NGÀY KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI HỔ TIÊN SINH

Miêu Húc chỉ nói kiến nghị Vương Dần Nhất đi làm nhưng anh ta không đi cũng được, anh tôn trọng sự lựa chọn của người đàn ông nội trợ.

"Dù sao thì tôi cũng đã đưa thẻ lương cho anh rồi, việc ở nhà anh có thể lo được."

  Vương Dần Nhất kỳ thật biết rõ, Miêu Húc vẫn là hi vọng anh ta đi ra ngoài làm việc.

  Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Miêu Húc, Vương Dần Nhất buột miệng đồng ý: "Tôi sẽ thử."

  Thế là sau hai năm ngồi xổm ở nhà, Vương tiên sinh lại trở thành xã súc*.

*Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.

Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

  Miêu Húc có chút lo lắng, hỏi: "Có cần tôi đi cùng không?"

  Vương Dần Nhất bất đắc dĩ: "Tôi không phải học sinh tiểu học mà."

Vương Dần Nhất bắt đầu nghĩ kỹ rốt cuộc anh ta đã đi sai bước nào mà trong lòng Miêu Húc anh ta lại không phải là hình tượng ôn nhu nghi gia, rốt cuộc là đã sai chỗ nào chứ?

Vương Dần Nhất chọn một ngày trước khi đến đón Chiêu Chiêu thì đến công ty kia, xụ mặt nhìn biển hiệu công ty.

Không hổ là là làm môi giới, thấy bên ngoài có người đứng lập tức ra nghênh đón.

"Xin chào, cho hỏi anh muốn thuê nhà hay mua nhà ạ?" Một thanh niên mặc vest đen đồng phục hỏi Vương Dần Nhất.

  Vương Dần Nhấtvẻ mặt vô cảm, nói với người kia: "Tôi đến nộp đơn."

  Chàng trai sửng sốt một lúc rồi mới nhớ ra: "Chắc anh là người cảnh sát Miêu đã giới thiệu anh." Nhìn khí chất của người đàn ông này cậu ta còn tưởng người đó đến đây để mua nhà.

 Vương Dần Nhất đi theo chàng trai vào phía sau công ty, giám đốc cửa hàng bước ra, cười nói: "Cảnh sát Miêu bình thường rất chiếu cố chúng tôi, hoan nghênh cậu gia nhập đội ngũ của chúng tôi."

Vỗ mông ngựa nữa chứ, được cảnh sát chiếu cố là việc tốt hả?

Giám đốc tươi cười đón chào, Vương Dần Nhất lại từ đầu đến cuối đều nghiêm túc.

Giám đốc nói: "Những người làm công việc bán hàng nên cười nhiều hơn. Hãy nói về hoàn cảnh cơ bản của cậu đi."

  Ý định của giám đốc là phỏng vấn về trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc, nhưng Vương Dần Nhất nói: "Nếu anh có bất kỳ yêu cầu nào thì nói thẳng đi."

  Giám đốc và chàng trai trẻ nhìn nhau.

Vì nể mặt cảnh sát Miêu nên giám đốc kiên nhẫn giảng giải phúc lợi với đãi ngộ của họ cho Vương Dần Nhất.

"Thời gian thử việc ba tháng, chờ thông qua khảo hạch rồi sẽ là nhân viên chính thức. Thời gian thử việc đi theo nhân viên cũ nhưng vẫn có yêu cầu hiệu quả công việc."

Vương Dần Nhất hỏi rõ ràng chỉ tiêu, nói: "Chỉ cần doanh thu hàng tháng đạt được mục tiêu là đủ phải không?"

Anh ta nói nhẹ nhàng như thế khiến giám đốc không nhịn được nói: "Yêu cầu của chúng tôi không đơn giản đối với người mới, nhất là khi ngành này gần đây đang suy thoái và nhà ở nhiều khu dân cư không dễ bán".Anh ta ngừng một lúc rồi nói: "Ngoại trừ khu Hoa Cẩm bên cạnh."

Vương Dần Nhất cuối cùng cũng có hứng thú hỏi: "Gia viên Hoa Cẩm thì sao?"

Giám đốc nói: "Hoa cẩm là khu dân cư có mật độ thấp, mức độ xanh hóa cao, loại hình nhà tốt, nằm trong khu trường học nên không thiếu người mua." Giám đốc cho rằng Vương Dần Nhất không quen thuộc địa ốc nên giải thích thêm một chút, "Chủ đầu tư là Vương thị cậu có biết không? Đây là một công ty bất động sản lớn ở trong nước, tài sản thuộc sở hữu của họ, cơ sở vật chất và dịch vụ đều hàng đầu."

Sau khi nghe giám đốc khen một đống cuối cùng Vương Dần Nhất cũng hết tỏ ra bộ mặt mẹ kế kia nữa.

Ai ngờ giám đốc lại tiếp một câu: "Nghe cảnh sát Miêu nói cậu cũng họ Vương, ha ha ha, nhà chính Vương thị cũng họ Vương, đáng tiếc họ Vương quá nhiều, không dễ là thân thích."

 Sắc mặt Vương Dần Nhất lập tức tối sầm lại, khóe miệng co giật.

  Anh ta nói với giám đốc: "Tôi sẽ hoàn thành mục tiêu hàng tháng. Còn về cách tôi hoàn thành nó, tôi hy vọng anh không quan tâm. Dù sao thì tất cả lợi nhuận sẽ được hạch toán vào tài khoản của các người. Sẽ có người đến giải thích cho anh sau."

  Người giám đốc sửng sốt, không hiểu.

Vương Dần Nhất tiếp tục nói: "Tóm lại, mấy người chỉ cần nhận doanh thu là được, tôi chỉ có một yêu cầu, chính là lúc Miêu Húc tới kiểm tra thì nói tôi làm việc ở đây, đừng nhiều lời, tận lực phối hợp hiểu không?."

Nói xong Vương Dần Nhất liền đứng lên.

Giám đốc choáng váng, nhìn anh ta nghênh ngang đi mất, quay đầu nói với thanh niên bên cạnh: "Có ý tứ gì đây, cho mình là bá đạo tổng tài hả."

Vương Dần Nhất đi ra khỏi công ty môi giới, trợ lý Kiều đang ở ven đường chờ anh ta.

Ngày hôm qua Vương Dần Nhất nói ngọn nguồn cho trợ lý Kiều để cậu ta đi sắp xếp nên giờ vừa thấy ông chủ là cậu ta lại không nhịn cười được.

"Ông chủ, làm sale cảm giác thế nào? Lần sau trực tiếp đến bộ phận bán hàng của chúng ta đi, anh nhất định sẽ giành được chức vô địch bán hàng."

  Vương Dần Nhất u ám nói: "Gần đây cậu càng ngày càng kiêu ngạo."

  Trợ lý Kiều tắt nụ cười, giả vờ nghiêm túc nói: "Mọi việc anh yêu cầu đều đã được sắp xếp. Yên tâm sẽ không lộ tẩy."

Vương Dần Nhất buồn bực, suốt quãng đường đều không hé răng, hai người đến xe của trợ lý Kiều để đón Chiêu Chiêu.

Kết quả Vương Dần Nhất thấy xe trợ lý Kiều thì mặt càng đen.

Xe trợ lý còn tốt hơn xe ông chủ.

 Tư duy thẳng nam của trợ lý Kiều không biết ông chủ đang khó chịu, anh mở cửa cho Vương Dần Nhất, sau đó ngồi vào ghế lái khởi động xe.

  "Sếp, tôi nói chứ, một lời nói dối luôn cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy nó. Việc anh giấu phu nhân bấy lâu nay không phải là vấn đề."

  Trợ lý Kiều nói chuyện với Vương Dần Nhất đang ngồi phía sau khi lái xe.

  "Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại không nói cho phu nhân biết thân phận thực sự của mình."

  Vương Dần Nhất liếc nhìn sau đầu cậu ta nói: "Cậu không hiểu, với tính cách của Miêu Húc, nếu biết tuyệt đối sẽ không kết hôn với tôi."

Trợ lý Kiều thật sự không hiểu, nếu có đại phu nhân giàu có cầu hôn anh, anh sẽ lập tức nhảy cẫng lên.

  "Chà, ngoài việc anh giàu có ra, anh còn có một chuyện quan trọng hơn đang giấu cậu ấy. Khi nào anh mới giải quyết đây?"

Trợ lý Kiều đang nói chuyện có thể biến thành hổ.

Vương Dần Nhất trầm mặc một lát, nói: "Thuận theo tự nhiên đi."

Trợ lý Kiều ngẫm lại, nói: "Ừm, dù sao bị phát hiện còn có thể châm mất trí nhớ."

Vương Dần Nhất trừng mắt nhìn Kiều Nhị Cáp, cả giận nói: "Nói cái gì vậy hả!"

Trợ lý Kiều hoảng sợ, không rõ lại nói sai lời nào rồi nên vội vàng câm miệng.

Vương Dần Nhất dựa vào ghế sau, nhớ tới thẻ lương trong ví, trịnh trọng nói: "Sẽ không châm em ấy."

Hôm nay Vương Dần Nhất đi phỏng vấn, Miêu Húc rất lo lắng.

Kỳ thật cá tính của Vương Dần Nhất không thích hợp làm sale, không hiểu sao anh ta nói mình có thể bán nhà được. Nhưng Miêu Húc cảm thấy để anh ta có việc để làm là tốt rồi, lương nhiều ít cũng không sao

1

Sắp đến giờ tan tầm, anh gọi điện thoại cho Vương Dần Nhất, dò hỏi thế nào rồi.

Vương Dần Nhất bình tĩnh nói đã qua phỏng vấn, giờ là thời gian thử việc 3 tháng.

Miêu Húc lúc này mới yên lòng, nói Vương Dần Nhất hôm nay anh sẽ về hơi trễ chút.

Miêu Húc sau khi tan làm thì đến thành nam.

Anh rất quan tâm đến vụ án trước đó, tuy đã không còn trong tầm kiểm soát của anh nhưng anh vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó.

  Miêu Húc đầu tiên đến đồn cảnh sát, muốn kiểm tra video giám sát đêm đó.

  Nhưng cảnh sát tại đồn cảnh sát nói với anh rằng tất cả hồ sơ giám sát đã bị sĩ quan Hùng Hùng lấy đi và bọn họ không có dấu vết gì cả.

 Miêu Húc rơi vào nghi ngờ sâu sắc hơn.

  Vụ này có cần phải bí mật thế không?

  Miêu Húc không thể biết được cảnh sát Hùng chuyển camera giám sát như một chuyện thường ngày hay vì có những thứ trong camera giám sát không thể cho người khác xem, dựa trên kinh nghiệm của mình, Miêu Húc thiên về suy nghĩ camera giám sát đã quay được gì đó hơn.

1

Anh bước ra khỏi đồn cảnh sát với tâm trạng trĩu nặng, bước đi trên đường.

  Đường phố đã yên tĩnh lại, người ra vào nhiều hơn tạo nên bầu không khí yên bình.

 Miêu Húc bắt đầu rối rắm anh có phải quá nghiêm túc hay không, chỉ cần kết quả tốt thì quá trình không quan trọng.

  Anh đang suy nghĩ việc riêng thì bất ngờ gặp phải một người quen.

  Tiểu Lê đang lái xe đạp điện đi ngang qua anh.

  Chiếc xe điện vẫn là chiếc cậu dùng để giao đồ ăn, nhưng hộp đựng đồ ăn mang đi và logo sân ga trên đó đã biến mất, thay vào đó là một chiếc giỏ lớn đựng bột mì, đường và các nguyên liệu khác.

  Miêu Húc theo bản năng ngăn cản cậu ta.

Tiểu Lê dừng xe, quay đầu vừa thấy thì vẻ mặt đã cổ quái: "Sao anh lại tới nữa."

Miêu Húc đi đến bên cạnh, nói: "Hình như tôi chưa gặp cậu được mấy lần mà."

Tiểu Lê nói: "Ai muốn hay gặp cảnh sát chứ."

Tuy rằng rất muốn đánh cậu ta nhưng Miêu Húc không buông tha cơ hội lần này, nói lại: "Nghe nói cậu không giao đồ ăn nữa, hiện tại đang làm gì."

Tiểu Lê một bên nói thầm "Sao lại phải báo cáo cho anh chứ" một bên nói: "giúp quán cà phê mèo."

Miêu Húc gật đầu, chỉ cần không đánh nhau làm việc chính đáng là được.

Miêu Hủ tiếp tục hỏi: "Tôi muốn hỏi cậu đêm đó, cậu làm sao thoát khỏi đám người kia? Cậu có biết sau khi trốn thoát đã xảy ra chuyện gì không?"

  Tiểu Lê nhìn Miêu Húc, nói: "Tôi đã thú nhận mọi chuyện với cảnh sát tên Hùng. Tôi có cần phải kể lại không?"

  Miêu Húc biết cậu ta có quyền giữ bí mật vụ án, bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ muốn hỏi thôi, nếu tiện cho cậu thì cũng có thể nói cho tôi biết."

  Tiểu Lê bất đắc dĩ nói: "Chính tôi là người đã dụ nhóm người rời khỏi quán cà phê mèo. Sau một hồi giằng co, họ trốn thoát rồi lẩn trốn cho đến khi cảnh sát xuất hiện."

Miêu Húc bình tĩnh nói: "Cậu không nói thật, lúc tự thú ở đồn công an cậu không có một vết thương nào cả."

Tiểu Lê nghẹn lại, bực bội: "Dù sao những gì nên nói tôi cũng nói với cảnh sát Hùng rồi, anh đi hỏi anh ta đi."

Miêu Húc nhìn chằm chằm khiến Tiểu Lê hơi chột dạ, sau đó Miêu Húc trực tiếp ném ra một vấn đề: "Tối đó có phải có người đến giúp cậu không?"

Tiểu Lê hoảng sợ, thứ này mà cũng đoán được? Sao anh ta không đi làm thám tử đi, nhân tài không được trọng dụng hả.

Miêu Húc quan sát vẻ mặt Tiểu Lê liền biết mình đã nói đúng, người giúp cậu ta chắc có thân phận đặc thù nên không thể nói ra.

Miêu Húc cũng không ép, nói: "Tôi đi với cậu đến quán, muốn gặp lại con mèo mướp kia." Con mèo đó cũng coi như là một nhân chứng.

Nhưng mà đi gặp thì có ích lợi gì đâu, mèo cũng không thể nói chuyện.

Tiểu Lê không nhịn được nói: "Đừng đi, con mèo kia không ở đó, nó thường xuyên đi ra ngoài đôi lúc mới về lại."

Tức khắc Miêu Húc hơi thất vọng.

Tiểu Lê nghĩ thầm, lão hổ tự muốn gặt vợ anh ta mà hại một con mèo nhỏ như cậu phải nói chuyện với cảnh sát, cậu thực sự không chịu nổi, nghĩ đi nghĩ lại mới nói với Miêu Húc: "Anh có thích xem thế giới động vật không?"

 Miêu Húc sửng sốt, không hiểu tại sao Tiểu Lê lại hỏi câu hỏi này.

  Tiểu Lê hiếm khi tỏ ra thoải mái, ân cần nói: "Xem nhiều phim tài liệu về động vật hoang dã, đặc biệt là phim về sư tử, hổ, báo, các loại sẽ giúp ích cho cuộc sống gia đình anh."

Tác giả có lời muốn nói: Quay xe thì từ từ, dù sao lão hổ cũng không giống sư tử cách vách, sư tử có chướng ngại tâm lý còn lão hổ khống chế được mà

+

Sư Diệc Quang:? Lần trước vợ tôi rồi lần này lại cue tôi, cắn cô đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi