NGÀY EM ĐẾN

Thực tế đã khiến cho ông cụ bị đả kích nặng nề, cháu gái của ông thật sự yêu một người què quặt.

Nhìn người đàn ông tao nhã khiêm tốn mỉm cười ngồi đối diện, ông cụ có chút buồn bực. Vóc dáng thằng nhóc này khá được, rất chỉn chu cân đối, khí chất cũng tốt, vừa nhìn là biết xuất thân không tầm thường, có giáo dưỡng, dáng người cao lớn không phải tầm tầm trung bình như phần lớn đàn ông. Còn đặc biệt xuống lầu nghênh đón mình, lễ phép, tôn trọng người khác, tóm lại mọi thứ đều hoàn hảo chỉ duy nhất một điểm không đươc, lại là người què quặt.

Mà cũng chính vì điểm này, nên cho dù có nhiều ưu điểm hơn nữa thì trong mắt ông cụ Trương đều không đáng nhắc đến, dù sao ông cũng không đồng ý cho cháu gái mình sống cùng người đàn ông như vậy.

“Ông nội, uống trà đi ạ.” Trương Tư Ninh đặt chén trà xanh xuống trước mặt ông cụ, đưa cho ông xã mình hồng trà, ngồi xuống bên cạnh Vệ tiên sinh.

Vừa rồi ở dưới lầu cô đã giới thiệu ngắn gọn hai bên với nhau, nhưng thái độ của ông cụ rất lãnh đạm, chỉ bắt tay Vệ Cẩm Huyên chứ không mở miệng nói câu nào, Vệ tiên sinh nói mấy câu, ông đều hờ hững ờ, uhm bằng âm mũi, khiến người ta lúng túng, chuyện này khiến Trương Tư Ninh mất vui.

Nghĩ tới vừa rồi bất luận là lúc đi thang máy, hay từ thang máy đi ra, thậm chí khi đã vào phòng, ngồi xuống sofa, Vệ Cẩm Huyên đều mời ông cụ ngồi trước, vừa lễ phép vừa chu đáo, lúc nào cũng nhớ đến thân phận của bậc bề trên, một người đàn ông tốt như vậy, mà ông nội vẫn hờ hững lạnh nhạt, khiến Vệ phu nhân rất mất hứng.

Nhưng Vệ Cẩm Huyên không hề thấy phiền lòng trò ghét bỏ trẻ con của ông cụ, anh là người lăn lộn trên thương trường, chuyện kỳ lạ quái gở nào chưa từng thấy, sóng to gió lớn nào chưa trải qua. Nên tầm nhìn đã đạt đến một mức độ nhất định, chút chuyện nhỏ như vậy sẽ không đặt vào mắt. Huống chi đối phương lại là bậc bề trên nhà vợ mình. Lần này đến Phúc Kiến, vì anh muốn thể hiện cho vợ anh thấy sự tôn trọng và quan tâm anh dành cho cô. Nói trắng ra, tất cả chỉ vì vợ, sau này hai bên ở hai nơi, không chung đụng gì với nhau, điều quan trọng nhất là anh và Trương Tư Ninh đã nhận giấy đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, cho nên bây giờ chỉ là lướt qua sân khấu, ấn tượng của người lớn đối với anh ra sao không có gì quan trọng.

“Ông nội đã khỏe hẳn chưa, lần trước lúc người phẫu thuật, con đang ở bên Pháp không về kịp, thật có lỗi.” Vệ tiên sinh ôn tồn nói.

Ông cụ lại ờ một tiếng, cúi đầu uống nước, vẻ ghét bỏ này….cũng quá rõ ràng mà.

Trương Tư Ninh mất hứng, nhíu mày hỏi: “Ông nội, cổ họng ông không thoải mái ạ?”

Ông cụ không hiểu ý cô nên nói: “Không có đâu, cổ họng ông có sao đâu.”

“Vậy sao ông cứ phớt lờ người khác vậy chứ.” Lúc này Trương Tư Ninh nói bằng tiếng địa phương, khiến ông cụ bị kích động đến sặc trà. Ông làm gì là một chuyện, còn bị người ta chỉ ra lại là chuyện khác, ông nội Trương luôn tự nhận mình là người thẳng thắn vô tư khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ. Dù sao hành động này của ông quả thật khá hẹp hòi.

Mà Trương Tư Ninh thấy ông chồng nhà mình cứ nhìn mình chằm chằm, cô bĩu môi đi qua giúp ông nội vỗ vỗ lưng, nghĩ thầm trong bụng, mình đây là vì ai chứ, vậy mà còn trừng mắt với mình, hứ!

Vệ tiên sinh rất thức thời đưa khăn giấy qua, ông cụ nhận lấy rồi lau miệng, vẫy tay ý bảo cháu gái không cần vỗ nữa, rồi nhìn Vệ Cẩm Huyên nói: “Tiểu Vệ à, ta muốn nói chuyện với Tư Tư mấy câu, cậu xem….” Rốt cuộc ông cụ cũng đã có phản ứng rồi đây, tự cảm thấy bạo lực và lạnh nhạt không có tác dụng, ông muốn tỏ rõ thái độ của mình cho cháu gái hiểu, phải thật sự giảng giải đạo lý, cho dù thế nào cũng phải mang cháu gái về, một con bé tốt đẹp đến thế, không thể để cho người đàn ông như vậy hưởng lợi được.

Vệ Cẩm Huyên tiết chế rất tốt, ra hiệu bảo Trương Tư Ninh đừng nói gì, anh cười gật đầu nói vâng, rồi chống gậy đứng lên vỗ vỗ đầu động viên Trương cô nương, sau đó mới đi thẳng đến căn phòng cách xa phòng khách nhất, đóng cửa lại, để không gian riêng lại cho hai ông cháu.

Đợi không còn người ngoài, sắc mặt ông cụ liền sa sầm xuống, rất nghiêm túc nói: “Con nói con đưa một người như vậy về đây sao? Ông không đồng ý cho hai đứa sống chung với nhau.” Mở miệng là chỉ trích, khép miệng là phủ nhận, không chừa cho người ta chút đường sống nào.

Ngược lại, lúc này Trương Tư Ninh rất bình tĩnh, cô bình thản nói: “Anh ấy đối xử với con rất tốt, con cảm thấy đời này ở bên anh ấy rất vững lòng, nên dù ông có đồng ý hay không, chúng con cũng đã đăng ký kết hôn rồi, lần này về đây, cũng là do anh ấy đề nghị, nói muốn chào hỏi người lớn.”

“Tư Tư, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ, hở? Đợi một chút, hai đứa đã đăng ký kết hôn?!” Lúc này ông cụ Trương mới kịp phản ứng với những lời cháu gái vừa nói, ông kinh hãi đứng dậy khỏi ghế sofa, chỉ vào cháu gái hỏi: “Con, con, con, chưa nói gì với người nhà mà đã kết hôn rồi?”

Trương Tư Ninh nói dạ: “Đầu tháng này đăng ký, hôn lễ vào khoảng tháng mười ạ.” Giọng nói bình thản như nước.

Đoán chừng ông cụ không cách nào tiếp nhận nổi sự thật này, ông kinh ngạc trừng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cô cháu gái xinh đẹp như hoa như ngọc trước mặt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Trương Tư Ninh nhìn thấy ông như vậy, trong lòng cũng thấy không dễ chịu gì, cô đứng lên, đi đến bên cạnh đỡ cánh tay ông nội dìu ông ngồi xuống, khẽ nói: “Ông nội, con đã lớn rồi, người đàn ông nào phù hợp với con, con biết chứ. Anh ấy đối xử với con rất tốt, con thích anh ấy, con cũng biết ông đang lo lắng điều gì, anh ấy chẳng qua chỉ bị mất một chân, tất cả những cái khác đều rất ưu tú, thậm chí con cảm thấy chính mình mới không xứng đáng với anh ấy.”

“Thối lắm! Con tốt như vậy còn không xứng với cái người......” Vốn dĩ tính nói người què quặt, nhưng nhìn thấy nét mặt cháu gái sa sầm lại, nên phải nhịn xuống.

Ông nội Trương buồn bực trong lòng, nét mặt già nua rũ xuống, nhìn cháu gái cười khổ: “Sao con lại ngu ngốc như vậy chứ, đàn ông tốt tìm ở đâu mà không được, nhà chúng ta lại không thiếu tiền, dáng vẻ con lại xinh đẹp như vậy, có cậu chàng nào có thể không thích con hả. Tư Tư à, tương lai sẽ có lúc con phải hối hận đó.”

Trương Tư Ninh không thèm để ý mỉm cười: “Chỉ cần anh ấy đối xử tốt với con, con sẽ không hối hận.”

“Năm nay, nó khoảng ba mươi phải không?”

“Ba mươi bảy.”

Ông nội Trương nháy mắt kích động muốn hộc máu: “Ba, ba mươi…..bảy?”

“Dạ, anh ấy lớn hơn con một chút, nên rất yêu thương cưng chiều con.”

“Lớn hơn con mười ba tuổi mà còn nói một chút sao?! Anh ta chỉ lớn hơn cô út của con có mấy tuổi thôi đó!” Ông nội Trương cảm thấy đau cả não, lớn tuổi, lại què quặt, khuyết điểm chí mạng lại tăng thêm một cái. Trong lòng lại càng không thể nào nhìn trúng cái tên họ Vệ đó được, nhưng không nhìn trúng thì cũng có ích gì chứ! Đứa cháu gái ngốc của ông đã bị tên vô liêm sỉ kia lừa đi đăng ký kết hôn rồi! Cho dù ông buộc cháu gái mình ly hôn….Thôi được rồi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ông cụ cũng tự biết cân lượng sức mình, trước giờ cháu gái ông chưa bao giờ là đứa bảo sao nghe vậy.

Ông cụ lại tiếp tục hỏi mấy câu đại loại như, anh làm công việc gì, thu nhập có cao không, rồi người thân trong nhà …., nghe xong mấy câu trả lời chung chung của cháu gái, ông cụ càng muốn nhồi máu cơ tim.

Không cha không mẹ, có một em gái, người thân đều ở nước ngoài. Bởi vì tròng mắt của Vệ tiên sinh màu xanh đậm, bình thường không nhìn kỹ sẽ không thấy điểm gì khác biệt, nên lúc này ông cụ mới biết đứa cháu rể mà ông không nhìn trúng kia lại là con lai.

Mấy đời Trương gia đều là người Hán, nên con lai….Ông cụ lại tiếp tục… không vui.

Nhưng cho dù có không vui cũng vô dụng, ông nội Trương thườn thượt thở dài mấy hơi, cầm tay cháu gái nặng trĩu cả lòng nói: “Tư Tư à, việc đã đến nước này, ông có nói gì cũng vô dụng rồi, cuộc sống sau này sướng hay khổ thì phải trông vào số mệnh của con rồi, ông nội già rồi, không sống được bao lâu nữa, dù có muốn chăm sóc con cũng không thể làm được. Ông biết con vì chuyện của Hàng Yến nên mới tức giận với người trong nhà, nhưng nói cho cùng con cũng là người họ Trương, ba con rốt cuộc vẫn là ba con, cha con thì làm sao mà thù hận nhau được, nhân lúc con kết hôn, hai cha con cũng nên làm hòa nhau đi, sau này con có bị ức hiếp, người nhà mẹ đẻ cũng có thể trút giận cho con, con phải biết một cột không thể nào chống được nhà, người sống trên đời, không có người thân giúp đỡ làm sao sống được.”

Những lời này Trương Tư Ninh trực tiếp lướt qua, vẻ mặt cô điềm tĩnh như nước nói: “Ông nội, ông cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, thanh thản giữ gìn sức khỏe sống thật lâu, chuyện của con ông cũng đừng lo lắng ạ.”

Ông cụ nghe cô nói vậy lại thở dài, bỗng nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí. Con cái đúng là món nợ, ông vì quan tâm đến con trai, một quyết định sai lầm dẫn đến hậu quả không thể nào sửa chữa được, cháu gái bất hòa với mình như vậy, quên đi, quên đi, ông cũng không quản nữa, sau này cháu gái có hối hận thì cũng là số mệnh của nó!

Ông lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu xám được gấp rất ngay ngắn, mở từng lớp từng lớp, hé ra bên trong một tấm thẻ: “Đây là tiền riêng mấy năm nay ông và bà nội con để dành, con cầm lấy, xem như ông bà nội cho con thêm của hồi môn, trên người có tiền, tương lai không cần phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.” Vừa nói vừa đưa qua.

Lúc này, tâm trạng Trương Tư Ninh cuộn trào như lòng sông dậy sóng, nước mắt loạt xoạt rơi xuống, đẩy ngược tấm thẻ lại, khóc nói: “Con có tiền, lúc mẹ con mất có để lại cho con không ít tiền, ông giữ đi, ông già rồi, nên tận hưởng cuộc sống thật tốt, đừng quan tâm đến con, con có thể chăm sóc tốt bản thân mà.”

Hốc mắt của ông nội Trương cũng phiếm hồng: “Cho con, con cứ cầm đi, ông còn có tiền dưỡng lão, bọn Dương Dương có ba mẹ chúng nó thương yêu, nên ông không lo lắng, chỉ có đứa khờ con trơ trọi một mình bên ngoài, cầm đi, ít nhiều gì cũng là tâm ý của ông bà nội. Ông biết con không muốn người khác biết con kết hôn, ông nội sẽ không nói với người khác, đợi đến hôn lễ của con, ông nội sẽ lén đến Vũ Lăng, nói gì đi nữa, lúc kết hôn không thể không có lấy một người thân bên nhà mẹ đẻ được.”

Trương Tư Ninh rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, òa một tiếng ôm ông nội khóc nức nở. Những bất mãn trong lòng cô cho dù là vì mẹ mình hay vì Vệ Cẩm Huyên mà nảy sinh khúc mắc với ông nội, lúc này hoàn toàn không còn nữa. Ông cũng chỉ là một ông cụ yêu thương con cháu mình mà thôi, ông đâu có làm gì sai, người sai là con trai ông, cô không nên trách giận ông!

Ông nội ghét bỏ Vệ tiên sinh nhà cô, nói thẳng ra còn không phải vì lo lắng sau này cô phải chịu khổ sao?!

Trương Tư Ninh vô cùng khổ sở, cô tự trách chính mình, xấu hổ, đau lòng, ôm ông nội nói xin lỗi, thật xin lỗi, giống con thú nhỏ kêu khóc, khiến người ta xót xa.

Ông cụ bị ảnh hưởng của cháu gái, cũng thút thít khóc thầm. Vệ tiên sinh đang định mở cửa nhìn xem hai ông cháu có tranh cãi không, thấy cảnh đó Vệ tiên sinh hoảng hốt vội vàng đi ra vỗ vỗ lưng Trương Tư Ninh bảo cô đừng khóc nữa, anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Ông nội vừa làm phẫu thuật tim, tránh quá đau lòng, em đừng khóc nữa, cẩn thận ông nội lại phát bệnh.”

Trương cô nương nghe anh nói vậy, lập tức không dám khóc nữa, thút thít buông lỏng cánh tay đang ôm ông nội ra, nhận khăn tay Vệ Cẩm Huyên đưa qua lau lau mặt, ông cụ Trương nhìn thấy Vệ tiên sinh đứng phía sau, cũng khóc không nổi nữa, lúc này cảm thấy mất hết mặt mũi trước người ngoài, cho nên khi Vệ Cẩm Huyên nói ‘Ông nội, ông có muốn đến nhà vệ sinh rửa mặt không’, ông cụ hừ một tiếng rồi đi ra theo hướng anh chỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi