NGÀY EM ĐẾN

Mấy ngày nay, không khí năm mới dần trôi qua, việc buôn bán của cửa hàng bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Sau khi tiễn xong một đợt khách, Trần Bình Bình nằm bò lên quầy thu ngân hai tay chống cằm nói: “Thời tiết này đi picnic, thả diều là thích nhất.” Ngoài cửa sổ nắng đưa xuân về, làn gió nhè nhẹ dịu dàng, đã qua hết những ngày đông lạnh buốt, đúng là cơ hội lý tưởng để ra ngoài dạo chơi pinic.

Trương Tư Ninh đang cắt tỉa cành cây kim tiền, nghe Trần Bình Bình nói vậy, quay đầu lại cười nói: “Chuyện này có khó gì đâu, nếu em muốn cũng có thể sắp xếp thời gian đi được mà.” Đúng lúc Hứa Dương đi giao hoa về, cô liền gọi hai người đến bên cạnh nói: “Đợt vừa rồi gặp ngay dịp tết, cửa hàng kinh doanh bận rộn, hai đứa đều mới vào làm, mọi thứ còn lạ lẫm, chị cũng chưa nói rõ thời gian làm việc. Bây giờ, hai đứa đã quen với công việc trong tiệm, chị sắp xếp lại lịch làm việc điều chỉnh thời gian giảm xuống, hai đứa có thể thay phiên nhau nghỉ một ngày trong tuần.”

Phần lớn nhân viên phục vụ ở các cửa hàng đều làm việc bán thời gian và không có ngày nghỉ. Nhưng tiệm của cô lúc nào cũng cần có người phụ trông coi, nếu chỉ làm nửa ngày, thật sự cũng có chút lấy trứng chọi đá, cô sẽ bận tối mắt tối mũi, chi bằng thay phiên nhau nghỉ như vậy cho tiện. Hơn nữa cô trả lương không thấp có thể so với thành phần tri thức, nhìn qua cũng không tính là bà chủ xấu bụng.

Buổi chiều, nhà vườn giao hoa tới, số lượng rất lớn, trong tiệm không còn đủ chỗ để. Trương Tư Ninh đành phải mở cửa gara, dời xe ra đậu tạm bên lề đường, rồi bảo người ta đem số hoa và cây cảnh còn lại vào trong gara.

Đợi xe tải lớn của nhà vườn đi khỏi, Trần Bình Bình hỏi Trương Tư Ninh: “Chị Tư Ninh, sao không trực tiếp giao số cây này đến chỗ khách hàng luôn? Chúng ta tự đi đưa, phải thuê xe thật phiền phức.”

Trương Tư Ninh đang loay hoay bận rộn kiểm tra số cây đưa tới đợt này có ổn không, nghe Trần Bình Bình hỏi, liền giải thích: “Em không hiểu rồi, phần lớn các cây này đều mới vừa được nhổ trồng vào chậu, lại di chuyển một đoạn đường dài, đừng thấy những cây như mã đề hay măng tây sức chịu đựng tốt, thật ra không phải vậy, nếu không chăm sóc tốt vài ngày mà trực tiếp đưa đến cho khách, cho dù nó không chết thì cũng không phát triển khỏe mạnh được.

Trần Bình Bình không nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy Trương Ninh Ninh hơi ngu ngốc, nếu người làm ăn nào cũng lo trước lo sau giống cô thì sao kiếm được lời nhiều. Trương Tư Ninh cũng không nói nhiều, cô làm việc có nguyên tắc của mình, đã nhận tiền của người ta, dĩ nhiên phải giao hàng đúng giá trị của nó, cái này gọi là chữ tín, huống chi còn liên quan đến Kim Giai Di đứng ở giữa, nên cô càng muốn lưu tâm nhiều hơn một chút.

Chín giờ tối tiệm đóng cửa, cả ngày hôm nay Trương Tư Ninh mệt đến ngất ngư, số lượng cây nhiều như vậy mà chỉ có mình cô chăm sóc, Hứa Dương và Trần Bình Bình chỉ có thể ở bên cạnh giúp chút việc nhỏ như đưa kéo, lấy xẻng, di chuyển chậu hoa….việc chính phải đích thân cô làm mới được.

Trương Tư Ninh vừa về tới nhà liền xả nước vào bồn tắm, thả vài cánh hoa, nhỏ mấy giọt tinh dầu rồi nằm ngâm mình, thoải mái không nói nên lời. Lúc giơ tay vung mấy cánh hoa lên, đột nhiên nhớ tới Vệ Cẩm Huyên. Từ sau hôm anh gọi điện thoại hỏi cô vừa ý căn hộ nào, hai người không có liên lạc lại, cô cũng muốn gọi điện thoại hỏi thăm một chút, lại cảm thấy như vậy không hay, kéo dài mãi đến giờ, nếu không thì….hay là chút nữa cứ gọi thôi.

Vệ Cẩm Huyên khá bất ngờ khi nhận được điện thoại của Trương Tư Ninh, hình như đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh thì phải? Trương Tư Ninh ở đầu bên kia hỏi anh có bận làm việc không, Vệ Cẩm Huyên nói không có: “Tôi ở bệnh viện.” Anh trả lời giọng rất nhẹ. Trương Tư Ninh ‘a’ một tiếng: “Anh lại uống rượu bị ngộ độc nữa rồi phải không!” Cô buột miệng thốt lên. Nói xong có chút xấu hổ, Vệ Cẩm Huyên bật cười, thần kinh đang căng thẳng nãy giờ chợt dịu xuống, anh dịu dàng nói: “Không phải tôi, là em gái tôi.”

Trương Tư Ninh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tự nhủ trong lòng: Vậy sao anh không tới mua hoa….Nhưng chắc chắn cô sẽ không nói ra những lời này, nếu không có vẻ cô rất mong anh đến, thật mất mặt. Dĩ nhiên, anh không đến mua hoa cũng không có gì quan trọng, cô cũng không cần kiếm chút tiền này của anh, chỉ là trong lòng có chút khó chịu mà thôi.

Đầu bên kia điện thoại, Vệ Cẩm Huyên vô cùng ‘hiểu ý người khác’ đã ân cần giải thích: “Trân Trân bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật, tôi nhận được điện thoại vội vàng chạy thẳng tới đây.”

Trương Tư Ninh thật xấu hổ cho cái bụng hẹp hòi của mình, cô dè dặt hỏi: “Đã phẫu thuật xong chưa ạ, tôi có làm phiền anh không.”

Vệ Cẩm Huyên nói đã kết thúc: “Ca mổ rất thành công, giờ đang chờ hồi tỉnh.”

“Vậy…Tôi có thể đến bệnh viện thăm cô ấy không?”

Nếu không biết thì thôi, giờ đã biết rồi, về tình về lý đều nên đến bệnh viện thăm hỏi, nhưng có vẻ tình trạng em gái anh khá đặc biệt, nên khi hỏi cô cũng hơi do dự.

Vệ Cẩm Huyên nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, anh nói: “Trễ quá rồi, để hôm khác đi.”

Đương nhiên Trương Tư Ninh không thể nào vừa nghe người ta nói ‘đã trễ’ liền thuận theo nói ‘đúng, đúng, trễ quá rồi’ được, như vậy thật chẳng có chút thành ý nào, nên cô nói trong điện thoại: “Không trễ, không trễ đâu ạ, bây giờ mới hơn chín giờ mà, tôi lái xe rất nhanh.”

Nghe ra được giọng cô nôn nóng, Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, không biết xuất phát từ điều gì trong lòng lại đồng ý để cô đến thăm: “Bệnh viện Nhân Dân, đường Khang Kiện, đến thì gọi điện cho tôi.”

Trương Tư Ninh cúp điện thoại, khá kích động, cô tò mò về cô em gái họ Vệ này khá lâu rồi nên vội vàng thay quần áo, tóc cũng không sấy mà xuống lầu bó một bó hoa diên vĩ, khóa cửa cẩn thận rồi cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Đường Khang Kiện ở trung tâm thành phố, cách cửa hàng cô khá xa lại có nhiều đèn xanh đèn đỏ, không biết tối nay cô xui rủi kiểu gì mà lần nào cũng đều đụng phải đèn đỏ, đến khi tới được bệnh viện Nhân Dân, đậu xe xong, đã gần mười một giờ.

Trương Tư Ninh gọi điện thoại cho Vệ Cẩm Huyên, biết anh ở chỗ phòng cấp cứu, cô liền ôm bó hoa chạy qua thì thấy Vệ Cẩm Huyên ở bên ngoài hành lang phòng cấp cứu. Anh đang nói gì đó với Tần Chu, Tần Chu liên tục gật đầu đồng ý.

Trương Tư Ninh nhớ người này là trợ lý của Vệ Cẩm Huyên, có điều bây giờ đã khuya như vậy mà còn chưa tan việc, làm trợ lý thế này thật chuyên nghiệp mà.

Lúc Trương Tư Ninh bước tới nơi, Vệ Cẩm Huyên cũng đã nói chuyện xong, Trương Tư Ninh chỉ nghe loáng thoáng một câu: “Đi đi, đừng để có người lợi dụng sơ hở.”

Tần Chu có ấn tượng rất sâu sắc với Trương Tư Ninh, dù sao người đẹp đến mức này cũng vô cùng hiếm gặp. Không ngờ ông chủ lại để cô đến nơi này, anh ta thật sự kinh ngạc không thôi, phải biết rằng cho dù là phó tổng công ty cũng chưa từng nhìn thấy Trân Trân tiểu thư đó. Có điều chuyện này anh ta cũng không xen vào, chỉ gật đầu chào hỏi Trương Tư Ninh rồi vội vàng đi làm việc của mình, thanh niên tốt như anh thật đáng thương mà, không được ở cùng bạn gái, tối nay lại mất cả đêm rồi.

Đợi Tần Chu đi khỏi, Vệ Cẩm Huyên nhìn mái tóc còn ướt của Trương Tư Ninh, nhíu mày hỏi: “Sao tóc lại ướt như vậy?”

Trương Tư Ninh đang suy nghĩ xem lát nữa gặp em gái anh nên nói gì, nghe thấy anh hỏi, cô cũng không để ý nói: “Tôi tắm xong thì gọi điện cho anh, sợ trễ nên không sấy tóc.”

“Cẩn thận bị cảm.”

“Sức khỏe tôi rất tốt.”

Vệ Trân Trân đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, Vệ Cẩm Huyên dẫn Trương Tư Ninh đi vào, bên trong có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang dùng tăm bông thấm nước làm ẩm môi cô ấy.

Thấy Vệ Cẩm Huyên đi vào, người phụ nữ trung niên kia vội vàng đứng thẳng dậy, gọi một tiếng Vệ tiên sinh, dáng vẻ lo lắng bất an. Vệ Cẩm Huyên khá lạnh lùng thờ ơ nhìn bà ta một cái, anh không để ý đến bà ta mà cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang ngủ say của em gái, đưa tay vuốt nhẹ trên mặt cô ấy hai cái, sau đó xoay người nói với Trương Tư Ninh: “Đây là Trân Trân, thuốc mê vẫn còn tác dụng, có lẽ sáng mai mới tỉnh.”

Trương Tư Ninh nhìn cô gái đang nằm trên giường, rất gầy, gầy vô cùng, nếu dùng từ ‘gầy giơ xương’ để miêu tả cũng không cường điệu chút nào. Tuy ánh mắt nhắm chặt, nhưng có thể thấy đôi mắt rất to, khuôn mặt tái nhợt xanh xao khá đáng sợ, hàng mi dài uốn cong, rợp xuống tạo thành vệt bóng mờ dưới mi mắt, có thể thấy nếu cô ấy không gầy đến thế thì chắc chắn đây là một cô gái xinh đẹp.

Trương Tư Ninh đưa bó hoa cho người phụ nữ bên cạnh để bà ta cắm vào bình, rồi đi theo Vệ Cẩm Huyên ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, khép cửa lại, cô khẽ hỏi: “Sức khỏe cô ấy không tốt sao?”

Vệ Cẩm Huyên đã đứng khá lâu, bắp chân trái mỏi rã rời nên phải ngồi xuống ghế nhựa dài ở hành lang, anh thở ra một hơi dài, thấy Trương Tư Ninh cứ lo lắng nhìn chân mình, trong lòng anh có chút se thắt lại, nhẹ nhàng giải thích: “Đứng lâu quá nên không thoải mái.”

Trương Tư Ninh dạ một tiếng: “Đêm nay, anh tiếp tục ở lại đây sao?”

Vệ Cẩm Huyên gật đầu: “Trân Trân còn chưa tỉnh lại, tôi không yên tâm.”

Trương Tư Ninh cảm thấy khá khó hiểu, trong lòng vô cùng thắc mắc, không biết em gái anh rốt cuộc bị bệnh gì mà gầy đến mức không thể nhìn ra hình người, hơn nữa lúc trước lần nào anh đến bệnh viện cũng đều trễ như vậy, ngay cả chu kỳ thăm bệnh cũng phải cách mười ngày, mặc dù chỉ là suy đoán nhưng cô cảm thấy phải lâu như vậy anh mới đi một lần.

Đúng là kỳ lạ.

Nhưng vừa rồi cô hỏi anh: “Sức khỏe cô ấy không tốt sao?” Anh không trả lời, Trương Tư Ninh biết không nên tiếp tục hỏi tới nữa, tối nay anh đồng ý để cô đến nơi này đã khiến cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh rồi.

Đêm đã khuya nhưng khoa cấp cứu bệnh viện vẫn rất ồn ào bận rộn, bên ngoài có tiếng còi xe cứu thương ‘ò e í e’ inh ỏi vang lên, sau đó mấy y tá bác sĩ vội vàng chạy ra, không lâu sau truyền đến một trận ồn ào huyên náo, phòng hồi sức cách phòng cấp cứu không xa, thỉnh thoảng nghe thấy từ bên kia có tiếng khóc lóc và cả tiếng la mắng, xen lẫn với tiếng hỏi han của bác sĩ, vô cùng lộn xộn. Trương Tư Ninh tò mò chạy tới nhìn thoáng qua, sau đó trở lại nói với Vệ Cẩm Huyên: “Là một cô bé uống thuốc tự tử, ba mẹ cô ấy tranh cãi đổ lỗi cho nhau, hình như do yêu sớm.”

Vệ Cẩm Huyên không có hứng thú với mấy chuyện này, anh nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ khuya, nên nói: “Tư Ninh, khuya rồi, tôi bảo lão Trịnh đưa em về được không? Trễ thế này con gái như em không nên lái xe.”

Trương Tư Ninh rất quan tâm cô bé tự sát ở bên kia, cô còn chưa muốn về nên nói với Vệ Cẩm Huyên: “Chút nữa đi ạ, tôi muốn xem có cứu được cô bé đó không,” rồi thổn thức thở dài: “Vẫn còn là học sinh đó.”

Vệ Cẩm Huyên hết cách với cô, cũng không thể cứng rắn buộc cô về được. Trương Tư Ninh đoán có lẽ còn phải đợi thêm một lúc, liền đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, anh có đói bụng, khát nước không?”

Vệ Cẩm Huyên nói: “Mua cho tôi chai nước.”

Lối vào cửa chính bệnh viện có siêu thị hai mươi tư giờ, cách đó không xa còn có một con phố, bên trong phố có những quầy hàng chợ đêm. Trương Tư Ninh qua chợ đêm mua trước mấy xâu thịt nướng, hai cái bánh mì Rou Jia Mo*, hai xâu lẩu cay Ma lạt xuyến**, rồi qua siêu thị mua mấy chai nước khoáng, hai gói sô cô la, một túi khăn giấy, một gói khăn ướt, một túi khoai tây chiên, một ít jambo, thêm hai quả trứng gà, rồi xách túi lớn túi nhỏ trở lại. Vệ Cẩm Huyên thấy nhiều đồ như vậy, không nói nên lời: “Em tính ngây ngốc ở đây bao lâu vậy.”

(*Bánh mì Rou Jia Mo: với lớp vỏ ngoài giòn, nhân thịt bò hoặc thịt cừu, kẹp cùng rau thơm và thêm gia vị, ướp rất mềm, còn được gọi là hamburger Trung Quốc).

**Lẩu cay, xiên cay: Ma lạt xuyến còn gọi là Xuyến xuyến hương: là một món ăn cay nóng, gồm có các xiên thịt, thịt gà, thịt heo, nấm, rau và gia vị thả vào nước dùng có đinh hương, sa nhân, quế. Đây là món ăn rất phổ biến ở Trung Quốc, có thể coi là một dạng khác của lẩu.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi