NGÀY HÔM NAY CÓ TỎ TÌNH KHÔNG?

Điện thoại đã nhận tiếng nói sẽ rất nhanh sẽ truyền lại đây.

Cô không nghĩ tới Thang Tư Niên còn có thể nghe điện thoại, vì lẽ đó trong thanh âm còn mang theo chút vẻ kinh ngạc: "Thang Tư Niên..."

Thang Tư Niên theo bản năng mà nhìn Khương Vọng Thư bên cạnh, không lên tiếng. Khương Vọng Thư ho nhẹ một tiếng, hướng về Thang Tư Niên gật gù, ra hiệu cô nói chuyện.

Thang Tư Niên được cho phép, mê muội một hồi, hồi đáp: "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"

Tả Niệm tựa hồ không có nghĩ Thang Tư Niên sẽ nói, trong thanh âm không khỏi có chút hoang mang: "Mình... Mình chỉ là, ta chỉ là có chút lời muốn nói với cậu."

"Cậu có thể nhận điện thoại của mình, mình rất cao hứng."

Thang Tư Niên lại nhìn Khương Vọng Thư một chút, hít sâu một cái rồi lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì, cô nói đi."

Giọng nói của cô lãnh đạm đã trong dự liệu của Tả Niệm. Tả Niệm cân nhắc câu từ, cùng Thang Tư Niên gằn từng chữ: "Có mấy lời, mình vẫn luôn còn nợ chưa có nói. Mình biết mình đã không có cơ hội, cũng mất đi toàn bộ tư cách, nhưng mình vẫn là muốn nói một câu với cậu —— "

Thang Tư Niên theo bản năng đưa tay che lại điện thoại di động, nhưng mà tiếng nói vẫn truyền ra: "Mình yêu cậu!"

Ba người ở đây đều yên tĩnh, Thang Tư Niên nhìn về phía Khương Vọng Thư, cùng nàng ra hiệu chính mình tắt điện thoại.

Khương Vọng Thư lắc đầu, đem tay Thang Tư Niên dời đi rồi hắng giọng một cái nói rằng: "Tả Niệm tiểu thư, nếu cô biết cô không có cơ hội, cũng không có tư cách vậy tại sao còn muốn đem câu nói này nói ra đây?"

Tả Niệm không nghĩ tới Khương Vọng Thư sẽ ở bên cạnh: "Chị đang nghe chúng tôi nói chuyện?"

Thang Tư Niên giải thích: "Tôi mở loa ngoài."

Thang Tư Niên dừng một chút, cùng Tả Niệm nói rằng: "Tôi cũng đã nói, chuyện trước kia thì hãy quên đi. Chúng ta không cần tính toán nữa cũng không có ai nợ ai. Cho tới nói cái gì thì tự cô biết là tốt rồi, không cần nói với tôi."

Cô nói yêu, cũng không phải Thang Tư Niên muốn nghe.

Tả Niệm lặng im chốc lát: "Mình biết rồi."

Khương Vọng Thư ở một bên không ngừng cố gắng: "Nếu đã biết, sau này cô đừng tới quấy rầy nữa. Tả Niệm tiểu thư, cô dù sao cũng là một nhân vật của công chúng nên mỗi tiếng nói cử động của cô đều có thật nhiều người đang chăm chú, chúng tôi vẫn là không nghĩ cho nhau thiêm phiền phức thì tốt hơn."

Tả Niệm trầm thấp nói câu xin lỗi, cúp điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, Thang Tư Niên cầm điện thoại di động lên, đem Tả Niệm số điện thoại kéo vào danh sách đen. Sau khi cô làm xong còn nâng điện thoại di động hướng về Khương Vọng Thư khoát khoát tay.

Khương Vọng Thư còn thầm nói: "Ai bảo em xen mồm, còn chiếm chỗ chị phát huy."

Thang Tư Niên cười cười: "Một người không quá quan trọng, chị muốn phát huy cái gì a? Phát huy vẻ đẹp của chị sao?"

Khương Vọng Thư bị cô nói tới ngậm miệng không hề có một tiếng động mà chuyện của Tả Niệm liền như thế qua đi. Sóng gió trên mạng dần dần yên tĩnh, Tả Niệm cũng ở giữa nhóm fans tẩy này thu được không ít lời.

Tháng ngày của Thang Tư Niên từ từ trở về bình thản, so với bất cứ lúc nào đều càng thêm quý trọng cuộc sống bây giờ.

Một ngày lễ Giáng Sinh kia vừa vặn là sinh nhật Thang Tư Niên. Khương Vọng Thư cùng Thang Thuấn Hoa tính toán một phen, quyết định ở nhà làm sinh nhật cho Thang Tư Niên.

Vào mùa đông thì thích hợp nhất là ăn lẩu, hai người chị bận rộn một buổi trưa, đem hết thảy nguyên liệu ăn chuẩn bị, còn chuẩn bị bánh gatô, sẽ chờ Thang Tư Niên về nhà ăn cơm.

Thang Tư Niên đẩy một thân hơi lạnh từ bên ngoài trở về, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai người chị nâng bánh gato cùng ngọn nến đứng trước mặt cô, cao giọng hô: "Sinh nhật vui vẻ!"

Trong phòng không có mở đèn, ánh sáng duy nhất trong phòng chính là bánh gato đầy nến kia. Thang Tư Niên sửng sốt một chút, cười nói: "Cảm ơn hai người."

Thang Thuấn Hoa hướng về cô bắt chuyện: "Nhanh lại đây thổi nến đi thôi."

Thang Tư Niên chạy tới, một hơi đem toàn bộ ngọn nến thổi hết. Sau khi thổi xong Khương Vọng Thư mới kinh ngạc nói: "Tư Niên, vừa rồi có phải là em đã quên ước nguyện rồi? Ai nha, sinh nhật một năm chỉ một lần, nhanh một lần nữa đốt rồi lại cầu ước nguyện đi!"

Thang Tư Niên dở khóc dở cười: "Cũng lớn như vậy còn ước nguyện vọng gì a, nguyện vọng của em đều đã thực hiện."

Thang Tư Niên nói xong, đưa tay đánh về vách tường gần cửa. Lạch cạch một tiếng, toàn bộ gian phòng đều sáng lên.

Thang Thuấn Hoa biết kinh hỉ như thế đã không còn, bưng bánh gatô đi vào trong: "Em mau thay giày đi rồi lại đây, chị sắp chết đói!"

Thang Tư Niên gật gù, đem túi sách của mình treo ở trên giá áo, bắt đầu cởϊ áσ khoác. Khương Vọng Thư lại hỗ trợ cô, nhìn chóp mũi của cô hồng hồng, liền hỏi: "Bên ngoài có phải là rất lạnh?"

Thang Tư Niên gật đầu: "Lúc trở lại gió lớn rất nhiều, là có chút lạnh."

"Một hồi uống chén nước nóng cho ấm áp." Khương Vọng Thư đưa tay, Thang Tư Niên liền đem áo khoác cởi đưa tới.

Nàng đem áo Thang Tư Niên để lên tay sau đó treo lên, lúc quay đầu liền nhìn thấy Thang Tư Niên thay dép bỏ giày vào trong tủ giày. Lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy Khương Vọng Thư lộ ra một nụ cười, hướng nàng trương mở cánh tay ra.

Thang Tư Niên mím môi nở nụ cười, đem nàng kéo vào trong ngực. Hai gò má kề sát tới địa phương một mảnh ấm áp, Khương Vọng Thư xảy ra thỏa mãn than thở: "Em thật ấm áp a Tư Niên."

Thang Tư Niên cười cười: "Bởi vì gió lạnh đều bị áo khoác chặn ở bên ngoài mà."

Hai người ở cửa nhà ôm ấp, Thang Thuấn Hoa nâng bánh gatô trở lại bàn ăn cũng không thấy ai liền thúc giục các cô: "Hai người nhanh lên một chút."

Kết quả Thang Thuấn Hoa ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy hai người này lại giống như hai đứa sinh đôi đang ôm cùng một chỗ, vô cùng không nói gì: "Bánh Trôi, kêu em về ăn cơm không phải để em gϊếŧ cẩu, không được ôm nữa, nhanh lại ăn cơm một chút có được hay không."

"Sẽ đến." Thang Tư Niên qua loa trả lời một câu, nới lỏng Khương Vọng Thư trong ngực ra, "Chúng ta đi ăn cơm đi."

Khương Vọng Thư gật gù, dắt tay cô liền đi vào trong.

Nước lẩu đã nấu sôi, ba người vừa ngồi xuống, Thang Thuấn Hoa liền cấp tốc đem thịt bò trong dĩa cho vào nồi. Trong miệng cô đếm mấy tiếng, chờ đếm tới mười, lập tức đem thịt vớt lên, cao giọng hô: "Ăn thịt thôi!"

Khương Vọng Thư cực kỳ phối hợp, cầm đôi đũa đem muôi vớt thịt bên trong. Nhiệt khí bốc hơi, ba người ăn không còn biết trời đâu đất đâu.

Lúc ăn nồi lẩu được một nửa, điện thoại Thang Tư Niên nhận được cuộc gọi video.

Thang Thuấn Hoa đang bóc tôm, nghe được âm thanh còn thì thầm một tiếng: "Ai trong lúc dùng cơm còn gọi video cho em a?"

Thang Tư Niên để đũa xuống hồi đáp: "Mẹ."

Khương Vọng Thư nhìn về phía Thang Tư Niên, quỷ thần xui khiến mà đem vị trí hơi di chuyển qua hướng Thang Thuấn Hoa bên kia. Thang Tư Niên ho nhẹ một tiếng, nhận cuộc gọi video: "Mẹ."

Trong video có cả Thang ba Thang mẹ, mỉm cười nhìn về phía Thang Tư Niên: "Sinh nhật vui vẻ a, Tư Niên."

"Hôm nay con không cùng bạn ra ngoài chơi sao?"

Thang Tư Niên nói tiếng cám ơn, cùng ba mẹ nói rằng: "Không có, ở nhà cùng chị ăn cơm với nhau."

Thang Tư Niên nói, đổi sang camera sau rồi nhắm ngay nồi lẩu, còn có có Thang Thuấn Hoa cùng Khương Vọng Thư đối diện.

Thang mẹ liền kinh ngạc nói: "Đang ăn lẩu a, còn rất nhiều nha, a Vọng Thư cũng ở đây."

Khương Vọng Thư nghe được tên mình, bị ớt cay trong miệng làm sặc một cái rồi không ngừng ho khan. Thang Thuấn Hoa một bên đưa nước cho nàng, thay nàng vỗ vỗ ngực: "Cậu làm sao, không phải gặp cha mẹ vợ thôi sao, làm sao lại như vậy!"

Khương Vọng Thư bị chị em tốt vừa nói như thế, bị dọa đến ho khan đến càng lớn tiếng.

Trong video ba mẹ đối diện cách một luồng hơi nước bốc hơi, nhìn Khương Vọng Thư điên cuồng ho khan, thăm dò hỏi: "Làm sao cả chị con cùng Vọng Thư đều bồi con sao, người yêu của con đâu Tư Niên?"

Thang Tư Niên đem màn ảnh nhắm ngay Khương Vọng Thư, nhẹ nhàng nói rằng: "Mẹ, chị ấy liền ở ngay đây a." Thang Tư Niên nói xong, còn kêu Khương Vọng Thư một tiếng: "Chị Vọng Thư, cùng ba mẹ em chào hỏi."

Thang Tư Niên nói, đứng dậy đi tới bên cạnh Khương Vọng Thư cùng Thang Thuấn Hoa. Cô điều chỉnh màn hình, để ba người chen ở bên trong khung hình. Thang Thuấn Hoa cười hì hì: "Cha mẹ ăn lẩu."

Thang ba Thang mẹ không có để ý đến con gái lớn, chỉ nhìn về phía Khương Vọng Thư. Khương Vọng Thư nở nụ cười, nói rằng: "Chú dì, khỏe."

Thang Tư Niên đưa tay khoát lên trên vai nàng, cười giới thiệu: "Cha, mẹ, đây chính là bạn gái của con."

Liền như vậy, nguyên bản Khương Vọng Thư nên ở trường hợp chính thức giới thiệu, ngay giữa nổi lẩu đã được ba mẹ Thang gia nhận định.

Thời gian call video kéo dài cũng không lâu lắm, nhưng Khương Vọng Thư vẫn cảm thấy chính mình trải qua một ngày dài đằng đẵng. Sau khi kết thúc gọi video thì cô ăn lẩu cũng không ngon!

Đầu tiên thả chén xuống rồi liền lôi cánh tay bạn thân mình, liền vội vàng hỏi: "Vừa rồi mình biểu hiện như thế nào, có nơi không khéo léo nào hay không?"

Thang Thuấn Hoa bận bịu an ủi nàng: "Quả thực không cần quá tốt đâu, ba mẹ mình liền rất yêu thích cậu a, cậu chính là con rể tốt của Thang gia chúng ta mà."

Nhưng Khương Vọng Thư cũng không có thấy được an ủi, bên dưới tâm cứ hoảng sợ liền đem mục tiêu nhắm ngay Thang Tư Niên: "Đều do em, emlàm sao có thể đem camera chuyển tới đây chứ? Ngay lúc chị chưa chuẩn bị, vạn nhất ba mẹ em cảm thấy chị không tốt làm sao bây giờ?"

Khương Vọng Thư nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, quả thật muốn xấu hổ chết rồi. Thông thường người không phải là bị tuyệt vọng hoặc là cảnh khốn khó gϊếŧ chết, đại đa số thời điểm đều là bị dây thần kinh mình lảm xấu hổ.

Khương Vọng Thư cảm giác mình cần rít gào phát tiết, di chuyển đến bên người Thang Tư Niên giơ tay liền đánh cô: "Đều do ngươi đều do em!!"

"Một chút chuẩn bị chị cũng chưa có, đã đưa gặp ba mẹ em!"

Thang Tư Niên dở khóc dở cười, nhanh một tay nắm lấy nàng, nhẹ giọng hống nói: "Vợ xấu lúc nào cũng phải gặp ba mẹ chồng mà, cô gái lớn luôn có lần đầu tiên trên giàn trồng hoa mà. Cũng qua rồi, ngược lại chính là em muốn kết hôn với chị a."

Lời này rất quen tai, nhớ lúc đầu Thang Tư Niên đi Khương gia, Khương Vọng Thư nhưng không phải cũng nói như thế với cô sao.

Thế nhưng những câu nói này cũng không có an ủi Khương Vọng Thư, trái lại để Khương Vọng Thư càng thêm phát điên: "Điều này có thể như thế à? Chị hoàn toàn không chuẩn bị, không trịnh trọng một chút nào, lỡ ba mẹ em cảm thấy hị rất tùy tiện thì làm sao đây?"

Thang Thuấn Hoa nói chen vào: "Lúc mình 14 tuổi đã thấy cậu rồi, nhìn cậu lớn lên, còn có thể không biết cậu là người nào sao."

"Đương nhiên không giống nhau a." Khương Vọng Thư phản bác: "Bạn của con gái cùng đối tượng của con gái có thể như thế à?"

Thang Thuấn Hoa lại khuyên nàng an tâm: "Ai nha, ba mẹ mình còn ước gì cậu tiến vào cửa nhà mình, chị hay em đều giống nhau, cậu đều là con dâu nhà mình."

Thang Tư Niên cũng theo cười đến híp cả mắt, cô đưa tay ôm eo Khương Vọng Thư , đưa nàng ôm vào trong ngực hống nói: "Đúng vậy, bất luận thế nào, chị đều là con đâu nhà em."

Khương Vọng Thư nhìn cô, tức giận vỗ bờ vai của cô một cái, như là đang làm nũng: "Sau này không cho như vậy!"

Thang Tư Niên gật đầu, Thang Thuấn Hoa một bên thấy thế hô to: "Đã nói, ăn lẩu không cho gϊếŧ cẩu mà!"

..........................

Tác giả có lời muốn nói:

Đếm ngược đến hoàn chính văn, phiên ngoại mọi người muốn xem cái gì, tui có thể chậm rãi viết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi