NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy hôm sau, khi giám đốc Trì xử lý xong xuôi văn kiện chất đống trên bàn, một người một mèo dậy thật sớm, cùng nhau vào rừng… ừm… hẹn hò~

Lần này, ngoại trừ đồ ăn vặt cho mấy thằng đệ thì theo yêu cầu của Dao Quang bệ hạ, trong balo của Trì Hử còn có một túi cá con.

Cá tôm ở con sông trong trấn Ly Thủy ăn rất ngon, nhưng mờ hơi xa. Vì thế Dao Quang bệ hạ nảy ra sáng kiến, lấy ít tôm cá dưới sông mang vào rừng nuôi, sau muốn ăn chỉ cần sang đây bắt về là xong.

Về địa điểm nuôi cá, ban đầu Dao Quang bệ hạ định nuôi luôn ở Ao Trời. Dù sao tắm cũng tắm rồi, dùng để nuôi cá thì có sao, pi sà chả có tí xoắn xuýt nào hết.

Khi Ao Trời ở trạng thái không hoạt động, không phun năng lượng, không hình thành cầu vồng thì nước trong ao sẽ không có tác dụng thay da đổi thịt, cùng lắm là chất lượng nước cao hơn, sử dụng lâu dài có thể khỏe mạnh cường tráng hơn. Tuy nhiên, chẳng phải tự nhiên mà nó được gọi là Ao Trời, dù không phải thời điểm bùng nổ, chắc gì sẽ không mang lại hiểu quả đặc biệt nào đó? Dùng nước này để nuôi cá, sản phẩm chắc chắn phải xuất sắc hơn nuôi dưới sông!

Tuy nhiên, khi một người một mèo ở trong vườn thảo luận thì bị cụ Trì đang đi nhà kính bắt gặp. Vừa nghe hai chữ “Ao Trời”, ông cụ kinh ngạc không thôi, nhưng chưa kịp vui mừng đã bị hai chữ “Nuôi – cá” làm cho hết hồn hà, ối giời ơi phí phạm quá đi thôi, lãng phí sẽ bị sét đánh!!!

Xét thấy biểu cảm của ông cụ lúc ấy đau khổ quá, Dao Quang bệ hạ rất là nhân đạo, quyết định bỏ qua lựa chọn số 1 này. Ngẫm lại cũng đúng, nếu vì chút cá, tôm mà làm hỏng nước Ao Trời thì mất nhiều hơn được. Thôi đành lấy lui làm tiến, chọn con suối chỗ bầy khỉ sinh sống vậy. Nước ở nơi đó mát lạnh ngọt lành, khi Ao Trời dùng nó để ngụy trang, đồng thời cũng chia sẻ một ít năng lượng để cải tạo nó, dùng để nuôi cá nuôi tôm là vừa khéo. Huống chi bầy khỉ sống ở cạnh đó cũng có thể trưng dụng làm nhân viên chăn nuôi luôn. Quá tiện~

Dao Quang bệ hạ hóa thành mèo lớn cõng tự chủ nhà mình đến chỗ bầy khỉ, từ xa đã có thể ngửi thấy hương rượu thơm nồng say đắm lòng người quẩn quanh nơi đầu mũi.

Trì Hử lấy túi cá con trong balo thả xuống suối. Hầu đại ca cùng đám anh em đương khướt khườn khượt vui vẻ chạy tới đón bạn tốt nhà mềnh~

Bầy khỉ rất thông minh, chúng nó có thể chế tạo và sử dụng một số công cụ đơn giản, ra đón bạn còn mang theo một ống trúc khoét rỗng chứa đầy rượu.

Bầy khỉ thi nhau khoa tay múa tay chân, tao một câu mày một câu, phiên dịch sang ngôn ngữ loài người đại ý là: Hí hí, người anh em đến đúng lúc ghê, giờ này hàng năm là khoảng thời gian tụi tui tụ tập chè chén, khụ, cùng nhau nâng chén. ‘Trước ly rượu ta nên ca hát – Một đời khỉ  thấm thoát là bao?’*. Nếu đã đến, suy nghĩ không bằng hành động, anh em mình là một gia đình, uống nào anh em ơi~ (*Đoản ca hành kỳ 2 – ost Tam quốc diễn nghĩa, mình lấy tạm bản dịch thơ của Lệ Chi Sơn)

Hương rượu xộc vào mũi, bầy khỉ lại bộc lộ một kỹ năng ẩn của mình — Ủ rượu.

Nói cách khác, trong cái ống trúc đung đa đung đưa rơi rớt không biết bao nhiêu là rượu mà chúng nó mang tới, chính là HẦU NHI TỬU danh tiếng lẫy lừng, ngàn vàng khó kiếm trong truyền thuyết! Từ xưa đến nay, vô số người mê rượu đã bày tỏ niềm yêu thích của mình đối với loại rượu này, rằng cả đời chỉ mong một lần được uống Hầu nhi tửu, vậy thì chết cũng không còn gì hối tiếc.

Bầy khỉ đã sinh sống ở vùng đất này không biết bao nhiêu thế hệ, giống như đàn ong trong sơn cốc, một năm bốn mùa không bao giờ thiếu thức ăn, tuy nhiên, trước mùa đông, theo bản năng chúng vẫn sẽ tích trữ lương thực.

Nơi cư trú của bầy khỉ có rất nhiều hốc, ngách giống như hầm rượu thiên nhiên. Chúng thu nhặt rồi đem nhét tất cả đồ ăn thức uống, trái cây hoa quả đủ thứ linh tinh vào những cái hốc đó. Để rồi… quên mất =))) Bên ngoài còn biết bao nhiêu là của ngon vật lạ chờ chúng đến hái, làm sao còn nhớ đến đống đồ ăn năm ấy~ Rặt một đám có mới nới cũ mà~

Chờ đến mùa thu năm sau, bầy khỉ lại chuẩn bị dự trữ lương thực, những hầm rượu bất đắc dĩ bấy giờ mới được mở ra, trái cây lên men tự nhiên thành thứ rượu gây nghiện, chúng cụng chén hát ca, rồi lại lấp đầy đồ ăn vào trong hốc, cứ thế cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn không ngừng. Dần dần, bầy khỉ nơi đây có được kỹ năng ủ rượu, cứ đến mùa dự trữ lương thực là có dịp chè chén no say.

Cái gọi là ‘danh bất hư truyền’ ấy mà, Trì Hử và Dao Quang bệ hạ nhận lấy ống trúc nếm thử, bảo sao mấy người mê rượu cứ nhớ mãi không quên, hương vị quả nhiên khiến người ta mê đắm.

“Meo meo~”

Là mèo trắng lớn hay mèo trắng nhỏ thì bây giờ Dao Quang bệ hạ đều có thể ‘meo meo~’ được hết, chẳng hề áp lực. Còn phong thái cao quý lãnh diễm của giống loài ấy hả? Haha, đó là cái gì? Có ăn được không?

Trì Hử lấy toàn bộ đồ ăn trong balo ra trao đổi một bình rượu nhỏ với bầy khỉ, bởi pi sà nhà mình bày tỏ mong muốn được socola nhân rượu Hầu nhi.

Bầy khỉ chưa nếm mùi đời nào rõ rượu nhà mình được ưa chuộng nhường nào, ôm đống đồ ăn vặt mà mặt tươi như hoa, bạn của chúng nó thiệt là hào phóng, hào sảng và mạnh mẽ, cái gì cũng tốt mỗi tội hơi ngu thôi à, thật sự là… ahihi~ Nếu không phải lượng rượu trong sơn động còn quá ít, thật muốn đổi hết cho các bạn~ Ừm, sang năm sẽ chừa ra nhiều chút, quyết định thế đi! Hí hí~

Lấy một bình Hầu nhi tửu, lại đi sơn cốc giựt ít mật ong, Dao Quang bệ hạ sắp coi rừng già như vườn rau nhà mình, tiện tay bắt thêm một con gà nữa.

Một người một mèo về nhà, lên phòng sắp xếp một chút rồi hào hứng xuống bếp.

Làm socola rượu không khó, nhưng yêu cầu phải tỉ mỉ, khéo léo. Mà Trì đại thiếu xưa giờ chỉ biết rán trứng ốp la rắc thêm ít trứng cá muối, kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán.

Tuy nhiên, đối với socola rượu do tự chủ đích thân làm, Dao Quang bệ hạ vẫn cảm thấy ngon không gì bằng. Tuy hình thức đen đúa xấu xí nhưng mấy thứ râu ria này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của một người một mèo.

Hình thức tuy khó coi nhưng thắng ở nguyên liệu siêu chất lượng, rượu Hầu nhi thêm vài giọt mật ong ngọc dùng làm nhân socola, ăn vào miệng cứ phải gọi là ngất ngây.

Vì thế, vào một buổi trà chiều nhàn nhã, Trì Hử ôm mèo Dao Quang ngồi bên khung cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, hưởng thụ thành quả lao động của đôi ta.

Đến lúc cụ Trì trở về nhà sau một ngày “cắm chốt” tại một góc nào đó trong công viên, gặp được thứ gọi là ‘socola rượu’, nội tâm lên lên xuống xuống còn hơn điện tâm đồ~

Vốn là cụ Trì cảm thấy thằng cháu nhà mình chiều hư mèo Dao Quang, mới tạo nên cái tính nết quái đản của nó, tất cả là do cháu mình quá dung túng yêu chiều mà ra. Thế nhưng, ông thật không ngờ, đối mặt với số-cố-là mà thằng cháu nhà mình làm ra, mèo Dao Quang lại có thể tỉnh bơ, không, phải gọi là vô cùng hăng hái ăn – bằng – sạch! Sau giây phút khiếp sợ, ông cụ không thể không thừa nhận, song phương thật sự là… dũng cảm, khụ, thật sự là trời sinh một đôi!

Nhìn cái điệu như hận không thể ghim chặt móng vuốt lên bàn ăn của mèo Dao Quang kìa, có vẻ rất bảo hộ thức ăn nha, haha, ông thật muốn cho nó một cái mặt trào phúng, xí, cái thứ này thì ai thèm tranh!?

Để trả lời cho dấu chấm hỏi cộng thêm dấu chấm than của ông cụ, chỉ trong chớp mắt, vẹt Bằng Bằng cục cưng của ông cụ, mạnh mẽ như một trái pháo nổ, phi thẳng tới bàn ăn.

Kết cục tất nhiên là trăm lần như một, bị mèo Dao Quang tát bay, lộn n vòng trên không rồi rớt xuống đất, sau đó vẹt Bằng Bằng kiên cường bất khuất lại đứng dậy lựa chọn vị trí mai phục, chuẩn bị cho lần tập kích tiếp theo. Với sự thuần thục của song phương, hiển nhiên giao tranh không chỉ lần một lần hai.

“Đói bụng rồi, Bằng Bằng đói bụng rồi!”

Phát hiện ông cụ đã trở lại, vẹt Bằng Bằng nhanh chóng bay đến tố khổ, con mắt hạt đậu như hận không thể dán luôn vào đĩa socola.

Cụ Trì bỗng cảm thấy khuôn mặt già nua của mình đau đau: …Đồ ngốc Bằng Bằng, mi cũng chẳng thành tinh, socola với chả socoleng, muốn chết à! Huống hồ, mi bị mù hả, thứ đó cũng có thể gọi là socola ư???

Đương nhiên, vẹt Bằng Bằng thèm không phải socola, mà là hương rượu chảy ra khi nhai socola cơ! Thật là mê  chim~

Theo động tác cắn socola của mèo Dao Quang, cụ Trì và vẹt Bằng Bằng đồng loạt quay đầu, ông cụ hít hít cái mũi, say mê mà rằng, “Vị rượu này, thơm thật đấy~”

“Hôm nay đi rừng già trùng hợp lấy được ít Hầu nhi tửu, Dao Quang bệ hạ muốn ăn socola rượu nên con làm một ít.”

Trì Hử không thích uống rượu, hứng thú duy nhất của mèo Dao Quang đối với rượu cũng chỉ là socola rượu, cho nên một người một mèo không cảm thấy dùng Hầu nhi tửu làm nhân socola thì có gì đáng tiếc.

Nhưng đối với một người mê rượu, đúng vậy, chính là cụ Trì và Bằng Bằng cụ nuôi – hai con sâu rượu một lớn một nhỏ này thì không khác gì sét đánh ngang tai!

Bằng Bằng càng thảm hơn, nó không thể ăn socola…

“Còn chừa lại một ít cho ông nội để ở phòng bếp…”

Trước khi ông cụ chuẩn bị thét gào rằng thì mà là bố mấy cái thằng phá hoại, sao có thể phung phí của trời bla blo, Trì Hử kịp thời thông báo cho ông cụ nhà mình.

Cụ Trì lập tức phi ngay vào bếp, nghẹn ngào ôm lấy chút Hầu nhi tửu vốn đã chẳng có bao nhiêu nay lại càng ít ỏi hơn, thật không còn lời nào để nói. Vì sao, thứ tốt đều lần lượt bị hủy hoại trong tay mèo Dao Quang và thằng cháu nhà ông! Vì sao, người bị kích thích luôn là ông!

Rất nhanh sau đó, ông cụ ôm bình rượu nho nhỏ xuất hiện trước mắt một người một mèo, nạnh nùng giựt một miếng socola, cho vào mồm.

_____

Hầu nhi tửu: rượu do khỉ háitrái cây tươi để trong hang đá rồi vô tình để lên men thành, rất ngon và hiếm.

a50f4bfbfbedab649c8c3109fb36afc378311e78

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi