NGẠO THẾ ĐAN THẦN

Hỏa diễm của Trầm Tường là Chu Tước hỏa diễm thuộc về Chân Võ Cảnh, không phải là Chân Võ Cảnh phổ thông có thể dễ dàng tiêu diệt.

Trong lòng Ngưu Hạo cả kinh, hai tay ngưng tụ chân khí, một bên đánh hỏa diễm trên bụng, một bên cảnh giác Trầm Tường tập kích, nhưng hiện tại Trầm Tường không có ý tứ công kích hắn.

Hỏa diễm lan tràn rất nhanh, không bao lâu Trầm Tường liền có thể thấy ngọn lửa kia đột nhiên biến sắc, ánh mắt của hắn lóe lên, suy đoán đó là bởi vì đốt cháy linh phù mà sản sinh.

Lông mày Vũ Khai Minh đột nhiên nhíu lại, bởi vì trên người Ngưu Hạo kia tiết lộ ra một cỗ khí tức rất mạnh, chỉ có Chân Võ Cảnh mới có loại khí tức này.

- Là Chân Võ Cảnh!

Âm thanh Đan trưởng lão cực kỳ lạnh lẽo, phảng phất đến từ Cửu U Minh Giới.

Trưởng lão Thú Vũ môn kia nhất thời đầu đầy mồ hôi, hắn có thể cảm thụ được phẫn nộ của Đan trưởng lão cùng Vũ Khai Minh, bất quá trưởng lão này vẫn tính là lão gia hoả, lập tức trầm giọng nói:

- Chẳng trách Ngưu Hạo tràn đầy tự tin, nguyên lai hắn đã tiến vào Chân Võ Cảnh, này tuy rằng là việc tốt, nhưng hắn che giấu chúng ta, trở lại chúng ta nhất định sẽ phạt nặng hắn!

Trưởng lão Thú Vũ môn nói như thế, liền không có quan hệ gì với hắn, tất cả đều là Ngưu Hạo sai, nhưng Đan trưởng lão cùng Vũ Khai Minh tin sao.

- Có muốn tạm dừng luận võ hay không?

Liêu Thiếu Vân kia lại hết sức trấn định, lạnh nhạt nói.

- Không cần, xem dáng vẻ Trầm Tường, cũng là che giấu sự tình thăng cấp Chân Võ Cảnh, ta nghĩ hắn ở mấy ngày này đã đột phá!

Vũ Khai Minh chỉ là cười nhạt, bởi vì hắn nhìn ra được Trầm Tường là cố ý để Ngưu Hạo kia lộ ra sơ sót, hắn cùng Đan trưởng lão đều rất hiếu kỳ, tại sao Trầm Tường có thể nhìn thấu thực lực của Ngưu Hạo.

Trưởng lão Thú Vũ môn run lẩy bẩy cả linh hồn, sắc mặt thay đổi, một mặt ngưng trọng mà nhìn về phía luận võ đài, nếu như Trầm Tường cũng tiến vào Chân Võ Cảnh, như vậy kết quả trận luận võ này là khó có thể dự liệu, hơn nữa đây là sinh tử chiến!

- Chút tài mọn, đi chết đi cho ta!

Ngưu Hạo bị Trầm Tường làm cho nén giận, hắn quát lớn lên, trên cánh tay thô to kia nhất thời hiện ra một con trâu màu vàng to lớn, khí cương ngưng tụ thành đầu trâu trông rất sống động, phía trên có một đôi đại giác sắc nhọn.

Mặc dù Ngưu Hạo rất to con, nhưng tốc độ của hắn lại không có chậm chút nào, hắn mãnh liệt huy động cánh tay lớn kia, nhắm Trầm Tường nổ ra một quyền, mắt thấy đôi sừng trâu này muốn xuyên thủng thân thể Trầm Tường, nhưng Trầm Tường lại đột nhiên không thấy!

Bất quá mọi người có thể thấy trên đài truyền đến từng trận khí tức của Trầm Tường, Trầm Tường dùng một loại tốc độ cực nhanh lao nhanh trên đài, hơn nữa lại không phát sinh chút tiếng vang nào.

Trầm Tường dùng tốc độ cao di động né tránh một quyền của Ngưu Hạo, đồng thời ẩn dấu hành tung, Ngưu Hạo có thể thông qua khí tức của Trầm Tường phân rõ ra phương hướng của Trầm Tường, chỉ bất quá tốc độ di động của Trầm Tường quá nhanh, chợt trái chợt phải, làm cho hắn khó có thể xác định Trầm Tường sẽ công kích từ nơi nào.

Loại tốc độ này nhanh đến mức làm cho Ngưu Hạo bắt đầu kinh khủng, hiện tại hắn hoài nghi Trầm Tường cũng là Chân Võ Cảnh!

Nếu là sinh tử chiến, hơn nữa đối phương muốn giết hắn như thế, Trầm Tường đương nhiên sẽ không lưu thủ!

Mọi người đều lẳng lặng nhìn luận võ đài, chờ đợi Trầm Tường xuất kích, lúc này bầu không khí vô cùng kiềm chế, bởi vì không ai biết Trầm Tường sẽ từ phương hướng nào công kích.

Đột nhiên, Trầm Tường xuất hiện, mà Ngưu Hạo cũng bắt được phương hướng Trầm Tường bay đến, vội vàng xoay người đánh ra một quyền, nhưng Trầm Tường đã nhẹ nhàng tránh né một quyền kìa.

Trầm Tường tay như mũi nhọn, phía trên lượn lờ một đoàn chân khí nhàn nhạt, nhưng khí tức lại vô cùng bá đạo, hắn tại tách ra Ngưu Hạo cái kia quyền đồng thời, đã đâm vào trái tim Ngưu Hạo!

Huyền Cương Chỉ! Một chút người có nhãn lực tốt liền có thể nhận ra, đây là võ công lợi hại có thể làm cho tay mình giống như thần binh lợi khí! Lần trước Trầm Tường dùng Huyền Cương Chỉ này bẻ gãy một Linh khí.

Tay Trầm Tường xuyên qua thân thể Ngưu Hạo, sau đó lại đột nhiên rút ra, tay trái vận sức chờ phát động đột nhiên đánh ra, đánh vào đan điền Ngưu Hạo.

Một tiếng nổ vang ầm ầm, toàn bộ luận võ đài nhất thời sụp đổ, đá vụn bay lên bốn phía!

Này dĩ nhiên là Chấn Thiên Chưởng, một chưởng này Trầm Tường dùng không ít sức mạnh, hơn nữa còn là đánh vào bên trên đan điền của Ngưu Hạo kia, thời điểm hắn đánh tới, có thể bắt được đan điền Ngưu Hạo bạo liệt dâng trào ra lượng lớn chân khí.

Bụi mù bị Trầm Tường thả ra một trận gió thổi tán, luận võ đài đã loạn thành một bầy, trong miệng Ngưu Hạo không ngừng dâng trào máu tươi, người cũng đã mất đi ý thức.

Trầm Tường khẽ quát một tiếng, một cước đá vào bên hông Ngưu Hạo, một cỗ kình khí từ trên chân hắn tuôn ra, bay về phía Liêu Thiếu Vân!

Lúc này cả người trưởng lão Chân Vũ môn run rẩy, hắn đang kiểm tra thương thế của Ngưu Hạo, tuy Trầm Tường không có giết chết Ngưu Hạo, nhưng cũng đã phế bỏ Ngưu Hạo, hơn nữa bên trong cơ thể Ngưu Hạo từ trên xuống dưới đều không có một địa phương tốt.

- Ta thắng đệ tử Thú Vũ môn, kế tiếp nên là Chân Vũ môn đi!

Trầm Tường nhìn nam tử thanh tú đứng ở bên cạnh Liêu Thiếu Vân kia, lớn tiếng nói.

Lúc này Đan trưởng lão cùng Vũ Khai Minh đều xác định Trầm Tường bước vào Phàm Võ Cảnh, Liêu Thiếu Vân cùng trưởng lão Thú Vũ môn cũng không nghĩ tới Trầm Tường dĩ nhiên ở trong vòng năm ngày ngăn ngắn này đột phá, nhưng hiện tại Trầm Tường vẫn chưa có nói toạc là bọn họ để võ giả Chân Võ Cảnh giả mạo Phàm Võ Cảnh.

Nếu Trầm Tường còn muốn đánh, Liêu Thiếu Vân kia cũng tiếp đến cùng, nói vài câu cùng nam tử thanh tú bên cạnh hắn, chỉ thấy trong tay nam tử thanh tú kia xuất hiện một cái nỏ màu đen, đây chính là ngày đó Trầm Tường giết chết người của Bách Độc môn đạt được… Đoạt Mạng Ma Nỏ!

Chuyện này ai cũng biết, là Liêu Thiếu Vân đoạt đi chiến lợi phẩm của Trầm Tường!

- Sinh tử chiến!

Nam tử thanh tú kia nhẹ nhàng đi tới trước mặt Trầm Tường, âm thanh không có cảm tình gì.

- Được!

Trầm Tường chỉ là nhìn thấy Đoạt Mạng Ma Nỏ, đây là đồ vật của hắn, ngày hôm nay hắn nhất định phải đoạt lại.

Vũ Khai Minh nhàn nhạt nói:

- Liêu Thiếu Vân, Đoạt Mạng Ma Nỏ này là Trầm Tường đạt được, ngày đó tại sao ngươi muốn cướp của hắn? Chờ bọn hắn so đấu xong, ngươi phải cho ta một giải thích thoả mãn, ngày đó ngươi làm ra những chuyện kia đối với Trầm Tường, ta cũng sẽ truy cứu đến cùng!

Cơ thể Liêu Thiếu Vân hơi chấn động, ngày đó hắn chỉ cho rằng Trầm Tường là một Phàm Võ Cảnh giun dế, giết thì giết, Thái Vũ môn sẽ không quản cái gì, nhưng hiện tại Trầm Tường bước vào Chân Võ Cảnh, còn là một tên Luyện đan sư bốn đoạn, chỉ bằng thiên phú như hắn vậy, đi đến đại môn phái nào, đều sẽ đạt được coi trọng.

- Người trẻ tuổi, đừng quá càn rỡ! Ngươi vẫn quá non!

Đan trưởng lão nói một cách lạnh lùng, Trầm Tường là Tiểu sư thúc của nàng, nàng đương nhiên phải giúp Trầm Tường, tuy nàng cùng Trầm Tường chỉ thấy có mâu thuẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi