NGÀY CHIA TAY HÔM ẤY TRỜI MƯA RẤT TO

Hôn môi đương nhiên là chuyện mà quần chúng ăn dưa muốn nhìn nhất.

"Ai số 6 và số 9 vậy?"

"Là cậu sao?"

Kiều Dược Dược buông bài: "Không phải tớ."

Mọi người cũng đều lần lượt buông bài, ngoại trừ...

Mặt Hạ Thiên trắng bệch như giấy, lá bài trong tay bị cô vò vò, Kiều Dược Dược nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thấy lá bài trong tay cô: 9.

"Ai số 6?" Kiều Dược Dược tò mò nhìn mọi người.

Hạ Thiên đã hạ quyết tâm, mặc kệ số 6 là ai, cô đều lựa chọn uống rượu.

Cho đến khi Từ Bất Châu ném lá bài trong tay lên bàn, nhàn nhạt nói: "Tôi."

Bàn tay đang tự rót rượu của Hạ Thiên dừng lại, khó tin mà nhìn về phía thiếu niên ở cuối bàn trà.

Từ Bất Châu cũng đang nhìn cô, chậm rãi nâng cằm lên, mặt mày ngả ngớn ——

"Đồ đệ, lại đây."


Đầu óc Hạ Thiên trống rỗng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, l*иg ngực giống như một cái rương gió, vù vù thoát gió.


Kiều Dược Dược dùng sức kéo tay áo cô, đẩy cô đi qua.

Từ Bất Châu nhường vị trí bên cạnh mình, để cho cô gái ngồi lại.

Tất cả mọi người bày ra tư thế quần chúng hưng phấn ăn dưa, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra muốn quay video.

Kiều Dược Dược thấy tình hình này, lập tức thu giữ điện thoại di động của mọi người: "Chuyện trong phòng của chúng ta, cũng đừng nói ra ngoài, bằng không ai dám đến chơi nữa."

Mọi người nghe lời này cũng có lý, vì thế nhao nhao buông điện thoại di động xuống, nhìn chằm chằm hai người Từ Bất Châu và Hạ Thiên, thậm chí có một số cô gái lộ ra biểu tình hâm mộ.

Góc áo của Đường Tâm Ý sắp bị cô ta làm nhăn.

Hạ Thiên đờ đẫn ngồi xuống bên cạnh Từ Bất Châu, cậu vươn tay, tự nhiên vuốt v e cằm cô gái, nhẹ nhàng nâng lên, nhìn đôi môi mềm mại đã khẩn trương run rẩy của cô gái.
Cô vẫn chưa từ chối, cũng không đề nghị uống rượu.

Từ Bất Châu nắm cằm cô, kề sát vào gương mặt dịu dàng yên tĩnh của cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Trên người cô gái mang theo vài phần ngọt ngào, có hơi giống mùi kẹo sữa, là hương vị cậu thích.

Khóe miệng Từ Bất Châu khẽ nở ra: "Nụ hôn đầu?"

Cô gật đầu.

"Cho tôi?"

Hạ Thiên khẩn trương đến nỗi toàn thân đều căng thẳng, không đáp lời của cậu, chỉ nhìn con ngươi đen kịt gần trong gang tấc, mang theo một cỗ hư hại.

Mọi người lại cười hì hì nhắc nhở ——

"Hôn tiêu chuẩn kiểu Pháp nha!"

"Muốn duỗi lưỡi kiểu này nha."

"Hì hì."

Cậu ấn bả vai cô gái, trực tiếp áp cô trên ghế sô pha, đôi môi mỏng lướt qua khóe môi cô.

Trong góc nhìn của mọi người, Từ Bất Châu đặt cô lên sô pha gặm một hồi, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Từ Bất Châu.
Nửa phút sau, Từ Bất Châu buông cô ra, trái tim mọi người căng thẳng cũng buông lỏng theo.


Tóc cô gái rối tung, má đỏ như nước sôi nóng bỏng.

Chàng trai liếʍ liếʍ đôi môi mỏng ướŧ áŧ, đem một lá bài trong tay bắ n ra ngoài, phóng túng lại ph óng đãng ——

"Được rồi."

Mọi người còn chưa thỏa mãn nhìn hai người này, khuôn mặt đỏ của Hạ Thiên, hiển nhiên làm cho bọn họ không chút hoài nghi cô thật sự bị Từ Bất Châu hôn nồng nhiệt.

Sau khi trò chơi kết thúc, Kiều Dược Dược kéo Hạ Thiên vào toilet, bám vai cô lắc mạnh: "Trời ơi! Cảm giác thế nào!"

"Cùng người mình thích hôn môi, sảng khoái đi!"

"Kỹ năng hôn của cậu ấy chắc chắn rất tốt! Động tác đó quá bá đạo."

Hạ Thiên mấp máy môi, lắc đầu nói: "Cậu sai rồi."

"Cái gì?"

"Chỉ là mượn vị trí mà thôi, cậu ấy không có hôn tớ."
Cô hồi tưởng lại nửa phút vừa rồi khiến linh hồn cô gần như run rẩy, Từ Bất Châu chỉ nâng mặt cô, duy trì khoảng cách vô cùng thân cận với cô.

Nhưng cậu không đυ.ng phải môi cô, chỉ lướt qua khóe miệng cô mà thôi.

Kiều Dược Dược đều muốn phát điên, sau khi cực độ hưng phấn lại là từng đợt thất vọng: "Cái này... Mọi người cũng vậy... Mọi người đều nghĩ rằng hai cậu hôn nhai, cậu ấy thực sự là bá đạo, chúa ơi, vừa du͙© vọиɠ vừa gợi cảm."

"Được rồi, về nhà thôi."

Hạ Thiên ở trong toilet thoáng sửa sang lại tóc một chút, lại dùng nước vỗ vỗ hai má hơi nóng, bình phục tâm trạng.


Từ Bất Châu sẽ không hôn cô, nếu cậu thật sự hôn, Hạ Thiên sẽ sợ hãi.

Nhưng thời gian gần nửa phút, Hạ Thiên cái gì cũng không nhìn thấy, bởi vì Từ Bất Châu chuốc đầy thế giới của cô, hô hấp của cậu, nhiệt độ của cậu, kết cấu thô ráp của ngón tay cậu, hơi thở tuyết tùng trong vắt trên người cậu...
Đó là nửa phút riêng tư thuộc về Hạ Thiên, cô có được trận gió.

...

Trạm xe buýt bên ngoài cầu Quan Âm, gió thu thổi qua, Hạ Thiên cảm giác hơi lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

May mắn thay, xe buýt nhanh chóng vào nhà ga, cô vội vã lên xe buýt.

Lại không nghĩ tới Mục Hách Lan, Trần Lâm và Từ Bất Châu cũng lên xe theo, ba nam sinh ngồi vào hàng cuối cùng trong xe.

Hạ Thiên nhớ căn hộ của họ rất gần nhà cô, đi bộ hơn mười phút là đến, vì vậy họ đi cùng một xe buýt.

Bởi vì trò chơi vừa rồi trong phòng, Hạ Thiên hơi xấu hổ, không chào hỏi bọn họ, một mình đứng ở giữa xe, nắm lan can, nhìn ánh đèn neon thành phố ngoài cửa sổ.

Trạm xe buýt tiếp theo có rất nhiều người đến một lần nữa, và các toa xe trở nên đông đúc.

Hạ Thiên di chuyển đến góc cửa sổ, an trí thân thể của mình, đầu cũng tựa vào bên cửa sổ, nhìn bóng dáng phản quang ngẩn người.
Chuyện tối nay, cô còn chưa thể lấy lại tinh thần.

Có thể mất ngủ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi