NGÀY CHIA TAY HÔM ẤY TRỜI MƯA RẤT TO

Dựa vào cú ném 3 điểm của Hạ Thiên và màn thể hiện bùng nổ của Kiều Dược Dược sau đó, đội nữ đã tạm thời dẫn trước 1 điểm.

Tuy rằng không được nhiều điểm cho lắm, nhưng may là không bị mất điểm nào, dù sao toàn bộ nữ sinh trong đội đều là Kiều Dược Dược nài nỉ ỉ ôi lôi kéo tham gia để đủ số lượng.

Trước đó, Hạ Thiên cũng chưa bao giờ chơi bóng.

Trận đấu kéo dài nửa tiếng cuối cùng cũng kết thúc, một nhóm nữ sinh đã đuối sức, thành viên hậu cần đón các đội viên, đưa nước khoáng cho họ——

"Vất vả rồi, mau nghỉ ngơi đi."

Có nữ sinh còn ôm đội trưởng Kiều Dược Dược: "Đội trưởng, tớ muốn chết, tớ thật sự muốn chết."

"Uống nước uống nước, ha ha ha, buổi tối mời các cậu đi karaoke, để chúc mừng một chút."

Khi nói chuyện, Kiều Dược Dược cũng lấy từ trong thùng nước đá ra một chai nước đông lạnh đưa cho đám người Hạ Thiên ở sau lưng.


Mà cùng lúc đó, một chai nước khoáng khát cũng được đưa tới.

Hạ Thiên kinh ngạc nhìn qua, thì thấy Từ Bất Châu nhướng mày ——

"Đừng uống lạnh."


Trong nháy mắt kia, cô cảm thấy máu toàn thân đã xông lêи đỉиɦ đầu, lỗ tai cũng đỏ bừng.

Kiều Dược Dược thấy thế, nhanh nhẹn rút tay lại, như một con mực đang thu râu về, cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Hạ Thiên, xoay người rời đi.

Từ Bất Châu thấy cô gái không nhận, nên bèn mở nắp chai giúp cô, rồi lại đưa tới một lần nữa ——

"Vừa nãy chơi không tệ."

Hạ Thiên cuối cùng cũng nhận nước, bình tĩnh uống một ngụm, dùng mu bàn tay xoa xoa khóe miệng nói: "Cảm ơn."

Rất nhanh, tiếng còi vang lên, đội nam một lần nữa ra sân.

Từ Bất Châu chạy chậm, chỉ huy các đội viên đến vị trí của mình, sau đó chơi rất ổn định, thắng trận là không thành vấn đề.
Hạ Thiên nắm chặt chai nước trong tay áp vào trong ngực, ngơ ngác ngồi trên ghế..

Tâm hồn bay tới phương nào, rất lâu cũng không thể bình phục.

Kiều Dược Dược ngồi xuống bên cạnh cô: "Trời ạ, vậy mà còn đưa nước cho cậu, tên kia, có thể a..."

Hạ Thiên đột nhiên hỏi: "Dược Dược, cậu nói thử xem có phải cậu ấy cũng hơi xíu gì đó là thích tớ phải không?"

Kiều Dược Dược phì cười một tiếng, đang muốn nói đùa là phải, phải, phải, cậu ta thích cậu muốn chết.

Nhưng nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ vừa lo lắng vừa nghiêm túc của Hạ Thiên, cô nàng thoáng bình tĩnh lại.

Không nên lấy chân thành của người khác ra đùa giỡn.

"Cái này... Cậu muốn nghe lời nói thật lòng sao?"

"Thôi bỏ đi, chắc chắn là cậu muốn đả kích tớ." Hạ Thiên thở dài, không dám nghe.

Kiều Dược Dược nhún vai, vẫn nói: "Hơn phân nửa là tình cảm sâu sắc giữa thầy và trò, sư phụ và đồ nhi, vừa nãy cậu đã cho cậu ta chút mặt mũi rồi."
"Đúng vậy, cậu ấy còn khen tớ chơi không tệ."

Hạ Thiên gật gù, ngăn chặn những suy nghĩ không nên có lại.


......

Buổi tối, Kiều Dược Dược mở liên hoan ở một phòng ktv, mời các bạn trong đội bóng hát tới ca hát ăn mừng.

Hạ Thiên trước đó đã về nhà tắm rửa thay quần áo, vốn dĩ cô cũng không tính đi, nhưng lại không chịu nổi Kiều Dược Dược tam thôi tứ thỉnh, cuối cùng vẫn thay một bộ đồng phục là váy JK, đi đến địa chỉ cô nàng cung cấp tìm được phòng ktv của bọn họ.

Bất luận có bao nhiêu người, cô vẫn luôn có thể trông thấy người mà cô muốn thấy trong đám đông qua ánh mắt đầu tiên.

Từ Bất Châu ngồi một bên ở ghế sô pha, hai chân mở rộng, động tác khá thoải mái, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đầu thuốc màu đỏ cam, con ngươi híp lại thả lỏng hơi men say, lộ ra vẻ đẹp trai xấu xa nhưng cũng lạnh lùng xa cách.
Ngồi bên cạnh cậu là một cô gái, mang đôi boot da đen loáng bóng phối với một chiếc váy liền cũng màu đen, gương mặt trắng nõn hơi nhợt nhạt được trang điểm nhẹ, đang bám vào cậu và thì thầm cái gì đó bên tai cậu.

Từ Bất Châu nghiêng đầu lắng nghe, khóe miệng câu lên một nụ cười ph óng đãng khinh thường.

Cho đến khi Hạ Thiên đẩy cửa bước vào, cậu nhấc mí mắt lên liếc mắt nhìn cô một cái, không có cảm xúc gì.

Hạ Thiên nhận ra cô gái ngồi bên cạnh cậu, chính là nữ sinh mấy hôm trước vẫn luôn tới xem cậu chơi bóng rổ thuộc ban khoa học tự nhiên —— Đường Tâm Ý.

Sau khi Từ Bất Châu chia tay, cô ấy với cậu rất hay đi chung với nhau, ý muốn theo đuổi cậu cũng đặc biệt rõ ràng.

Nhưng không biết vì lý do gì, Từ Bất Châu vẫn luôn không đồng ý, cho nên cuối cùng hai người cũng không xác định quan hệ.
Hạ Thiên vừa bước vào, nó đâm thẳng vào mắt, cô làm bộ không thèm để ý, ngồi ở chỗ khác trên ghế sô pha.

Kiều Dược Dược đưa cho cô một ly nước chanh, cô nhận lấy, nhẹ nhàng uống.

Những lúc chân tay luống cuống, cúi đầu uống nước là sự lựa chọn tốt nhất.


"Em bé, cậu thế mà lại mặc JK."

"Hả?"

"Không lạnh à?"

"Đã mua hơn nửa năm rồi, vẫn luôn không có cơ hội để mặc, nếu không mặc sẽ rất uổng."

"Cũng phải." Kiều Dược Dược gật đầu: "Lần sau tớ cũng mặc bộ của tớ, chúng ta ra bờ sông chụp ảnh."

"Được."

Tầm mắt Từ Bất Châu rơi xuống trên người cô gái đang ngồi ở cuối ghế sô pha.

Dáng ngồi của cô rất đoan chính, hai chân cũng trắng nõn, đồng phục phác hoạ khung xương tinh tế nhỏ xinh của cô, tóc tùy ý buộc phía sau, vài sợi tóc rũ xuống một cách tùy tiện, đậu ở gần xương quai xanh của cô.
Ánh mắt cô gái nhìn chằm chằm vào màn hình TV phía trước, chưa từng liếc mắt nhìn bên này của cậu lần nào, tựa như là không thấy cậu vậy.

Cổ họng Từ Bất Châu hơi ngứa, ấn tắt tàn thuốc trong tay.

"Này, cậu còn nhớ tôi không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi