NGÀY EM ĐẾN

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng cơm vẫn phải ăn, không thể nào tự ngược mình được.

Trương Tư Ninh nằm dây dưa trên giường một lúc sau mới rì rì bò dậy, nhìn người đàn ông dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn đang dịu dàng mỉm cười bên cạnh, cô ngước cằm lên: “Anh, đi ra ngoài.” Hệt một nữ vương cao ngạo, thua người không thua trận.

Vệ Cẩm Huyên biết cô muốn mặc quần áo, lúc này không dám kích động cô nữa mà lấy quần áo đã xếp ngay ngắn trên tủ đầu giường đặt vào tay cô: “Anh đã qua phòng em chuẩn bị sẵn quần áo, em cứ từ từ thay, đừng làm nhanh quá, anh ra ngoài bảo thím Tào đem thức ăn lên.” Vốn dĩ anh còn muốn vuốt tóc cô, nhưng thấy cô đang muốn bung xù lông mèo nên chỉ có thể tiếc nuối thu tay về chống gậy đi ra ngoài, tiện thể khép cửa lại.

Trương Tư Ninh nhìn áo ngủ màu xanh da trời đang đặt trên giường, quần lót viền tơ lụa màu đen, cắn chặt răng phát hờn, một lúc sau mới bắt đầu mặc quần áo vào, mặc xong xuôi lại dùng tốc độ rùa bò bò tới cửa rồi mở cửa đi ra.

Vệ Cẩm Huyên đang đứng ngây người tựa lưng vào sofa, thấy cô đi ra liền mỉm cười, chống gậy đi tới đưa tay muốn đỡ cô nhưng lại bị tránh né, nét mặt anh có chút tổn thương cô đơn, thở dài nói: “Anh biết anh chỉ có thể đỡ em bằng một tay, vì tay kia còn phải chống gậy, nếu không có gậy chống thì thậm chí ngay cả bước đi cũng trở nên xa xỉ, Tư Ninh, anh quả thật không xứng với em, anh xin lỗi, tối qua là anh không đúng, anh không nên vì quá muốn có được em, muốn bản thân được yên tâm, mà ép buộc em, khiến em hối hận tức giận ….cũng phải…anh là một người tàn tật….”

“Im miệng!”

Bây giờ anh đang lộn xộn gì chứ, cô có khi nào ghét bỏ anh vì chuyện này đâu, nếu thật sự ghét bỏ, tối qua đã cho anh mấy cái tát rồi, cho dù sức lực giữa hai người chênh lệch, nhưng nếu cô không muốn, sao anh có thể đạt được ý đồ!

Cô tức giận là do không thích cách làm của anh, còn nói sẽ không làm gì hết, kết quả thì sao?

Nghĩ đến là lại thấy bực mình, vậy mà cái người trước mặt này còn càn quấy, nói năng nghiêng lệch xiêu vẹo như thể mình làm đúng lắm vậy!

Có điều mặc dù biết rõ anh đang nghĩ gì, nhưng khi nghe anh nói vậy, Trương Tư Ninh vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cô không chịu được việc anh tự hạ thấp bản thân, trong lòng cô, Vệ Cẩm Huyên là người trên cao tít tắp, lúc nào cũng thong dong điềm tĩnh, luôn tự tin bày mưu nghĩ kế, chứ không phải cẩn thận dè dặt, ăn nói khép nép, dùng khiếm khuyết của bản thân để tranh thủ sự cảm thông của cô…..Lúc này Trương Tư Ninh thậm chí nghi ngờ bản thân mình có phải chuyện bé xé to, quá tính toán so đo từng li từng tý, quá….quá đáng hay không…..-_-

Mặc dù trên thực tế cô chính là nạn nhân, người trước mặt cô mới là kẻ hưởng lợi, nhưng cảm giác đau lòng và tự trách này cứ xông ra một cách hoang đường như vậy, dù cô tự nói với bản thân người trước mắt đã được hời còn khoe mẽ, cô mới chính là người bị áp bức nè, nhưng nhìn thấy vẻ cô đơn và thất vọng trên mặt anh cô lại thấy rất thương…

Trương Tư Ninh cảm thấy mình đúng là điên rồi, không ngờ cô có thể thích một người đàn ông đến mức không thể tưởng tượng, không thể nắm bắt được thế này!

Chuyện này quá kinh khủng, thật sự, quá kinh khủng.

Vệ Cẩm Huyên rất tinh ranh, vừa nhìn thấy nét biến đổi trên mặt Trương Tư Ninh, biết ngay bé con này đang mâu thuẫn, dao động, mềm lòng, thừa dịp đó giơ tay ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Tư Ninh, mặc dù khi đứng anh chỉ có thể ôm em bằng một tay, nhưng so với bất kỳ người đàn ông nào…không, là so với bất cứ ai, anh sẽ đối xử với em thật tốt, yêu thương em cả đời, đừng giận nữa được không? Nhìn thấy em không vui, anh lo lắng em muốn vứt bỏ anh.”

Trương Tư Ninh:......

Lúc này ngoài im lặng ra, cô còn biết phải nói gì, nói cái gì chứ? Không lẽ nói ‘Em tha thứ cho anh, em yêu anh?’ Mặc dù đó là sự thật, nhưng cô không thể nào dễ dàng nói ra những lời đó, nó khiến cô cảm thấy mình bị…rớt giá.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, một lúc sau nghe tiếng bước chân lên lầu, Vệ Cẩm Huyên thấy người đã gần lên tới, nên không ôm siết chặt mà buông nhẹ vai cô ra, vén mái tóc lộn xộn trên trán cô, dịu dàng nói: “Thím Tào mang cơm trưa lên, hôm nay là tiết đoan ngọ, chúng ta ăn tết thật vui được không em?”

Trương Tư Ninh im lặng một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, còn khẽ nói: “Em đi đánh răng rửa mặt, anh đợi một chút em ra ngay.”

Vệ Cẩm Huyên thấy cô đã chủ động nói chuyện nên gương mặt nở nụ cười tươi rói, anh vuốt ve khuôn mặt cô: “Đi đi, anh đợi em cùng ăn.”

Trương Tư Ninh đánh răng rửa mặt xong còn muốn ngâm nước nóng, nhưng nghĩ tới anh đang ở bên ngoài đợi cô ăn cơm, lại không đành lòng để anh phải đợi. Nhìn khóe mắt đong đầy nắng ấm gió xuân của mình trong gương, Trương Tư Ninh không khỏi thở dài, thôi quên đi, cần gì phải giày vò anh, cũng là tự làm khổ mình, cái gì có thể tha thứ được thì tha thứ, có vẻ dễ dãi, vậy thì dễ dãi thôi, hai người yêu nhau cũng không phải dựa vào thể diện để duy trì mối quan hệ. Nếu anh yêu cô, thì cho dù cô thật sự dễ dãi, anh cũng sẽ quý trọng, ngược lại nếu không đủ yêu thì cho dù cô có cao quý, có giữ gìn mặt mũi đến mức nào đi nữa, tình cảm của anh cũng sẽ bay theo gió mà thôi.

Trương Tư Ninh vỗ vỗ lên mặt mình, hít một hơi thật sâu, tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, lấy chiếc nhẫn ra đeo lại vào ngón áp út, đây là câu trả lời đồng ý cô dành cho anh.

Từ trong phòng đi ra, vẻ mặt cô thoải mái hơn rất nhiều, ít ra không còn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh nữa. Vệ Cẩm Huyên liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn ruby trên ngón tay Trương Tư Ninh, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, nãy giờ anh vẫn chống gậy đứng đó đợi cô, lúc này liền bước tới trước mấy bước, đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay trái của cô, ngón tay lướt qua chiếc nhẫn, không nhịn được nâng tay cô lên khóe miệng, đặt xuống một nụ hôn: “Tư Ninh, cảm ơn em.”

Chuyện này, tuy là anh cố tình giở trò, thủ đoạn không ngay thẳng, nhưng khi thấy cô không vui, trong lòng anh cũng không thoải mái, luôn cảm thấy lo lắng không yên, nhưng hiện tại, cô đã dùng hành động cho anh thấy, cô không giận anh, lúc này tâm tư thấp thỏm của Vệ Cẩm Huyên mới thật sự rơi xuống.

Thì ra, cô gái của anh, yêu anh đến vậy.

Tiết đoan ngọ, dĩ nhiên phải ăn bánh ú, thím Tào bưng lên hơn hai mươi cái bánh ú kích thước cỡ nắm tay em bé, rất đáng yêu. Mặc dù không cố tình sắp xếp chia ra thành từng loại, nhưng hôm qua Trương Tư Ninh đi theo phụ gói bánh nên biết được dây cột màu vàng là mứt táo, màu đỏ là táo đỏ, xanh lá là mật ong, xanh dương là lòng đỏ trứng, màu tím là chân giò hun khói.

Thấy Vệ Cẩm Huyên không biết, lấy một cái bánh có dây màu đỏ, Trương Tư Ninh không nhịn được nhắc nhở: “Cái đó nhân táo đỏ, màu xanh dương là lòng đỏ trứng, màu tím là thịt heo.” Hôm qua thím Tào nói, anh không thích nhân táo đỏ.

Vệ Cẩm Huyên nghe cô nói vậy, ánh mắt cong lên, anh không bỏ cái bánh nhân táo đỏ xuống mà tháo sợi dây ra và nói: “Anh biết rồi, đây là bóc cho em, em đừng đụng vào, để anh làm cho, gạo nếp rất dính, lát nữa mắc công rửa tay.”

Mặc dù Trương Tư Ninh đã hoàn toàn tha thứ cho anh, nhưng lúc này thấy anh cười hớn hở như vậy, vẫn có chút khó chịu bèn hứ một tiếng, cũng không thèm đưa tay lấy bánh ú mà chỉ nói: “Muốn mứt táo, nhân xoài mật ong cũng muốn, chấm nhiều nhiều đường.” Giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu, Vệ Cẩm Huyên nghe vào tai hệt như nghe thấy âm thanh êm dịu của đất trời.

Ngoài bánh ú, buổi trưa thím Tào còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn, trước mặt Vệ Cẩm Huyên là một chai rượu hình oval, thấy Trương Tư Ninh nhìn chằm chằm vào nó, anh giải thích: “Rượu hùng hoàng, em uống không?”

(*Rượu hùng hoàng: là rượu uống vào ngày tết Đoan Ngọ.)

“Em tưởng anh chỉ uống mấy loại rượu đắt tiền thôi chứ.” Giọng nói có chút châm biếm, cô không nhịn được lại nghĩ tới chuyện mình từng mua rượu vang đỏ tám tệ chín.

Hiển nhiên, Vệ Cẩm Huyên cũng nghĩ tới chai rượu được xưng danh vang đỏ tám tệ chín của cô, nụ cười trên mặt rất sâu: “Tư Ninh, chai rượu hùng hoàng này có thể mua cho em một trăm chai vang tám tệ chín đó.”

Trương Tư Ninh trừng mắt, nghĩ thầm trong bụng, người xem thường rượu tám tệ chín, đều là tư bản xấu xa mà!

Ăn cơm trưa xong, Trương Tư Ninh thu dọn chén đĩa, Vệ Cẩm Huyên không cho cô làm, kéo tay cô ra khỏi phòng ăn: “Em đi ngâm nước nóng đi, lát nữa anh mát xa cho em, được không?”

Trương Tư Ninh bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Anh? Mát xa? Hứ.”

Tuy nói vậy nhưng cô vẫn tò tò đi theo đến phòng anh, vì bồn tắm trong phòng anh lớn và thoải mái hơn rất nhiều, dù sao đã thế này rồi, cô cũng không muốn ra vẻ thanh cao nữa, kệ, đối với anh cô thật sự không vạch giới hạn được.

Mặc dù Vệ Cẩm Huyên rất muốn đi theo cô vào phòng tắm, tiếc rằng giai nhân không cho, đành ôm hận đi ra ngoài. Sau khi Trương Tư Ninh tắm xong, mái tóc ướt nhẹp, vừa đi ra vừa cầm khăn lau, Vệ Cẩm Huyên đã cầm sẵn máy sấy ngồi đợi trên giường, anh vỗ vỗ bên cạnh: “Em ngồi xuống đây, anh hong tóc cho.” Khi sấy tóc phải phối hợp cả hai tay, nếu chỉ dùng một tay cầm máy sấy đến lúc nào mới xong được? Nhưng khi anh đứng lên thì phải chống gậy nên chỉ có thể ngồi giúp cô hong tóc.

Trương Tư Ninh trong nháy mắt nghĩ ngay tới chuyện này, trong lòng chua xót, cảm thấy rất thương anh. Cô không nói thêm gì, chỉ ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống xoay lưng về phía anh, để mặc bàn tay to lớn vụng về của anh vuốt ve đùa nghịch tóc cô, khóe mắt Trương Tư Ninh cay cay, tuy lúc hai người quen nhau anh đã bị tai nạn xe cộ, nhưng cô không thể ngăn bản thân cảm thấy đau lòng.

Cảm xúc này không cách nào khống chế được.

Sau khi hong tóc xong, Trương Tư Ninh cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng, Vệ Cẩm Huyên đặt máy sấy xuống, vòng tay ôm thắt lưng cô từ phía sau, chậm rãi hôn lên vành tai cô: “Tư Ninh, anh yêu em, rất yêu em, chỉ muốn khảm em vào thân thể mình.” Mặc dù đây chỉ là những lời âu yếm, nhưng cũng là lời thật lòng của anh, anh thật sự rất yêu cô.

Trương Tư Ninh thả lỏng thân thể, để mặc anh vuốt ve ôm hôn không chút phản kháng, cuối cùng cô còn xoay người lại ôm vai anh, hôn lên môi anh mang theo sự dung túng rõ rệt.

Vệ Cẩm Huyên có chút kinh ngạc, anh không nghĩ Trương Tư Ninh lại phối hợp như vậy, không ngăn được vui sướng, sự dung túng của cô làm cho anh vô cùng hưng phấn.

Nhưng cũng may anh vẫn còn lý trí, hai người chỉ vuốt ve ôm hôn nhau, anh lo lắng cho thân thể cô, nên mặc dù động tác thân mật nhưng không làm đến bước cuối cùng. Thân thể anh bị dồn nén căng phồng khó chịu, liên tục thở gấp ôm cô thật chặt: “Đừng nhúc nhích, Tư Ninh, đừng nhúc nhích, anh sợ anh không nhịn được.”

Trương Tư Ninh vừa nghĩ người này vẫn còn chút lương tâm, biết phải tự kiềm chế, vừa có chút thương anh…..bản thân lại mâu thuẫn không giới hạn, chính mình cũng ngốc đần ra 囧.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi