NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

Ảnh chụp cùng video ghi lại khoảnh khắc của nam thần và mèo trắng trong buổi tiệc được chia sẻ với tốc độ chóng mặt trên internet.

Thật ra hot như vậy cũng là nhờ một phần đóng góp không nhỏ của cánh nhà báo, phóng viên.

Ngu Ký cảm thấy cuộc sống này thật khó khăn. Làm việc tại một công ty media hạng ba, những con cá lớn trong giới giải trí đều phải ‘ưu tiên’ cho nhóm đồng nghiệp có tài lực hùng hậu bao thầu. Con lại mấy con tôm con tép mới đến lượt bọn họ cướp giật. Mà nào chỉ có vậy, là một người mới không có quan hệ cũng chẳng có địa vị, đâu phải muốn tranh là tranh được ngay. Thử thò tay vào xem, các vị tiền bối sẽ cho mi biết thế nào là “lễ độ”!

Những người như bọn họ chỉ còn một con đường sống đó là ôm máy ảnh dãi nắng dầm mưa lượn lờ khắp chốn, dựa vào những tin tức ven đường mà chờ vận may. Số đỏ thì một bước lên trời, số chó thì cứ tiếp tục bôn ba thôi.

Ngu Ký ngồi chồm hỗm há miệng chờ sung, nhưng chờ mãi cũng chẳng thu được gì. Thôi thì buông tha ý tưởng kiếm ăn nhờ tôm tép, không chụp được sao này sao nọ thì mình chụp sao chó sao mèo!

Theo một nguồn đáng tin cậy, khụ, thật ra tin tức kiểu này cũng chẳng ai thèm giấu. Tóm lại, hôm nay có một bữa tiệc thú cưng do một số trung tâm bảo hộ động vật đứng ra tổ chức, quy mô khá lớn, mang tính chất từ thiện, thế thì giúp đỡ tuyên truyền chẳng phải chính là đóng góp một phần tình thương hay sao!

Chú chó chăn cừu Đức từng đóng phim với ngôi sao nổi tiếng nào đó biết khiêu vũ, chú chó Pug từng tham gia biểu diễn làm việc nhà trong một chương trình giải trí, con vẹt biết ngâm thơ lại còn là thơ có nghĩa… Chụp thêm vài tấm hình thú cưng đáng yêu cute nữa này, kiểu gì cũng thu hút được sự chú ý của độc giả.

Sau đó ngay trong buổi tiệc, cậu ta đã gặp được kẻ chiến thắng cuộc đời – Miêu bệ hạ. Thật đúng là kẻ chiến thắng, không có một trận thua! Cùng với đó là tổng giám đốc Trì – Trì Hử, một người dù đã cố gắng trở nên mờ nhạt nhưng với cái mặt đó, khí chất đó, thần thái đó, làm sao che được cái nhãn “nhân sinh người thắng”!

Mỹ nam bên mèo, hình ảnh thật sự quá hấp dẫn, cậu không thể kìm chế mà chụp nhiều thêm vài tấm.

Thật không ngờ, mỹ nam không chỉ đẹp, mà còn là tổng giám đốc hàng thật giá thật!

Trì Hử từng bị bắt cóc lúc nhỏ nên sức khỏe không được tốt. Vì để anh có thể an tâm tĩnh dưỡng, việc học hành trên lớp chỉ đành ngắt quãng, hơn nửa số thời gian là mời gia sư tại gia. Sau đó anh xuất ngoại vài năm, đến khi về nước thì tiếp nhận Tập đoàn Trì thị. Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, Trì Hử cũng hiếm khi xuất hiện tại những buổi tiệc tương đối nổi bật. Vì vậy trong lúc nhất thời, mọi người chỉ đơn thuần thưởng thức ảnh chụp của một ‘cao-phú-soái’ vô danh.

Tuy nhiên, trong thời đại hiện nay, không có chuyện gì là cư dân mạng không tra được hết!

Bởi thế, những đồng nghiệp nam trong tập đoàn chỉ muốn khóc ròng trong nhà vệ sinh, nhóm đàn ông độc thân rốt cục cũng đã có thể lĩnh hội sâu sắc sự bất công của cuộc đời. Đã là một người có thể dùng mặt để kiếm cơm, sao anh còn là tổng giám đốc nữa chứ!?

Mèo sếp nuôi còn được hoan nghênh hơn cả bọn họ!

Trừng mắt nhìn từng làn sóng em gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên kiên trì bất khuất, dùng đủ các thể loại khen ngợi, tung hoa, like, bắn tim, không từ thủ đoạn nhằm thu hút sự chú ý của một người một mèo…

Những ngày đặc biệt này trôi qua sao mà khó khăn quá! T^T

Dường như chỉ sau một giây, tổng giám đốc Trì đã giành được danh hiệu “Nam thần quốc dân dịu dàng nhất quả đất”.

Fan của Miêu bệ hạ cũng tăng thêm không ít~

Mà ngay cả cổ phiếu của công ty cũng tăng lên một chút…

Dù gì nếu đã có thể chơi đùa vui vẻ với thú cưng, show ân ái chọc mù mắt người ta, vậy thì người thừa kế Trì gia không thể nào là kẻ sắp xuống mồ.

Đại đa số mọi người đều bắt đầu tin rằng sức khỏe của đại thiếu gia nhà họ Trì đã khôi phục rất tốt, chứ không phải giả vờ giả vịt để che mắt người khác. Còn những kẻ suốt ngày nói vớ nói vẩn anh là con ma ốm, trào phúng rằng ai mà gả cho anh thì chỉ có sống cô sống quả, dạo gần đây cũng không thấy ló mặt ra nữa.

Theo đó, các loại thiệp mời cũng tăng lên không ít. Trước kia sức khỏe vị này không tốt, ai cũng sợ phải chịu trách nhiệm nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ có thể tham gia các hoạt động ‘xúc tiến tình cảm’ được rồi nhỉ?

Tất nhiên, người muốn Trì Hử không khỏe, biết tin anh khỏe sẽ chẳng thể vui.

Nói ví dụ như Trì phu nhân, nữ chủ nhân trên danh nghĩa của nhà họ Trì – Lâm Mỹ Trân.

Trước là ảnh hậu, nay là Trì phu nhân, tuổi ngoài bốn mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, trang điểm khéo léo, thoạt nhìn như mới ba mươi. Trong cảm nhận của rất nhiều khán giả, Lâm Mỹ Trân vẫn là nữ thần dịu dàng thuở đó. Còn trong con mắt của người trong nghề, Lâm Mỹ Trân có thể nhận được danh hiệu Ảnh hậu, lại gả được vào gia đình danh gia vọng tộc, còn ngồi vững ở vị trí Trì phu nhân suốt mười mấy hai mươi năm trời. Nếu như không có “tâm “, thì đã chẳng có nhiều nữ minh tinh coi bà là “tấm gương” để phấn đấu như thế.

Nhưng dạo này tâm tình của Trì phu nhân lại không tốt. Mấy buổi tiệc gần đây bà theo đức lang quân Trì Thạc Thành đến dự, câu nói được nghe được nhiều nhất chính là: “Trì tiên sinh, Trì phu nhân, sức khỏe của đại thiếu gia đã khang phục, thật là đáng mừng.”

“Chúc mừng Trì tiên sinh, Trì phu nhân. Mấy thằng nhà tôi không đứa nào so sánh được với đại thiếu gia nhà họ Trì. Chuyện làm ăn sau này mong quý vị sẽ hạ thủ lưu tình.”

“Chắc mọi người nhẹ lòng rồi nhỉ. Có người con giỏi giang như vậy, ông bà sau này chỉ có hưởng phúc thôi.”

“Trì phu nhân thật là tốt phúc, có cậu cả kế thừa gia nghiệp không phải hao tâm tổn trí, cậu út thì ngoan ngoãn hiếu thảo, nghe nói cậu hai được di truyền gen nghệ thuật của phu nhân, chẳng bao lâu nữa chúng ta lại có thêm một Ảnh đế nữa rồi. Thật là khiến người ta hâm mộ ghen tỵ. ”

Người nói có lẽ vô tâm, nhưng người nghe chắc chắn hữu ý. Nghe mấy lời khen tặng đó, Lâm Mỹ Trân sắp cười không nổi nữa rồi.

Cụ Trì chỉ có một đứa con trai là Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân và mọi người đều chắc chắn rằng ông ta sẽ là người thừa kế gia nghiệp. Chứ khi không đang ở đỉnh cao sự nghiệp, bà sẽ hao tâm tổn trí bắt lấy Trì Thạc Thành, lui về hậu trường chăm sóc gia đình làm chi?

Tiếc rằng người tính không bằng trời tính. Đức lang quân đã bị quản chặt trong tay, cũng thích nhất thằng út rồi, ai mà ngờ ông cụ nhất định không ưng, dẫu trong lòng Trì Trạc Thành hay trong mắt người ngoài, bà vẫn luôn là một người mẹ, người vợ hiền, người con dâu hiếu thảo.

Ông nội Trì không muốn thấy bọn họ đã đành, còn lướt qua con trai, giao thẳng gia nghiệp cho cháu trai trưởng.

Lâm Mỹ Trân nghẹn một mồm máu đành phải lặng lẽ nuốt xuống, dùng chuyện sức khỏe Trì Hử không tốt để an ủi mình. Nhưng giờ nếu sức khỏe Trì Hử thực sự tốt lên, bà còn biết trông cậy vào cái gì?

Lại nói tiếp, đa phần người chúc mừng Lâm Mỹ Trân đều rất thật lòng thật dạ. Ai bảo hình tượng của bà trước mặt công chúng vẫn luôn tốt đẹp như vậy làm chi. Ngày xưa sau khi “vào cửa”, vì để không làm ảnh hưởng đến quyền thừa kế của người con trai cả do vợ trước sinh, ngay cả con đẻ của mình cũng chấp nhận mang cái danh “con nuôi”. Thật quá là vĩ đại~

Về nhà, Lâm Mỹ Trân đến phòng bếp bưng một chén chè tới trước mặt Trì Thạc Thành, trong oán giận lại lộ ra thân thiết, “Trong bữa tiệc chỉ chăm chăm xã giao, chẳng để ý đến ăn uống gì cả, nghĩ mình còn trẻ lắm ấy. May là trước đó em đã chuẩn bị tổ yến, mình ăn thử xem có ngon không.”

Trì Thạc Thành rất thích bà quan tâm săn sóc như vậy, không hề cảm thấy khó chịu vì bị kiểm soát quá mức, cười cười nhận lấy bát chè, hùa theo: “Tôi không còn trẻ, nhưng phu nhân nhà tôi vẫn cứ xinh đẹp như hoa. Aizz, ông trời thật bất công.”

“Nói hươu nói vượn cái gì đó!” Lâm Mỹ Trân hờn dỗi liếc ông, “Con trai sắp lấy vợ đến nơi rồi, đừng đùa như vậy nữa.”

“Con trai sắp lấy vợ…?” Trì Thạc Thành ngơ ngác một lúc mới nhận ra người mà Lâm Mỹ Trân nhắc tới là đứa con cả Trì Hử, ngạc nhiên nói: “Định cưới con gái nhà ai, sao không nghe ông cụ nhắc tới, lúc nào…”

Lâm Mỹ Trân có chút tự trách tiếp lời, “Đây cũng là sai sót của người làm mẹ này. Trước chỉ lo lắng cho sức khỏe Duyên Niên, hận không thể đưa con lên cung trăng để chẳng ai với tới. Mấy hôm nay tham gia tiệc tùng, có vài vị phu nhân làm như vô tình nhắc tới con gái, cháu gái nhà mình, em mới ngã ngũ. Bệnh tình của Duyên Niên đã tốt lên nhiều rồi, cũng nên tính chuyện chung thân đại sự.”

Dừng một chút, Lâm Mỹ Trân lại hiền lành nhắc nhở: “Mình ấy, làm cha kiểu gì không biết. Ông nội chưa chọn được ai thích hợp, anh không sàng lọc dần cho Duyên Niên được chắc?”

Nghe vợ nói vậy, Trì Thạc Thành hơi xao động, nhưng vẫn thấy khó xử.

Cũng không phải Trì Thạc Thành không quan tâm con trai cả. Dù tai có mềm, luôn có chút quan hệ không rõ ràng với phụ nữ, nhưng đối với các con của mình ông vẫn luôn yêu thương thật lòng. Chẳng qua là thằng cả vẫn luôn sống cùng ông nội nó, việc lớn việc nhỏ đề do ông cụ quan tâm, ông lại luôn áy náy với con, thường thì chuyện gì có thể tránh sẽ tránh, để cho đôi bên khỏi xấu hổ.

Bây giờ lại bảo ông để ý đến việc hôn nhân của con trai, ông thật sự không xuống tay được.

Vậy mới nói, tính tình mềm yếu cũng có cái tốt của nó, cho dù ông cụ có bỏ qua mình mà giao gia nghiệp cho thằng con cả, vợ lớn vợ nhỏ của Trì Trạc Thành còn chưa nghĩ thông, chính ông ta đã thông suốt trước rồi. Làm phú ông nhàn rỗi thì có gì không tốt? Trì Trạc Thành cũng chẳng hề cảm thấy tôn nghiêm bị xúc phạm, tổn thương linh tinh mà giận cá chém thớt với người ngoài.

Thấy ông xã không dứt khoát, Lâm Mỹ Trân làm như vô tình nhớ tới chuyện gì đó thú vị, cười nói: “Hôm nay Đóa Nhi còn oán giận với em, mấy hôm trước con bé tổ chức sinh nhật, chờ hoài mà chẳng thấy Duyên Niên đâu. Cô bé còn vừa nói vừa sụt sịt. Mình nói xem, bao nhiêu năm rồi, con bé này không phải vẫn thích Duyên Niên chứ?”

“Thích của trẻ con sao có thể coi là thật.” Trì Thạc Thành buồn cười lắc đầu, nhưng vì vừa nhắc đến hôn sự của con trai, ông cũng không nhịn được mà hướng suy nghĩ về phương diện đó. “Đóa Nhi cũng là một đứa không tồi, xinh xắn lại thích nói thích cười, phối với cái tính trầm lặng của Diên Niên thì vừa khéo. Nếu thật sự thích Duyên Niên… Đáng tiếc, nhà họ Đường có hơi loạn…”

“Chúng ta là cưới vợ chứ có phải gả con gái đâu. Quan trọng nhất là phải nhìn vào bản thân cô nàng.” Lâm Mỹ Trân tức giận trừng mắt với Trì Thạc Thành: “Thế hệ trước nhà họ Đường làm sui gia với nhà mình, Đóa Nhi lúc còn bé cũng coi như nửa con gái của chúng ta, chẳng qua thấy nó có ý với Duyên Niên nên em mới lắm miệng hai câu. Bát tự còn chưa đưa đâu mà mình đã xét đến chuyện gia đình nhà con dâu à?”

Trì Thạc Thành tốt tính buông xuôi, “Nói trái nói phải đều là em, còn hỏi tôi làm gì?”

“Đây là chuyện kết hợp hai họ, tất nhiên là phải thận trọng.” Lâm Mỹ Trân nhìn chồng, mặt mày hết sức nhu hòa, “Em vẫn luôn mong Duyên Niên có thể gặp được một người thật lòng thật dạ yêu thương thằng bé.”

Vừa nghe ‘Người thật lòng thương’, Trì Thạc Thành cảm động nắm chặt tay vợ.

Trước đây sự lựa chọn số 1 của ông không phải là hồng nhan tri kỷ Lâm Mỹ Trân, ai ngờ mắt mù, gặp phải một người đàn bà tâm địa rắn rết. Còn Lâm Mỹ Trân bị bỏ qua thì lại dịu dàng hiền lương một lòng một dạ chờ mình quay đầu, dù khi đó cô đã mang thai nhưng không hề nói với ông mà âm thầm chịu đựng một mình. Sau khi cưới Lâm Mỹ Trân, Trì Thạc Thành thường cảm khái, có thể lấy được một người vợ thật lòng thật dạ yêu mình thương mình là điều vô cùng may mắn.

Nhớ lại chuyện xưa, Trì Thạc Thành ôm vợ xúc động nói: “Em nói đúng lắm, nếu Đóa Nhi thật lòng thích Duyên Niên thì hoàn cảnh gia đình cũng có thể tính sau. Huống hồ ông cụ từ trước đến nay vẫn luôn chiếu cố nhà họ Đường. Cụ Đường khi còn sống cũng từng đề cập đến chuyện để hai bên gia đình thân càng thêm thân, không chừng ông cụ sẽ không phản đối chuyện này đâu.”

Lâm Mỹ Trân tựa vào ngực Trì Thạc Thành cười cười, không lên tiếng nữa.

Từ khi tin tức Trì Hử đang dần khang phục truyền ra ngoài, đã có một số nhà bắt đầu hoặc bí mật hoặc công khai để lộ ý đồ muồn cùng nhà họ Trì kết thông gia. Ông cụ bất công như thế, trước khi ổng chọn cho Trì Hử một nhà vợ có thế lực hùng hậu, bà phải khuấy cho vũng nước này thật đục!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi