NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Em họ bảo mèo cưng nhà mình thành tinh để mọi người cùng nhìn, khoảnh khắc ấy, Úc Hạo ngoài mặt thì bình tĩnh mà trong lòng như có hàng vạn con kiến đang bò trên chảo nóng, đã không thể phân biệt được mèo với người nữa rồi, em họ ơi là em họ~

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, nội tâm và biểu cảm bên ngoài của Úc nhị thiếu đã hợp lại làm một. Chẹp, nói trắng ra thì lượng thông tin quá lớn, não tạm ngừng hoạt động.

Giờ này phút này, trước cảnh tượng mèo biến thành người chỉ trong nháy mắt… Tại phòng sách, đàn ông ba thế hệ nhà họ Úc cuối cùng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng hết sức vi diệu của ông cụ Trì trước đây, hiểu được thế nào gọi là sấm giật chớp rền, sét đánh đùng đoàng~

Mèo trắng giây trước còn nằm ngủ trong lòng Trì Hử, giây sau đã trở thành soái ca chân dài đẹp trai lai láng sinh linh đồ thán, trợ lý Bạch – Bạch Dao Quang nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khụ, được rồi, đây không phải là lúc để bình phẩm nhan sắc.

Úc Hạo tự thấy bản thân đã duy tâm lắm rồi, nhưng giờ mới phát hiện hóa ra mình vẫn còn ngây thơ lắm, ngơ ngẩn cả chục phút mới tìm được tiếng nói, run rẩy lên tiếng: “Bạch Bạch Bạch trợ lý Bạch, Dao Dao Dao Dao Quang đại sư, ngài ngài ngài…”

Cuối cùng đầu óc cũng hoạt động trở lại, cảnh tượng trước đây như một thước phim tua chậm trong đầu hắn, em họ ôm mèo trắng nói với hắn: ‘Đây chính trợ lý Bạch’, ‘Đây là Dao Quang đại sư’, và, haha, những suy nghĩ ngu xuẩn của hắn khi ấy nữa… Úc nhị thiếu chỉ muốn đâm đầu xuống đất cho xong, sao sự thật có thể như vậy???

Thì ra không phải em họ nhà mình bệnh nặng, không phân biệt được mèo với người, mà chính bọn họ mới là đồ mắt mù, không biết đâu là mèo đâu là người!

Úc Hạo: … SOS, SOS, đây không phải là vấn đề tam quan vỡ nát! Chúng tôi có lý do để hoài nghi, thế giới này cũng sụp cmn đổ rồi!

Ngồi xuống bên cạnh tự chủ, chiếc ghế đồng kỵ làm từ gỗ lim càng tôn thêm khí chất vương giả của Dao Quang bệ hạ. Sau khi bị tự chủ phá giấc, pi sà không hề cảm thấy việc bản thân hết sức vui vẻ khi làm cho người khác sợ đến mức trợn mắt há mồm thì có gì là không đúng~

Với sự xuất hiện của Dao Quang bệ hạ vạn người mê, à không, có Dao Quang bệ hạ làm ví dụ thực tế, ba thế hệ nhà họ Úc không còn gì để nói, tất nhiên là cháu ngoại/cháu trai/em họ nhà mình nói thế nào thì là thế nấy.

Đến khi mợ cả Tần Nhân lên gọi cả nhà xuống ăn cơm chiều, cụ Úc còn sóng to gió lớn nào là chưa thấy, ông dẫn đầu cầm lấy cành cây trong bình sứ quất quất mấy cái lên mặt bàn, mọi người theo phản xạ tự dưng thấy đau đau, lúc này ba khuôn mặt từa tựa nhau mới khôi phục như bình thường.

“Nào nào, Duyên Niên uống bát canh trước đi con.”

“Duyên Niên nếm thử món này xem có ngon không…”

Tần Nhân tủm tỉm gắp thức ăn cho Trì Hử. Biết thằng cháu hôm nay tới chơi nên bà đã đích thân xuống bếp nấu vài món ăn gia truyền để đãi khách.

Có kích thích trước đó, âm với âm thành dương*, cụ Úc vốn vì chuyện của Úc Liên mà tức hộc máu bây giờ lại có tinh thần ăn cơm, còn sai người rót rượu mật rắn ông thông gia tự tay ngâm, tỏ vẻ ông đây phải uống vài chén mới được. Thôi được rồi, thật ra là cụ ông muốn mượn rượu giải sầu. (*Câu gốc là “phụ phụ đắc chính” – âm âm thành dương: (-1).(-1)=+1 => 2 chuyện xui lại thành chuyện vui, kiểu kiểu vậy =)))

Rượu mật rắn có màu xanh ngọc bích, khác với rượu trái cây dịu nhẹ trong veo, mùi hay vị của nó đều phảng phất một luồng ‘kiệt ngạo bất tuần’, một thứ xúc cảm cứng cỏi mạnh mẽ, vô cùng mãnh liệt. Hiển nhiên, rượu mạnh lại càng hợp khẩu vị của cụ Úc, lâu lắm rồi cụ mới được uống lại loại rượu như thế này.

Ngửi thấy mùi rượu đầy kích thích, lấy Úc Tái Chu làm đầu, những người vẫn luôn phấn đấu cho sự nghiệp kiêng rượu của cụ Úc chẳng hề tán thành mà nhìn cụ.

Tuy nhiên lý do cụ Úc đưa ra rất đầy đủ, rõ ràng: “Duyên Niên đã nói rồi mà, rượu mật rắn này là lấy từ con mồi của Dao – Quang – bệ – hạ, do ông thông gia đích thân ngâm ủ, bây giờ mỗi ngày ông thông gia đều phải uống vài chén đấy.”

Nhận rõ ý đồ trong lời nói của ông cụ, Úc Tái Chu đành im lặng nuốt xuống lời khuyên đã đến bên môi, đổi mục tiêu: “Được rồi, vậy con uống với ba một chén.” Uống rượu giải sầu đúng là cách hay, quả nhiên là gừng càng già càng cay~

Bà cả Tần Nhân của nhà họ Úc nhìn ba chồng rồi lại nhìn chồng, cuối cùng là thằng con trai đang dại mặt ngồi ăn cơm, cứ cảm thấy không khí có gì đó quai quái.

Chần chờ ba giây, Tần Nhân lại nhiệt tình chu đáo gắp thức ăn cho Trì Hử và Úc Quân Nhu. Quái thì quái, bà mặc kệ, chuyện của mấy người đàn ông, bà không xen vào.

Vì thế, đàn ông ba thế hệ nhà họ Úc người thì uống rượu người thì ăn cơm, nếu có thể tạm thời bỏ qua ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía Dao Quang bệ hạ đã biến thành con mèo, được tự chủ nhà mình phục vụ từ a-z, thì hết thảy đều rất là bình thường.

Phản ứng lộ liễu nhất chính là Úc Hạo, Úc Quân Nhu ngồi bên cạnh thấy thằng em thất thần mới đùa một câu: “Thằng hai nhìn chằm chằm Dao Quang bệ hạ là có ý gì đấy? Ha ha ha, chẳng lẽ chú mày bắt gặp Dao Quang bệ hạ biến thành soái ca nên bị đả kích hả~”

Úc Hạo đang uống canh: “Phụt!!!”

“Khụ khụ!”

Úc Tái Chu đang uống rượu, hiếm khi cũng có cùng phản ứng với con trai: Chẳng vui chút nào!

Úc Quân Nhu hoàn toàn không biết mình đã chọt trúng chân tướng: … Tui nói gì buồn cười lắm hở? Bác cả à, thì ra điểm cười của bác lại thấp như vậy (¬‿¬)

#

Ăn xong cơm chiều, cụ Úc lại vời người vào phòng sách.

“Duyên Niên, cái người Từ Quy Lai đó…”

Cụ Úc nhíu mày, không biết nói thế nào cho phải.

“Ông ngoại muốn gặp anh ta?”

Trì Hử từ trước đến nay luôn rất thấu đáo, cụ Úc cũng vậy, vì thế ông cụ hiểu ý, phủ quyết ngay: “Từ Quy Lai oán hận Úc Liên, nó cũng oán hận Úc gia, chỉ cần nhìn cách nó không hề do dự đẩy thằng hai vào cửa tử là đủ hiểu. Chỉ sợ trong nhận thức của nó, chuyện năm đó, Úc gia cũng đứng ra giúp Úc Liên. Xem tính cách của nó, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thế thì trong nhận định sự việc, ắt cũng sẽ dứt khoát như vậy.”

Trầm mặc một lúc, cụ Úc không khỏi thở dài, “Ngày ấy nếu ông phái người đến đón bọn họ sớm hơn, Úc Liên cũng chẳng tạo nghiệt như vậy…”

Cụ Úc tự biết mình chẳng còn sống được mấy năm nữa, nguyện vọng duy nhất chính là con cháu trong nhà đều bình an khỏe mạnh. Cho nên mỗi lần biết Úc Liên lại gây chuyện, ông cụ có thể tức đến bỏ cơm, nhưng ngẫm lại thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, mấy năm nay ông cụ ngày càng khoan dung với bà ta hơn. Ít nhất không còn như vài năm đầu sau khi Úc Liên gả qua nhà họ Tề, không có chuyện đặc biệt quan trọng thì không được bước chân vào Úc gia.

Nhưng giờ đã khác, vì những thành viên khác trong gia đình, ông cụ không thể mắt nhắm mắt mở với Úc Liên được nữa, lại càng không thể mềm lòng với người mang ác niệm với nhà họ Úc như Từ Quy Lai. Trong lòng đã có quyết định, cặp mắt già nua nhưng chẳng hề mờ đục nhanh chóng trở nên sắc bén.

“Ba, ba đừng nghĩ mấy chuyện phiền lòng này nữa, con sẽ giải quyết thỏa đáng.” Úc Tái Chu rót một chén trà bưng qua, hương trà ấm áp mà giọng nói lại lạnh tanh, “Muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Úc gia và Thích gia, đứng sau lưng Từ Quy Lai chờ hai nhà chúng ta lưỡng bại câu thương rồi mới đi ra làm ngư ông đắc lợi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy nhà mà thôi.”

Nói đến đây, Úc Tái Chu dùng ánh mắt ‘Thằng phá gia nhà ta cuối cùng cũng nên người’ mà nhìn thằng con út, “Trong lúc nguy cấp có thể bỏ qua thành kiến, biến thù thành bạn, hợp tác với đối thủ một mất một còn của mình. Tinh thần như thế là được, có tiến bộ.”

Úc nhị thiếu: … Ba à, ba nghĩ nhiều rồi. Bạn cái gì mà bạn, con sợ cái thằng ngu Thích Cẩm Ninh kia chết thật thì con lại mang tiếng ấy chứ! (个_个)

Ngồi trong phòng một lúc. Đêm đó Trì Hử ở lại Úc gia.

#

Ngày hôm sau, một người một mèo ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên ba cái sào mới rời giường.

Nguyên nhân thì chỉ có một, ban ngày Trì Hử liên tục quấy phá giấc ngủ của Dao Quang bệ hạ, tối đến rơi vào trong tay pi sà, Trì đại thiếu cũng đừng hòng chợp mắt được (¬‿¬)

Trong phòng ăn, từ khi Trì Hử xuất hiện, trong đầu trong mắt của má La chỉ toàn là vị thiếu gia này, bà nhanh chóng chuẩn bị một bữa sáng tình yêu hết sức phong phú cho anh. Một người một mèo chơi nhau xong lại bắt đầu ngọt ngào dùng bữa.

“Meo meo~”

“Ừm, La mẫu làm bánh Củ Cải ngon ghê, Dao Quang bệ hạ nếm thử xem.”

“Meo meo~”

“Được, mấy hôm nữa chúng ta thử làm vị… trứng cá muối.”

Úc nhị thiếu im lặng ngồi chồm hỗm bên cạnh cho chó ăn: Mỗi lần nhìn một người một mèo vui vẻ trò chuyện là lại cảm thấy em họ bệnh không hề nhẹ, khụ, trọng điểm là, má La, vì sao bữa sáng của hai ta lại khác biệt như vậy!

Buổi sáng Úc Hạo ăn qua loa mấy đũa rồi vội vàng đến bệnh viện thú cưng đón Đại Hắc đi kiểm tra tiêm phòng về nhà. Sau đó lại chạy vội xuống bếp tìm đồ ăn cho Đại Hắc, hắn vẫn nhớ lời nhắc của Trì Hử, phải tự tay đút thức ăn cho Đại Hắc, như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm giữa đôi bên! Không chừng một ngày nào đó, Đại Hắc cũng thành tinh thì sao!

“Đại Hắc mau ăn đi, mày gầy thế này mà sao ăn ít quá vậy? Mày không thích ăn thịt bò à?”

Một bát thịt bò to bự, Đại Hắc chỉ ăn đến một phần ba rồi ngừng, điều này khiến Úc Hạo lần đầu nuôi chó lo lắng không thôi. Nhìn con mèo ăn lằm ăn lốn bên kia, lại nhìn con chó ăn hương ăn hoa bên này, cứ cảm thấy đôi bên cầm nhầm kịch bản rồi.

“Meo meo~”

Mèo Dao Quang liếc Úc Hạo và Đại Hắc một cái.

Từ ngày hôm qua chính mắt nhìn thấy mèo trắng thực sự thành tinh, Úc Hạo xin thề, nghìn phần nghìn là con mèo thối thây này đang cười – vào – mặt – hắn! Trước đây hắn luôn nhìn thấy nó trưng ra cái mặt này, giờ mới biết thì ra không phải là ảo giác!

Trì Hử bóp bóp lỗ tai mèo, đút cho pi sà một ngụm canh, sau đó lược bỏ một số câu gây mất đoàn kết như ‘Đồ chó ngu ngốc’, ‘Nhân loại ngu xuẩn’ trong ngôn ngữ nước meo của pi sà rồi mới phiên dịch cho Úc Hạo: “Chủ nhân trước đây của Đại Hắc cho nó ăn uống cũng không đảm bảo, lúc vứt bỏ nó còn chê nó ăn nhiều, vì thế gặp được chủ nhân mới, nó sợ bị vứt bỏ thêm lần nữa nên mới không dám ăn.”

Úc Hạo sầu não ôm lấy con chó trụi lủi nhà mình, “Đại Hắc à, mày phải ăn nhiều vào, như thế mới có thịt, mày quá gầy rồi. Đừng lo lắng gì cả, hãy dũng cảm bước đi trên con đường đời tươi đẹp ~”

______

* Bánh củ cải (Turnip cake) là một món dim sum của Trung Quốc làm từ củ cải vụn và bột gạo nguyên chất:

86

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi