NGÀY EM ĐẾN

Sáng sớm hôm sau, Trương Tư Ninh nhờ thím Tào đến nhà thuốc mua giúp cô que thử thai. Mặc dù Vệ tiên sinh nói đợi hôm nay anh về sẽ đi đến bệnh viện, nhưng cô không muốn đợi, cứ bồn chồn lo lắng như vậy, chi bằng tự mình kiểm tra trước, trong lòng sẽ thoải mái hơn.

Tuy nói que thử thai không hẳn sẽ chính xác trăm phần trăm, nhưng nhìn chung vẫn rất chuẩn xác.

Cho nên khi Trương Tư Ninh nhìn thấy hai vạch hồng biểu hiện dương tính trên que thử thai, đầu tiên cô tròn xoe mắt nhìn chằm chằm, vừa như hoài nghi, vừa như không thể nào tin được, sau đó che miệng lại, bỗng nhiên òa khóc lên thật to. Cô cũng không biết vì sao mình khóc, chỉ thấy nước mắt cứ tuôn ra, nếu quả thật phải diễn tả cảm xúc đó…có lẽ là…cảm thấy Vệ tiên sinh nhà cô sẽ không phải thất vọng rồi chăng?

Kỳ thực tối hôm qua, ngay từ lúc nói với Vệ Cẩm huyên có thể mình đã mang thai, cô liền mơ hồ cảm thấy hối hận, hối hận không nên toe toét nói vậy, chưa xác định rõ ràng gì đã nói ra. Ít nhất cũng phải đợi kiểm tra có kết quả rồi mới nói cho anh biết, nhất là tối qua anh vui sướng đến vậy, hệt như trẻ con, còn yêu cầu cô không được tùy tiện xuống giường đủ thứ, căng thẳng lo lắng không yên, còn cả sự kích động không thể che giấu, khiến cô cảm thấy bất an. Anh càng để ý thì cô càng cảm thấy hối hận.

Trong lòng cô rất nôn nóng, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của anh, điều đó thật tàn nhẫn. Có lẽ chính sự trộn lẫn đủ loại cảm xúc: lo lắng, hối hận, ngạc nhiên nghi ngờ, còn có cả sợ hãi, đè nén cô cả đêm, nên khi nhận được kết quả đầy hy vọng như vậy, cô vui đến mức không kiềm chế được.

Thím Tào đang đợi bên ngoài, nghe tiếng khóc truyền ra từ nhà vệ sinh, còn tưởng cô không mang thai nên mới buồn bã, bà có chút thất vọng nhưng cô bé con nhỏ tuổi này cũng thật đáng thương. Bà giơ tay gõ gõ cửa, tiến sát lại gần khe cửa nhẹ giọng khuyên: “Phu nhân, cô còn trẻ mà, lần này không có, chắc chắn lần sau sẽ có, đừng nghĩ ngợi nhiều, nhanh, đừng khóc nữa, để ông cụ nghe được, nhất định sẽ lo lắng lắm.”

Chuyện hình như mang thai này, Trương Tư Ninh bảo thím Tào giữ bí mật, đừng nói với ông nội, nên bây giờ bà mượn chuyện này khuyên cô đang chán nản bên trong.

Trương Tư Ninh cũng chỉ bị kích động thoáng qua, nên khóc mấy tiếng rồi nín ngay. Nghe thấy lời khuyên thím Tào, vội đứng thẳng dậy, mở vòi nước ấm rửa mặt, nhìn thấy khuôn mặt dù hốc mắt sưng đỏ nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười rạng rỡ của cô gái trong gương, cô vỗ vỗ hai má, hít một hơi sâu, mở cửa nhà vệ sinh đi ra.

Thím Tào thấp thỏm nhìn cô, Trương Tư Ninh chớp chớp mắt nhìn bà: “Thím Tào, có thai rồi.” Giọng nói rất bình thản, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt không cách nào che giấu niềm hân hoan thì ai cũng biết, cô nương này đang rất cao hứng!

Chuyện này, đúng là...... Thật là...... Thật tốt quá!

Sự bồn chồn lo lắng của thím Tào đã được thay thế bằng niềm vui sướng: “Ôi chao, thật sự? Thật sự? Ai ui, chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân! A di đà Phật a di đà Phật, Phật tổ phù hộ, đúng là Phật tổ phù hộ, cô chủ, nhanh, nhanh, đừng đứng đây nữa, nhanh lên giường nằm, cô vừa mang thai, đừng đi lại lung tung.”

Tối qua, khi Vệ Cẩm Huyên nói cô không được tùy tiện xuống giường, cô còn phớt tỉnh, căn bản không để trong lòng, nhưng lúc này, sau khi xác nhận mình thật sự mang thai, tâm trạng lập tức thay đổi.

Cô trở nên cẩn thận từng li từng tí, khoảng cách từ nhà vệ sinh đến giường chỉ khoảng năm thước, nhưng cô đi từng bước từng bước rất cẩn thận, phải đặt một chân xuống rồi mới bước tiếp chân kia. Thím Tào nhìn thấy tốc độ rùa bò của cô, cười vô cùng thoải mái, muốn nói cô không cần phải để ý đến mức đó, nhưng nghĩ lại cảm thấy cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Trương Tư Ninh nằm xuống giường, đắp lên người cái chăn tơ tằm, điều hòa bị thím Tào chỉnh cao thêm hai độ, bà giải thích: “Bây giờ cô đang mang thai, phải chú ý sức khỏe, ngàn vạn lần không được để bị cảm, uống thuốc không tốt cho em bé.”

Lúc này, tất cả tâm tư của Trương cô nương đều lấy bé con làm trọng, thái độ chuyển biến nhanh hơn tên lửa khiến người ta câm nín. Nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới chín giờ, buổi sáng cô không xuống lầu ăn cơm, ông nội còn đặc biệt lên xem, tưởng thân thể cô không thoải mái!

Trương Dương ăn cơm xong đã đi ra ngoài chơi, ông cụ thì ngồi tỉa cành chăm cây ở ban công tầng dưới nơi Trương Tư Ninh bố trí trồng hơn hai mươi chậu kiểng, những chậu hoa này đều mang từ cửa hàng hoa trước kia của cô về, ngoại trừ một ít trưng bày phía ngoài nhà hàng của cô và Vệ tiên sinh ra, số còn lại cô không muốn bán đi nên để lại trồng trong nhà.

Ông cụ đang tưới nước cho cây, đột nhiên biết được cháu gái mình mang thai, chuyện này giống như thiên lôi đánh oành một cái, pháo hoa bung nở rực rỡ trong lòng ông cụ.

“Có, có thai? Cháu gái ta Tư Tư….có thai?! Ông cụ đột nhiên ai ui một tiếng, thả bình tưới nước xuống đất, vòng qua thân hình mập mạp của thím Tào chạy lên lầu, thật sự là bước như bay, mặc dù tốc độ không thể sánh với thanh niên nhưng thím Tào đã bị ông cụ bỏ lại khá xa!

Có thể thấy ông cụ thật sự kích động, cả người tràn đầy sức lực.

Trương Tư Ninh bỗng chốc trở thành đối tượng quan trọng cần được quan tâm bảo vệ, ông cụ và thím Tào thay phiên nhau ở trong phòng với cô, lúc thì hỏi cô có khát nước không, lúc thì hỏi cô có đói bụng không, còn bảo cô phải ngủ nhiều mới tốt, về phần máy tính di động gì đó, cũng không được chơi, nếu buồn chán thì có thể xem tivi.

Hôm nay, Vệ Cẩm Huyên không thể trở về ngay được, nguyên nhân là do nữ sĩ Vệ Trân Trân nhìn thấy chồng trước nhất định không chịu buông tay, sống chết gì cũng muốn nối lại tiền duyên với phu quân.

Mặc dù Sầm gia vẫn phải trông cậy vào Vệ Trân Trân có thể tiếp tục giúp đỡ hiến tặng này nọ lỡ như dòng độc đinh nhà họ xảy ra chuyện gì. Nhưng ….bảo họ lần nữa tiếp nhận một nàng dâu có tiền vốn nổi danh như vậy, thì cô nàng nên dẹp đại mộng xuân thu đi! Chém dòng độc đinh nhà họ hết hai ngón tay còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục gieo rắc tai họa cho nhà họ sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Đối với chuyện này Sầm gia rất cứng rắn, nếu như không phải Sầm Giang vừa phẫu thuật không thích hợp di chuyển thì Sầm gia đã sớm cho hắn chuyển viện.

Lúc Vệ Trân Trân lên cơn điên, sức mạnh rất kinh người, hơn nữa thân phận cô nàng là em gái của ông chủ, nên mặc dù bên cạnh Vệ Cẩm Huyên có hơn hai mươi người, nhưng không ai dám nặng tay khống chế cô nàng, cô nàng điên cuồng nhào vọt ra mấy lần đã có thể thoát được những người này, nhất định phải đi đến phòng bệnh của Sầm Giang gặp tình yêu đích thực.

Vệ tiên sinh bị em gái náo loạn đến đau cả đầu, Sầm gia bên kia cũng đề phòng hơn phòng cướp, bên ngoài phòng bệnh của Sầm Giang bố trí bảy tám người canh giữ, chuyện này đối với Vệ Cẩm Huyên mà nói thật sự vô cùng nhục nhã, nhưng em gái quyết không chịu thua kém, anh cũng không thể làm gì, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải tìm bác sĩ tâm thần giúp cô nàng ổn định lại. Dưới tình huống này, thật sự không thích hợp để mang Vệ Trân Trân rời đi, cũng không thể trói người lại, nhét này nọ vô miệng để cô nàng im lặng? Nếu để người ta nhìn thấy, còn tưởng bọn họ là kẻ bắt cóc!

Vệ Trân Trân là một sinh vật không nói đạo lý, lúc tùy hứng có thể khiến người ta phọt máu. Khi Vệ Cẩm Huyên gọi điện giải thích với Trương Tư Ninh, dĩ nhiên sẽ không nói tỉ mỉ như vậy, hiện tại anh đã biết vợ mình mang thai, nên không muốn nói những chuyện không tốt khiến cô nghe xong sẽ không vui, chỉ nói trạng thái tinh thần của Trân Trân không ổn, không chịu rời xa Sầm Giang nên anh ở lại khuyên nhủ.

Sau đó, bất kể anh khuyên thế nào cô nàng cũng không nghe, người nhà Sầm gia đã đến thương lượng với Vệ Cẩm Huyên, hy vọng anh có thể sớm đem em gái đi, đừng để cô nàng ở đây hù dọa người khác nữa. Vệ Cẩm Huyên vừa tức vừa giận, không còn cách nào, đành cho em gái xuất viện, chuyển tới một trại an dưỡng cao cấp ở thủ đô, giống trại an dưỡng ở Vũ Lăng, đều là nơi tiếp nhận những người bất thường có bệnh tâm thần. Thật sự là không còn cách nào, chỉ có thể để em gái tạm ở đây ít ngày, rồi sắp xếp cho hai người ở lại nơi này trông nom, không đến mức để cô nàng này chịu uất ức.

Phiên bản đầy đủ của chuyện này vẫn là do Trương Tư Ninh thu thập được từ chỗ tiểu Trịnh sau đó, khi biết Sầm Giang nhìn thấy Vệ Trân Trân hệt như chuột nhìn thấy mèo dường như hận không thể độn thổ xuống đất, Trương Tư Ninh cười lạnh, hừ, đồ lừa đảo hèn hạ! Nhưng thành thật mà nói, Vệ Trân Trân có thể dọa người đàn ông này thành cái dạng đó, cũng thật trâu bò.

Đây chính là nghiệt duyên mà.

Hai ngày sau Vệ tiên sinh trở về, trước đó khi từ Vũ Lăng đến Bắc Kinh bọn họ lái xe theo đường cao tốc, nhưng khi quay về, Vệ tiên sinh dẫn theo Tần Chu và tiểu Trịnh đi máy bay, những người còn lại lái xe về sau.

Về đến nhà, Vệ Cẩm Huyên vừa đặt hành lý xuống đất, giày cũng chưa kịp đổi, đã đi thẳng vào phòng ngủ.

Người trong nhà đã biết hôm nay anh về, nhưng không nghĩ anh lại về sớm như vậy, bây giờ mới mấy giờ chứ, còn chưa tới bảy giờ sáng!

Vì vậy Trương cô nương đang ngủ say sưa, bị bàn tay làm loạn trên mặt quấy rầy tỉnh giấc, nhìn thấy người trước mắt, mơ màng nửa ngày vẫn không kịp phản ứng.

“Tư Ninh, anh về rồi.”

Vệ tiên sinh cười rực rỡ chói mắt, lần đầu tiên Trương Tư Ninh thấy anh cười lấp lánh đến vậy, khuôn mặt anh như được phủ một quầng sáng trong suốt chói lọi, đẹp đến vậy, rất đẹp…

Trương Tư Ninh thoáng cái tỉnh lại ngay, cô vẫn nằm đó, đưa tay chạm vào mặt anh, Vệ Cẩm Huyên phối hợp cúi người xuống, kề mặt sát vào cô, tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, véo véo hai má: “Có đau không?”

Anh nói đau, cô liền mỉm cười: “Herman, em nhớ anh lắm!” Cánh tay cô đã vòng qua cổ anh, cằm đặt lên đầu vai anh. Vệ Cẩm Huyên sợ đè trúng cô, hai tay chống đỡ bên hông cô, nghiêng đầu hôn lên tóc cô: “Ngoan, anh cũng nhớ em.” Tạm ngừng một chút, lại bổ sung: “Còn có bé con của chúng ta nữa.”

Khi anh nói đến hai chữ ‘bé con’, âm thanh vô thức thoát ra rất mềm mại nhẹ nhàng, tựa như làm vậy sẽ không quấy nhiễu đến bọn họ, đến bé con còn đang từ từ lớn lên trong cơ thể mẹ.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, một lúc sau Trương Tư Ninh muốn ngồi dậy, Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh ôm vai cô để cô tựa vào, Trương Tư Ninh cảm khái: “Em phát hiện từ lúc mang thai, em thấy mình giống như nữ vương vậy.” Bây giờ ông nội, Dương Dương, cả thím Tào ngay cả nói chuyện với cô cũng đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, làm như cô là đồ sứ mong manh dễ vỡ vậy, mấy ngày nay ngoại trừ đi vệ sinh, lúc nào bên cạnh cô cũng có người, nếu không phải cô cứng rắn phản đối, thì ngay cả đi tắm thím Tào cũng muốn đi cùng, chỉ sợ cô trượt ngã trong nhà vệ sinh, cuối cùng phải nhờ Hứa Dương đi mua giúp tấm thảm chống trơn trượt trong nhà tắm mới tiêu diệt được suy nghĩ này trong đầu thím Tào.

Vệ tiên sinh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, ánh mắt dịu dàng như nước, ấm áp nói: “Đương nhiên bây giờ em là nữ vương rồi, là bảo bối trong nhà.” Anh hôn lên trán cô: “Đợi bé con ra đời, anh sẽ thật yêu thương con, cho con tất cả những gì tốt nhất, sẽ không để con cảm thấy cô độc, sẽ không làm con thất vọng về ba nó, anh sẽ làm cho con hạnh phúc, vô cùng vô cùng hạnh phúc.” Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn cô, cười như trẻ thơ: “Em nói xem, anh có thể làm người cha tốt không?”

Trương Tư Ninh nhìn anh, hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt, dùng giọng nói khàn khàn nhưng kiên định trả lời: “Chắc chắn rồi, anh sẽ là người cha tốt nhất!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi