NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

“Dao Quang bệ hạ có mệt không?”

Sau khi lên xe, một người một mèo lại bắt đầu dính lấy nhau.

“Meo meo~”

Miêu bệ hạ như tấm thảm quấn lấy tự chủ, thoải mái nheo nheo mắt.

Từ khi nghiện điện tử, Miêu bệ hạ kinh ngạc phát hiện, với tốc độ đập phá ipad của nó thì chút tiền tiêu vặt hằng tháng còn-không-bằng-mắt-muỗi!

Cho nên, làm khách mời cho đoàn phim để kiếm tiền tiêu vặt chính là một cánh cửa mới mở ra ngay trước mắt. Làm một con mèo, Miêu bệ hạ đã vượt qua nhận thức của giống loài, nó cảm nhận rất rõ tầm quan trọng của tiền riêng.

Quý Thung cẩn thận nghĩ lại, xác nhận mình gần đây không làm điều gì khác người, có thể loại trừ khả năng có kẻ tìm đến cáo trạng. Lúc này mới vờ như không có chuyện gì, dò hỏi: “Anh hai, ông cụ gọi em về làm gì đấy?” Biết làm sao được, bị ông cụ dạy dỗ nhiều quá nên bây giờ vừa nghe ông cụ gọi về là hắn giật mình thon thót.

“Có khách đến nhà mình ở vài ngày, còn dẫn theo mấy người cháu nên gọi chúng ta về nhà gặp mặt.” Trì Hử chọn miếng socola rược mà mèo Dao Quang yêu nhất đút cho nó, đồng thời giải thích cho Quý Thung, tựa như anh không nhìn thấy hành vi mất tự nhiên của cậu em.

Vị khách đến chơi nhà hôm nay là bạn của ông nội Trì, họ kép Âu Dương, bằng tuổi ông cụ, là chủ buôn vàng lớn nhất thành phố G.

Ông cụ Âu Dương đúng là đại gia thứ thiệt, phô trương không ai bằng. Nào là máy bay riêng, xe hạng sang, trợ lý, người giúp việc, vệ sĩ hay bác sĩ đều có đủ, cả một hạm đội. Thậm chí đầu bếp cũng đưa đến vài người, nói là có vài món ăn dưỡng thân bổ thận nhất định phải cho ông bạn nếm thử, đúng rồi, nguyên liệu nấu nướng lão cũng tự mình mang đến… Ôi một đoàn người và xe chen chúc tiến vào khu suối nước nóng, người biết thì hiểu lão đến nhà họ Trì làm khách, người không biết lại tưởng lão đi chiếm núi xưng vương mất thôi.

May mà nhà họ Trì đủ rộng, ông cụ Trì khoanh luôn một khu nhà cho lão.

Bạn già thấy nhau, ấy thế mà ông cụ Âu Dương lại là người ngấn lệ trước.

Trước đó một đoạn thời gian, ông cụ Trì ăn con rắn đen Dao Quang mang về. Hết sức tin tưởng rằng con rắn kia là linh vật. Bởi vậy ngủ một giấc cả người khoan khoái, da dẻ hồng hào, cảm giác nếp nhăn ít đi vài cái, đốm đồi mồi trên da cũng mờ hẳn, trông trẻ ra phải 5, 6 tuổi.

Có so sánh sẽ nhìn ra chênh lệch, hự, lão Âu Dương cũng bảo dưỡng tốt lắm, vậy mà đứng trước ông bạn, lão cảm thấy mình như già thêm vài tuổi T^T

Ông cụ Âu Dương cho hay, chuyện này không thể chấp nhận được, quá vô lý!

Ông cụ Trì là fan cuồng của Kiều đại sư, cho nên phương thức dưỡng thân của cụ chú trọng đến trạng thái tinh thần nhiều hơn, thuận theo tự nhiên. Mà lão Âu Dương thì khác, ông chú ý đến chất lượng cuộc sống vật chất sờ được thấy được, chú ý đến hưởng thụ các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại sao cho khoa học, hợp lý nhất.

Nói tóm lại, nếu nói đến bảo dưỡng, cụ Trì mà so với cụ Âu thì phải như ông già và trai trẻ.

Nhưng thật bất ngờ, vài năm không gặp, lão Âu Dương không thể tưởng được sẽ có ngày lão bị thua!

Lão Trì muốn nghịch thiên hả???

Lúc Trì Hử và Quý Thung về đến nhà, lão mới có chút rụt rè của bậc cha chú, không tiếp tục kì kèo ông bạn già chia sẻ bí kíp bảo dưỡng nữa.

“Ông thật có phúc, cháu chắt đứa nào cũng giỏi giang.”

Trì Hử dẫn Quý Thung tiến lên chào hỏi cụ ông Âu Dương, ông cụ tươi cười tặng cho mỗi người mộn món ngọc làm lễ gặp mặt, chuẩn bị chu đáo, ngay cả Dao Quang cũng có phần. Sau đó ông gọi hai đứa cháu ra chào hỏi. Một tên Âu Dương Sâm Sâm… ặc, sau mười tuổi thằng bé nhất quyết đòi đổi tên là Âu Dương Sâm, không có Sâm Sâm gì hết! Người còn lại là Âu Dương Loan Loan.

Âu Dương Loan Loan là một bé loli khoảng 15, 16 tuổi, tính tình khá là… ờ, hoạt bát (xin tự nhắc lại 3 lần hai chữa vừa nêu). Trước lúc Trì Hử và Quý Thung về đến nhà, cô bé ở mãi vườn sau nhà ca hát hết mình với vẹt Bằng Bằng. Hai đứa như tri âm tri kỉ, hận gặp nhau quá muộn, đứa này so với đứa kia càng gào càng to, y như bệnh nhân tâm thần trốn trại, ầm ĩ cả một góc trời. (*Loli là chỉ những người có ngoại hình, tính cách của bé gái dưới 12, 13 tuổi)

“Chào anh Duyên Niên ạ~”

Âu Dương Loan Loan tươi cười ngọt ngào chào hỏi Trì Hử. Khi nhìn đến con mèo trắng trong ngực anh thì hai mắt mở to, chớp chớp không ngừng. May mà trước khi đến làm khách đã được ông nội ân cần dạy bảo những điều cần chú ý, mà điều quan trọng nhất chính là không được động đến mèo của cậu cả nhà họ Trì.

Thành công kìm nén tư tưởng đen tối với chú mèo trắng kia, Âu Dương Loan Loan dời sự chú ý lên người Quý Thung, “Chào anh Sâu, em rất thích phim của anh, bộ nào em cũng theo dõi từ đầu đến cuối, em còn tham gia Ổ sâu nữa nha~ Sâu bé con chính là em, hihi~” (Sâu là biệt danh fan gọi QT, Ổ sâu là tên fandom, Sâu bé con là nick của ADLL, chương trước có nhắc tới đó)

“Anh sâu, em sâu cái gì…” Quý Thung bị cô gái nhỏ làm sởn hết da gà da ốc.

“Đúng rồi đúng rồi, em thuộc nhóm sâu có hại, anh có biết sâu có hại không?” Âu Dương Loan Loan rạng rỡ nhìn về phía Quý Thung.

Quý Thung chà chà cánh tay, không hiểu vì sao khi con bé thốt ra ba chữ ‘sâu có hại’ kia, mắt nó toát lên cái vẻ rục rịch nào đó… khiến hắn không có tí ti mong muốn đi sâu phân tích!

“Loan loan, em ồn ào quá, về chỗ ngồi đi.”

Âu Dương Sâm là anh trai, lễ phép trò chuyện vài câu cùng Trì Hử, sau đó qua đây giải vây giúp Quý Thung.

Tuổi của cậu và Quý Thung xấp xỉ nhau, ngũ quan khá giống cụ ông Âu Dương. Vốn đang tuổi thanh niên sung sức nhưng trông lại có vẻ gầy yếu ủ rũ, nói vài câu đi vài bước mà như hao hết sức lực. Vỗ ót em gái cảnh cáo rồi gọi người ở đẩy xe lăn đến.

Cho lũ trẻ gặp mặt xong xuôi, ông cụ Âu Dương chỉ đành thở dài với tình trạng của Âu Dương Sâm, lần thứ hai bày tỏ ý định tới đây với ông cụ Trì: “Bệnh tình của Sâm Sâm không thể kéo dài thêm nữa, tôi cũng hết cách rồi… Ông bạn, ông xem xem phía Kiều đại sư có thể… ”

Lại nói, lão Âu Dương và ông cụ Trì đều chỉ có độc một anh con trai. Nhưng độc đinh nhà ông Trì lớn rồi thì mang về cho ông mấy đứa cháu trai cháu gái. Còn độc đinh nhà ông Âu Dương có cố gắng thế nào cũng chỉ được một gái một trai.

Ông cụ Âu Dương yêu thương cháu trai, cháu gái thì khỏi phải nghĩ, chúng nó muốn làm gì ông cũng chiều, gây chuyện gì cũng có ông gánh. Thế nhưng, chính điều này đã hình thành cho Âu Dương Sâm và Âu Dương Loan Loan tính cách điếc không sợ súng, trên trời dưới đất không ngán thứ gì.

Năm ngoái, Âu Dương Sâm cùng vài người bạn đi theo một tên trộm mộ xuống mồ tìm cảm giác mạnh. Vốn cho rằng chuyện này chỉ là một trò chơi phiên bản cao cấp thôi, tiêu tiền mua vui, chơi xong là xong. Ai ngờ người thì lành lặn trở về nhưng tinh thần lại càng ngày càng sa sút, cơ thể cũng suy yếu dần.

Theo lời cụ Âu Dương, cháu trai nhà cụ vốn là chàng thanh niên to khỏe nặng cả trăm kí, vậy mà giờ còn gầy yếu hơn nhiều so với bạn bè cùng lứa.

Bên cạnh ông cụ không thiếu các loại thuốc chữa bệnh quý hiếm, nhưng những thứ đó dùng trên người Âu Dương Sâm mang đến kết quả không lớn. Mời biết bao danh y đến chẩn bệnh mà cũng không tìm ra nguyên nhân, bệnh cũng chẳng khỏi. Vậy nên mọi người không thể không liên tưởng đến phương diện tà ma tâm linh.

Gần đây nghe nói cậu cả nhà họ Trì hết bệnh rồi, cụ Âu Dương lại càng thấy đúng, chẳng phải cháu ông Trì trước đây bị bắt cóc nhốt trong quan tài đó ư? Lúc cứu về cũng là sức khỏe suy yếu không tìm ra nguyên nhân, bệnh trạng còn nặng hơn Sâm Sâm nhiều. Sau đó lão Trì mới mời Kiều đại sư về nước… Đúng, phải tìm Kiều đại sư!

Ông cụ Âu Dương vốn không quá tin tưởng nhưng có cậu cả nhà họ Trì làm ví dụ, vì cháu trai có thế nào ông cũng phải thử một lần.

Tìm Kiều đại sư, cụ Trì có chút khó xử.

Mấy năm trước tại lễ mừng thọ trăm tuổi của Kiều đại sư, chẳng biết ông tính quẻ kiểu gì mà từ đó về nhất định không cho ai đến gần, bảo là tiên duyên của ông sắp tới, lũ phàm nhân ngu xuẩn đừng có đến làm ảnh hưởng đến chuyện phi thăng của ông…

Tuy rằng cẩn thận xem xét, cũng bao nhiêu năm rồi, ngày tiên duyên tới rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa thì không ai biết, dù sao Kiều đại sư vẫn kiên trì như cũ. Còn giúp thằng cháu đích tôn nhà mình điều dưỡng thân thể là nhìn vào giao tình trước đây thôi.

Bây giờ ông bạn đưa cháu đến ở rịt trong nhà, giúp thì Kiều đại sư đã bảo đừng làm phiền, không giúp thì…

“Lão Trì, tôi chỉ có đứa cháu trai này thôi… Ông biết con người tôi rồi đấy, nếu không phải thật sự không còn biện pháp nào, tôi cũng không làm thế này.” Ông cụ Âu Dương bắt đầu dùng khổ nhục kế.

Đối diện với khuôn mặt nhăn nhó đau khổ của ông bạn, cụ Trì cũng không đành lòng chỉ đành gật đầu: “Tôi sẽ liên hệ trước sau đó ông tự đưa cháu qua. Ông cứ kiên trì vào, nói thêm vài lời hay, dù không gặp được Kiều đại sư cũng còn mấy người đồ đệ của đại sư nữa…”

Lão Âu Dương lập tức thu hồi khuôn mặt khổ tình, quen biết bao nhiêu năm, nhiều ít ông cũng rõ ràng phân lượng của nhà họ Trì tại nước ngoài, lão đã đồng ý giúp, việc kia hơn nửa là thành. Về phần còn lại, là một đại gia hàng thật giá thật, ông cụ Âu Dương tỏ vẻ, thế nào gọi là lời hay? Đó là phải đưa lễ đủ dày, đủ nặng, đủ giá trị!

Lão vỗ tay một cái, mấy người vệ sĩ ôm hộp lớn hộp nhỏ tiến vào, “Ông kiểm định giúp tôi, xem xem thế ngoại cao nhân như Kiều đại sư đưa lễ gì thì hợp. Ông thích cái gì cũng lấy luôn đi.”

“Nào nào nào, ân tình ông trao to lớn như vậy, đừng có khách khí.” Ông cụ Âu Dương mở một cái hộp trong đó, dưới đáy lót nhung đen, ánh sáng và làn khí đỏ tươi như muốn chảy xuôi ra ngoài.

Thấy ông cụ Trì kinh ngạc, ông cụ Âu Dương hết sức đắc ý, vừa đưa cho bạn già vừa giảng giải: “Viên huyết ngọc linh chi này được lấy ra từ khu nhà ông đó. Vì có được nó mà tôi phải tốn không ít công sức. Ha ha ha, thế nào? Một viên huyết ngọc lớn như vậy, màu sắc hoàn mỹ, đúng là cực phẩm. Lão Trì đừng có bỏ qua thứ tốt nha…”

“Ánh sáng này cũng quá tươi, quá…” Không hiểu sao khiến người ta nghĩ đến hai chữ “yêu dị”.

Lấy huyết ngọc từ trong hộp ra, ông cụ Trì đang định nhìn kỹ, không ngờ chiếc nhẫn đeo ở ngón tay cái nóng lên rồi ‘rắc’ một tiếng, nhẫn ngọc vỡ làm đôi. Mà huyết ngọc trong tay ông cụ như bị lực lượng nào đó bắn ngược ra ngoài.

Huyết ngọc bắn về phía Trì Hử.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một vệ sĩ áo đen nhanh chóng vọt tới ý đồ tiếp lấy bảo bối hơn một vạn, mắt thấy sắp không cản được thì không hiểu sao dưới chân trượt một cái, va phải người đồng nghiệp đang bưng đồ, hộp quà văng ra ngoài.

Một tiếng ‘Cốp’ giòn tan vang lên, viên huyết ngọc bị hộp quà thay đổi phương hướng lăn đến dưới chân Âu Dương Sâm đang ngồi trên xe lăn.

Không đợi mọi người kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, viên huyết ngọc vẫn toàn vẹn nhả khí, mà Âu Dương Sâm ngồi trên xe lăn bỗng bất tỉnh nhân sự…

“Bác sĩ, mau gọi bác sĩ!”

Thời gian thưởng thức lễ vật tốt đẹp bỗng biến thành khung cảnh người ngã ngựa đổ.

Miêu bệ hạ ghé vào trong ngực tự chủ trợn tròn mắt, đưa cho tự chủ khối hổ phách kia thật là đúng đắn, vầng sáng may mắn quá là kinh khủng~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi