Hộ vệ mặt đen sau khi ra ngoài, trước hết tìm một vị lão đại phu rất có danh vọng, để hắn xem qua thuốc này.
Kết quả lão đại phu cau mày, vuốt râu, nhìn một lúc, uống một hai giọt rồi nôn một hồi, lại có thể bày ra bộ mặt như gặp quỉ: "Đây là thuốc do vị thần y ấy sắc ra? Quả thực là tuyệt... Lại có thể có thể đem dược liệu phối hợp đến loại tình trạng này..."
Mặt đen hộ vệ ngẩn ra: "Thuốc này thực sự có tác dụng? Có tác dụng gì?"
Lão đại phu kích động nói: "Thuốc này ta cũng không biết có tác dụng gì, nhưng trình độ sắc thuốc thì ta bình sinh chưa thấy bao giờ... Ngươi xem, phối hợp hoàn mĩ, ta có kinh nghiệm nhiều năm như vậy nhưng vẫn không nếm ra trong đó có dược liệu gì. Hơn nữa long hổ đối hướng, thủy hỏađồng nguyên, nóng lạnh một thể, ẩn ẩn có cảm giác tráng dương..."
Lời này cũng là sự thất, lấy trình độ sắc thuốc của Kiếm linh thì cả Cửu Trọng Thiên này đã không ai sáh bằng... Nhưng lão đại phu còn chưa nói xong, hộ vệ mặt đen đã muốn đi không có bóng dáng: "Ai, ai, ngươi đừng đi oa..."
"Quả nhiên là thần y! Thật sự là thần dược!"
Mặt đen hộ vệ tận tâm tận lực đi tìm dược vật cho"đợt trị liệu thứ hai", trong lòng tràn đầy hưng phấn: "Thiếu gia được cứu rồi! Hoàng gia được cứu rồi!"
... Ngày thứ hai buổi chiều, Hoàng công tử theo thường lệ bị đổ thuốc, nằm như tử thi thì đột nhiên có hai người đi vào.
Sở Đằng Hổ, Sở Đằng Giao.
"Đại ca có ở đây không?" Hai người mang vẻ mặt tươi cười.
"Chuyện gì?" Hoàng Hà Liễu hữu khí vô lực, nhướng mắt lên hỏi.
"Ngươi là ai?" Sở Đằng Hổ ngẩn ra, như thế nào nơi này đột nhiên xuất hiện gười này? Nhìn giống như quỷ bệnh lao, sắp chết tới nơi rồi.
"Ngươi quản ta là ai." Hoàng Hà Liễu nôn một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng tà hỏa hừng hực.
"Các ngươi sao lại đến đây?" Đúng vào lúc này, Sở Dương từ bên trong đi ra.
"Đại ca, từ lúc huynh trở về đã khá lâu rồi, huynh đệ chúng ta đến đây mời đại ca tụ họp." Sở Đằng Hổ nói.
"Ồ?" Sở Dương nghiêng đầu, đánh giá hai tên này. Thầm nghĩ bọn hắn đang có chủ ý gì?
Sở Đằng Giao nhiệt tình nói: "Đại ca, chúng ta đã đặt tiệc rượu ở Lăng Vân Các. Hân hạnh mời đại ca tới."
Hắn cười ha ha, lại thở dài, tình chân ý thiết nói: "Đại ca... mặc kệ nói như thế nào, chúng ta thủy chung là huynh đệ, máu mủ tình thâm..." Thần sắc có chút hương vị muốn nói lại thôi.
Sở Dương hiểu được, ha ha cười: "Ý ngươi là, mời ta ăn cơm?"
Đằng hổ khẩn thiết nói: "Xin đại ca cho huynh đệ chúng ta một cơ hội."
Sở Dương thần sắc phức tạp, hắn trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói: "Tốt! Ta đi!"
Sở Đằng Hổ mừng rỡ, nói: "Như vậy, hai người bọn đệ lát nữa đợi ở Lăng Vân Các, xin đợi đại giá của đại ca."
Hai người rời đi.
"Ngươi như thế nào có thể đáp ứng?" Hoàng Hà Liễu đang nằm ngay đơ, thấy Sở Đằng Hổ hai người vừa đi, liền nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Ngươiđiên rồi?"
"Ừm?" Sở Dương quay đầu nhìn hắn.
"Hai cái huynh đệ này rõ ràng không có hảo ý với ngươi!" Hoàng Hà Liễu hấp tấp nói, cái trán cũng muốn đầy mồ hôi.
"Ta biết." Sở Dương lẳng lặng nói.
"Biết ngươi còn đi?" Hoàng Hà Liễu ngạc nhiên.
"Ngươi quan tâm ta như vậy?" Sở Dương tựa cười mà không cười nhìn hắn.
Hoàng Hà Liễu nhất thời sửng sốt, lập tức nghiêng đầu, phẫn nộ phun ra một ngụm nước miếng, nói: "Ta quan tâm ngươi cái rắm! Ta là sợ ngươi chết, không có ai xem bệnh cho ta!"
Sở Dương cười ha ha. Có một câu vẫn không có nói ra: Không chỉ có bọn hắn không có ý tốt, bản thân ta cũng chưa từng có. Chẳng qua mọi việc luôn luôn có cái bắt đầu... Đang nói chuyện, lại là có ba người cùng nhau đến, vội vàng đi vào đại môn Hồi Xuân Đường.
"Đại ca, đại ca ngươi có ở đây không?"
Người đến là con thứ ba của Sở Phi Long, Sở Đằng Vân mười lăm tuổi, cùng với hai người con của tam thúc Sở Phi Hàn: Sở Đằng Tiêu mười bảy tuổi, Sở Đằng Không mười ba tuổi.
Ba cái thiếu niên đều là trẻ con chưa lớn, vội vã mà đến, trên đầu trên mặt vẫn còn mồ hôi nóng hổi.
"Chuyện gì? Ba người các ngươi như thế nào đến đây?" Sở Dương buồn bực nói, chẳng lẽ hôm nay Sở gia huynh đệ đều muốn tụ họp sao?
Ba thiếu niên hai mặt nhìn nhau, tựa như ai cũng không muốn nói trước, đều đang thúc giục đối phương.
Rốt cuộc, Sở Đằng Vân mở miệng: "Đại ca, ngài trở về cũng đã lâu, huynh đệ chúng ta vẫn không có ngồi ở cùng nhau, như vầy đi, hôm nay ba người chúng ta đặt bàn ở Tử Khí Các, mời đại ca tới chúng ta say sưa một bữa."
Hai người còn lại liên tục gật đầu.
Sở Dương sửng sốt: Đây là có chuyện gì?
Trước sau không lâu liền xuất hiện hai nhóm tới mời khách? Một cái mời Lăng Vân các, một cái mời Tử Khí Các. Lăng Vân các ở phương bắc Ngũ Tân Trấn, chính là đại tửu lâu số một. Mà Tử Khí Các ở phía nam Ngũ Tân Trấn, so với Lăng Vân Các cũng không kém bao nhiêu.
Một nam một bắc, cách hơn mười dặm đường.
Sở Dương ánh mắt biến ảo, rốt cuộc nói: "Vừa rồi Đằng Hổ cùng Đằng Giao tới, mời ta đi... Ta đã đáp ứng rồi, nếu không chúng ta để sau đi?"
Ba người sắc mặt đại biến, Sở Đằng Vân thốt ra: "Lăng Vân Các? Đại ca ngài không thể đi!"
Lập tức sắc mặt trắng nhợt, gắt gao đóng chặt miệng.
Sở Dương thân hình chấn động, ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn Sở Đằng Vân, chỉ cảm thấy trong lòng nhiệt huyết cuồn cuộn lên.
Huynh đệ bốn người đồng thời trầm mặc.
Hoàng Hà Liễu nhìn bên này, nhìn bên kia, rốt cuộc thở dài, nói thầm: "Mấy huynh đệ này, thật đúng là phức tạp, làm cho bản công tử đau đầu..." Rón ra rón rén trốn đi, đem không gian nơi này để lại cho mấy huynh đệ Sở Dương.
Gặp Sở Dương thủy chung không nói lời nào, Sở Đằng Vân sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, rốt cuộc thấp giọng nói: "Đại ca?"
Sở Đằng Tiêu Sở Đằng Không đồng thời tiền một bước, thấp giọng nói: "Đại ca... Bọn họ muốn bất lợi đối với ngươi... Đây là Đằng Vân nghe lénđược..."
Sở Dương khuô mặt co rút một chút, giọng nói khàn khàn: "Vì cái gì?"
Hắn nhìn Sở Đằng Vân, thanh âm khàn khàn, thậm chí có chút mâu thuẫn đau đớn.
Hắn tuy rằng không nói rõ, nhưng ba huynh đệ đều biết, Sở Dương hỏi, cũng không phải hỏi vì sao Sở Đằng Hổ cùng Sở Đằng Giao muốn hại mình. Mà là Sở Đằng Vân, vì sao phải đến nói cho mình.
Sở Đằng Vân có chút non nớt mặt một mảng trắng bệch, môi run run một chút, cúi đầu, lập tức lại mạnh mẽ ngẩng lên: "Ta... ta... ca ca là huynh đệ... ngươi ngươi, cũng là huynh đệ. Ta ta... ta không hy vọng gia tộc ngã xuống... Cũng không hy vọng, cũng không hy vọng... Bất kỳ ai trong các ngươi gặp chuyện không may... Chúng ta là... Chúng ta là một... một nhà a."
Sở Dương gắt gao đóng chặt miệng. Ở thời điểm Sở Đằng Vân nói một câu này, hắn chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên, hung hăng quặn đau một trận.
Sở Đằng Vân bước lên một bước, ngẩng mặt, có chút cầu xin nhìn Sở Dương, trên mặt thiếu niên có kinh hoảng, có hổ thẹn, có khẩn cầu: "Đại ca... Ngài... Ngài lui một bước... được không?"
Ngài lui một bước, được không?
Sở Dương trong lòng chấn động.
Thật lâu sau, Sở Dương chua xót nói: "Ta cũng muốn lui... Nhưng ta muốn... thì cũng không được. Từ khi ta về đến gia tộc... Ta cũng không có đường lui nữa... Nếu lui một bước, thứ chờ ta chính là Sinh Tử U Minh..."
Ba thiếu niên đối diện, sắc mặt đồng thời ảm đạm, cắn môi cúi đầu.
Làm Sở gia đệ tử, bọn họ đối với một câu này của Sở Dương có thể nói là cảm khái rất nhiều.
Từ khi đại ca về đến gia tộc, chưa từng yêu cầu cái gì? Trong mắt chúng nhân, đại ca vẫn chiếm hết tiện nghi. Nhưng, duy chỉ có bọn họ biết, tất cảcái này, đều là đại ca bất đắc dĩ phản kích mà thôi.
Thậm chí hắn căn bản không có chủ động ra tay, đã bị cuốn vào trong tranh đấu lôi đình bạo vũ. Mỗi một lần đều là phản kích!
Nhưng... Sở Phi Long một lần lại một lần, một lần lại một lần, thi triển thủ đoạn. Bây giờ, lại có thể xuất động hai nhi tử của mình, đến mời Sở Dương dự tiệc, đối phó hắn.
Huynh đệ bốn người yên lặng, không ai nói câu nào.
Sở Đằng Vân hô hấp càng ngày càng dồn dập, trong ngực như bị nghẹn ứ, càng ngày càng ồ ồ, nghe như kéo ống bễ, hắn giãy dụa cúi đầu nói: "Đại ca, ta nghe nói nơi đó... là Dạ gia Dạ Vô Ba, Dạ Thập Tam."
Thân hình Sở Dương chấn động.
Sở Đằng Vân cúi đầu, gian nan nói: "Đại ca... Ta biết cha ta cùng hai ca ca ta có lỗi với ngươi, nhưng... Nếu là ngươi... Nếu là ngươi... có thể buông tha bọn họ không?"
Nói xong câu này, hai giọt nước mắt bốp bốp rơi xuống, đột nhiên xoay người, bước nhanh ra ngoài. Ngay cả Sở Dương cùng Sở Đằng Tiêu, Sở Đằng Không gọi lại cũng không để ý tới, một đường vùi đầu xông ra ngoài.
"Đại ca, ta đi xem hắn, Đằng Vân hắn cảm xúc kích động..." Sở Đằng Tiêu muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nói một câu: "Đại ca ngư... Cân nhắc... bảo trọng."
Nói xong, liền kéo Sở Đằng Không xông ra ngoài.
Bọn họ ba người đi rất nhanh. Mãi cho đến khi ba thân ảnh tiêu thất, thân mình Sở Dương vẫn còn bất động.
Thần sắc phức tạp.
Thật lâu sau, Sở Dương mới chua xót cười cười, đối mặt với một mảng hư vô, lẩm bẩm nói: "Huynh đệ, ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu... Ta không thể lui, phụ thân ngươi... Cũng không thể lui. Hai ca ca của ngươi... Vốn có trăm ngàn con đường, nhưng cố tình lựa chọn một cái tuyệt lộ... Nhưng ngươi... lại làm cho ta rất khó xử a..."
Hắn chua xót cười.
Trong lòng cũng đã đem chuyện này suy tính rõ ràng. Sở Phi Long cùng hai con thương lượng, để cho bọn hắn lợi dụng thân phân huynh đệ lừa Sở Dương ra ngoài, để Dạ gia giết chết hắn.
Chuyện này lại bị lão Tam Sở Đằng Vân nghe trộm được.
Thiếu niên nhiệt huyết này, vì thế mới muốn chạy tới đây, mời mình đi trước. Để mình né qua một kiếp này. Nhưng không biết nguyên nhân gì mà không dám nói rõ... Bởi vậy mới có một màn như thế.
Thiếu niên tâm tình thiện lương, hắn biết phụ thân cùng đại ca hắn đã trở thành thủy hỏa bất dung, sinh tử đối địch, không thể cùng tồn tại.
Ta không hy vọng một người trong các ngươi gặp chuyện không may. Bởi vì chúng ta là một nhà a.
Những lời này Sở Dương không biết nghe qua bao nhiêu lần, thậm chí chính mình cũng nói qua vài lần. Nhưng hôm nay nghe đượctừ trong miệng thiếu niên lương thiện này. Hắn lại có xúc động thật sâu.
"Đáng tiếc, ta không thể lui a." Sở Dương chậm rãi lắc đầu, thần sắc một mảng thẫn thờ: ".. Không thể lui..."
truyện này full chưa mn.