NGÀY EM ĐẾN

Vệ Cẩm Huyên ăn mì Ý xong, tiếp tục quấn lấy Trương Tư Ninh để được xoa bóp, cô nhẹ nhàng massage vùng trán anh, một lúc sau anh đã gối đầu ngủ thiếp đi trên đùi vợ mình, khi được Trương Tư Ninh đánh thức dậy đã gần mười một giờ.

Chân của cô tê đến mất cảm giác, cô cắn răng chịu đựng nói: “Phải đóng cửa rồi, về nhà ngủ tiếp đi anh.”

Vệ tiên sinh đau lòng vợ mình, vừa xoa bóp chân cô cho máu dễ lưu thông vừa dịu dàng nói: “Sau này đừng như vậy nữa, chỉ ngủ thôi mà, chân em bị tê đến vậy, anh không chịu nổi.”

Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, kề mặt sát vào anh hỏi: “Sao anh không chịu nổi, đau lòng lắm phải không?”

Nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng này của cô, Vệ tiên sinh vừa bực mình vừa buồn cười, vuốt ve chóp mũi cô: “Ừ, anh đau lòng lắm, nên sau này không được làm những chuyện khiến anh lo lắng biết không?”

Nhận được đáp án hài lòng, Vệ phu nhân rất hưng phấn, ánh mắt cong cong ngoan ngoãn gật đầu: “Yên tâm đi Vệ tiên sinh, em sẽ vô cùng ngoan ngoãn.”

Hai người về nhà, tắm rửa xong rồi lên giường nằm, Vệ Cẩm Huyên ôm Vệ phu nhân đang mơ màng buồn ngủ vào lòng, khẽ nói: “Ngày mốt là thứ bảy, em chừa lại một gian rộng rãi nhiều chỗ ngồi trong tiệm, anh sẽ giới thiệu với em mấy người bạn.

Trương Tư Ninh không nghĩ ngợi nhiều, chỉ dụi mắt nói được rồi mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy người ạ, để lại gian lớn nhất được không?” Gian lớn nhất có thể chứa được hơn hai mươi người, thích hợp để hội họp đông người.

Vệ Cẩm Huyên nói: “Vậy thì để lại gian đó đi.”

Trương Tư Ninh ngáp một cái: “Vậy sáng mai anh nhớ nhắc lại lần nữa, em sợ sẽ quên mất.”

Thấy cô buồn ngủ đến vậy, anh không nói gì nữa, chỉ vỗ vỗ lưng cô, thì thầm: “Ngoan, ngủ đi.”

......

Nhà hàng của Trương Tư Ninh có vị trí rất thuận lợi, cả khu chỉ có một nhà hàng Tây này của cô, cho dù thảo luận công việc hay giải trí giết thời gian đều thích hợp. Trong tiệm có wifi, có điều hòa, tất cả vị trí chỗ ngồi đều được trang bị ổ cắm điện, khách đến chỉ cần gọi một ấm trà là có thể ngồi trong tiệm cả ngày.

Hôm nay thứ bảy, buổi sáng Vệ Cẩm Huyên đến công ty, buổi chiều đến nhà hàng của bà xã, Tần Chu ôm xấp giấy tờ đang chờ được ông chủ phê duyệt đi theo bên cạnh.

Trương Tư Ninh nhường bàn làm việc lại cho ông xã, còn mình thảnh thơi ngồi trên sofa nghịch di động, làm bà chủ nhà hàng, cô rảnh rỗi vô cùng. Tất cả nhân viên đều làm việc rất tốt, chưa nói tới Hứa Dương hết sức cố gắng, ngay cả nhân viên phục vụ mới tuyển cũng làm việc rất cẩn thận, đến giờ không có xảy ra tình trạng đi trễ về sớm. Trước đó cô và Hứa Dương còn lo lắng dụng cụ ăn bằng bạc sẽ bị mất trộm, qua mấy ngày quan sát, mới thấy tầm nhìn của mình thật nông cạn.

Dĩ nhiên, cũng có thể do mới bắt đầu làm việc nên những chuyện xấu đó chưa xảy ra, nhưng đó là chuyện của sau này, chỉ cần cô quản lý thích đáng, tiến hành từng bước, không sợ không làm tốt.

Khoảng năm giờ chiều, bạn bè Vệ Cẩm Huyên bắt đầu lần lượt đến. Trương Tư Ninh và anh đứng dưới cầu thang tầng hai đón khách, người nào đến, Vệ tiên sinh đều giới thiệu: “Đây là bà xã tôi, Trương Tư Ninh.” Long trọng và chính thức, khiến những người tới đều kinh ngạc nhưng cũng phản ứng rất nhanh, vừa trêu chọc anh mấy câu vừa tiện thể gọi cô một tiếng em dâu, chị dâu, hoặc chị dâu nhỏ, em dâu nhỏ, cũng không vì cô còn nhỏ tuổi mà xem thường, rất nhã nhặn lịch sự.

Trong những người có mặt ở đây, cô chỉ biết lão Mạnh và Hạ Tuấn, những người khác đều chưa từng gặp qua. Mười bảy, mười tám người, đoán chừng Hạ Tuấn nhỏ tuổi nhất nhưng cũng đã ba mươi mốt, ba mươi hai, người lớn nhất có lẽ cũng đã năm sáu mươi tuổi, Trương Tư Ninh xưng hô theo Vệ Cẩm Huyên, nhỏ tuổi hơn anh thì cô trực tiếp kêu bằng tên, lớn tuổi hơn anh cô gọi ‘anh’ theo anh. Nói thật, gọi một người còn lớn tuổi hơn ba mình bằng anh, thật là….rối rắm.

Đây là lần đầu tiên anh chính thức công khai giới thiệu cô với bạn bè mình, mặc dù Trương Tư Ninh căng thẳng nhưng cũng không bị tụt lại phía sau, vẫn biểu hiện hết sức tự nhiên hào phóng, ung dung điềm tĩnh, khi ăn cơm mời rượu cũng rất thỏa đáng. Làm cho Vệ Cẩm Huyên vô cùng hãnh diện, có một người họ Mã, hình như là cục trưởng gì đó nói thẳng: “Em dâu trẻ trung xinh đẹp, tuổi còn nhỏ mà lời nói và hành động đều rất đúng mực, tiểu Vệ à, cậu tìm được một bà xã rất lợi hại đó.”

Vệ Cẩm Huyên cũng không khiêm tốn, anh cười nói: “Vợ em, đương nhiên lợi hại.” Lời vừa nói ra, Hạ Tuấn đang ở ngay bên cạnh đùa bỡn: “Ui, anh, mặc dù chị dâu quả thật rất xuất sắc, nhưng anh cũng không thể không khiêm tốn vậy chứ, nhìn vẻ mặt vui mừng này, chắc sắp bốc hỏa rồi! Chị dâu nhỏ mau quạt cho ông anh em hạ hỏa, không thôi cao hứng quá ngất lăn ra đó!”

“Cút!” Vệ Cẩm Huyên cười mắng một tiếng, nghiêng đầu nói với Trương Tư Ninh: “Tư Ninh, em đi rót cho mỗi người một chén rượu đi.”

Yêu cầu này rất nghiêm túc, Trương Tư Ninh biết thời điểm quan trọng tới rồi, cô ngoan ngoãn gật đầu, đứng lên đi rót rượu, những người này không có ai cản trở hay từ chối, đều yên lặng đón nhận, đợi sau khi rót xong, Vệ Cẩm Huyên bưng ly rượu vang, chống gậy đứng lên, nhìn một vòng xung quanh, mọi người đều biết anh có lời muốn nói, liền im lặng nhìn anh.

Vệ Cẩm Huyên nói: “Chúng ta giao tình đã nhiều năm, tôi sẽ không nói những lời khách sáo nữa.” Anh nhìn bà xã đang đứng bên cạnh, mỉm cười, sau đó quay đầu lại nói tiếp: “Cả đời này tôi không còn hy vọng gì khác, chỉ muốn cùng cô ấy sống thật tốt. Đầu tháng, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp mọi người.” Đợi sau khi mọi người nói đương nhiên đương nhiên, chúc mừng chúc mừng xong, anh lại cất tiếng, chỉ có điều lúc này vẻ mặt rất nghiêm túc, ngũ quan lộ vẻ lạnh lùng và trang trọng, anh trầm giọng nói: “Tư Ninh đối với tôi, quan trọng hơn cả tính mạng, nếu sau này có gặp chuyện gì, xin mọi người hãy xem như tôi mà giúp đỡ, tôi ở đây vô cùng cảm kích.” Dứt lời, liền uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Anh nói gặp chuyện gì, chính là muốn ám chỉ bản thân anh gặp chuyện, ví dụ những chuyện ngoài ý muốn như chết chóc gì đó, đến lúc đó anh không còn che chở cho cô được nữa, nên hy vọng những người này có thể nhớ đến quá khứ mà giúp đỡ cô.

Ở đây không ai ngu ngốc đều là những người khôn khéo nghe một hiểu mười, nên đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong đó.

Đây là sự ủy thác vô cùng trịnh trọng, nếu không phải rất yêu thương cô vợ nhỏ này, người như Vệ Cẩm Huyên sao có thể nói ra những lời đáng ngại không tốt cho bản thân như vậy, bởi vì quá yêu, nên mới có thể không tiếc tổn hại chính mình.

Những người có mặt đều kinh ngạc, lần nữa ngắm nhìn thật kỹ cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mặt, có thể khiến một kẻ bá đạo trên thương trường như Vệ Cẩm Huyên say mê đến mức này, thật không thể xem thường.

Trương Tư Ninh cũng không ngốc, lập tức hiểu được ẩn ý của anh, trong lòng cảm thấy không vui rồi, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, cô rất muốn đấm anh mấy cái. Tên khốn này, sao có thể nói năng không biết kiêng kỵ như vậy chứ!

Sau khi tiễn xong người khách cuối cùng, Trương Tư Ninh lập tức xị mặt xuống, bĩu môi đỡ Vệ Cẩm Huyên đang say rượu từ từ xuống lầu, sau khi dìu anh vào văn phòng, ngồi xuống sofa xong, cô không thèm quan tâm đến nữa, tự mình ngồi sang một bên hờn dỗi.

Tửu lượng của Vệ Cẩm Huyên rất tốt, buổi tối uống rượu vang, nồng độ không cao như rượu trắng nên lúc này đầu óc anh rất thanh tỉnh, nhìn thấy cô bé con xị mặt không vui, anh cũng vờ không để ý, tháo cà vạt rồi vỗ vỗ tay vịn sofa: “Rót cho anh ly nước.”

Đúng là khẩu khí đại gia đáng ghét mà.

Nhưng hoàn toàn đánh gục được một Trương cô nương vốn mềm lòng, hơn nữa còn rất dung túng Vệ tiên sinh. Nghe thấy anh muốn uống nước, nghĩ ngay vừa rồi anh uống nhiều rượu, có lẽ cổ họng khó chịu, vì vậy quệt miệng đi rót cho anh ly nước đưa qua, sau đó tiếp tục ngồi một bên sinh hờn dỗi. Vệ tiên sinh uống nước xong, còn nói: “Lại đây xoa đầu cho anh đi, đau đầu.”

Trương Tư Ninh vô cùng rối rắm, cô còn đang dỗi đó! Sở dĩ nói dỗi, là bởi vì lửa giận không phát ra được, vì sao không phát ra được, vì cô không thể nói lý lẽ được, vì sao không thể nói lý lẽ, bởi vì những gì Vệ tiên sinh làm cũng đều suy nghĩ cho cô, đúng ra ngay lúc anh nói ở tiệc rượu cô phải nổi giận mới hợp lý, bây giờ gió thổi mây trôi xong rồi, cô còn muốn nói lý lẽ thì có vẻ quá phi lý, quá gây sự.

Cuối cùng, dưới sự hối thúc lần nữa của Vệ tiên sinh, Vệ phu nhân quyết định sẽ tạm thời thương xót anh, rất là quắn quéo đi tới giúp anh massage đầu.

Vệ Cẩm Huyên để cô dịu dàng xoa bóp một lúc, thoải mái hít sâu một hơi, giơ tay kéo cô từ sau sofa đến phía trước, ôm cô vào lòng.

“Em giận gì nào? Cuộc sống con người ta phúc họa vô lường, đương nhiên anh rất trân trọng cuộc sống, muốn cùng em bạch đầu giai lão, nhưng chuyện gì cũng có ngộ nhỡ, nếu thực sự có ngày đó, những người này đều đáng tin cậy, hôm nay anh trịnh trọng giới thiệu em với bọn họ, chính là muốn có một khởi đầu tốt, hy vọng bọn họ có thể thật sự coi trọng em. Tư Ninh, em phải học cách trưởng thành, phải mạnh mẽ, anh biết những lời này em không thích nghe, nhưng chúng ta sống trên đời này không dễ dàng gì, những chuyện ngoài ý muốn đều có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không phải anh tự rủa mình, chỉ là hy vọng có thể trải cho em con đường vững chắc nhất.”

Anh còn chưa dứt lời, Trương Tư Ninh đã nằm úp mặt trong ngực anh khóc òa òa lên: “Sao anh làm vậy chứ, em với anh mới kết hôn có mấy ngày, không phải lúc này không nên nói những lời đó sao? Vệ Cẩm Huyên, anh là tên khốn mà!”

“Ngoan, không khóc, Tư Ninh, không khóc.” Vệ Cẩm Huyên siết chặt cô vào lòng, khuyên một lần lại một lần, anh cũng không muốn cô đau lòng khổ sở, nhưng nếu đã cưới cô, anh sẽ vì cô chịu trách nhiệm. Không thể vì sự thỏa mãn của bản thân mà nuôi cô thành hoa trong nhà kính, đó mới là hại cô.

Trương Tư Ninh khóc đến đứt ruột đứt gan, những điều Vệ Cẩm Huyên nói, có nghĩ cô cũng không nghĩ đến, cái gì gọi là phúc họa vô lường chứ, cô mới có hai mươi bốn tuổi, anh đã nghĩ tới chuyện lỡ như cô làm quả phụ thì phải làm sao? Người đàn ông này…..người đàn ông này…Sao lại khiến người ta đau lòng như vậy chứ!

Khóc một trận đã đời, cô mới từ từ ngừng lại, nhưng vẫn thút thít nghẹn ngào, Vệ Cẩm Huyên muốn cô vui, liền chỉ vào vai áo sơ mi của mình trêu chọc: “Em xem, bị nước mắt nước mũi của em chùi ướt hết rồi, thiệt mất mặt mà!”

Trương Tư Ninh chớp đôi mắt thỏ trừng anh: “Em chùi lúc nào, là ai hại em thành ra như vậy chứ! Vệ ẩm Huyên, em nói cho anh biết, sau này anh còn dám ở trước mặt em nói mấy chuyện đó, chúng ta sẽ ly hôn luôn, làm một lần dứt khoát, tránh cho sau này em phải làm quả phụ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi