NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

Cơ thể vô lực bị người nâng vào một căn phòng xa hoa trụy lạc chất đầy đồ chơi người lớn. Quý Thung mất đi năng lực phản kháng chỉ có thể trơ mắt nhìn kim tiêm sắc lạnh đâm vào da thịt, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm vào loại ma túy mới ra lò đang từng chút từng chút chảy vào trong mạch máu.

Rất nhanh sau đó, hai cô gái trần như nhộng say đến bất tỉnh nhân sự được đưa vào phòng, nằm bên cạnh Quý Thung.

Cơ bắp nhanh chóng trở nên suy yếu dưới tác dụng của thuốc, tầm mắt dần mờ hồ, loáng thoáng bên tai là tiếng nhạc xập xình, tiếng trò chuyện rôm rả văng vẳng đâu đây…

Ngày mai, khi tiệc tàn cũng là lúc mọi người phát hiện ra thi thể của hắn, Quý Thung hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mặt báo hôm sau sẽ viết những gì: Nam thần tượng với vô vàn scandal, năng lực kém cỏi, bùn nhão không thể trát tường đã tử vong do uống rượu, lạm giao và hút thuốc phiện quá liều,… Mỗi một chi tiết đều khiến người ta vô cùng chán ghét vô cùng.

Lâm Mỹ Trân, Trì Minh, Dư Lãng!

Trong bữa tiệc sặc mùi âm mưu này, dù thế nào Quý Thung cũng chẳng thể ngờ rằng sẽ có một ngày mẹ đẻ và em ruột – hai người máu mủ ruột già thân thiết nhất với hắn, bởi vì đại đa số tài sản trong di chúc của anh hai đều viết tên hắn mà nảy sinh ý định giết người chiếm đoạt tài sản! Không những thế thằng bạn nối khố mười mấy năm trời cũng là đồng phạm trong vụ việc này.

Quá khứ như một thước phim quay chậm, tới thời khắc cuối cùng này Quý Thung mới có thể xâu chuỗi những sự việc tưởng như vô tình trước đó thành một kế hoạch hoàn chỉnh, một âm mưu xấu xa.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Là khi mẹ liên tục khen ngợi anh hai trước mặt hắn, khiến hắn nảy sinh lòng đố kỵ và ghen ghét với người anh trai cùng cha khác mẹ của mình?

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Là khi mẹ yên lặng rơi lệ, vô thanh thắng hữu thanh, khiến hắn cho rằng mẹ bị ông nội và anh hai làm khó dễ, từ đó sinh ra khoảng cách với hai người?

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Là khi hắn dọn ra khỏi nhà chính, khiến cho quan hệ giữa đôi bên càng trở nên xa cách?

Sau đó thì sao nhỉ? Tình thân ấm áp, tình bạn khăng khít và sự tự do mà hắn hằng mong ước tặng lại cho hắn một “món quà” vô cùng bất ngờ. Cuộc đời của hắn là một chuỗi u mê, sinh thời đã chẳng làm nên trò trống gì, đến lúc chết lại càng chẳng vẻ vang.

Thật đáng châm chọc phải không? Người anh trai thật lòng đối tốt với hắn, phát bệnh ngay trước mặt hắn, nhưng sự đố kỵ, tự ti và ghen ghét như mũi gai độc ghim sâu vào tim không ngừng giày vò hắn, rồi hắn nhớ tới người mẹ, người em nước mắt lệ nhòa tố khổ với mình, và rồi hắn trơ mắt nhìn anh đau đớn trên mặt đất thay vì bấm số gọi cứu thương, hắn thấy chết không cứu…

Hắn đối xử với anh như vậy đó, nhưng trên di chúc của anh lại viết tên hắn.

Mà người mẹ, người em hắn vẫn luôn quan tâm, bảo vệ, người bạn hắn vẫn luôn đối xử chân thành lại vì ích lợi trước mắt mà nhe nanh múa vuốt với hắn.

Oán hận mãnh liệt giúp Quý Thung dồn chút sức tàn cuối cùng của mình để lăn xuống giường.

…… Hắn không cam tâm…… chết một cách…… nhục nhã như vậy……

Thế nhưng thân thể mềm nhũn chẳng có bao nhiêu sức lực, Quý Thung cuối cùng cũng rơi vào bóng tối vô tận, mất ý thức.



Sau khi khống chế thành công pháp tắc không gian, Dao Quang bệ hạ luôn làm việc theo cảm hứng, khụ, dũng cảm và tài giỏi đã áp dụng lý luận và thực tiễn, làm một chuyến du hành giữa các thế giới với tự chủ nhà mình.

Vị trí xuất phát là lãnh địa của bầy khỉ trong rừng sâu – nơi có lá chắn từ trường tự nhiên ngăn cách với thế giới bên ngoài và được Miêu bệ hạ trưng dụng làm căn cứ bí mật cho mình cùng tự chủ.

Nhắm mắt vào rồi mở mắt ra, dưới chân vẫn là lãnh địa của bầy khỉ.

Tỉnh táo lại sau vài giây choáng váng, Dao Quang bệ hạ: …Quả không hổ là thế giới song song. Cảnh tượng trước và sau khi xuyên qua gần như y đúc thế này, nếu không cảm nhận được cảnh vật chung quanh ẩn chứa hơi thở hoàn toàn khác biệt, hắn cũng không khỏi hoài nghi lúc sử dụng pháp tắc không gian có bị nhầm chỗ nào hay không.

So với Dao Quang bệ hạ chỉ mất vài giây váng vất ban đầu sau đó là thừa hơi rảnh việc chơi game tìm điểm khác biệt giữa hai thế giới, thì di chứng của việc xuyên không trên người Trì Hử nghiêm trọng hơn nhiều, sắc mặt vốn hồng nhuận dần trở nên tái nhợt.

Mọi việc liên quan tới tự chủ nhà mình Miêu bệ hạ đều đặc biệt quan tâm, ngài lập tức bế bổng người lên, cố gắng khiến đối phương cảm thấy thoải mái nhất có thể.

Cho dù có khế ước linh hồn bảo hộ, về mặt lý luận thì nơi Dao Quang bệ hạ có thể đi, Trì Hử cũng có thể tới, nhưng cơ thể con người có nhiều giới hạn, căn cứ theo tình hình này thì phải nghỉ ngơi vài ngày mới ổn được.

Sắc trời tối tăm u ám, chắc sắp có bão.

Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây vẫn là lãnh địa của bầy khỉ nhưng hiện giờ ngay cả một cọng lông cũng chẳng thấy, tựa hồ nơi đây đang ẩn nấp một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm.

Dù có tò mò đến mấy, Dao Quang bệ hạ cũng không lấy sức khỏe của tự chủ nhà mình ra làm trò đùa. Ngài quyết định đưa tự chủ ra ngoài tìm chỗ nghỉ chân trước đã.

Khu rừng già quen thuộc…

Hệ thống suối nước nóng quen thuộc…

Dinh thự nhà họ Trì quen thuộc…

Dao Quang Bệ hạ ôm lấy tự chủ, theo thói quen băng qua đường nhỏ tới trước cửa Trì gia, vừa khéo mặt đối mặt với người làm vườn nhà họ Trì.

“…Đại, đại, đại – thiếu – gia!!!”

Theo tiếng la hét như thấy quỷ của người làm vườn, Trì Hử và Dao Quang bệ hạ cũng có chút nhạc nhiên.

Độ giống nhau giữa thế giới song song và thế giới nguyên bản của bọn họ có hơi cao. Có lẽ nào lát nữa bọn họ sẽ được gặp một “mình” khác?

Suy rộng ra, người bình thường gặp phải tình huống này ắt sẽ kinh ngạc khó hiểu, không chỉ một chốc một lát là tiêu hóa được. Tuy nhiên, đối với Dao Quang bệ hạ coi việc xuyên không như một trò đùa thì chẳng có gì phải suy nghĩ hết! Hắn ôm tự chủ đi thẳng vào nhà họ Trì. Ở một thế giới khác trông thấy cảnh cũ người quen, nghĩ thôi đã thấy vui rồi~



Là quản gia của nhà họ Trì, suốt mấy chục năm đều vô cùng cẩn thận, chu đáo, ấy thế mà hôm nay chú Bạch Tam lại xuất hiện với bộ dạng có phần lôi thôi lếch thếch không giống ngày thường.

Tới phòng khách, nhìn thấy người rồi, biểu cảm trên khuôn mặt dãi dầu tháng năm của chú Bạch Tam cũng y xì đúc với biểu tình của nhóm người hầu mà Trì Hử và Dao Quang bệ hạ gặp được trên đường tới đây – tất cả đều ngây ra như phỗng.

Khác với mọi người đương chết ngất tại chỗ, Dao Quang bệ hạ đã tự động coi ngôi nhà như địa bàn của mình, đặt tự chủ xuống sofa để anh nghỉ ngơi rồi quay qua má Vân gọi cơm.

“…Đại thiếu gia…”

Lời vừa ra khỏi miệng, chú Bạch mới nhận ra giọng nói của mình có phần nghẹn ngào chẳng ra làm sao.

Rõ ràng đại thiếu gia đã chết rồi, còn do chính chú chủ trì tang lễ nữa. Nhưng người trước mắt này, chú cũng có thể khẳng định, đây chính là đại thiếu gia, không sai được đâu!

“Chú Bạch, má Vân…”

Đối với những khuôn mặt quen thuộc đã làm việc ở nhà họ Trì quá nửa đời người, luôn trung thành và tận tâm với ông cháu họ, Trì Hử ôn hòa và lễ phép chào hỏi đối phương.

Người vẫn là những người đó, chỉ là dáng vẻ già nua và sa sút hơn trong trí nhớ. Mà nguyên nhân của sự khác biệt đó, rất nhanh Trì Hử đã có đáp án.

“Thật sự là đại thiếu gia!”

“Thật tốt quá, đại thiếu gia thật sự còn sống phải không?”

“Trước lúc lâm chung lão gia đã dặn dò chúng tôi phải chăm sóc đại thiếu gia thật tốt, ấy thế mà…”

“Ông trời có mắt. Đại thiếu gia của chúng ta sống lại rồi!”

Nói xong, chú Bạch thì đỏ hốc mắt, má Vân đã khóc thầm.

Trì Hử nắm tay Dao Quang bệ hạ thật chặt.

Đứng trước chú Bạch và má Vân đang không khống chế được cảm xúc và sự tin tưởng đối với “đại thiếu gia” đã ăn sâu vào trong tiềm thức, Trì Hử nếu muốn biết chuyện gì hẳn vô cùng dễ dàng. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là anh thật sự là “đại thiếu gia” của họ.

Thì ra thế giới này không có sự xuất hiện của Dao Quang bệ hạ, và lúc này ông nội đã qua đời rồi. Còn anh, cho dù gắng gượng đến mức nào, cho dù ông nội có lén tìm Kiều đại sư tình nguyện giảm thọ để đổi lấy một con đường sống cho anh, thì anh cũng không sống quá 25 tuổi. Mà bên phía Úc gia……

Dẫu biết đây là một thế giới khác, anh không phải trải qua những chuyện như vậy, nhưng con người và cảnh vật quá mức quen thuộc khiến Trì Hử cảm thấy chân thật như trải nghiệm của chính mình.

Trì Hử hiểu rất rõ nếu không gặp được Dao Quang bệ hạ, kết cục của “Trì Hử” ở thế giới này cũng chính là kết cục của bản thân anh ở thế giới kia. Anh may mắn hơn nhiều so với “chính mình” ở bản xứ.

Dao Quang bệ hạ vốn cho rằng ngài và tự chủ sẽ gặp được “chính mình” ở một thế giới khác, thế nhưng nơi đây ngay cả đối tượng để ban thưởng cũng chẳng đủ số, hắn và tự chủ chơi bời vui vẻ thế quái nào được!!!

Đừng thấy Dao Quang Bệ hạ nói câu ‘Thế giới này đa dạng lắm, chúng mình cùng đi ngắm nhé~’ rất chi là nạnh nùng ngầu lòi mà lầm, thật ra mức độ khống chế của pi sà đối với pháp tắc không gian chỉ giới hạn ở việc di chuyển giữa hai thế giới song song mà thôi ╮(╯▽╰)╭ Lựa chọn chỉ có hai: 1 là ở lại, 2 là rời đi. Tạm thời chưa có lựa chọn thứ 3.

Mà theo tình hình này thì trong một thời gian ngắn sắp tới, Trì Hử hiển nhiên sẽ không rời đi.

“Quý Thung đi đâu rồi?”

Nghe Trì Hử hỏi, má Vân lau nước mắt trả lời: “Hôm nay nhị thiếu gia đi tiệc với bạn.”

Thuở Quý Thung mới được đưa về nhà chính nuôi dưỡng là do má Vân tự tay chăm sóc cho hắn, cho nên bà rất có cảm tình với thằng bé này. Sau khi lão gia và đại thiếu gia lần lượt qua đời, chú Bạch Tam ở lại nơi đây đơn giản là muốn trông nom ngôi nhà, còn má Vân, ít nhất có một nửa là vì lo lắng cho Quý Thung.

Trơ mắt nhìn nhị thiếu gia ngây ngô bị bà mẹ quạ mổ Lâm Mỹ Trân và thằng em trời đánh Trì Minh dùng đủ mọi lý do bòn rút gia sản mà đại thiếu gia để lại cho hắn, má Vân tức lắm. Nhưng bà biết phải làm sao? Quý Thung dù có thân thiết với bà đến đâu cũng nào so được với mẹ đẻ em ruột của hắn. Có nhiều chuyện bà chỉ có thể trơ mắt nhìn rồi lo lắng suông.

Nhưng giờ khác rồi, đại thiếu gia đã trở lại!

Với sự tận trung được bồi dưỡng từ nhỏ của chú Bạch và má Vân, mặc kệ Trì đại thiếu trước mắt là người hay quỷ, chỉ cần thực sự là “đại thiếu gia”, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm trái ý anh.

Nhìn thấy Trì Hử, má Vân như tìm được chỗ dựa. Bà không thể dạy bảo nhị thiếu gia, chẳng lẽ đại thiếu gia lại không!

Trì Hử nhìn tập kịch bản đặt trên bàn, nói với chú Bạch: “Bảo tài xế của Quý Thung lập tức đưa nó về nhà.”

Kịch bản này hẳn là đồ vật được Quý Thung thường xuyên mang theo bên mình, trên đó có lây dính “khí” của hắn. Mà hiện tại “khí” này đang dần biến thành “tử khí”. Nói cách khác, nếu không nhanh chóng tìm được Quý Thung, vậy chỉ có thể giúp hắn nhặt xác!

Tuy rằng Quý Thung ở thế giới này có vẻ ngu si đần độn hơn nhiều, nhưng về nhà dạy bảo thế nào là một chuyện, để nó chết không rõ ràng ở bên ngoài lại là chuyện khác

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi