NGẠO THỊ THIÊN ĐỊA


Nghe đối phương sỉ nhục Tiêu Dật, Phí lão nhất thời nổi giận, quát lớn:
 
- Động thủ.
 
Đồng thời, thân hình Phí lão cũng loáng lên một cái, xông thẳng đến trước mặt Bố Lôi Địch.
 
Mặc dù biết đối phương thực lực còn nhỉnh hơn Phí lão bên mình, nhưng Tiêu Dật tin Phí lão có thể cầm chân được thiên giai cường giả đối diện, đợi những địa giai cường giả khác tiêu diệt xong đám người còn lại, sau đó có thể cùng nhau đối phó.
 
Có ba mươi địa giai cao thủ cầm chừng, hắn tin với năng lực của Phí lão nhất định có thể đánh bại đối phương.
 
Thấy đối phương xuất thủ, Bố Lôi Địch sắc mặt không biến, một chân dậm mạnh, một luồng sức mạnh sục sôi trong nháy mắt trào ra từ trong cơ thể, tinh quang ánh lên trong mắt, mũi hừ nhẹ một tiếng, nắm đấm ẩn dưới y bào độ nhiên bắn ra.
 
Ầm.
 
Hai đại thiên giai cường giả bắt đầu giao phong chính diện.
 
Ầm.
 
Một tiếng nổ trầm đục vang lên.
 
Một chiêu đơn giản vừa rồi của hai người khiến mặt đất xung quanh nứt toác, vang lên những tiếng nổ chói tai, thỉnh thoảng dội vào màng nhĩ người ta đau nhói.
 
Sức mạnh của thiên giai cường giả quả nhiên phi phàm.
 
Hàn Phong nhìn hai người giao thủ, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
 
Mặc dù kiếp trước hắn cũng đạt tới thiên giai chi cảnh nhưng so với sức mạnh của hai người trước mặt còn yếu hơn rất nhiều. Không những thế sau khi tiến nhập cảnh giới thiên giai hắn cũng chưa từng độ thủ với đối thủ xứng tầm nào nên cũng không nắm rõ được lực phá hoại của cao thủ thiên giai.
 
Hai đại thiên giai cường giả vừa bắt đầu giao phong, ba mươi địa giai cao thủ bên cạnh cũng như nhận được tín hiệu, đồng loạt lao vào Hàn Phong và Tát Khắc.
 
Tát Khắc thấy vậy, giận dữ hừ một tiếng, đấu khí của một địa giai bát phẩm vừa tấn cấp bạo phát, một tay nâng đại kiếm lên ngang ngực, sắc mặt không hề có vẻ sợ hãi.
 
Hàn Phong bên cạnh cũng nghiêm sắc mặt, nâng đấu khí trong người, cẩn thận phòng bị.
 
Trận trước vừa được kích phát, đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng:
 
- Dừng tay.
 
Nghe giọng nói này, Hàn Phong cũng giật mình, quay lại phía sau, không biết từ lúc nào, Liên Linh đã ở sau lưng hắn, câu nói vừa rồi chúng là cô thốt ra.
 
Thấy Liên Linh đột nhiên chạy đến, Hàn Phong ngây người, vội vàng đẩy cô sang một bên, trách móc nói:
 
- Không phải bảo cô trốn đi rồi sao, sao còn ra đây.
 
Liên Linh nhìn Hàn Phong, cười với hắn, mặc dù có vẻ như Hàn Phong đang trách móc cô, nhưng Liên Linh không hề giận mà còn thấy trong lòng có chút ngọt ngào.
 
Bởi vì cô biết Hàn Phong quan tâm cô.
 
Trong lúc Hàn Phong vừa dứt lời, La Mạn cũng từ trong phòng bước ra, theo sau hắn là Trầm Ngọc và Khải Ly.
 
Thấy Hàn Phong nhìn về phía họ, La Mạn nở một nụ cười khổ sở, bất lực nói:
 
- Liên Linh cô nương không nghe ta khuyên bảo, kiên quyết đòi ra ngoài, ta cũng không ngăn được.
 
Hàn Phong nghe vậy, cũng chán nản lắc lắc đầu.
 
Nhưng lúc này Liên Linh đã vòng qua Hàn Phong, đi đến chỗ đám người trước mặt.
 
Hàn Phong cuống quýt, đang định nói gì thì Liên Linh đã không cho hắn cơ hội, lạnh giọng quát đám người đối diện:
 
- Dừng hết tay cho ta.
 
Thấy một cô gái mặt che mạng đột nhiên xuất hiện quát mình, đám địa giai cao thủ nhất thời cũng ngây ra.
 
Đỗ Bán Thành nhìn thấy Liên Linh xuất hiện, thần sắc có chút vặn vẹo.
 
Mặc dù hắn chưa gặp Liên Linh nhưng thủ hạ báo cáo con trai hắn bị một cô gái đao mạng hại.
 
Cô gái đeo mạng này chính là đầu mối của mọi tội lỗi.
 
Nghĩ đến đây, hai mắt Đỗ Bán Thành không khỏi trở nên đỏ ngầu, giọng nói cũng trở nên vặn vẹo, rít lên giận dữ:
 
- Được lắm, con tiện nữ này cuối cùng cũng xuất hiện.
 
Dừng lại một lúc, Đỗ Bán Thành nói với Tiêu Dật:
 
- Hai vị điện hạ, đây chính là cô gái chuyên quyến rũ con cháu thế gia, chúng làm như vậy là muốn khống chế hiệu lực của các thế lực trong Hồng Diệp Thành, mục đích thật đáng sợ.
 
Lạnh lùng nhìn Đỗ Bán Thành, chẳng thèm quan tâm đến nhưng lời bẩn thỉu của hắn, Liên Linh quay sang nhìn Tiêu Dật và Tiêu Thần, ánh mắt có chút phức tạp.
 
Bố Lôi Địch và Phí lão vốn dĩ tưởng sau khi công kích xong một chiêu sẽ tiếp tục động thủ, nghe tiếng Liên Linh quát, Bố Lôi Địch cũng phải ngẩn ra, lùi nhanh lại phía sau, đến trước mặt Liên Linh, cẩn thận phòng bị.
 
Biết được sự lợi hại của Bố Lôi Địch, Phí lão cũng không dám làm càn, lùi lại trước mặt Tiêu Dật và Tiêu Thần, đợi Tiêu Dật chỉ thị.
 
Đám địa giai cao thủ thấy đến Phí lão cũng phải dừng tay, nhất thời dừng hết lại, dồn hết ánh mắt về phía cô gái thần bí mới xuất hiện.
 
Tiêu Dật và Tiêu Thần khẽ nhíu mày, giọng nói cô gái này hình như có chút quen thuộc, không biết đã nghe thấy ở đâu.
 
Nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Dật, Liên Linh đột nhiên thở dài, trầm giọng nói:
 
- Tiêu Dật, hôm nay còn muốn bắt ta không?
 
Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt không khỏi ngây ra.
 
Bọn La Mạn ngạc nhiên nhìn Liên Linh, nghe khẩu khí Liên Linh hình như quen biết đối phương.
 
Bên Đỗ Bán Thành đương nhiên biết thân phận Tiêu Dật. Chuyến đi lần này của Tiêu Dật và Tiêu Thần vô cùng lặng lẽ, trừ những người có mặt ở đây, tin rằng không ai biết thân phận tôn quý của họ.
 
Nhưng cô gái này vừa mở miệng đã nhận ra luôn Tiêu Dật, hơn nữa còn trực tiếp gọi tên hắn.
 
Nghĩ đến đây, không hiểu vì sao Đỗ Bán Thành chợt có dự cảm không tốt.
 
Đương nhiên, Hàn Phong biểu tình lúc này không giống như mọi người.
 
Bởi vì hắn nghĩ đến một khả năng, sắc mặt không khỏi hiện lên một tia cổ quái, có chút không tin nhìn Liên Linh và hai vị hoàng tử trước mặt.
 
Nghe cô gái trước mặt gọi tên mình, Tiêu Dật cũng lộ vẻ kinh ngạc, cẩn thận quan sát cô gái, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc:
 
Đột nhiên, Tiểu Dật mở to mắt, thất thanh kêu lên:
 
- Tiểu muội, cô là tiểu muội?
 
Tiêu Thần đứng bên cạnh nghe Tiêu Dật nói vậy, cũng kịp thời phản ứng, nhận ra thân phận cô gái trước mặt, mừng rỡ kêu lên:
 
- Tỷ tỷ.
 
Nhìn vẻ kích động trên mặt Tiêu Dật và Tiêu Thần, Liên Linh trong lòng cũng có chút cảm khái, khẽ gật đầu.
 
Dau khi Liên Linh gật đầu xác nhận, Tiểu Thần nhanh chóng xông lên trước, mừng rỡ kêu lên:
 
- Tỷ tỷ, hai năm nay tỷ đi đâu, có nhớ tiểu đệ không.
 
Liên Linh mỉm cười nhìn Tiêu Thần. Cậu bé bây giờ đã cao đến ngực cô, hai năm không gặp, lúc đó Tiêu Thần mới chỉ mười tuổi, bây giờ cao lên không ít, nhưng vẫn còn nguyên bộ dạng trẻ con ấy.
 
Tiểu Dật lúc này cũng vô cùng kích động, không khỏi tiến lên vài bước, cẩn thận quan sát Liên Linh, sau đó bình phục lại tâm trạng kích động, quan tâm hỏi:
 
- Tiểu muội, tại sao hai năm trước không nói một câu đã một mình bỏ đi? Muội làm chúng ta lo muốn chết.
 
Liên Linh nhìn Tiêu Dật, ánh mắt có chút phức tạp, buồn buồn nói:
 
- Chuyện này đừng nhắc đến nữa, nếu như không phải hôm nay hai người dẫn theo bao nhiêu người, khí thế hừng hực tìm dến tận nơi, chắc muội cũng không xuất hiện trước mặt hai người.
 
- Tỷ tỷ
 
Tiêu Thần lên tiếng, định nói điều gì đó.
 
Nhưng Tiêu Dật bên cạnh đã kéo kéo Tiêu Thần, nhìn Liên Linh đeo mạng, nghĩ đến chuyện trước đây xảy ra với cô, nhất thời thấu hiểu tâm trạng tiểu muội.
 
Sau đó, Tiêu Dật sực nhớ mục đích đến đây, sắc mặt không khỏi trầm xuống, quay sang Đỗ Bán Thành.
 
Mọi người vốn dĩ vẫn chưa hồi lại thần, bây giờ thấy hành động này của Tiêu Dật, không hẹn mà gặp cùng nhau dồn ánh mắt về phía Đỗ Bán Thành.
 
Đỗ Bàn Thành mặt mày tái mét, hai chân mềm nhũn run lẩy bẩy.
 
Từ lúc nghe Tiêu Dật gọi "tiểu muội", đầu hắn đã trở nên trống rống, lòng lạnh như băng.
 
- Hừ, Đỗ Bán Thành, ngươi thật là to gan.
 
Tiêu Dật sầm nét mặt, lạnh lùng nhìn Đỗ Bán Thành lúc này đã sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch, giọng nói không giấu nổi vẻ phẫn nộ.
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi