NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

“Đói~ Đói quá~Bằng Bằng đói quá đi~”

Trì Hử và mèo Dao Quang vừa bưng rổ nho đến bàn đá, vẹt Bằng Bằng sặc sỡ đã bay ngay tới, lăn lóc đòi ăn.

“Bệ hạ~Bằng Bằng đói bụng rồi~”

Bằng Bằng dài nửa mét cố gắng làm ra vẻ chim nhỏ íu đúi. Thật ra nếu bỏ qua bộ mặt ghê gớm cùng đôi móng vuốt sắc lẻm của nó, thì diễn xuất cũng ra gì phết đấy.

Dao Quang bệ hạ thưởng thức trái nho tự chủ lột cho mình, liếc thằng đệ ngu si một cái, phiên dịch ra ngôn ngữ nhân loại có nghĩa là: ‘Đồ không có mắt mau cút đi!’

Vẹt Bằng Bằng sau bao lần nằm chờ chỗ ông cụ cũng ăn chực được không ít đồ thừatốt… Hai ngày trước còn uống trộm một ly rượu ngâm linh quả quý báu của ông cụ, dạo này IQ của nó tăng lên nhiều lắm.

Sau khi đối mặt với sự ghét bỏ hết sức lạnh lùng của Dao Quang bệ hạ, cút thì vẫn cút, bởi không cút thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, vẹt Bằng Bằng không muốn thử đâu ư ư~ Tuy nhiên, trước khi cuốn xéo…

Vẹt ta anh dũng bất khuất chuyển mục tiêu, sử dụng cái giọng ẻo ẻo mà theo nó là dịu dàng nhẹ nhàng đến nỗi có thể nổi lềnh phềnh trên mặt nước hồ Tây, nhưng thật ra lại khiến người nghe xây xẩm mặt mày, nó nịnh nọt: “Đại thiếu gia, Bằng Bằng đói bụng rồi~”

Vẹt Bằng Bằng thấy nhóm người giúp việc gọi anh zai này như vậy cho nên nó cũng học theo. Lần nào ăn đắng uống cay dưới móng mèo tàn ác, phải đến khi cái vị gọi là đại thiếu gia này xuất hiện, ôm con mèo bạo lực đi chỗ khác, nó mới được giải thoát. Từ ấy vẹt Bằng Bằng đã ý thức được rằng, chỉ cần có đại thiếu gia ở đây, nó sẽ không bị bệ hạ đánh quá thảm.

Cũng chẳng phải vẹt Bằng Bằng không có hoa quả để ăn, vì mấy trái nho mà sẵn sàng mạo hiểm. Nó làm vậy là bởi ‘Thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất’, câu này không chỉ áp dụng với con người, nó còn áp dụng cho rất nhiều giống loài khác nữa.

Vốn vẹt Bằng Bằng cũng không có hứng thú với giàn nho xanh kia đâu, nhưng từ khi Dao Quang bệ hạ ra chỉ thị, cây này do ngài trồng, léng phéng là ăn vả! Thế là Bằng Bằng hiếu kỳ, càng không cho nó động vào, nó lại càng muốn ăn ư ư~

Tuy nhiên, vẹt Bằng Bằng với vô vàn bài học kinh nghiệm sâu sắc, có cho thêm 10 lá gan nó cũng không dám hái trộm. Nó chỉ có thể chờ, chờ đến khi nho chín rồi qua ăn ké…

Khi cụ Trì từ nhà kính trồng hoa đi sang đây, từ xa đã nhìn thấy…

Một con mèo trắng ung dung đứng trên bàn, nhàn nhã giơ chân lên cao, tư thế như đang chơi golf, đánh bay một trái nho.

Còn vẹt Bằng Bằng ông cụ nuôi thì chăm chú ngồi một bên như con cún chơi trò ném gậy với chủ nhân, chờ đến khi quả nho được ném ra, nó lập tức vút cánh bay đi, mổ lấy trái nho rồi ăn luôn tại chỗ, sau đó vui vẻ bay về nhả vỏ nhả hạt lên đĩa đựng trống trên bàn, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.

Ông cụ Trì đã quá bất lực trong việc vãn hồi tự tôn cho con vẹt nhà mình: …Bị một con mèo coi như chó mà giỡn… Bằng Bằng ngốc nghếch nhà tôi ơi! Khí khái của mi đâu? Uy phong của mi đâu? Cao ngạo của mi đâu? Đường đường là vẹt kim cương cao quý, mi như vậy có xứng với giống loài của mi không!!!

“Meo meo~”

Đánh bay một quả nho ra thật xa, đợi đến khi vẹt Bằng Bằng lao vút đi, mèo Dao Quang mới khoái trá cọ cọ hai má tự chủ.

Trì đại thiếu vẫn luôn dung túng cho con mèo nhà mình, cười cười hôn lên cái đầu lông, sau đó lột một quả nho đút vào miệng mèo.

Ông cụ Trì đương sung sướng vì cây mẫu đơn dại tan nát hôm bữa đã được cứu sống thành công, nhưng khi nhìn một màn này tự dưng lại thấy nghẹn lòng. Vẹt mình nuôi bị giỡn như chó, cháu nhà mình thì suốt ngày tình tứ với mèo của nó, mà cái con mèo tường thụy ghê gớm nhà họ cứ không để ý một cái là lại gây chuyện…

“Bao tuổi rồi mà còn bát nháo với Dao Quang! Con chiều hư nó rồi đấy!” Sau khi trừng mắt với cháu trai cả, ông cụ lại trừng mắt với mèo Dao Quang, “Còn mi nữa! Nghĩ mình còn bé lắm à mà giả vờ không hiểu, lại đi bắt nạt một con vẹt ngố!”

Một người một mèo ăn mắng:…

Đợi ông cụ mắng xong, Trì Hử ôm lấy mèo cưng, lễ nghĩa chu toàn cúi người, “Ông nội, sắp đến giờ ăn tối rồi, con và Dao Quang bệ hạ về phòng thay đồ đây ạ.”

“Meo meo~”

Trước khi đi, mèo Dao Quang tựa vào ngực tự chủ, meo một tiếng với vẹt Bằng Bằng vừa bay về đang đậu trên bàn.

Không biết tiếng nước meo kia truyền đạt kiểu gì cho vẹt Bằng Bằng, tóm lại là chờ đến khi một người một mèo đã đi xa, khi ông cụ quay đầu nhìn về phía con vẹt đáng thất vọng nhà mình…

Chỉ thấy vẹt Bằng Bằng nghiêng nghiêng đầu, con mắt hạt đậu đảo tới đảo lui, sau đó nó quay về phía ông cụ, kêu to: “Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

Tiếng gào kia cứ phải gọi là y xì đúc tiếng chó sủa, người nào không biết còn tưởng nhà này nuôi con chó dữ thế.

Ông cụ một thân một mình hứng chịu toàn bộ sự ác ý của loài mèo:…

#

Đến bữa tối, Quý Thung về nhà sau khi quay phim xong, Trì Thạc Thành cũng nối gót theo sau.

Trên khuôn mặt Trì Thạc Thành hằn sâu mỏi mệt và bất lực, cũng dễ hiểu thôi, hậu cung cháy to thế cơ mà. Ban đầu chỉ có Lâm Mỹ Trân và mẹ Trì Hiểu Lộ đấu đá lẫn nhau, bây giờ còn gia nhập thêm mẹ của Trì Hiểu Nhị nữa. Ngọn lửa chiến tranh giữa ba người đàn bà “thùy mị nết na” cứ thế cháy hừng hực trước mặt đức lang quân…

Lúc này Trì Thạc Thành mới cả kinh, hiền lành dịu dàng cũng được, xinh đẹp quyến rũ cũng thế, gợi cảm nóng bỏng cũng vậy, một khi đã nháo nhào, sức chiến đấu của những người đàn bà này còn lâu ông ta mới gánh nổi. Mới qua vài ngày mà ông ta sắp bị suy nhược thần kinh đến nơi rồi, chỉ có thể trốn về nhà chính cho thanh tịnh.

Có ông cụ ở đây, Trì Thạc Thành hiểu rằng, chỉ cần không bị mất trí, vợ lớn vợ nhỏ của ông ta sẽ không dám đến nhà chính làm loạn. Đương nhiên, chuyện này ông ta cũng không dám hé nửa lời với ông cụ.

Được rồi, thật ra Trì Thạc Thành nghĩ hơi nhiều.

Cho dù ông ta có giả bộ chân thật đến mức nào, thì từng người trên bàn cơm, ông cụ Trì, Trì Hử, mèo Dao Quang, và cả Quý Thung nữa, đều rõ mười mươi vấn đề của ông ta lúc này.

Ông cụ Trì cũng thây kệ. Thằng con này của cụ, nói dễ nghe thì là lành tính, nói khó nghe chính là nhu nhược, thiếu dứt khoát, không có chính kiến. Ông cụ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, chả thèm quan tâm. Mấy người phụ nữ của Trì Thạc Thành làm ầm làm ĩ là chuyện sớm hay muộn. Cụ Trì dán một tấm phiếu phê bình lên trán ông con. Già đầu rồi mà chỉ biết trốn chui trốn lủi, hoa do mình chọn, thì dù có là hoa ăn thịt người, cũng phải tự chịu!

Mà Trì Hử và mèo Dao Quang lại càng rành mạch tình hình chiến sự của hậu cung nhà Trì Thạc Thành.

Đồng bọn cấu kết với Lâm Mỹ Trân là Dư Hữu Đức và thầy phong thủy nọ, Trì Hử có thể dễ dàng giúp bọn họ về với đất mẹ, đến người nhà bọn họ cũng nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù sao Lâm Mỹ Trân cũng là vợ của Trì Thạc Thành, là mẹ của Quý Thung và Trì Minh, để bọn họ tự xử với nhau có vẻ hợp tình hợp lý hơn.

Về phần Quý Thung, Trì Hử đưa tư liệu cho hắn, hắn lại tự xác minh một lần nữa. Sau khi hàn gắn trái tym thủy tinh mong manh vỡ nát, Quý Thung bỗng phát hiện, tình cảm của hắn với Lâm Mỹ Trân cũng chỉ đến thế mà thôi. Ai bảo trước ba tuổi hắn được bác cả nuôi, sau ba tuổi lại sống ở nhà chính Trì gia, thời gian ở cùng Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân thật ra cũng chẳng được bao nhiêu.

Quý Thung luôn khao khát tình mẹ, đó là bởi Lâm Mỹ Trân luôn tỏ ra tốt đẹp trước mặt hắn. Tình thương của mẹ dành cho hắn như giọt cà phê phin, chảy ra ít ỏi và chậm rãi, khiến hắn luôn canh cánh trong lòng. Nhưng một khi hình tượng mẹ hiền sụp đổ, tất cả chỉ là giả dối, hắn cũng tỉnh táo lại.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, người đó vẫn là mẹ của hắn. Quý Thung rất cảm kích người anh đáng sợ đến khó hiểu của mình đã không trực tiếp xử tử Lâm Mỹ Trân, khiến bà ta bốc hơi khỏi nhân gian. Nhưng hắn cũng chỉ có thể cầu nguyện, mong sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.

Bữa cơm này, cụ Trì nhìn thằng con sốt ruột mà bực mình, Trì Thạc Thành ăn không biết vị, Quý Thung ngổn ngang trăm mối, cũng chỉ có Trì Hử hơi thiếu hụt cảm xúc và mèo Dao Quang ăn lằm ăn lốn là không cô phụ một bàn thức ăn phong phú ngày hôm nay.

#

Sau khi tản bộ một vòng quanh vườn rồi trở về phòng ngủ, Trì Hử và Dao Quang bệ hạ bấy giờ mới ngả lưng trên chiếc ghế mềm ngoài ban công, cùng xem tập sách ảnh chế tác bao nhiêu lâu mới xong.

Hôm nay ở chỗ Đường Phán Xuân chỉ xem qua qua, hiện tại một người một mèo mới rảnh rang ngắm nghía thật kỹ.

Trong photobook không chỉ có concept quốc vương và kị sĩ cùng hai chủ đề khác ở lần chụp đầu tiên, mà còn có thêm một loạt ảnh theo concept quân nhân chụp sau đó nữa.

Đó là khi Dao Quang bệ hạ bị cư dân mạng trêu là chú mèo cảnh sát, cạnh tranh nghề nghiệp với chó nghiệp vụ, lúc ấy tự chủ nhà ngài mới nảy ra ý tưởng cosplay quân nhân, cảnh sát. Anh cho người chế tác một loạt cảnh phục, quân phục cho một người một mèo rồi đi chụp hình… Được rồi, khi đó chụp ảnh là vì đam mê cosplay, bây giờ pi sà đã nếm qua mùi “thịt”, ngắm ảnh chụp, ngài hoàn toàn bị tự chủ trong trang phục quân đội mê hoặc rồi~

Vì thế, vốn chỉ đơn thuần thưởng thức ảnh chụp…

“Meo meo~”

Dao Quang bệ hạ nâng trảo vỗ lên một bộ quân phục trong ảnh.

Trì Hử còn chưa kịp tiêu hóa hết hàm ý sâu xa trong tiếng meo meo vừa rồi, Dao Quang bệ hạ đã biến trở lại thành người, ôm anh vào lòng.

Pi sà cắn cắn vành tai tự chủ, lặp lại câu nói vừa rồi bằng ngôn ngữ loài người: “Thay bộ quần áo này nhé, tự chủ yêu quý~”

Miệng thì hỏi ý kiến mà móng tay sắc lẻm lại chẳng hề khoan nhượng bắt đầu “vẽ hoa” trên trang phục của người trong lòng.

Tay đeo găng, lưng đeo thắt lưng đựng súng, đúng rồi, chân đi đôi boot cao cổ nữa, rồi đổi bộ tây trang đắt đỏ bằng bộ quân phục màu đen huyền bí… Ôi vòng eo đó, đôi chân đó, thật là hoàn mỹ~

Dao Quang bệ hạ càng nghĩ càng thấy hay, “Ta biết bộ quần áo này để ở đâu, ừm, để ta thay cho em nhé, tự chủ thân mến~”

Tự mình mặc vào, rồi lại tự mình xé ra, vậy mới có thú ╮(╯▽╰)╭

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi