NGÀY EM ĐẾN

Nhìn thấy nhà thiết kế gần như hốt hoảng bỏ chạy, Trương Tư Ninh câm nín, cô không cảm thấy đề nghị của mình có chỗ nào bất hợp lý, Trung Tây kết hợp, vừa sáng tạo lại tràn đầy thú vị, rất tốt mà.

Vệ Cẩm Huyên khẽ véo chóp mũi cô: “Lại tùy hứng rồi. Nếu bản thiết kế dự thảo đã hoàn hảo thì không nên tùy ý sửa đổi nữa, em thêm thêm bớt bớt như vậy, rối loạn hết ý tưởng, đến khi hoàn tất kết quả sao có thể đẹp mắt được!”

Trương Tư Ninh chu miệng, nũng nịu ôm cánh tay phải anh, phản bác: “ Em thấy tốt lắm mà, là do cái người tiểu Phạm đó quá cứng nhắc rồi, còn nói cái gì mà du học từ Mỹ về, một chút tinh thần tự do dân chủ của phương Tây cũng không chịu học hỏi!”

Vệ Cẩm Huyên vừa bực mình vừa buồn cười, véo mặt cô: “Không được làm loạn, phải trang trí dựa theo bản vẽ, nếu không nghe lời, anh sẽ cho tiểu Trịnh qua đây thay em.”

Trương Tư Ninh nghe vậy hơi mất hứng: “Anh nói chuyện không thèm lý lẽ gì hết, đây là tiệm của em mà!?”

Anh mỉm cười, vân đạm phong khinh: “Đối với em, không thể nói lý lẽ.”

Nói xong, mới giật mình vì lời nói có vẻ hơi nặng nề, thấy cô bỏ cánh tay anh ra muốn chạy đi, Vệ Cẩm Huyên liền nhanh tay ôm vai cô lại, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, em phải nghe lời, bất kể làm gì cũng cần tránh thay đổi xoành xoạch, em cứ tùy ý sửa đổi như vậy, vừa khiến người khác khó xử vừa không có trách nhiệm với chính mình, đừng làm những việc không chín chắn trẻ con như vậy, năm nay em đã hai mươi bốn tuổi rồi, không phải mười bốn nữa.”

Trương Tư Ninh muốn tránh khỏi anh, nhưng lại không dám di chuyển quá nhiều, dù sao cũng đang ở bên ngoài, tay trái anh còn đang chống gậy. Nhưng cách anh nói quả thật khiến người ta rất giận mà, cái gì gọi là ‘Đối với em, không thể nói lý lẽ…’ Trong mắt anh cô là người tùy hứng vậy sao! Nhà hàng của mình, có ý kiến cũng không được?!

Càng nghĩ càng giận mà, Trương Tư Ninh lúc này không thèm quan tâm đến anh nữa, Vệ Cẩm Huyên cũng nhận ra lời nói của mình làm tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của cô bé con rồi, dù sao anh cũng không phải thần thánh, nói chuyện làm việc không thể lúc nào cũng chu toàn hết được, hơn nữa nhiều năm ở địa vị cao, quen nói chuyện làm việc bá đạo, thỉnh thoảng không chú ý, có những câu nói anh thấy rất bình thường nhưng lại làm cô phản ứng mạnh đến vậy, Vệ Cẩm Huyên bất đắc dĩ nghĩ, đây có lẽ là do khoảng cách về tuổi tác và kinh nghiệm đã tạo nên sự khác biệt trong suy nghĩ.

Nhìn thấy cô bé con đang cố tránh cánh tay mình, Vệ Cẩm Huyên khàn giọng một tiếng, hít một hơi thật sâu, Trương Tư Ninh cách anh rất gần, dĩ nhiên là nghe thấy, lập tức không dám lộn xộn nữa, ngược lại còn đỡ lấy anh, khẩn trương hỏi: “Sao vậy ạ, không thoải mái ở đâu? Chân lại đau phải không?”

Vệ Cẩm Huyên tựa một nửa sức nặng cơ thể lên người cô, giọng nói yếu ớt: “Có thể do buổi sáng đi bộ nhiều, nên hơi đau.”

Trương Tư Ninh thấy anh như vậy, chẳng còn nhớ gì tới tức giận nữa, trong tiệm không có chỗ ngồi, cô liền đỡ anh vào lại trong xe, lão Trịnh còn tưởng có chuyện gì, cũng vội vàng xuống xe chạy tới đỡ phụ, nhưng bị ánh mắt Vệ Cẩm Huyên ngăn lại, không nghĩ tới Vệ tiên sinh còn chơi trò trẻ con này, rõ là… xem ra cô chủ nhỏ Trương thật có sức quyến rũ vô biên mà.

Trương Tư Ninh đặt hết tâm tư lên chân Vệ Cẩm Huyên, nên không nhìn thấy người bên cạnh trao đổi ánh mắt với tài xế, vừa đỡ anh vừa nhẹ nhàng nói: “Chậm một chút, cẩn thận một chút, đừng dùng sức chân trái, dựa vào em là được.” Muốn bao nhiêu cẩn thận có bấy nhiêu cẩn thận, muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng.

Trong lòng Vệ Cẩm Huyên hết sức hưởng thụ, rõ ràng cô bé con luôn đặt thân thể anh ở vị trí hàng đầu, vậy là đủ rồi.

Đợi anh ngồi vào xe, Trương Tư Ninh nói: “Hay là đi bệnh viện kiểm tra thử, rất đau sao ạ?”

Vệ Cẩm Huyên vẫn thỉnh thoảng hít một hơi thật sâu như trước, lỡ diễn rồi thì phải diễn cho sâu, anh xua tay nói không cần: “Trong nhà còn thuốc dán lần trước em mua, trở về chườm nước ấm một lúc, sau đó dán thuốc lên là được, Tư Ninh, em về cùng anh không?” Lúc này, giọng nói của anh hết sức dịu dàng còn phảng phất chút nịnh nọt lấy lòng.

Trương Tư Ninh lại lườm anh một cái: “Anh đã đau thế này, dĩ nhiên em phải về chăm sóc anh chứ, anh với lão Trịnh về trước đi, em vô tiệm sắp xếp một chút, lát nữa sẽ lái xe theo sau.”

Cô nói xong cũng không đợi anh trả lời, đã bước xuống xe, đóng sầm cửa sau lại, rồi đi đến phía trước gõ cửa sổ xe, lão Trịnh hạ cửa kính xuống, Trương Tư Ninh nói với ông: “Vừa rồi, con nghe người ta nói đường Quảng Nguyên phía trước bị kẹt xe, hình như có tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, bác lái xe vòng qua đường Tần Lĩnh đi, có điều đường bên đó cũng đang sửa chữa, nên lái xe chậm một chút ạ.”

Trương Tư Ninh quay vào tiệm đi thẳng lên lầu hai, mấy người Lương Bân đang tính diện tích phần tường ở khu vực cầu thang, sau khi tính xong đọc cho Hứa Dương ghi lại, Trương Tư Ninh hơi ngại ngùng nói: “Lương tiên sinh, ông chủ Khâu, thật ngại quá, tôi có việc gấp phải đi trước, trước mắt cứ như vậy, chi tiết ngày mai chúng ta nói sau, được không?”

Hôm nay đã chiếm của người ta món hời như vậy, lúc này lại quẳng gánh giữa đường chạy mất, nghĩ sao cũng thấy thiệt hết nói nổi. Nhưng trong lòng cô Vệ Cẩm Huyên là quan trọng nhất, nên mặc dù thất lễ cũng chỉ có thể hướng về anh.

Khâu Đống Lương chẳng chút để ý, cười nói không sao: “Trương tiểu thư có việc cứ đi trước, chuyện khác ngày mai trao đổi tiếp.”

Lương Bân cũng gật đầu phụ họa, dịu dàng nói hôm nào cùng nhau ăn cơm.

Vừa rồi ở lầu hai, anh ta nhìn thấy rất rõ cảnh dưới lầu, không nghĩ tới Vệ Cẩm Huyên sẽ đến nơi này, vốn dĩ nếu như cơ hội thích hợp, tuy tình cờ, nhưng có thể chính thức gặp mặt một lần cũng tốt, có điều hình như đối phương có chút không thoải mái nên đã lên xe đi trước, như vậy cũng chỉ có thể đợi lần tiếp theo.

Cái anh ta cần là thuận theo tự nhiên, chứ không thể cố ý chọc người ta không vui.

Trương Tư Ninh dặn dò Hứa Dương mấy câu xong mới rời đi.

Xe của Vệ cẩm Huyên đi cũng không nhanh, chỉ một lúc sau cô đã đuổi kịp. Lúc này, cô mới nhớ ra, vừa rồi quên hỏi anh tại sao buổi sáng lại đi bộ, đi thế nào tới mức chân lại đau như vậy.

Về đến nhà, đậu xe xong, Trương Tư Ninh vội vàng đi qua mở cửa xe đỡ Vệ Cẩm Huyên.

“Sao rồi, chân còn đau không anh?”

Vệ Cẩm Huyên bên trái chống gậy, bên phải có cô đỡ, chậm rãi đi vào nhà, thỉnh thoảng hít thở sâu nhưng lại nhẹ nhàng nói không có việc gì: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Thím Tào thấy điệu bộ của hai người, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng chạy ra đón.

“Thím Tào, thím tìm dùm con thuốc mỡ đã mua lần trước, ở trong tủ thuốc đó.” Đợi thím Tào quay đi tìm thuốc, Trương Tư Ninh khẽ hỏi Vệ Cẩm Huyên: “Chân như vậy có thể lên lầu được sao?” Thật sự không được, có lẽ đành phải ngồi tạm ở sofa phòng khách.

Chân Vệ Cẩm Huyên cũng có hơi đau, nhưng chủ yếu do anh giả vờ, thật sự chỉ đau một chút mà thôi. Lúc đó thấy cô tức giận, không biết làm thế nào nên đã nghĩ ra khổ nhục kế.

“Lên lầu đi.” Anh dịu dàng trả lời.

“Đừng cậy mạnh.” Cô vẫn hơi lo lắng.

Vệ Cẩm Huyên nghiêng đầu, chạm trán vào trán cô: “Ngoan, anh có chừng mực.”

Hai người dìu đỡ nhau lên lầu, thím Tào cầm hòm thuốc từ trong phòng đi ra, thấy lão Trịnh đang ngồi rất nhàn nhã trong phòng khách, còn mở tivi, ăn quýt, bà có chút không vui: “Sao ông không phụ đỡ Vệ tiên sinh, Tư Ninh tiểu thư dù sao cũng chỉ là cô gái sức yếu, làm sao đỡ được.”

Lão Trịnh cười hắc hắc: “Bà thì biết gì.” Nói xong liền nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra ở tiệm, còn chỉ vẽ: “Người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình, tôi xem náo nhiệt làm gì, bà nhanh đưa hòm thuốc lên đi, cũng đừng ở lâu, bớt cản trở người ta.”

Thím Tào nghe xong có chút dở khóc dở cười: “Vệ tiên sinh lớn vậy mà cũng chơi trò trẻ con thế sao.” Nói xong lắc đầu, không còn gấp gáp như vừa rồi, từ từ đi lên lầu đưa hòm thuốc.

Trương Tư Ninh đã giúp Vệ Cẩm Huyên tháo chân giả ra, đang dùng khăn lông chườm nước ấm lên chân trái anh. Thấy thím Tào cầm hòm thuốc đi vào, cô đứng dậy nhận lấy, rồi nhờ thím Tào rót một ly nước ấm mang lên.

Vệ Cẩm Huyên ngồi dựa trên giường, đang cởi nút áo khoác, Trương Tư Ninh mở hòm thuốc, lấy tuýp thuốc mỡ hôm trước còn lại ra, thấy anh vẫn mặc đồ đi làm, đoán chừng không thể nằm thoải mái được, cô nghĩ nghĩ rồi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ ra đưa cho anh và nói: “Hôm nay không được phép ra khỏi nhà, anh thay đồ ngủ luôn đi.”

“Anh còn chưa có tắm.” Vệ Cẩm Huyên cầm lấy quần áo, nhưng cũng không thay ra.

Trương Tư Ninh tức giận, khá hung dữ: “Buổi tối tắm sau, bây giờ thay quần áo trước đã, em sẽ thoa thuốc cho anh!” Lúc này, cô lại nghĩ tới vừa rồi ở cửa hàng anh nói cái gì mà, ‘Đối với em, không thể nói lý lẽ’, nghĩ tới lại thấy chua xót trong lòng.

Vệ Cẩm Huyên im lặng nhìn cô, trầm mặc không nói gì, bắt đầu tháo cà vạt. Anh như vậy, có chút đáng thương, Trương Tư Ninh cảm thấy thật phiền não, khi anh chuẩn bị cởi nút áo sơ mi, cô xoay người đi vào phòng tắm: “Em đi chuẩn bị nước cho anh.” Đúng là ông chủ lớn mà.

Sau khi tháo chân giả ra, Vệ Cẩm Huyên đi bộ cần phải có người đỡ, gậy chống vừa nhỏ vừa ngắn không thể nào giữ vững thăng bằng cơ thể được. Trương Tư Ninh vốn muốn gọi lão Trịnh lên, nhưng thím Tào bưng nước lên nói lão Trịnh đã đem xe đi bảo dưỡng rồi, còn nói bà đang phải nấu canh dưới lầu, không thể rời đi lâu được, nói xong cũng vội vàng đi xuống.

Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình làm. Người cô gầy sức yếu, lúc Vệ Cẩm Huyên mang chân giả, cô còn có thể miễn cưỡng đỡ được, bây giờ gần như ba phần tư trọng lượng cơ thể anh đều đặt lên vai cô, hai người hết sức tập trung mới đi được một đoạn ngắn ngủn, cứ lảo đảo như thế, cuối cùng Vệ Cẩm Huyên một bên vịn vào tường một bên vịn vào vai cô lò cò nhảy đi.

“Vậy nên mới không cho anh tắm, không chịu nghe lời đâu.” Đợi sau khi vào phòng tắm, mở đầy nước vào bồn xong, Trương Tư Ninh mới ở bên cạnh thở phì phò bĩu môi nói.

Lúc này, tâm trạng của Vệ Cẩm Huyên vô cùng sảng khoái, còn phẩy tay giúp cô quạt gió, thấy cô muốn đi ra, Vệ Cẩm Huyên vội kéo lại: “Mình anh không tự cởi quần được.”

Trương Tư Ninh mới không bị mắc mưu, bồn tắm lớn hình vuông xây bằng đá cẩm thạch, xung quanh ba mặt dựa vào tường đều có chừa ra một khoảng rộng hơn một thước (~1/3m) đủ để ngồi thoải mái. Trương Tư Ninh chỉ vào bồn tắm giận dữ nói: “Ngồi dựa vào tường mà có thể không cởi quần được sao? Bớt đùa giỡn lưu manh đi!” Nói xong liền đóng cửa đi ra khỏi phòng tắm, một lát sau lại vội vàng chạy vào, thấy anh vẫn còn đang ngồi yên, cô nhẹ nhàng thở ra, đem đồ ngủ và cả quần lót sạch đặt trên bệ rửa tay, khăn tắm cũng lấy lại đặt trên bồn tắm, đi ra gần đến ngoài nói: “Tắm xong thì gọi em, em vào đỡ anh ra.” Cuối cùng, không yên tâm thả thêm một câu: “Mặc quần áo xong mới được gọi em, nếu không sẽ không thèm để ý anh ba ngày!”

Cô bé con thông minh lo xa luôn cả chuyện nhỏ nhặt, Vệ Cẩm Huyên khá tiếc nuối, nhưng cũng đành phải có chừng mực mà thôi.

Tắm rửa xong, Trương Tư Ninh đỡ anh về lại giường, giúp anh thoa thuốc.

Sau đó, Vệ Cẩm Huyên hỏi cô chọn loại giấy dán tường giá bao nhiêu, Trương Tư Ninh liền kể anh nghe quá trình đi tìm giấy dán tường, đến đoạn Lương Bân và ông chủ Khâu bạn của anh ta, cô nói: “Cái này mới đúng là gian thương nè, nếu như không phải em biết Lương Bân, ông ta bán cho em xong, có thể lời ít nhất năm sáu vạn lận đó, có khi được bảy tám vạn luôn!”

Vệ Cẩm Huyên không thèm để ý ông chủ Khâu là ai, anh để ý Lương Bân, mặt không chút biến sắc hỏi: “Em rất thân với người tên Lương Bân kia sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi