NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cụ Trì mua về một khối ngọc từ triển lãm phỉ thúy, quá trình này cứ phải gọi là lên lên xuống xuống như điện tâm đồ.

Khi xẻ ngọc*, máy móc hỏng hai lần liên tục, đến lần thứ 3, mọi người quyết định đổi vị trí cắt mới bắt đầu yên ổn. Trong những người đứng xem lúc ấy có cả chuyên gia giải thạch, người nọ cho rằng khối ngọc này có linh tính.

(*Đại ý là phỉ thúy mới khai thác được bao bọc bởi một lớp phong hóa bên ngoài, cần phải giải/cắt lớp phong hóa ấy ra mới có thể biết chất lượng của phỉ thúy tốt hay xấu. Quá trình ấy gọi là Giải thạch/đổ thạch => Có thể nói phỉ thúy là phần lõi của khối ngọc, phần lõi này rất nhỏ và cũng rất hiếm. Một số người mua được phỉ thúy là do ăn may, có những người bỏ cả trăm ngàn USD ra mua 1 khối ngọc nhưng khi cưa ra thì hoàn toàn không kiếm được chút phỉ thúy nào)

Mọi người vô cùng chờ mong.

Mà khi bên trong thật sự là phỉ thúy trắng thuần, trong suốt sáng bóng như thủy tinh, không khí hiện trường có thể nói là bùng nổ. Trước đây phỉ thúy vô sắc (hay còn gọi là pha lê không màu) không mấy giá trị, nhưng ngày nay mọi người bắt đầu ưa chuộng vẻ đẹp ‘băng thanh ngọc khiết’, vì vậy giá cả của loại ngọc này ngày càng cao.

Thoạt nhìn, khối phỉ thúy ở đây khá là lớn, trong quá trình điêu khắc nếu có thể giữ nguyên tính chất ban đầu của nó, dẫu có tốn gần 10 triệu để mua ngọc nguyên liệu cũng có thể dễ dàng kiếm lại gấp mười!

Tuy nhiên, khi phần còn lại của khối ngọc được cắt ra, mọi người vây xem đều ồ lên.

Ngọn đèn chiếu rọi vào khối phỉ thúy, lớp vẩn đục trong lõi ngọc hiện ra một cách rõ ràng. Một khối phỉ thủy cao cấp nhưng bên trong chứa tạp chất, như vậy giá cả sẽ…

Đúng là một đao thành giàu, một đao thành nghèo.

Đao thứ nhất, giá trị khối ngọc tăng vọt.

Đao thứ hai, giá trị tụt xuống đáy. Phần nhỏ phỉ thúy trắng trong còn lại chỉ đủ làm vài ba mặt trang sức. Gần 10 triệu mua ngọc nguyên liệu, nháy mắt đã đổ xuống sông xuống bể.

Cũng may cụ Trì lắm tiền nhiều của, mua khối ngọc nguyên liệu nọ cũng chỉ là góp vui với mấy ông bạn già mà thôi, chứ nếu là người khác đặt toàn bộ gia sản vào đó, kích thích như thế có mà lên cơn đau tim lâu rồi.

Tuy có hơi thất vọng nhưng ông cụ vẫn rất ư là thoải mái bảo chuyên gia tiếp tục xẻ cho xong. Và rất nhanh, kịch bản lại thay đổi.

Người kêu lên đầu tiên là chuyên gia giải thạch, có vẻ kinh ngạc không hề nhẹ.

Phỉ thúy trong khối ngọc phải to gần bằng hai nắm tay người lớn, nhưng điều này chưa khiến người ta vui mừng bởi tạp chất trong đó không hề giảm đi, tuy nhiên, sự biến chuyển của kịch bản lại nằm ở chính chỗ này.

Điểm đen mờ đục ngập tràn trong khối phỉ thúy, nhìn qua thì tưởng tạp chất, nhưng khi nhìn kỹ mới giật mình phát hiện, ‘tạp chất’ đó có hình dạng y như một quả tim!

Khối phỉ thúy nọ như chiếc hộp thủy tinh cất giữ một trái tim, ở nơi trong suốt còn có thể thấy rõ mạch máu.

Vậy còn không đáng tiền chỗ nào, đây rõ là một khối ngọc vô giá!

Liên tưởng với dị trạng lúc bắt đầu xẻ ngọc, quả đúng là một khối ngọc có linh tính!

Chứng kiến kỳ tích xuất hiện và sự kích động của những người đứng xem, cụ Trì phấn khởi lắm.

Vấn đề duy nhất là có một đại sư nào đó tự dưng nhảy ra, bảo phỉ thúy của cụ Trì là trái tim của ngã quỷ (quỷ đói), là thứ không may mắn, nếu không tiễn bước vật nọ, ắt có…

Ắt có cái gì, câu nói sau dấu chấm lửng là cái chi thì cụ Trì không rõ, bởi cụ đã bảo vệ sĩ lôi cái ông đại sư yêu cầu ‘vứt ngọc đi không thì hại mình hại người’ ra ngoài.

Nếu là trước đây, cụ Trì nghe vậy tuy không vui nhưng thà tin còn hơn. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, ít nhiều cũng có chút băn khoăn. Nếu đại sư nọ có thể chứng minh một hai câu, không chừng cụ đã tin hẳn ấy chứ.

Nhưng giờ khác rồi, mèo tường thụy nhà cụ đã thành tinh, cụ còn sợ cái gì!?

Tảng đá kia là tốt hay là xấu, là cát hay là hung, phải mang về cho mèo tường thụy nhà ông xem đã rồi mới nói được. Người khác xì xầm vài câu, chẳng nhẽ ông phải nghe theo, vứt khối ngọc nguyên liệu khi mua đã gần 10 triệu, xẻ ra lại càng giá trị hơn, đùa nhau à?

Huống chi bùa hộ mệnh là con dấu ngọc mà cụ Trì luôn mang theo bên mình, khi tiếp xúc với khối ngọc không hề có phản ứng gì khác lạ. Đại sư gì gì đó khinh ông không trong nghề, nghĩ lừa ông dễ lắm à?

Sau bữa tối, cụ Trì hào hứng kêu quản gia Bạch lấy khối ngọc quý ra cho mọi người chiêm ngưỡng.

Đàn ông trong nhà vây quanh khối ngọc, vừa nhìn vừa than lạ kì.

Thừa dịp ông cụ đương vui vẻ, Trì Thạc Thành tấm tắc khen: “Trông giống quả tim quá, thật khó tin đây là do thiên nhiên tạo thành, nói là ‘quỷ phủ thần công’* cũng chẳng ngoa.” (Thành ngữ chỉ những kiến trúc hay tượng điêu khắc nghệ thuật cao siêu, như có bàn tay của quỷ thần trợ giúp)

Trì Minh a dua theo Trì Thạc Thành, tiếp lời: “Cực kỳ giống luôn, nếu không có lớp pha lê bao bên ngoài, đúng rồi, nhìn từ góc độ này này, con còn tưởng là tim của ai bị moi ra ấy chứ…”

“Được rồi Minh Minh, thằng bé này nói hươu nói vượn cái gì không biết.”

Nhóm đàn ông gan lớn, tò mò của lạ, xúm xít vây xung quanh khối ngọc nọ, tôi một câu anh một câu, bàn tán hăng say. Nhưng nhóm các chị các mẹ thì khác, thứ trông như quả tim rất khó có thể thích, Lâm Mỹ Trân, Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị chỉ nhìn qua qua, nghe ông cụ nói gì mà trái tim quỷ đói thì hết dám đến gần.

Lâm Mỹ Trân ngăn không cho Trì Minh nói tiếp, thực ra trong nhà chứa chấp thứ như vậy bà cũng hãi lắm, chần chừ một lúc nhưng rốt cục cũng chẳng dám mở miệng hỏi ông cụ, rằng rủi ro trong lời vị đại sư kia là gì.

Ông cụ sao mà không biết con dâu lo lắng bất an, chẳng qua cụ rất chi là tin tưởng vào mèo tường thụy nhà mình. Không thấy mèo tinh nhà họ chỉ liếc khối phỉ thúy một cái rồi lại nằm úp trên chân cháu trai cả mà ngủ ư. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là khối ngọc này không tốt cũng chẳng xấu chứ sao! Mèo tường thụy không có hứng thú.

Ông lấy kinh nghiệm 20 năm ra đảm bảo, nếu có vấn đề, lúc cháu trai cả định chạm vào, chắc chắn khối ngọc sẽ bị mèo đập cho ra cám. Tất nhiên, nếu là thứ tốt… khụ, đại khái thì con mèo này sẽ đi qua đi lại quan sát thêm vài lần, để rồi lẳng lặng cuỗm mất lúc nào không hay! =_=

Nếu phỉ thúy không có vấn đề, ông cụ ngó lơ cái mặt ‘con rất là lo lắng, cụ mau hỏi ý kiến của con đi’ của Lâm Mỹ Trân, vui vẻ lên kế hoạch xem hôm nào mời mấy ông bạn già đến uống trà, chiêm ngưỡng khối phỉ thủy mà con người sáng suốt, can đảm là ông đây đã tìm ra.

#

Thích Cẩm Ninh nằm viện mấy ngày, xuất viện một cái phải mời ngay một đám thanh niên đi ăn mừng, địa điểm là hội quán dưỡng thân mà Úc Hạo đang ở tạm.

Đúng vậy, bạn còn thắc mắc Thích nhị thiếu sẽ ở đâu sau khi xuất viện ư? Vậy nói cho bạn nghe, nếu ở biệt thự cũng phải là biệt thự liền kề với căn của Úc nhị thiếu, thế là hiểu rồi đúng không (¬‿¬) Ai~ sự chấp nhất này, không thể không khiến người ta cảm thán, oan oan tương báo biết khi nào mới dứt a~

Úc Hạo và cậu em họ hàng xa Mộc Minh Hiên cùng một số công tử thiếu gia tại tỉnh X quen biết dạo gần đây đều nằm trong danh sách khách mời. Dĩ nhiên, Trì Hử Trì đại thiếu ‘vinh dự’ là cái tên xếp thứ hai trong danh sách, chỉ đứng sau đối thủ một mất một còn Úc Hạo của Thích nhị thiếu.

Có lẽ gã chưa bỏ buộc, vẫn muốn đổ xúc xắc tiếp chăng ╮(╯﹏╰)╭

Đối với yêu cầu mang theo bạn tiệc, mèo Dao Quang có thể biến thành người tất nhiên là lựa chọn duy nhất của tự chủ nhà hắn.

Sau một ngày ăn chay, Miêu bệ hạ thông minh cơ trí lên mạng học vũ điệu mèo đánh bốc đầy ‘ma mị’, chiêu này vừa ra, tự chủ của hắn không quá một giây đã lăn ra cười.

Sau đó một người một mèo lại bắt đầu tình nồng ý mật.



Vừa thấy Trì Hử vào cửa, Thích Cẩm Ninh đã đon đả ra đón, “Duyên Niên tới rồi, ố ồ, sao hôm nay không dẫn theo cái con mèo như hình với bóng …”

Chưa dứt câu, tầm mắt của Thích Cẩm Ninh đã rơi vào anh con lai vận đồ luyện võ nhưng vẫn đẹp trai lai láng, vai rộng chân dài phía sau Trì Hử.

Trong nháy mắt đó, Thích nhị thiếu cảm thấy mình đã bị vầng sáng mỹ nhân đập vào mặt, trong đầu chỉ còn lại hai chữ ‘cực phẩm’ bay qua bay lại. Mẹ nó, cái đồ thần kinh miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Trì Diên Niên sao có thể tìm được một cực phẩm như vậy chứ!

Không thể thua được! Bình tĩnh! Phải phong độ!

Lẩm nhẩm khẩu hiệu trong đầu, Thích nhị thiếu lịch sự nói: “Vị này ắt hẳn là trợ lý Bạch của Duyên Niên?”

Trì Hử hơi hơi vuốt cằm, “Trợ lý của tôi, Bạch Dao Quang.”

Dao Quang bệ hạ rất biết tạo điều kiện để ‘gần gũi’ với tự chủ nhà mình, không hề e dè mà bổ sung: “Còn nữa, đêm nay tôi là… bạn chơi của em ấy.”

Choáng! Quá choáng!

Hai con mắt gã đều thấy rõ, có một người, lại còn là đàn ông, ôm, lấy, thắt, lưng của Trì Hử, Trì Diên Niên!

Mà cái đồ thần kinh lúc trước chỉ chạm có một cái thôi đã đánh cho gã không xuống được giường lại không hề có ý kiến ý cò gì!

Thản nhiên như vậy đấy!

Nội tâm dẫu có phun trào đến thế nào thì biểu tình trên mặt Thích Cẩm Ninh vẫn được khống chế tự nhiên, lời trêu chọc cũng rất là một vừa hai phải, “Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, Trì đại thiếu lại dẫn bạn đi tiệc. Anh Thích đã chuẩn bị tinh thần chú sẽ ôm mèo đến rồi đấy, còn chuẩn bị dư thêm mấy người đẹp cho chú em lựa, nhưng thế này thì không cần nữa rồi nhỉ?”

Dao Quang bệ hạ không hề có điểm dừng, nở nụ cười, “Tôi chính là mèo của ẻm.”

Cuối cùng còn khẽ khàng kêu ‘Meo meo’ bên tai tự chủ.

Thích nhị thiếu: … Chưa từng thấy ai giữa chốn đông người có thể nói ra những lời này một cách thoải mái tự nhiên như vậy luôn.

Úc nhị thiếu vừa bước vào cửa, giờ này phút này, hai con người vẫn luôn như chó với mèo cuối cùng cũng có chung sóng điện não.

Úc nhị thiếu: … Em họ, cao nhân là đây ư?

______

Chú thích: Ngọc phỉ thúy của cụ Trì có thể là em này:

126300244

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi