn thành công giãy khỏi vòng tay Phó Phong, tuy rằng trên thực tế là Phó Phong chủ động buông ra.

Cậu cấp tốc kéo giãn khoảng cách với Phó Phong, vốn muốn dứt khoát về nhà, nhưng lưỡng lự một chút, Phương Bạch Cảnh vẫn là nằm xuống sofa.

Cậu lấy áo lông của mình làm chăn, lăn ra ngủ như giữa chốn không người.

Phương Bạch Cảnh rất ít ngủ ở bên ngoài, nhưng có lẽ là bởi vì Phó Phong ở cạnh, bên tai là tiếng lật tài liệu loạt xoạt, Phương Bạch Cảnh ngủ thật sự yên tâm.

*

Cậu đỗ thử vai, những chuyện khác đều giao cho chị Thái liên hệ, đợi tầm xấp xỉ một tuần, Phương Bạch Cảnh nhận được tin tức chị Thái nói mấy ngày nữa sẽ ký hợp đồng.

Phương Bạch Cảnh vốn nghĩ rằng vai diễn này đã chắc chắn, nhưng buổi tối, cậu lại nhận được điện thoại của chị Thái.

Chị Thái tức giận nói: “Bạch cảnh! Đạo diễn kia hình như định lật lọng!”

Phương Bạch Cảnh đã từng nghe loại chuyện đến gần ngày khởi quay lại đột nhiên bị đổi vai này, nhưng cậu chưa từng gặp phải, theo bản năng hỏi lại một câu: “Gì cơ?”

“Gã đột nhiên nói cảm thấy em không quá hợp vai diễn này.” Chị Thái cười lạnh, “Kết quả chị nghe ngóng thử, là có người khác mang tài nguyên riêng vào đoàn, đạo diễn kia liền dứt khoát đòi đổi em ra.”

Chị Thái nói rất khéo léo, chị nói có người đầu tư vào đoàn nhưng cũng không phải là dùng tiền của bản thân, mà ý tứ chính là có kim chủ chiếu cố.

Đạo diễn không biết quan hệ của Phó Phong cùng Phương Bạch Cảnh, chỉ xem Phương Bạch Cảnh là diễn viên nhỏ dễ ức hiếp.

“Phiền toái nhất chính là, bởi vì bọn chị đều tưởng rằng em đã nắm chắc vai diễn này, sớm đã tuồn ra chút tin tức, nhưng hiện tại vai diễn bị người ta cướp mất, mà người cướp của em lại là Bách Vũ.”

Bách Vũ cơ hồ là debut cùng thời gian với Phương Bạch Cảnh, con đường diễn xuất của hai bọn họ cũng rất giống nhau, tuổi tác chênh lệch không nhiều lắm, thường xuyên bị các blogger mang ra so sánh.

Phương Bạch Cảnh cũng chẳng gặp Bách Vũ được mấy lần, nhưng fan bọn họ lại đấu nhau rất dữ dội. Chị Thái cũng từng ẩn ý để lộ với cậu, Bách Vũ này thường xuyên tiêu tiền tìm blogger dẫm đạp cậu.

Dần dần, Phương Bạch Cảnh cùng Bách Vũ gặp mặt cũng chẳng buồn chào hỏi.

“Không được!” Phương Bạch Cảnh không muốn có loại ân oán này, song cậu cũng chẳng muốn luôn phải nhẫn nhịn, “Em không cho phép!”

Nếu là người khác, dù sao hợp đồng còn chưa ký, Phương Bạch Cảnh có thể nhường lại, nhưng đối tượng là Bách Vũ, Phương Bạch Cảnh thua ai cũng không muốn thua gã.

Chị Thái nói: “Em đừng vội, để chị nghĩ biện pháp.”

“Vâng.”

Chị Thái đi tìm người hỗ trợ, Phương Bạch Cảnh cũng không thể nhàn rỗi. Cậu muốn gọi điện thoại cho mẹ mình, hỏi thử xem bà có quen đạo diễn này hay không, nhưng nhận ra hiện tại đã là tối muộn, mẹ Phương hẳn đã ngủ rồi.

Phương Bạch Cảnh giận không chịu nổi, siết nắm tay nện một đấm lên giường.

“Sao vậy?”

Phó Phong vừa vặn tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, trên người y mặc áo choàng tắm màu đen, đi đến bên giường hỏi: “Có chuyện không vui à?”

Phương Bạch Cảnh quay đầu, nếu cậu muốn tự mình giải quyết, thì cũng sẽ có cách. Chị Thái lăn lộn trong giới lâu như vậy, những chuyện tương tự như vậy cũng đã từng xử lý không ít.

Hiện mẹ Phương tuy đã giải nghệ, nhưng quan hệ lưu lại vẫn là rất nhiều, chị em thân thiết trước kia của bà hiện tại cũng là cây đa cây đề trong giới giải trí, Phương Bạch Cảnh gặp mặt còn vô cùng thân thiết gọi một tiếng dì.

Nhưng tại thời điểm Phương Bạch Cảnh nhìn đến Phó Phong, cậu không kiềm ché được lập tức bổ nhào vào người y, Phó Phong mới vừa tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước ấm áp.

Chân Phương Bạch Cảnh quấn lên người Phó Phong, tay Phó Phong đỡ mông cậu, nhẹ giọng lặp lại hỏi: “Sao vậy?”

“Phó Phong.” Phương Bạch Cảnh tủi thân tố cáo, “Có người cướp vai diễn của em.”

Ai mà không có kim chủ chứ!

Hơn nữa kim chủ của Phương Bạch Cảnh cậu đây còn chẳng phải kim chủ, mà là bạn trai của cậu đấy!
Le vờ khác bọt hẳn:)))) Kim chủ này sẵn sàng hầu hạ không cần đền ơn đáp nghĩa =)))Thế này bảo sao không kiêu cho được =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi