NGẠO THỊ THIÊN ĐỊA


Bị Trầm Ngọc nói vậy, Hàn Phong cười khổ sờ sờ mũi, hình như từ lúc đến Hồng Diệp Thành, trừ lúc tu luyện và luyện chế đơn dược ra, lúc nào cũng thấy hắn bận rộn.
 
Thấy bộ dạng bối rối của Hàn Phong, Liên Linh lên tiếng giải vây cho hắn:
 
- Hàn Phong chắc có việc phải làm, đừng có trách hắn.
 
Trầm Ngọc nghe vậy, nhéo nhẹ cánh tay Liên Linh, cười hì hì thì thầm vào tai cô:
 
- Cô còn nói thay hắn, bảo sao thường ngày hắn lo lắng cho cô như vậy.
 
Những lời này của Trầm Ngọc nhất thời khiến Liên Linh đỏ mặt, len lén nhìn sang phía Hàn Phong, phát hiện Hàn Phong không có biểu hiện gì khác, mới yên tâm.
 
Sau đó, Liên Linh xấu hổ quá thành giận, nhéo vào hông Trầm Ngọc mấy cái, ngượng ngùng nói:
 
- Tiểu nha đầu, còn nói linh tinh nữa, không biết ai ngày nào cũng lẩm bẩm nhắc đến tên người ta đâu.
 
Trầm Ngọc cũng không ngờ Liên Linh thường ngày dịu dàng, lại có thể nói ra những lời như vậy, khuôn mặt xinh xắn nhất thời trở nên đỏ ửng, hai tay yếu ớt cào cào vào hông Liên Linh.
 
Hai cô gái chẳng thèm quan tâm đến Hàn Phong, tiếp tục chơi đùa với nhau.
 
Hàn Phong mặc dù không có biểu tình gì nhưng trong lòng thì đang vô cùng bối rối.
 
Mặc dù lúc nãy hai cô gái thì thầm rất nhỏ nhưng Hàn Phong có tiên thiên đấu khí, thính lực so với võ giả bình thường linh mẫn hơn rất nhiều, cộng thêm lại đang ngồi khá gần nên nghe không lọt một chữ nào.
 
Hàn Phong không phải khúc gỗ, sống hơn bốn trăm năm, mặc dù cơ bản đều là bế quan tu luyện, nhưng không có nghĩa không hiểu gì về chuyện nam nữ.
 
Sống cùng nhau bây lâu này, từ tháu độ của hai cô gái, hắn ít nhiều cũng có thể cảm nhận được.
 
Chỉ có điều lúc này đối với hắn mà nó, việc nâng cao thực lực là quan trọng nhất, chuyện tình cảm hắn cảm thấy cứ để thuận theo lẽ tự nhiên.
 
Hàn Phong giả như không nghe thấy hai cô gái nói gì, dồn toàn bộ sự chú ý vào Bố Lôi Địch và Tát Khắc.
 
Hai người tỷ thí đương nhiên không dùng đến đấu khí, nhưng dựa vào năng lực cảm tri tiên thiên đấu khí cường đại, Hàn Phong phát hiện đấu khí của Tát Khắc so với trước khi bế quan tinh tiến không ít, có lẽ lần bế quan này hắn đã tiến nhập địa giai bát phẩm thành công.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tát Khắc.
 
Lúc này, hai nhân vật chính đang đánh rấy vui vẻ, có một thiên giai cường giả như Bố Lôi Địch đích thân mớm chiêu, Tát Khắc đương nhiên hưng phấn vô cùng, vận dụng toàn bộ bản lĩnh, mang hết những gì mà mình lĩnh ngộ được ra, từng chiêu từng chiêu đánh về phía Bố Lôi Địch, không hề có ý nương tay.
 
Nhìn kiểu này, nếu như không biết tình hình, còn tưởng giữa Bố Lôi Địch và Tát Khắc có thâm thù đại hận. Bố Lôi Địch thỉnh thoảng lại chỉ ra chiêu thức của Tát Khắc còn điều gì chưa ổn, khiến Tát Khắc vô cùng hưng phấn.
 
Mặc dù hai người không dùng đấu khí nhưng lúc đối chiêu, xung quanh cơ thể vẫn có nổ ra từng trận phá không.
 
Là bởi vì võ giả một khi đến địa giai cảnh giới, sức mạnh bản thân cũng được gia tăng theo đấu khí tu vi. Còn thân thể cường độ của thiên giai cường giả, địa giai võ giả đương nhiên không thể sánh được.
 
Một thiên giai cường giả, không dùng đấu khí phụ trợ, chỉ dựa vào sức mạnh ẩn hàm, cũng không phải một nhân giai đỉnh phong võ giả toàn lực thi triển đấu khí có thể chống lại được.
 
Đây là sự đáng sợ của thiên giai cường giả.
 
Nhưng, tình huống của Hàn Phong tương đối đặc thù, mặc dù thực lực còn dừng ở nhân giai, nhưng bởi vì có tiên thiên đấu khí thường xuyên giúp hắn làm dịu và cường hóa thân thể, nên Hàn Phong lúc này cường độ so với một địa giai cao thủ bình thường, không hề thua kém.
 
Nếu không lúc còn trong khu rừng U Ám, chỉ dựa vào một nhân giai chi lực cỏn con, sao có thể chống lại được thiên giai ma thú cửu u bạch hổ mà chỉ đơn giản nôn vài ngụm máu, bị thương vài nơi.
 
Hai người đánh thêm một lúc, Hàn Phong nhìn ngứa ngáy tay chân cũng đứng dậy, cười cười hô lớn:
 
- Hai người dánh lâu như vậy, tính thêm cho ta một phần đi?
 
Nói đoạn, không đợi hai người họ đáp lời, thân hình Hàn Phong loáng lên một cái, chớp mắt đã thấy lao vao giữa hai người.
 
Tát Khắc thấy Hàn Phong gia nhập, cũng cười lớn, nói:
 
- Đến đúng lúc lắm.
 
Nói đoạn, thân hình Tát Khắc cũng không dừng lại, đánh một quyền về phía Bố Lôi Địch.
 
Bố Lôi Địch cũng mỉm cười, hai tay cùng xuất, đồng thời công kíc cả Tát Khắc và Hàn Phong.
 
Hàn Phong và Tát Khắc trước đây đã từng sánh vai chiến đấu trong khu rừng U Ám, nhưng phần lớn đều là Tát Khắc làm chủ, Hàn Phong cùng lắm chỉ đứng bên cạnh trợ giúp.
 
Nhưng ít nhiều cũng coi như hiểu nhau, lúc này phối hợp lại, đương nhiên vô cùng ăn ý.
 
Đối diện với công kích sắc bén của hai người, Bố Lôi Địch đúng là thừa tài năng, nhẹ nhàng hóa giải hết, Nhưng Bố Lôi Địch cũng rất ngạc nhiên trước những chiêu thức bất ngờ của Hàn Phong.
 
Bởi vì không có đấu khí chèo chống, mặc dù uy lực của chiêu thức không lớn nhưng với kinh nghiệm của mình, Bố Lôi Địch đương nhiên nhìn ra sự tinh diệu trongd dó, không khỏi sáng mắt.
 
Ba người đánh đi đánh lại, vui vẻ vô cùng.
 
Ban đầu Bố Lôi Địch còn nghĩ Hàn Phong chỉ là nhân giai thực lực, thân thể cường độ không thể chịu được sức mạnh của ông.
 
Nhưng, sai khi giao thủ vài chiêu, Bố Lôi Địch phát hiện cường độ của Hàn Phong so với Tát Khắc chỉ yếu hơn chút ít.
 
Nhất thời nhớ ra Hàn Phong có tiên thiên đấu khí, Bố Lôi Địch cũng không ngạc nhiên nữa mà thi triển toàn lực.
 
Đánh nhau một hồi, Tát Khắc dần dần cảm thấy có chút đuối, mặc dù thực lực cao hơn Hàn Phong rất nhiều, nhưng võ kĩ mà hắn học được không nhiều, lúc này không có đấu khí chống đỡ, lặp đi lặp lại chỉ có vài chiêu, sớm đã bị Bố Lôi Địch nhìn thấu.
 
Tát Khắc đến cuối cùng phát hiện công kích của mình không có tác dụng mà có chút liên lụy Hàn Phong, lùi ra khỏi vòng chiến, đứng một bên nhìn hai người đối chiến.
 
Kiếp trước Hàn Phog học được rất nhiều thứ, võ kĩ trong đầu vô số kể, lúc này đối diện với một Bố Lôi Địch kinh nghiệm phong phú, liên tiếp biến chiêu, khiến Bố Lôi Địch có chút ứng phó không lại.
 
Nhưng Bố Lôi Địch là thiên giai cường giả, không chỉ kinh nghiệm phong phú mà khả năng quan sát các lỗ hổng trong chiêu thức cũng hơn hẳn Hàn Phong.
 
Mặc dù Bố Lôi Địch trong lòng không khỏi kinh ngạc vì Hàn Phong nắm bắt được quá nhiều võ kĩ tinh diệu, nhưng vẫn dựa vào những kinh nghiệm của mình, không ngừng hóa giải những chiêu thức đó, nhất thời quên mất bản thân, hoàn toàn chìm đắm trong những chiêu thức tinh diệu.
 
Hai người tung ra vô số chiêu thức khiến Tát Khắc đứng bên cạnh cũng phải mê mẩn lại nhảy vào đánh vào chiêu.
 
Cảnh tượng đó tiếp tục duy trì cho đến khi La Mạn từ bên ngoài trở về mới dừng lại.
 
Trải qua một trận tỷ thí, Hàn Phong không khỏi bội phục thực lực Bố Lôi Địch, những chiêu thức mà hắn sử dụng đều là võ kĩ cao cấp phải mấy trăm năm nữa mới xuất hiện mà Bố Lôi Địch đều nghĩ ra cách phá giải ngay từ khi hắn mới tung ra.
 
Chỉ có thể nói khả năng lý giải võ kĩ của Bố Lôi Địch đã ở một tầng quá cao, Hàn Phong có thể học được rất nhiều kinh nghiệm trong đó. Hơn nữa những kinh nghiệm này cũng giúp được rất nhiều cho hắn.
 
Kì thực, Hàn Phong không biết, trong khi hắn bội phục Bố Lôi Địch thì Bố Lôi Địch đồng thời cũng rất kinh ngạc vì Hàn Phong, những chiêu thức tinh diệu mà Hàn Phong sử dụng lúc nãy kì thực khiến ông mở rộng tầm mắt.
 
Mặc dù ông có thể tìm ra cách phá giải trong một thời gian ngắn nhưng điều kiện trước mắt là hai người vẫn chưa dùng đến đấu khí.
 
Giả dụ Hàn Phong lúc này cũng có thực lực thiên giai như ông, e rằng ông cũng khó địch nổi.
 
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Hàn Phong của Bố Lôi Địch càng tràn ngập sư kinh ngạc và tán dương.
 
Về phần Tát Khắc, sớm đã rất bội phục người thiếu niên thần bí này.
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi