NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

“La la la, phía trước một giàn nho~ một mầm xanh bé nhỏ~ ốc sên cõng chiếc vỏ~ hướng phía trước mà bò~ chim vàng anh trên cành~ hót líu lo líu lo~”

Một buổi sớm tinh mơ, vẹt Bằng Bằng vẫn như mọi khi, anh (điếc) dũng (không) hiên (sợ) ngang (súng) đậu trên cây hòe già hát vang khúc nhạc tuổi thơ.

Bây giờ nó không hát nhạc trữ tình sầu thảm đau thương nữa đâu nhé. Trước đó Âu Dương Loan Loan đầu độc nó bằng những câu thoại kinh điển trong phim truyền hình cung đấu, khiến nó bị đánh trụi cả lông, hói cả đầu.

Tuy nhiên từ khi bé loli Lâm Gia Miêu đến tiểu viện Ngô Đồng ở vài ngày, nó bắt đầu học hát nhạc thiếu nhi. Nhưng cũng chẳng ích chi, bởi giọng ca loli nhà người ta trong trẻo đáng yêu, đằng này thì như mấy con mẹ đồng bóng hát xẩm.

Đương say giấc nồng thì bị mụ già nào đó rên rỉ bên tai, nếu là bạn bạn có điên không??? Dao Quang bệ hạ vứt chăn ngồi dậy, chuẩn bị ra ban công làm thịt con chim thần kinh kia.

Cảm giác được hành động của hắn, Trì Hử vội vàng mở mắt, ôm lấy thắt lưng pi sà, “Dao Quang bệ hạ khai ân, giờ ngài không phải một con mèo đâu.”

Nếu để người giúp việc nhìn thấy Bạch thiếu gia mà cụ Trì nhận nuôi đang lõa thể đứng trước ban công phòng ngủ của đại thiếu gia, trời biết họ có thể suy diễn ra chuyện gì. Mà dù có nghĩ thế nào thì chắc chắn sau chuyện ở công ty, đây là lần kế tiếp hình tượng cá nhân của Trì đại thiếu hóa thành màu đen!

“Vẫn còn sớm, mình ngủ tiếp đi.”

Dao Quang bệ hạ vui vẻ tiếp nhận lời mời của tự chủ, ngả người xuống giường.

Hai thân hình trẻ tuổi quấn lấy nhau trong ánh ban mai.

#

Hôm nay là ngày Đường Phán Xuân và Lý Văn Ngạn kết hôn.

Đám cưới có chút vội vàng nhưng với nhân lực vật lực của hai nhà Lý Đường, hôn lễ vẫn được chuẩn bị khá chu đáo. Khiếm khuyết duy nhất là mặt mũi cô dâu chú rể ỉu xìu như bánh bao thiu.

Hôm nay Quý Thung cũng tới dự đám cưới.

Sau vài lần va phải tường Nam, Quý Thung cuối cùng cũng trưởng thành hơn. Lúc trước hận không thể giấu kín chuyện bản thân là đứa con riêng mang danh con nuôi của nhà họ Trì, bây giờ hắn đã thông suốt, thái độ đoan chính hơn, không còn cố gắng vạch rõ giới hạn với nhà chính.

Không chỉ vậy, gần đây sự nghiệp đột phá khiến Quý Thung trông tự tin tỏa sáng hơn hẳn, dường như có một vầng sáng ngôi sao đang phủ trên người hắn. Ít nhất là lúc ngồi cạnh bóng ma thời thơ ấu – anh trai Trì Hử của mình, sẽ không còn ai cảm thấy hắn chỉ là một con chuột bé nhỏ.

Người đại diện Đại Mễ đi theo hắn vội chớp lấy thời cơ, lôi ra mấy tập kịch bản dâng lên trước mặt mèo Dao Quang, nịnh nọt: “Trước đây tiểu nhân có mắt như mù, xin bệ hạ lượng thứ. Đây đây đây, bệ hạ nhìn coi có vừa mắt tập kịch bản nào thì cứ thoải mái giày xéo đi ạ~”

Quý Thung vừa tìm được chút tự tin ở trước mặt anh trai, yên lặng quay đầu che mặt.

… Bảo sao tên này vừa nghe thấy mình đi đám cưới là nằng nặc đòi theo, vất vả nửa ngày, thì ra là vì mèo của anh cả! Đừng có chân chó* lộ liễu như vậy chứ! (chỉ thái độ nịnh hót, bợ đỡ không biết xấu hổ)

Mèo Dao Quang dựa vào ngực tự chủ gật gà gật gù xem nghi thức kết hôn, vừa nghe thấy chọn kịch bản là mắt sáng lên, pi sà hơi ngẩng đầu, móng mèo ngoắc ngoắc ý bảo dâng lên cho trẫm xem.

Ai mà nghĩ một con mèo lại biết chữ kia chứ! Trong mắt người khác, đây chỉ là một con mèo đang nghịch ngợm với đống giấy mà thôi. Trông cái mặt mèo nghiêm túc như đang phê duyệt tấu chương kia kìa, trời ơi đáng yêu muốn xỉu!!!

Mà thực tế, mèo Dao Quang với khả năng nhìn một là nhớ chỉ cần 15p đã đọc xong đống kịch bản. Với khả năng này, mèo ta có đầy đủ lý do để coi khinh nhân loại vô tri!

‘Bộp!’

Móng mèo đập xuống một tập kịch bản. Chính bọn họ yêu cầu đấy nhé!

Đại Mễ ngóng trông bên bạnh vội vàng nâng tập kịch bản lên, cẩn thận như nâng thánh chỉ, bắt đầu thổi phồng: “Bệ hạ thật sáng suốt! Lúc nhận được kịch bản này tôi định từ chối rồi đấy. Một đạo diễn vô danh, một bộ phim hài kịch bình dân ít vốn, đâu phải ai cũng được như đạo diễn Hàn Mai một bước thành danh. Quý Thung nhà chúng ta tuy có chút danh tiếng nhưng cũng chính bởi vậy mới càng phải cẩn thận, không nên mạo hiểm, tích tiểu mới thành đại, kỳ tích không phải lúc nào cũng có.”

“Nhưng mà kịch bản này thực sự viết rất ổn, rất hài hước, đạo diễn cũng có lòng, cứ nhờ vả suốt làm tôi phân vân mãi.” Đại Mễ dời đề tài, thoải mái mà rằng: “Nhưng nếu bệ hạ đã chọn tôi đây cũng không suy xét những vấn đề đó nữa. Quý Thung diễn phim thần tượng nhiều quá rồi, hình tượng đã đóng đinh trong lòng khán giả, vừa hay nhân vật chính trong bộ phim này là một tên nhát gan, miệng tiện, ẻo lả. Đúng là rất có đột phá! Càng nghĩ càng thấy phấn khích!”

Quý Thung: … Nhát gan, miệng tiện, ẻo lả cái gì, không phải cậu tự thuê người viết ra để đùa giỡn tôi đấy chứ?

“Meo meo~”

Mặt mèo nghiêm túc vùi vào trong ngực tự chủ, làm một con mèo, hắn không nên phì cười trước mắt bàn dân thiên hạ. Để cái mặt chuyên diễn nam phụ si tình của Quý Thung đóng vai nam hộ lý hơi tí là hoảng hoảng hốt hốt, suốt ngày lảm nhà lảm nhảm, đây thực sự là một câu chuyện khiến trẫm vui lòng, haha~

#

Nghi thức kết hôn chấm dứt, tiệc cưới sau đó Trì Hử không nán lại quá lâu, chào hỏi qua mấy người quen rồi ôm Dao Quang đi về.

Khi đi qua đại sảnh khách sạn thì trùng hợp gặp đại tiểu thư nhà họ Lý – Lý Tế cô độc ngồi trên ghế salon. Tờ báo lá cải nọ cũng không bịa chuyện, cô ta thực sự về nước rồi này.

Không thể không nói, gia quy nhà họ Lý thực sự nghiêm.

Vì chuyện bỏ nhà theo trai mấy năm trước, Lý Tế bị coi là vết nhơ của gia tộc. Giờ người đã về mà hôn lễ của anh trai ruột cũng không được tham gia. Cũng chẳng thấy bóng dáng người đàn ông khiến cô ả sống chết đòi cưới đâu cả.

Dù sao đây cũng chẳng phải vấn đề Trì Hử cần quan tâm. Ngoại trừ hôn ước không thành có sự xuất hiện của cả hai người thì anh và Lý Tế chỉ tạm gọi là biết nhau. Lần thứ hai gặp lại, câu nói khách sáo ‘Đã lâu không gặp’ cũng chẳng có đất dụng võ, hai người chỉ lễ phép gật đầu chào đối phường rồi đường anh anh đi ghế tôi tôi ngồi.

Trái lại mèo Dao Quang gác đầu lên vai tự chủ lại nhìn Lý Tế thêm mấy lần.

“Có chuyện gì vậy Dao Quang bệ hạ?”

“Meo meo~”

Trì Hử nhìn theo tầm mắt của mèo nhà mình thì thấy một thanh niên trông như sinh viên đi đến bên cạnh Lý Tế, vỗ vai cô gái như an ủi rồi nói gì đó bên tai cô ta.

Sau đó Lý Tế bỗng run rẩy dùng tay che mặt, đáp lại một câu rồi thuận theo sự nâng đỡ của thanh niên mà đứng dậy.

Cảm giác được tầm mắt của bọn Trì Hử, thanh niên nở một nụ cười lễ phép với họ, một nụ cười hết sức thoải mái.

Thế nhưng thính giác của mèo Dao Quang thực sự hơn loài người rất rất xa, hắn có thể thông qua những dao động vô cùng nhỏ bé của không khí mà biết được nội dung cuộc đối thoại vừa rồi, người thanh niên kia nói với Lý Tế: “Qua đêm nay, tên sở khanh đó sẽ chết.”

Còn Lý Tế thì vừa kích động vừa sợ hãi, run rẩy đáp lời: “Chỉ cần cả nhà bọn họ không được chết tử tế, cái mạng này là của anh.”

#

Mèo Dao Quang y theo yêu cầu của trợ lý Bạch Xuyên, NỖ LỰC cho anh ta một DẤU ẤN, khụ, ý trên mặt chữ đó.

Tới lúc Bạch Xuyên tan làm, vết bầm hình hoa đào trên trán vẫn chưa có dấu hiệu mờ đi, chỉ có màu sắc là chuyển từ đỏ hồng sang tím xanh. Máu bầm ấy mà, haha ╮(╯▽╰)╭

“Chào buổi sáng trợ lý Bạch~”

“Ui chu choa~ Ấn hoa đào phiên bản giới hạn của anh còn biết đổi màu nữa cơ à?”

“Ha ha ha, trợ lý Bạch, ấn hoa mai, à nhầm, hoa đào này của anh, bọn em phân tích cho anh này, anh nghe coi có chuẩn không. Anh nghĩ xem, đã gọi là hồng nhan thì ấn hoa đào phải màu hồng chứ đúng không. Mà cái của anh bỗng biến màu xanh, có lẽ nào hoa đào này là.. LAM NHAN?”

Bạch Xuyên bị nhấn chìm trong những ánh mắt nghiền ngẫm quỷ dị, chạy trối chết vào văn phòng sếp tổng, ai oán nhìn về phía mèo trắng đang ngả người phơi nắng trên đàn dương cầm.

Tiếc rằng Miêu bệ hạ lãnh khốc vô tình, chỉ giết chứ không chôn, không hề có ý định phục vụ hậu mãi.

Còn tổng giám đốc Trì, đối với hành vi tự tìm đau khổ dưới vuốt mèo của cấp dưới nhà mình, ý sếp chỉ gói gọn trong một câu ‘ngu thì chết tội tình gì’!

“Điều tra xong chưa?”

“Tạm thời chỉ thu thập được một số tin tức bên lề thôi ạ.” Không được thông cảm, Bạch Xuyên đành phải biến đau thương thành hành động, đặt tài liệu lên bàn, “Tình hình cụ thể thì phải đợi thêm 2 ngày nữa.”

Trì Hử lật xem tư liệu.

Ông chủ của công ty mới chuyển vào cao ốc đối diện tên là Dư Hữu Đức. Trước đây là côn đồ, sau khi phát tài thì thanh danh trên thương trường cũng khá tốt. Hoạt động lớn nhất gần đây là thu mua một công ty lắp đặt thiết bị… Thủ đoạn ắt hẳn có tí bất chính, thế nhưng xã hội bây giờ đâu đâu chả có những người miệng nam mô bụng một bồ dao găm như thế, tạm thời chưa thấy điều gì khả nghi.

Chờ đến khi Bạch Xuyên đi ra ngoài, mèo Dao Quang nhảy xuống đất, ngậm máy tính bảng nhảy lên bàn làm việc của tự chủ.

“Meo meo~”

Giám đốc Trì đành phải bỏ dở việc đang làm, ôm lấy mèo, lướt tin tức với bệ hạ.

Rạng sáng ngày hôm nay, họa sĩ trẻ Hải Quy phóng hỏa tự thiêu. Nạn nhân còn khóa cửa khiến vợ mình chết chung… Nghi vấn nạn nhân có dấu hiệu tâm thần…

Trì Hử chưa từng tìm hiểu về người đàn ông bỏ trốn với Lý Tế, chỉ nhớ mang máng Lý Tế tốt nghiệp học viện mỹ thuật, mà người nọ là bạn học của cô ta.

Bỗng nhiên nhớ tới người thanh niên đứng cạnh Lý Tế, cứ cảm thấy đã từng gặp ở đâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi