NGÀY EM ĐẾN

Trương Tư Ninh chọn khu nhà có tên gọi khá vui tươi, hoa viên ‘Phúc Điền’. Nơi này cách công ty Vệ Cẩm Huyên không xa, phòng ốc đã được trang trí sẵn, có điều bên trong vẫn trống không chưa lắp đặt đồ nội thất, nhưng phong cách trang trí khá hơn biệt thự rất nhiều, ít nhất không làm cho người ta cảm thấy đây là nhà mẫu trưng bày.

Tất cả các căn hộ ở đây đều là một căn hộ chiếm trọn một tầng, hai bên không có hàng xóm, rất hoàn hảo.

Căn hộ Penthouse, trên dưới hai tầng, diện tích không quá lớn, tổng cộng khoảng ba trăm mét vuông, tầng dưới có hai phòng ngủ, tầng trên có ba phòng ngủ, đáng nói nhất là cả tầng trên và tầng dưới đều có phòng bếp, phòng khách, cái này rất thuận tiện, cô và Vệ Cẩm Huyên mỗi người ở một tầng, giống như căn nhà nhỏ độc lập.

Trương Tư Ninh đi theo Vệ Cẩm Huyên dạo qua một vòng từ trên xuống dưới, dạt dào hứng khởi cùng anh bàn bạc: “Hiện tại, chỉ cần mua đồ nội thất ở tầng một, còn tầng hai sử dụng lại đồ của em đi, toàn đồ mới hết đó, mới dùng có mấy tháng thôi, vẫn còn chất đống trong gara chắc sắp hư luôn rồi.”

Đây chỉ là việc nhỏ, Vệ Cẩm Huyên cũng không quan tâm trực tiếp gật đầu đồng ý.

“Đúng rồi, giường của anh sẽ chuyển qua đây, hay là mua luôn cái mới?”

Cô lo anh lạ giường không ngủ được. Dù sao, cô cũng muốn chuyển giường trước kia của mình tới đây, lúc ở biệt thự không có chỗ, bây giờ cả ngôi nhà đều trống không, rốt cuộc đã có thể đem bàn trang điểm, tủ quần áo, rèm cửa này nọ chuyển hết qua đây, vừa tiết kiệm tiền vừa cảm thấy thoải mái, dù sao cũng là đồ mình đã dùng quen.

Anh bật cười: “Mua cái mới đi, chuyển giường sang đây, sau này về đó ngủ ở đâu? Ngủ trên đất hửm?”

Trương Tư Ninh nhíu mũi, cũng không giải thích chuyện cô lo lắng, dù sao lạ giường gì đó, nghe cũng khá buồn cười, Vệ Cẩm Huyên cũng không phải là trẻ con.

Nhưng mà...... Trở về đó..ở?

Trương Tư Ninh chưa từng nghĩ tới chuyện đó, cô nói: “Dù sao, sau này em sẽ không về đó ở nữa, anh muốn về thì tự mình đi.” Nếu đã quyết định chuyển đi, sao cô còn có thể trở về ở gần ngôi nhà có ma bên cạnh được, tuyệt đối không muốn.

Cô nói, ‘sau này…’ khiến Vệ Cẩm Huyên vô cùng cao hứng, ‘sau này’, dùng từ ‘sau này’ với giọng điệu bàn luận việc nhà mang ý nghĩa lâu dài, nghe vào tai, có thể cảm nhận được trong đó là sự triền miên và lâu bền, chỉ vừa nghĩ như vậy, đã khiến người ta thật dễ chịu.

Nếu như Trương Tư Ninh biết được mình chỉ thuận miệng nói một câu, đã khiến Vệ Cẩm Huyên bùng nổ suy diễn này, đoán chừng cũng đủ ngây ngốc 囧.

Cô chẳng qua chỉ nói theo bản năng như vậy, không có suy nghĩ gì, có lẽ trong sâu thẳm, ngay cả khi cô chưa nhận ra, cô đã nhận định người song hành cùng cô trọn đời, là anh.

Ai biết được chứ?

Rời khỏi hoa viên Phúc Điền, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên trực tiếp trở về biệt thự hoa viên Trung Châu, dù sao chuyển nhà cũng không phải chuyện một sớm một chiều, phải dọn dẹp sạch sẽ căn nhà bên đó, mua đồ gia dụng, rèm cửa, còn phải đóng gói hành lý, riêng thư phòng của Vệ Cẩm Huyên trong đó có gần cả ngàn bộ sách, thu dọn xong cũng đủ hết hơi.

Mấy ngày nay, cả hai người không ai nhàn rỗi, Vệ Cẩm Huyên thu dọn hồ sơ sổ sách, còn Trương Tư Ninh giúp anh thu xếp quần áo, phòng ngủ, ngược lại đồ đạc của cô không nhiều lắm, dù sao cô mới dọn đến đây không bao lâu, phần lớn đồ vẫn còn để trong gara.

Đến tối không còn việc gì, hai người vai kề vai, ôm laptop ngồi trên giường cùng lên mạng chọn đồ nội thất.

Vệ Cẩm Huyên đi đứng bất tiện, đi dạo phố mua sắm hoàn toàn là tự ngược, đối với căn hộ ở hoa viên Phúc Điền Trương Tư Ninh thật sự rất kỳ vọng, hiện tại bên trong hoàn toàn không có đồ đạc, cô thấy mình hệt nữ chủ nhân, vun đắp từng chút, từng chút những thứ mình thích vào….một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời đột nhiên tràn ngập trong tim.

Có anh, có cô, có một nơi hoàn toàn mới mẻ, hai người tự tay trang trí nhà cửa, đó mới là nhà.

Vì vậy, Trương Tư Ninh liền kéo Vệ Cẩm Huyên cùng lên mạng chọn đồ gia dụng, hai người cùng nhau bàn bạc. Cho đến giờ, Vệ Cẩm Huyên chưa từng tự mình chọn qua mấy thứ này, cuộc sống của anh luôn tràn ngập với công việc bất tận, đồ gia dụng cũng do cấp dưới lựa chọn lắp đặt hoàn chỉnh, sau đó anh mới vào ở, anh chưa bao giờ lựa chọn mấy đồ đạc này.

Nhưng lúc này, cô bé con lôi kéo anh chọn đồ gia dụng, lúc thì hỏi muốn ghế sofa kiểu gì, lúc thì hỏi anh muốn tivi kích thước bao nhiêu, còn hỏi anh muốn giường đệm êm hay đệm cứng, bàn trà muốn hình vuông hay chữ nhật, bàn ăn muốn hoa văn hay gỗ thô, tủ quần áo muốn cửa lùa hay mở hai cánh, kệ sách muốn nhiều tầng có ngăn tủ hay không có ngăn tủ…..

Lúc mới bắt đầu, anh còn có chút xem thường, đều bảo cô tùy ý, nhưng từ từ, anh cũng phát hiện ra chút hứng thú. Dù sao anh cũng là người bình thường, cũng có thứ mình yêu thích, trước kia không thèm để ý đến, bây giờ có cơ hội chọn lựa, dĩ nhiên sẽ chọn cái mình thấy vừa mắt.

Thế là một người nói qua, một người đáp lại, hai người thảo luận với nhau, thỉnh thoảng còn có chút tranh chấp, ví dụ như bàn đọc sách, anh muốn một cái bàn thật rộng bằng gỗ thô, mạnh mẽ lại trang trọng, cô lại thấy nên đồng bộ với kệ sách thì tốt hơn, kệ sách là gỗ lim có hoa văn chạm trổ, tinh tế duyên dáng, bàn làm việc đi kèm mà chút hoa văn cũng không có thì chẳng hài hòa chút nào.

Nhưng anh lại không thích bàn làm việc đồng bộ, chê cái này không đủ rộng không đủ dài, để máy tính xong hầu như không còn nhiều chỗ trống, sau này làm việc không thuận tiện. Còn nhân cơ hội lấy chuyện này để lên lớp: “Đồng bộ không nhất định là tốt nhất, chúng ta phải chọn theo sở thích của mình. Có một số việc có thể bảo thủ không cần thay đổi, nhưng có một số việc có thể tùy theo tính năng, linh hoạt chuyển đổi để được kết quả tốt hơn, nếu thật sự không được, thì thay đổi kệ sách, không cần cứng nhắc như vậy.”

Khiến Trương Tư Ninh câm nín, tức không chịu nổi.

Người này, không có chuyện gì cũng thích lôi chuyện đạo lý, đối nhân xử thế ra lên lớp cô, làm như cô là một đứa trẻ mít đặc không hiểu gì vậy. Nhưng Trương Tư Ninh cũng không phải bạch nhãn lang không biết tốt xấu, cô có thể nhận ra ý tốt của anh, nên mặc dù có chút buồn bực, vẫn rất ngoan ngoãn lắng nghe, những chuyện này vốn dĩ là chuyện cha mẹ nên dạy dỗ cô, nhưng trước đây cô được chiều chuộng vô pháp vô thiên, không ai muốn làm cô mất hứng, sau này bắt đầu hiểu chuyện, thì cha mẹ cũng đã bất hòa, không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô, dù sao chỉ cần không thiếu ăn, thiếu tiền là được.

Bây giờ nghĩ lại, ở một thành phố xa lạ có thể gặp được anh, thật sự là may mắn của cô.

Anh vừa như trưởng bối, vừa như bạn bè lại là người yêu …..

Trương Tư Ninh đưa tay ôm thắt lưng anh, đầu tựa vào lồng ngực vững chắc, im lặng không nói lời nào. Vệ Cẩm Huyên tưởng cô giận dỗi nên thầm nghĩ cô thật yếu đuối, nhưng vẫn cúi đầu xuống hôn lên tóc mai bên tai cô, dỗ dành: “Ngoan, vậy chọn bàn làm việc bằng gỗ lim như em thích được không?”

Nghe anh nói vậy, hốc mắt Trương Tư Ninh cay cay, đột nhiên cảm thấy thì ra người đàn ông này tốt đến vậy. Nếu không gặp được anh, cô thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, không nơi nương tựa, cho dù có tiền, cũng chỉ như loài lục bình nước chảy bèo trôi, không bao giờ có thể bình yên, cho dù có sống trong những căn nhà đẹp đẽ nhất cũng không phải là nhà.

“Tư Ninh?”

Thời tiết đang ấm dần lên, đồ ngủ may bằng chất liệu tơ tằm, rất mỏng. Vệ Cẩm Huyên nhanh chóng nhận ra ngực áo mình bị ướt, anh đẩy cô bé con trong ngực ra, nhìn thấy đôi mắt to ầng ậc nước, cái mũi đỏ gay, mặt mũi đầm đìa nước mắt, anh thấy rất buồn cười, véo mũi cô trêu: “Sao lại vì chuyện này mà khóc, em thích cái gì thì mua cái đó, anh không cãi lại em nữa, được không?”

Anh dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con khiến Trương Tư Ninh không nhịn được liếc mắt, cũng không định giải thích, trong nháy mắt bao nhiêu buồn bã trong lòng đều tan biến hết, chỉ bĩu môi nói: “Em không thèm anh tội nghiệp, chúng ta cùng nhường một chút, chọn cái màu trắng phong cách Châu Âu.”

Vệ Cẩm Huyên đang muốn dỗ cô vui, liền gật đầu đồng ý, thấy đôi mắt cô còn ướt nước, liền nghiêng người hôn lên mắt, vuốt ve tóc cô: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, mọi chuyện đã có anh.”

Dĩ nhiên anh biết cô không thể nào khóc như vậy chỉ vì một cái bàn, vẻ buồn bã hiện rõ trong mắt cô, Vệ Cẩm Huyên rất tinh mắt, tuy không biết rốt cuộc vì sao, nhưng nhìn thấy cô khóc luôn khiến anh đau lòng.

Mùng một tháng năm trôi qua, thím Tào đã trở lại, Vệ Cẩm Huyên cũng bắt đầu đi làm, Trương Tư Ninh cũng bận rộn. Vừa lo trang trí tiệm vừa lo chuyển nhà, cô tìm công ty vệ sinh thuê người quét dọn sạch sẽ căn hộ ở hoa viên Phúc Điền, rồi chuyển đồ nội thất của cô qua trước, đặt khắp tầng hai, đồ nội thất đã đặt trên mạng cũng lần lượt được đưa tới, rèm cửa, thảm trải sàn từng chút từng chút lấp đầy căn phòng đang trống trải.

Trương Tư Ninh bàn bạc với Vệ Cẩm Huyên cuối tuần này chính thức chuyển qua, Vệ Cẩm Huyên nói được, Trương Tư Ninh nằm bò trên ghế sofa hỏi: “Vụ án Đinh Hướng Thư có tiến triển gì không ạ?”

Vệ Cẩm Huyên đang phê duyệt tài liệu, nghe cô hỏi, không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Người tên Tiền Thiệu kia đã không có việc gì, người nhà đã bảo lãnh ra, Tô Thụy có liên quan đến vụ án mua quan bán chức nên chính thức bị tạm giam.”

Trương Tư Ninh kinh ngạc: “Sao cô ta còn dính líu tới chuyện đó?” Lại tò mò hỏi: “Là Tô Duyệt tố cáo hay sao?”

Vệ Cẩm Huyên ký tên xong, bỏ bút xuống, nghiêng người về phía cô: “Sao anh cảm thấy em vui sướng khi thấy người ta gặp họa vậy?”

Trương Tư Ninh cười giễu, nhưng rất thoải mái gật đầu: “Lúc học đại học, em bị cô ta hãm hại rất nhiều lần, cô ta lại còn đi khắp nơi nói bậy bạ, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng trong lòng em nhớ kỹ hết đó!”

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn vừa thản nhiên vừa đúng lý hợp tình của cô, Vệ Cẩm Huyên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, anh ngoắc ngoắc tay như gọi trẻ con, nói: “Đến đây, ngồi với anh một chút.”

Trương Tư Ninh hứ một tiếng, nhưng vẫn khoái trá nhảy từ trên sofa xuống, để chân trần tung tăng chạy tới, trực tiếp ngồi lên đùi anh, vô cùng đáng yêu ôm chằm lấy cổ, còn hôn lên cằm anh một cái.

Vệ Cẩm Huyên ôm cô, hôn lên môi cô, ánh mắt ngập tràn tình cảm, mặc dù anh không biết nguyên nhân là gì nhưng gần đây dường như Tư Ninh ngày càng gần gũi với anh.

Lý do chính là ….cô nàng thích nghe ngóng.

“Đừng hôn nữa, anh nói mau đi rốt cuộc Tô Thụy đã xảy ra chuyện gì?” Trương Tư Ninh giơ tay ra chặn môi anh, thúc giục.

Vệ Cẩm Huyên gõ nhẹ đầu cô, sau đó giải thích nghi hoặc: “Tô Thụy làm trong một doanh nghiệp nhà nước, chắc em biết chuyện này?”

Trương Tư Ninh gật đầu nói biết.

Vệ Cẩm Huyên tiếp tục nói: “Cô ta là thư ký của phó chủ tịch Thụy Đức, phó chủ tịch này có một cậu em vợ, vốn là Phó phòng Sở giáo dục, không có quyền hạn gì, luôn muốn chạy chọt quan hệ để thăng chức, có điều không tìm được cơ hội, mà Tô Thụy đó, có người chị họ tốt, lại là tình nhân của một người có chức có quyền, đúng là cơ duyên tình cờ hoặc có thể nói mưu đồ sắp đặt, Tô Thụy liền dẫn dắt hai bên biết nhau, chẳng những kiếm được không ít tiền hoa hồng làm trung gian, mà còn từ chỗ vốn chỉ là nhân viên nhỏ không chút tiếng tăm nhảy vọt lên làm thư ký phó chủ tịch, trở thành cánh tay phải đắc lực của phó chủ tịch, ở một doanh nghiệp nhà nước lớn như Thụy Đức cũng có thể xem như có chút địa vị.”

Chuyện này, không phải do Tô Duyệt khai, cô ta không khai bất cứ điều gì bất lợi cho em họ mình mà trong số chứng cứ vợ Chử Cương đưa ra có chi tiết này, trái lại Tô Thụy vừa mới bị tra hỏi đã bán sạch chị họ mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi