NGÀY MAI CŨNG THÍCH ANH


EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM
BETA: MIN
Tống Nhàn hoàn toàn bị đánh thức khỏi cơn buồn ngủ.

Tống Nhàn: “Tớ… Mẹ kiếp?”
Tống Nhàn: “Cậu nghiêm túc à?”
Tống Nhàn: “Cậu thật sự muốn thoát ế hả?”
Tống Nhàn: “Cậu muốn thoát ế với ai?”
Tống Nhàn liên tiếp ném cho cô một chuỗi câu hỏi, sau đó mới yên tĩnh lại.

Lục Kinh Yến bấm vào màn hình điện thoại, đang định trả lời cô ấy thì màn hình lại xuất hiện tin nhắn mới.

Tống Nhàn: “Là anh họ của Trần Khải à?”
Lục Kinh Yến không muốn che giấu, dù sao thì sớm hay muộn cô ấy và Trần Khải cũng biết thôi, vậy nên cô thoải mái gõ một chữ “Ừm” rồi gửi đi.

Tống Nhàn: “Mẹ kiếp, là anh ấy thật ư?”
Tống Nhàn: “Không đúng, bé Yến à, cậu vẫn chưa thoát ế mà, sao lại biết ba rưỡi chiều nay sẽ thoát ế chứ?”
Lục Kinh Yến kể hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Tống Nhàn: “Trước đây, tớ trêu chọc thế nào anh ấy cũng bất động, nhưng từ lần thứ hai tớ đến nhà anh ấy ở lại một đêm thì anh ấy thay đổi hẳn, tớ bị bạn của anh ấy lừa đến chỗ họp lớp, rõ ràng anh ấy biết mọi người hiểu lầm quan hệ của chúng tớ, vậy mà anh ấy không giải thích, sau đó anh ấy còn các loại anh trai này anh trai nọ, còn hỏi tớ có muốn xem anh ấy lên tòa không nữa.


Nói đến đây, Lục Kinh Yến cũng không quên bổ sung suy nghĩ của mình: “Lúc nhìn anh ấy lên tòa, trợ lý của anh ấy đã nói với tớ một đống chuyện của anh ấy, mình nghi ngờ anh ấy ngầm ra hiểu với trợ lý để cậu ta nói cho mình, như vậy mình sẽ có ấn tượng tốt với anh ấy.



“Không dừng ở đó, còn nữa.

Một đêm trước khi cậu về nhà, chúng ta đi ăn với nhau, ăn được nửa bữa thì tớ đã đi rồi, đi tìm anh ấy, thấy anh ấy và một cô gái cùng đi ra khỏi tiểu khu, tớ hiểu lầm nên không để ý đến anh ấy nữa, kết quả là anh ấy chạy tới hẹn tớ đón năm mới, gọi cả cô gái kia tới làm rõ mọi chuyện, còn hỏi tớ thích kiểu người như nào, tớ nói thích Mục Sở Từ, sau đó anh ấy liền mặc cùng phong cách với ảnh đế Mục.


“Cậu có nhớ chuyện trước kia tớ nói với cậu, lúc tớ hỏi anh ấy mật khẩu điểm phát sóng dữ liệu, anh ấy nói mật mã là ngày sinh của tớ không, ngoại trừ lần đó ra, tớ còn một chuyện không nói với cậu, anh họ của Trần Khải đã biết mình từ lâu rồi, theo như tớ đoán thì lúc đó tớ đang học cấp 2.


“Tất cả những điều trên… Tống Nhàn, cậu nói xem, có phải anh ấy đang theo đuổi tớ không?”
Dưới những phân tích điên cuồng của Lục Kinh Yến, Tống Nhàn bị tẩy não thành công: “Nghe cậu nói vậy thì quả nhiên anh họ của Trần Khải đang theo đuổi cậu, hơn nữa còn là kiểu nam chính yêu thầm nữ chính nhiều năm, sau đó trong một lần tụ tập với bạn bè, vô tình gặp lại nữ chính, từ đó về sau, nam chính dùng đủ mọi cách theo đuổi nữ chính.


“Thật sao?” Nhận được câu khẳng định của Tống Nhàn, Lục Kinh Yến càng chắc chắn hơn: “Hôm nay là Lễ tình nhân, ba rưỡi chiều nay anh ấy hẹn tớ tới quán cà phê, cậu nói thử đi, có phải muốn tỏ tình với tớ không?”
Tống Nhàn gần như không do dự, lại gửi một tin nhắn thoại tới: “Đúng vậy, nhất định là vậy.


“Vậy nên, tớ sắp thoát ế rồi.

” Lục Kinh Yến nhìn thời gian, một giờ ba mươi sáng: “Chỉ còn 14 tiếng nữa thôi là tớ sẽ trở thành người có bạn trai.


Tống Nhàn: “Không đúng, tớ cứ cảm thấy nó lạ lạ kiểu gì ấy.


Lục Kinh Yến nhíu mày: “Lạ chỗ nào cơ?”
“Cậu để tớ nghĩ đã…” Qua khoảng mười giây, Tống Nhàn lại gửi một tin nhắn thoại: “Tiểu Yến, cậu thích anh họ của Trần Khải từ khi nào thế?”
Lục Kinh Yến ngẩn ra vài giây, gõ một hàng chữ: “Mấy hôm trước tớ mới biết.


Tống Nhàn: “Mấy hôm trước mới biết là sao?”
Tuy cách Tống Nhàn một cái điện thoại nhưng Lục Kinh Yến vẫn hắng giọng một cái vì xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng gõ chữ: “Tớ cũng không biết thích anh ấy từ lúc nào, nhưng lúc tớ nhận ra thì đã rất thích anh ấy rồi.


Không đợi Tống Nhàn trả lời lại, Lục Kinh Yến lại nhanh chóng đánh một hàng chữ: “Cậu nhớ chọn quần áo giúp tớ đấy, khuya lắm rồi, tớ phải đi ngủ đây, không thể để chiều nay ra ngoài với quầng mắt thâm được.


Để điện thoại xuống, Lục Kinh Yến nằm trên giường, suy nghĩ lại câu hỏi của Tống Nhàn.

Cô thích Thịnh Tiện từ lúc nào nhỉ?
Có lẽ là ngày đó cô bị Lục Hồng Trình tát cho một cái, cô không có chỗ nào để đi nên đã lái xe tới trước cửa tiểu khu của anh, lúc tâm trạng cô tồi tệ nhất thì nhận được điện thoại của anh, anh nói “A Yến, đừng trốn tránh tôi, ít nhất tối nay đừng trốn tránh tôi” đã làm cô cảm động.


Có lẽ là sớm hơn, từ hôm đầu năm, lúc biết anh toàn đón Tết một mình, cô nhìn thấy hình bóng của bản thân trên người anh.

Có lẽ là sớm hơn chút nữa, từ lúc cô vì dì Tôn đến tìm anh giúp đỡ, nhưng lại không nói nên lời, trước khi đi anh để lại một câu “Đêm nay tôi không tắt máy”.

Có lẽ là sớm hơn chút chút nữa, từ lúc anh ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô, lần đầu tiên đưa cô về nhà, từ khi tâm trạng cô không tốt, hơn nửa đêm đứng ở cổng trường chờ anh, sau khi đưa anh về nhà, anh xuống xe rồi, lại xoay người hỏi cô có đói bụng không?
Cũng có lẽ là hôm sinh nhật Trần Khải, cô về nhà và nhìn thấy túi thuốc anh gửi tới.

Thật sự thì cô không biết mình thích anh từ lúc nào.

Nhưng lúc cô biết thì cũng đã rất thích rất thích anh rồi.

Thích đến nỗi cả đời này chỉ muốn thích một người.


Bình thường Lục Kinh Yến có hẹn với đàn ông sẽ đến trễ, chiều này là hôm duy nhất cô đến sớm.

Lúc cô đến là mới ba giờ, còn nửa tiếng nữa, cô cũng chẳng biết cảm giác xấu hổ của mình từ đâu ra mà lại hơi ngượng ngùng khi vào sớm như vậy, nên ở trong xe chơi điện thoại một lúc, đợi đến ba giờ hai lăm mới xuống xe đi vào quán cà phê bên kia.

Trên đường, cô làm như vừa mới đến, gửi tin nhắn cho Thịnh Tiện: “Em đến rồi.


Thịnh Tiện nhanh chóng trả lời cô: “Anh ra đón em.


Lục Kinh Yến cảm thấy mình hơi ngại ngùng.

Ngượng ngùng kiểu cực kỳ xấu hổ kia.

Cô đỏ mặt, nhắn lại một chữ “Ừm”, sau đó cất điện thoại vào túi, dùng sức vỗ mặt, vừa định vỗ thêm cái nữa, cô lại nhớ đến lớp trang điểm dày công của mình, vội thu tay lại, lấy một cái gương nhỏ trong túi ra, soi soi, chắc chắn lớp trang điểm không sao mới tiếp tục đi về phía cửa quán cà phê.


Tới trước cửa kính của quán cà phê, Lục Kinh Yến còn chưa đưa tay ra, Thịnh Tiện đã mở cửa cho cô.

Anh nghiêng người, chờ cô vào quán cà phê rồi mới đóng cửa lại, hỏi: “Em uống gì?”
Lục Kinh Yến không dám nhìn kỹ Thịnh Tiện, ánh mắt đảo lung tung: “Em uống gì cũng được.


Thịnh Tiện gọi cà phê latte, sau đó đưa cô đi vào phòng riêng.

Anh còn thuê cả phòng riêng nữa.

Mạch suy nghĩ trong đầu Lục Kinh Yến không tự chủ bay xa.

Cô nhớ đến mấy cảnh lãng mạn trong tiểu thuyết mình từng đọc, không khỏi tự hỏi liệu sau cánh cửa kia có hoa tươi không, có bánh kem không, có khi nào có quà không… lỡ lúc nhân viên phục vụ mang cà phê lên lại bắt gặp hình ảnh Thịnh Tiện đang tỏ tình với cô thì xấu hổ lắm.

Cũng không biết tại sao nữ chính trong tiểu thuyết lại có thể chịu được ánh mắt của những người bên cảnh nữa, không chỉ không xấu hổ còn cảm động đến phát khóc.

Lúc Lục Kinh Yến đang suy nghĩ miên man, Thịnh Tiện đã kéo cửa ra.

Lục Kinh Yến ngẩng đầu nhìn vào trong.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi