NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

Ban đầu, bởi vì vô tình nghe được tin tức về huyết ngọc nên Từ Quy Lai mới đến tỉnh X.

Tiếc rằng bị chậm một bước, viên Linh Chi Như Ý đã bị ông cụ Âu Dương nẫng tay trên. Gã chỉ đành lấy lui làm tiến, nghĩ biện pháo từ chỗ con dao găm huyết ngọc bị đưa về đồn cảnh sát khám nghiệm.

Mà lý do chủ yếu khiến gã hướng về nhà họ Trì, cũng là vì khối phỉ thúy của ông cụ Trì.

Thứ đó nằm trong tay người bình thường thì chỉ như một vật trang trí bắt mắt lạ kỳ, nhưng đối với người trong lĩnh vực phong thủy huyền học thì khác, nó được coi là vật quý vật hiếm chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, rất phù hợp với yêu cầu của gã.

Cũng từ mưu đồ chiếm lấy khối phỉ thúy kia mà gã phát hiện ra một việc càng đáng mừng hơn. Xét về mặt huyết thống thì Trì đại thiếu hẳn có thể coi là em họ của gã, viên hổ phách trên cổ cậu ta, hóa ra lại là tiên dược trong truyền thuyết!

Khoảnh khắc nhìn thấy khối hổ phách, Từ Quy Lai cảm thấy gã đã biết được nguyên nhân vì sao một người vốn nên chết sớm, lại có thể yên ổn sống đến tận bây giờ. Thuốc tiên cơ mà, khiến người chết sống lại cũng có gì lạ kỳ. Còn gã, cũng bởi tình thế bắt buộc mà thôi.

Tuy nhiên, chỉ khi thực sự xuống tay với Trì gia, Từ Quy Lai mới nhận ra cái nhà này đúng là một khối xương khó gặm, từ phỉ thúy đến hổ phách, chẳng có chuyện gì thuận lợi.

Kế hoạch lợi dụng Lâm Mỹ Trân và Trì Thạc Thành không mấy hiệu quả, trái lại tổn thất mất một con cờ, còn khiến đối phương cảnh giác. Sau đó gã chuyển hướng tấn công sang chỗ Úc Liên và Tề Bân Úc, xui hai người đi đòi hổ phách. Kết quả ư, chậc, gã đã đánh giá quá cao vị trí của mẹ con ác độc nhưng ngu dốt này tại nhà họ Úc rồi.

Kế hoạch nhằm vào Trì gia không có tiến triển, đã thế còn khiến Trì Hử hoài nghi thân phận của gã.

Ngay sau đó là tra xét của Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh.

Vốn định giữ lại hai người này, chỉ cần châm ngòi thổi gió khiến bọn họ lưỡng bại câu thương, hoặc giết chết một trong hai là xong, nhưng nếu hai vị thiếu gia này có đầu óc hơn dự tính, đồng ý buông bỏ thành kiến mà hợp tác cùng nhau, điều tra ra Từ Quy Lai, thì để tránh phiền toái không cần thiết, gã không ngại tiễn hai người xuống suối vàng.

Lần thứ nhất, bọn họ gặp may mắn thoát được, không sao, làm thêm lần nữa.

Vụ va chạm với chiếc xe tải ở ngoài trấn Ly Thủy đúng là do gã sắp xếp, mục tiêu ban đầu vốn là Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh. Tuy nhiên bọn họ trùng hợp gặp được Trì Hử, khó có được cơ hội này, Từ Quy Lai đổi mục tiêu sang Trì Hử. Chờ cho Trì đại thiếu bị đâm xuống vực, gã có thể nhân lúc rối loạn giật lấy hổ phách.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, gã rốt cục cũng được mục sở thị thế nào gọi là may mắn đến phi khoa học!

Lần thứ hai gặp lại Trì Hử, Từ Quy Lai vẫn cảm thấy thế giới này thật không công bằng.

Rõ ràng phải chết sớm, không biết Trì gia với Úc gia phí mất bao nhiêu tâm huyết mới có thể giữ lại cái mạng của cậu ta, ngay cả tiên dược mà gã nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, cũng bị coi là đồ trang sức đeo trên cổ.

Cùng chảy dòng máu nhà họ Úc, vậy tại sao không có ai quan tâm đến người cha đáng thương của gã, cả đứa em gái chết yểu của gã nữa!

Bọn họ vô tội biết bao nhiêu, chỉ là lên thủ đô tìm vợ tìm mẹ thôi mà. Nhưng chờ đợi ba cha con không phải là khung cảnh đoàn viên. Bọn họ bị đuổi tận giết tuyệt, bởi Úc Liên coi cha con họ là vết nhơ trong đời.

Từ Quy Lai suốt đời sẽ không quên nỗi tuyệt vọng khi bị người đẩy xuống dòng nước lũ chảy xiết.

Người cha bị đánh què một chân, vết thương chất chồng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lấy gã chìm nổi trong dòng nước, còn đứa em gái bé nhỏ của gã, đến tận bây giờ cũng chưa tìm được xác…

Có lẽ giống như lời những người đó nói, mạng bọn họ rẻ rúng, muốn chết cũng chết không được. Cha con gã được một người hảo tâm vớt lên bờ, nhà cũ không dám về, người cha tàn phế đưa đứa con thơ dại trốn đông trốn tây như con chuột cống, sống kiếp ăn xin qua ngày.

Cuối cùng, cha gã cũng bỏ gã mà đi.



Trong nháy mắt, sương đen đã bao phủ toàn bộ con ngươi của Từ Quy Lai, gã nhìn chằm chằm vào Trì Hử, hành động này khiến khuôn mặt trẻ trung sáng láng của gã trông thật kỳ dị, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta hoảng hồn tiếp tục vang lên: “Chúng ta hình như mới chỉ gặp có một lần, tôi cảm thấy mình đã che dấu rất tốt, vì sao cậu lại nghi ngờ tôi?”

Trì Hử nghịch nghịch chuỗi hạt bồ đề khảm viên xá lợi tượng phật bằng đá trên cổ tay, không hề chịu ảnh hưởng, trầm mặc. Cũng không thể trả lời là bởi vì mèo Dao Quang trong lòng tôi rất thính tai, lại hết sức hiếu kỳ, đã thế còn nghe hiểu tiếng người nên đã hóng hớt được bảy tám phần nội dung cuộc đối thoại giữa anh và Lý Tế. Cuộc trò chuyện lạ lùng như thế, ai cũng sẽ để ý.

Ánh mắt lại trở nên trong suốt, tiếng nói mang theo âm điệu kỳ lạ cũng bình thường trở lại, tựa như trò đùa dai bị vạch trần, Từ Quy Lai ngại ngùng cười cười, “Thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên đó, rất ít người không bị ảnh hưởng như em họ.”

Từ Quy Lai mau chóng áp chế hận thù dấy lên từ trong hồi ức, tựa vào sofa đánh giá xung quanh một lúc, nửa thật nửa giả mà khen: “Em họ số tốt thật đấy, căn phòng này chỗ nào cũng toát ra sự sang quý và thoải mái, mang đến cảm giác hơn người.”

Nếu đã bị tra ra, vậy gã cũng chẳng cần trốn ở chỗ tối nữa. Lần này Từ Quy Lai trực tiếp tìm tới cửa, gọi là thăm hỏi, chứ thực chất là thử độ nông sâu của đối phương.

Mà kết quả, không thể không thừa nhận, khiến gã vô cùng kiêng kị.

Trì Hử chỉ là một người bình thường, lại chẳng hề bị ảnh hưởng.

Chứ đừng nói là tay trợ lý họ Bạch đến gã cũng không thể nhìn thấu đương ngồi bên cạnh Trì Hử.

#

Sau khi Từ Quy Lai rời đi, Trì Hử lấy điện thoại gọi cho bác cả Úc Tái Chu, Bạch Xuyên đứng ngoài trông cửa cũng nghe được phần nào câu chuyện, nghe rồi không khỏi thương cảm thay ông cụ Úc.

Tuy rằng nội dung cuộc điện thoại có vẻ huyền huyễn, nhưng anh vẫn bắt được trọng điểm, con gái nhà người ta đều là cái áo bông tri kỉ, thế quái nào cô cả Úc Liên nhà họ Úc sinh ra cứ như là để đòi nợ toàn gia vậy.

Hại anh không thể thực hiện mấy phương án trói gô đem đi xử lý, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Quy Lai thoải mái đến rồi lại đi, tạm thời không thể động vào gã!

Từ Quy Lai bắt bí được một điểm rất đúng, Trì Hử có thể không quan tâm đến sự sống chết của mẹ con Úc Liên, nhưng ông ngoại cùng các cậu các mợ yêu thương anh từ bé đến giờ thì anh không thể không để ý.

Bùa ngọc ngăn chặt nghiệp chướng và oan trái trên người Tề Bân Úc lấy từ chỗ Từ Quy Lai, giờ cũng coi như là bùa hộ mệnh của chính bản thân gã. Bởi một khi gã có mệnh hệ gì, bùa chú sẽ mất tác dụng, và quả bom Tề Bân Úc sẽ phát nổ. Mà quả bom ấy và mẹ của mình đang cố sống cố chết ở nhà họ Úc, đuổi thế nào cũng không đi.

Hai mẹ con Úc Liên, Tề Bân Úc bị Trì Hử kêu người tống cổ về nhà họ Tề ở thủ đô, nhưng dù sao bọn họ cũng chẳng phải tội phạm, sở trường lại là nháo khóc om sòm làm ầm làm ĩ, dẫu có cho người giám sát cũng chẳng cầm chân bọn họ được bao lâu. Về nhà mẹ đẻ chảng nhẽ lại đuổi thẳng cổ?

Hỏi rõ tình hình của hai mẹ con Úc Liên, Trì Hử cúp điện thoại rồi gọi ngay cho Úc Hạo.

Ông ngoại anh luôn hướng tới tư tưởng vì nước hi sinh, vì dân phục vụ, đi theo chủ nghĩa Mácxít, trước giờ trên dưới nhà họ Úc đều không dính líu đến lĩnh vực phong thủy thuộc chủ nghĩa duy tâm. Bảo Tề Bân Úc như quả bom hẹn giờ, có giải thích mọi người cũng không hiểu.

Cũng may Úc Hạo đã có hiểu biết nhất định về phong thủy học, lại từng được Trì Hử kể cho nghe tình hình của hai mẹ con Úc Liên và Tề Bân Úc, giờ hai mẹ con nhà này định chơi xấu, ăn vạ ở nhà họ Úc à, không có cửa đâu nhé! Hắn sẽ về nhà ngay lập tức, tống khứ hai cục nợ này về Tề gia!

#

Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Trì Hử đến thủy tạ tìm mèo cưng, pi sà đang nghịch cái máy tính bảng mới mua.

“Dao Quang bệ hạ, lại cướp từ chỗ ông nội hả?”

“Meo meo~”

Trì Hử giương mắt nhìn về phía ông nội rõ ràng đang cho thiên nga ăn, thế nào mà qua ngôn ngữ loài mèo lại trở thành một con sen khóc lóc ỉ ôi đòi hiến thức ăn cho chim, buồn cười cong môi, nhéo cái tai mèo.

Từ ngày thoát khỏi bàn tay của Úc nhị thiếu và Thích nhị thiếu, chim thiên nga vừa chửi đê mama vừa đi thẳng tới ao sen, hiện giờ nó đang được nuôi thả tại đây.

Trong ao có rất nhiều tôm tép làm thức ăn, cụ Trì thi thoảng lại qua đây cho nó ăn, hàng xóm duy nhất là bác rùa phong thủy tính tình ôn hòa cả ngày lặn ngụp dưới nước, giờ cuộc sống của nó vô cùng dễ chịu.

Ngoại trừ cái con vẹt tên Bằng Bằng ngoa ngoắt thi thoảng lại sà xuống đánh nhau với nó.

“Quác! Đồ quái dị! Đồ quái dị cút đi!”

Phát hiện ông cụ lại cho con chim trắng kia ăn, Bằng Bằng dỗi!

Đúng vậy, nó đã nói tiếng người trở lại, ngay sau khi Dao Quang bệ hạ cao quý lãnh diễm nhận lấy máy tính bảng ông cụ Trì dâng lên =))))

Ông cụ cũng chẳng còn cách nào khác. Mấy ngày trước đưa vẹt Bằng Bằng đến nhà ông bạn cho nó gặp đồng loại của mình, làm buổi tư vấn tâm lý. Ai ngờ chỉ số thông minh của Bằng Bằng trên cơ bản đã đứng đầu chúng chim, không những tật xấu sủa gâu gâu không khỏi, trái lại còn tẩy não vẹt nhà người ta cũng sủa gâu gâu theo nó. Hai con vẹt đua nhau sủa banh cả nóc~

Cuối cùng, cả ông cụ Trì và vẹt Bằng Bằng đều bị người ta vời ra khỏi nhà, cũng chả thèm khách sáo một câu hẹn gặp lại ╮(╯▽╰)╭

Ông cụ hoàn toàn bó tay với con vẹt tự cao tự đại này, aizz, thôi thì cởi chuông cần tìm người buộc chuông, à nhầm, mèo buộc chuông. Lúc này cụ Trì đành phải mua cho con mèo không một xu dính túi cái máy tính mới.

Ăn sáng xong, Trì Hử mang theo mèo Dao Quang đi thủ đô vài ngày.

Cụ Trì có chút không nỡ nhưng vẫn chia rượu mật rắn, rượu linh quả ngâm mật ong ngọc vào mấy cái vò nhỏ, đưa cho thằng cháu đích tôn mang đi biếu ông thông gia.

Một người một mèo đã có kinh nghiệm hai lần đi chơi ngắn ngày, lần này quyết định tiếp tục tự thân vận động.

Mèo Dao Quang nhảy lên ghế phó lái, mở ipad, đưa cho tự chủ xem bản đồ mỹ thực mà mình vừa sưu tầm.

Trì đại thiếu: …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi