NGÀY HÔM NAY CÓ TỎ TÌNH KHÔNG?


Hôn lễ Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư là một ngày hoa nở xuân về.

Cho dù đối với giới trẻ hiện nay mà nói, hôn nhân kỳ thật là một chuyện có cũng được mà không có cũng được.

Thậm chí Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư bước vào đoạn hôn nhân này, cũng không được pháp luật trong nước bảo vệ.

Nhưng đối với các cô thì cử hành hôn lễ vẫn là một chuyện cực kỳ trọng yếu trong cuộc đời các cô.

Hôn lễ tình yêu này là vì để đôi tân nhân nhận được người thân bạn bè chúc phúc mới tổ chức.

Bởi vậy, hai tân nhân nhận chúc phúc mãi đến tận trước hôn lễ một ngày đều vẫn còn bận rộn.

(*Tân nhân: Vợ chồng mới cưới.)
Dựa theo thông lệ của bạn bè trong giới giải trí của Khương Vọng Thư thì họ sẽ tổ chức một buổi tiệc độc thân cho tân nhân.

Xét thấy Thang Tư Niên ở trường học cũng không có bạn tốt hay tri kỷ gì, bởi vậy Khương Vọng Thư thẳng thắn lôi kéo cô cùng tham gia tiệc đứng độc thân của mình.

Bạn của Khương Vọng Thư bao nơi bình thường các cô đi uống rượu, đêm đó chuẩn bị các tiết mục như là vũ thoát y múa cột các loại, Thang Tư Niên nhiệt tình nóng bỏng tuân lệnh mở mang tầm mắt.

Chơi đến khi tận hứng còn có mấy chị múa thoát y đến chỉ còn dư lại nội y ngồi ở trên đùi Khương Vọng Thư, ngậm lấy một ly cocktail muốn đút cho Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư liều mạng khước từ, bạn tốt một bên quả thật không có lòng tốt, lớn tiếng ồn ào không chơi thì sau này liền không có cơ hội đến chơi.

Khung cảnh này làm Thang Tư Niên một bên nhìn đến huyệt thái dương cũng kinh hoàng.

Cô biết trước đây Khương Vọng Thư cùng chị mình sẽ đi nơi như thế này chơi, dù sao rất nhiều lúc đều là Thang Tư Niên lái xe tới đón con mèo say này về nhà.

Nhưng Thang Tư Niên là thật sự không biết được những cô gái này có thể chơi tới điên cuồng như thế.

Cái gì sờ sờ ôm một cái, dùng miệng đút rượu đều là chuyện Tư Không nhìn quen.

Càng không cần phải nói đến sẽ uống nhiều, sau khi mắt thấy sẽ làm chuyện gì.


Lý trí nói cho Thang Tư Niên các cô từ trước cho tới nay đều là chơi như vậy, nhưng là về tình cảm Thang Tư Niên vẫn có chút không cách nào tiếp thu.

Cô cố nén kích động, cực kỳ gắng sức kiềm chế mình mới không có đứng dậy, đem cô gái ngồi ở trên người Khương Vọng Thư kéo ra.

Khương Vọng Thư bị ba chân bốn cẳng lôi kéo, thật sự là không chịu được mới mở miệng rồi quay về Thang Tư Niên hô cứu mạng.

Tiếng hô hoán này đối với với Thang Tư Niên tới nói quả thật chính là phúc âm, cô cấp tốc đứng dậy một tay che lại miệng Khương Vọng Thư, còn một tay từ sau thắt lưng Khương Vọng Thư xuyên qua đưa nàng ôm vào trong ngực, từ dưới thân cô gái kia lôi đi ra.

Mãi đến tận sau khi đem Khương Vọng Thư ôm vào trong ngực, Thang Tư Niên mới cực lực nhịn lại mặt lạnh của chính mình, cùng những người ồn ào từ tốn nói: "Vọng Thư đã uống không được nữa, ly rượu này tôi thay chị ấy uống đi."
Thang Tư Niên dứt lời đã nhận ly rượu trong tay cô gái kia đang đặt ở bên môi Khương Vọng Thư, đặt ở bên môi lấy lại bình tĩnh tiếp theo uống một hơi cạn.

Cồn nồng nặc chảy xuống cổ họng liền một trận choáng váng kéo tới.

Chỉ một thoáng, thân thể cùng tư tưởng Thang Tư Niên mất đi đồng bộ,ở giây tiếp theo tinh thần lắc lắc ôm Khương Vọng Thư trong ngực lay động một cái, thẳng tắp ngã xuống.

Khương Vọng Thư bị cô ôm vào trong ngực cùng cô ngã xuống đất, mọi người vây thấy liền thét một tiếng kinh hãi.

Khi mọi người muốn gọi 120 cầu cứu, vội vội vã vã xin lỗi Khương Vọng Thư thì Khương Vọng Thư từ trong ngực Thang Tư Niên thoát ra, nằm nhoài trên ngực cô nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt với tầm mắt sáng quắc của mọi người, Khương Vọng Thư ngẩng đầu còn gương mặt thì trắng bệch miễn cưỡng nói: "Thật giống như đã ngủ...!Em ấy...!Tư Niên không uống rượu được."
Nhịp tim mọi người nhấc đến cổ họng chậm rãi thả xuống tình huống này.

Đặc biệt là người bạn muốn cho Khương Vọng Thư uống rượu, đầy mặt hổ thẹn mà xin lỗi: "Ôi, đều do mình, nếu như biết cô ấy không thể uống mình sẽ ngăn cô ấy không cho uống."
Khương Vọng Thư cúi người, đem Thang Tư Niên ôm vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn người bạn chơi đến điên cuồng của mình một cái, cười nói: "Là phải trách cậu, không có gì làm liền đi kêu người đút mình uống rượu, cũng nói mình là người sắp kết hôn.

Người yêu của mình liền ở bên cạnh...!Không đúng, coi như không ở bên cạnh cũng không được cùng mình chơi như vậy."
Có người bạn giảng hòa: "Vâng vâng vâng, đã quên cậu hiện tại đặc biệt giữ mình trong sạch."
Khương Vọng Thư phản bác: "Cái gì gọi là hiện tại, mình luôn luôn đều rất giữ mình trong sạch." Sau khi nói xong, Khương Vọng Thư gọi bảo an nơi này, nhờ họ đem Thang Tư Niên đi ra ngoài.

Thang Tư Niên đều đã thành bộ dạng ấy, Khương Vọng Thư cũng không thể tiếp tục chơi tiếp.

Không thể làm gì khác hơn là cùng mấy người bạn lên tiếng chào hỏi, để cho các cô thay mình chơi tốt rồi sau đó mang theo Thang Tư Niên về nhà.


Sau khi Khương Vọng Thư lái xe trở lại các cô thì Thang Tư Niên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Khương Vọng Thư lại không có cách nào ôm Thang Tư Niên lên lầu, không thể làm gì khác hơn là cởi đai an toàn, nằm nhoài bên tai Thang Tư Niên gọi cô.

Gọi lại gọi không tỉnh, Khương Vọng Thư không thể làm gì khác hơn là giơ tay rồi vỗ vỗ gò má Thang Tư Niên, nỗ lực để cô tỉnh lại.

Qua một hồi lâu Thang Tư Niên rốt cục mở mắt ra, là bộ dáng còn buồn ngủ ánh mắt mê man nhìn Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư thấy cô chưa có tỉnh, thăm dò lại kêu vài tiếng: "Tư Niên...!Tư Niên..."
Mấy tiếng kêu này làm Thang Tư Niên có ý thức lại sau đó cô ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Khương Vọng Thư bên cạnh, rồi một hồi lâu mới giơ tay đem đối phương ôm vào lòng.

Khương Vọng Thư một hồi liền sửng sốt, nàng bị Thang Tư Niên chăm chú ôm vào trong ngực lại ngơ ngác mà hỏi: "Tư Niên?"
Câu trả lời duy nhất của Thang Tư Niên là cúi người ngậm môi nàng.

Một lần hôn cực nóng, mang theo mùi rượu nồng nặc đoạt mất hết suy nghĩ của Khương Vọng Thư.

Rất nhanh, đầu Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên đã giống nhau bị loạn thành một mảnh hỗn độn.

Thần kinh người trẻ tuổi cồn tê liệt, hoàn toàn mất đi ôn nhu lúc trước, như một con dã thú nhào tới con mồi mà đem cô gái ôm vào trong ngực thật chặt.

Không khí bốn phía đang thưa dần, Khương Vọng Thư không chịu được nghẹn ngào giơ tay, khước từ dục vọng vô độ của người trẻ tuổi.

Sau vài lần khước từ, Khương Vọng Thư cuối cùng cũng coi như tránh khỏi cái ôm của Thang Tư Niên, cắn môi ướt át nhìn Thang Tư Niên nói rằng: "Tư Niên, em đã tỉnh chưa?"
Thang Tư Niên một tay ôm lấy sau gáy cô, trừng trừng mà nhìn cô không nói lời nào.

Khương Vọng Thư nhìn cô một hồi lâu, mới thất bại nói rằng: "Quên đi, chị lại đang cùng một người say nói làm gì a."
Khương Vọng Thư cúi người, hai tay nâng gò má Thang Tư Niên nghiêm túc nhìn cô nói rằng: "Tư Niên, em có nghe được không? Chúng ta sắp vào nhà, em hãy ngoan ngoãn nắm tay chị không cho nháo nha."
Gương mặt Thang Tư Niên bị ép thành bánh bao, yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, mới đưa tay đem nàng ôm vào lòng, kiên định lại nhiệt liệt nói rằng: "Của em!"
Khương Vọng Thư sửng sốt: "Ai?"
Thang Tư Niên càng thêm dùng sức mà ôm chặt nàng, tuyên bố chủ quyền: "Của em, không cho người khác hôn! Không cho! Tuyệt đối không cho!"
Từ trước tới nay Khương Vọng Thư tựa hồ chưa từng gặp qua dáng dấp mãnh liệt muốn sở hữu như vậy của đối phương, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười.


Nhưng chẳng biết vì sao đột nhiên lại mừng rỡ từ đáy lòng sinh ra làm nàng vui vẻ không thôi.

Khương Vọng Thư tựa ở trên người Thang Tư Niên, nhẹ nhàng hống nói: "Được, là của em." Nàng suy nghĩ một chút, nhỏ nhỏ giọng bổ sung một câu: "Sẽ không hôn người khác."
Thang Tư Niên ôm nàng, vô cùng tính trẻ con lên án: "Không cho hôn, cũng không cho ôm!"
Khương Vọng Thư vô cùng có kiên nhẫn dỗ: "Được được được, không ôm không ôm, chỉ ôm của Bánh Trôi của chị, Tư Niên yêu dấu nhất có được hay không?"
Thang Tư Niên tựa hồ nghe lời nàng nói cố hết sức gật gù, cuối cùng tổng kết nói: "Em yêu chị, siêu cấp...!Siêu cấp siêu cấp vô địch yêu chị."
Khương Vọng Thư cười ra tiếng, không nhịn được muốn trêu chọc cô: "Em nói cái gì? Em yêu ai?"
Thang Tư Niên gào gừ một tiếng, kiên định nói: "Yêu chị!"
Khương Vọng Thư cố ý trêu chọc nàng: "Vậy chị là ai?"
"Chị Vọng Thư?"
"Chị Vọng Thư là ai của em?"
"Là người yêu! Người em yêu!"
Hai người một hỏi một đáp, Khương Vọng Thư tựa hồ đối với trò chơi này đã nghiện, cứ cùng Thang Tư Niên chơi không biết mệt.

Đợi được Khương Vọng Thư nhớ tới chuyện phải dắt Thang Tư Niên về nhà, đã là chuyện nửa giờ sau đó.

Sau khi nửa dỗ nửa ôm đem Thang Tư Niên từ trên xe di chuyển xuống, Khương Vọng Thư đỡ cô đi vào nhà.

Sau một phen dằn vặt Khương Vọng Thư cuối cùng cũng coi như dụ dỗ đối phương cởi quần áo được, làm cho cô trơn bóng nằm ở trên giường.

Thang Tư Niên uống say kỳ thật được xem như vô cùng ngoan ngoãn.

Ngoại trừ lần ở trên xe bị đánh thức trong thời gian còn lại thì cơ bản đều yên lặng tùy ý Khương Vọng Thư xử trí.

Dù cho là bị Khương Vọng Thư ném lên giường, cầm khăn mặt nóng ướt lau người thì Thang Tư Niên cũng chưa từng phản kháng qua.

Cô phối hợp như vậy, Khương Vọng Thư làm việc cũng là tiến hành đến vô cùng thuận lợi.

Khương Vọng Thư đã lâu không có chăm sóc người khác nhìn người trẻ tuổi bị nàng lau sạch sẽ yên tĩnh nằm trong chăn, trong lòng cảm giác thỏa mãn đến mức dị thường.

Nàng nâng quai hàm ngồi ở bên giường, nhìn dáng vẻ Thang Tư Niên ngủ say ở đáy mắt hiện lên một mảnh mềm mại.

Khương Vọng Thư không khỏi mà nghĩ đến trong nhiều năm như vậy mỗi buổi tối Thang Tư Niên đưa nàng trở lại có cũng sẽ giống như tối nay giống hay không, nhìn chăm chú gương mặt lúc nàng ngủ.

Nếu là như vậy, như vậy ngay lúc đó Thang Tư Niên có phải là cũng sẽ như nàng vậy, vừa cảm thấy thỏa mãn, lại có chút chua xót không?
Không biết tại sao, một khi nhớ tới cái này thì Khương Vọng Thư liền sẽ cảm thấy khổ sở.

Nàng cảm thấy đau lòng, miễn là nghĩ đến Thang Tư Niên một thân một mình yêu mình nhiều năm như vậy, liền tự dưng sinh ra lên thương tiếc.


Khương Vọng Thư thậm chí nghĩ đến nếu như nàng phát hiện sớm một chút là tốt rồi.

Nếu như sớm một chút...!Có lẽ cuộc đời của nàng liền sẽ khác đi.

Có lẽ nàng sẽ cùng Thang Tư Niên vẫn luôn tiếp tục vui vẻ, từ thời niên thiếu yêu nhau đến nay.

Khương Vọng Thư ngơ ngác mà nhìn chăm chú cô ngủ, vươn ngón tay nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Thang Tư Niên rồi nhẹ nhàng phác hoạ mặt mày của cô.

Ở bên dưới đầu ngón tay của cô Thang Tư Niên khẽ cau mày.

Khương Vọng Thư thấy thế, nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: "Tư Niên..."
Thang Tư Niên không có đáp lại nàng, chỉ là nhắm hai mắt còn dáng vẻ như rơi vào trong giấc mộng.

Khương Vọng Thư nở nụ cười, cúi người nhẹ nhàng ở trên trán cô hạ xuống một cái hôn.

Môi nàng dán vào giữa mi Thang Tư Niên dừng lại cực kỳ lâu.

Tựa hồ qua một thời gian dài dằng dặc, sau đó Khương Vọng Thư cúi người ôm Thang Tư Niên ở bên tai cô nhẹ nhàng nói rằng: "Cảm ơn em..."
Cảm ơn em, yêu chị như thế.

Mà xưa nay, không chưa từng rời đi.

Cảm ơn em, làm bạn nhiều năm như vậy, ở mỗi giai đoạn thất lạc đều dành cho chị cái ôm ấm áp nhất.

Môi Khương Vọng Thư dời xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên môi Thang Tư Niên, thở dài như thường nói rằng: "Chị yêu em."
Nàng yêu Thang Tư Niên, điểm này bản thân vững tin không thể nghi ngờ.

Cho nên nàng nguyện ý dùng quãng đời còn yêu cùng làm bạn với cô, để chứng minh chính mình đối với phần tình yêu này vô cùng nghiêm túc cùng quý trọng.

...........................!
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đến viết phiên ngoại.

Cũng hỉ cách ba tháng mà thôi, hì hì...!
Tôi vẫn luôn rất nỗ lực! (Không biết xấu hổ!)
..............................!
Salt: Tác giả luôn muốn truyền đạt trân trọng nhau như Niên và Thư thì tình yêu cũng không quá xa xỉ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi