NGÀY MAI CŨNG THÍCH ANH


Thịnh Tiện: “….


Lục Kinh Yến thấy Thịnh Tiện không phản ứng gì, cô chớp mắt: “Em gửi tin nhắn wechat qua rồi, anh đọc được chưa.


Thịnh Tiện ấn tắt màn hình: “Ừ.


Lục Kinh Yến thấy anh ừ một tiếng, ngoài ra chẳng có phản ứng nào khác, cô thò đầu lên phía trước khẽ hỏi: “Anh có hiểu ý của em không?”
Thịnh Tiện hiểu đại khái, anh khẽ gật một cái.

Lục Kinh Yến không tin lắm, đắn đo một lúc, cô hỏi: “Vậy anh nói thử xem, em đây là có ý gì?”
Thịnh Tiện: “….


Anh không rõ lắm vì sao cô cứ canh cánh chuyện này trong lòng như vậy.

Có nói sao, thì cô qua lại với bao nhiêu bạn trai như thế, anh đều biết hết, giống như ban đầu cô tìm tới anh, cũng chỉ là ôm tâm thái chơi bời mà thôi.

Nói anh không hề để ý tí nào, vậy chắc chắn là giả, nhưng so với chút hậm hực nơi đáy lòng, thì phần lớn thời gian anh đều nghĩ không thể thân quen với cô sớm hơn.

Thịnh Tiện nhìn chằm chằm Lục Kinh Yến, thấy vẻ không nhận được câu trả lời thì không chịu thôi của cô, mí mắt anh hơi nháy lên, nói: “Trước khi trả lời vấn đề này, tôi có thể hỏi em một câu không?”
Lục Kinh Yến tỏ vẻ rất hào phóng: “Nói.



Ngón tay của Thịnh Tiện vô thức cuộn lại: “Em có bao nhiêu bạn trai cũ?”
Lục Kinh Yến: “! ”
Thấy dáng vẻ đáp không ra lời của cô, Thịnh Tiện lại nói: “Đếm không xuể?”
Lục Kinh Yến bị nói trúng tim đen, cô há miệng, gục đầu xuống bàn, hệt như quả cà tím héo rũ vì sương vậy: “Đúng là đếm không xuể,” Lục Kinh Yến không nghĩ nhiều, chỉ không tự chủ giải thích lấy câu: “Nhưng đám bạn trai cũ đó của em không phải là kiểu bạn trai cũ như anh tưởng tượng đâu.


Đám bạn trai cũ đó.

Đám đó.

Đám.

Từ hình dung khá là thỏa đáng đấy.

Thịnh Tiện trầm ngâm một lát: “Vậy em nói thử xem, đám bạn trai cũ của em làm sao mà không giống như kiểu bạn trai cũ mà tôi nghĩ.


“Thì, bọn họ đều là cặn bã, là kiểu cặn bã vừa gợi đòn vừa thích bị ngược, ví dụ như bạn trai cũ số 31 vừa rồi, là em quen được trong hộp đêm, anh ta tán tính năm cô gái cùng một lúc, tán xong còn không muốn chịu trách nhiệm, anh nói anh ta có đểu không? Còn có, gã bạn trai cũ số 33 vừa rồi, anh ta có một cô bạn gái, người ta yêu anh ta chết đi sống lại bao nhiêu năm, anh ta ăn không ngủ không của người ta, đợi đến khi bản thân lên chức, tương lại rộng mởi rồi, thì đá đít ngừoi ta đi, có phải là thiếu đấm không?” Đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng khi nhắc đến chuyện cũ, Lục Kinh Yến nghĩ vẫn thấy tức giận, giọng nói cũng bắt đầu trở nên kích động: “Loại đàn ông này thì nên nếm thử mùi vị bị đá, nếm thử xem bị người ta lừa gạt tình là như thế nào.

Em chẳng có chút tình cảm nào với bọn họ cả, trong mắt của em, bọn họ chỉ là đối tượng thiếu ngược, mục tiêu của em chỉ có một, chính là làm cho bọn họ phải khóc.


Lục Kinh Yến nói bô bô một tràng mà không hề cho nó đi ngang qua đại não, cô nhìn Thịnh Tện một cái.

Chạm phải ánh mắt của cô, Thịnh Tiện nói: “Bạn trai cũ số 31 là ai?”
Lục Kinh Yến: “Chính là người vừa rồi ngồi bên cạnh anh ấy.


Thịnh Tiện: “Bạn trai cũ số 33 là ai?”
Lục Kinh Yến: “Là người tới phía sau ấy.


Thịnh Tiện: “Cho nên, trong lúc em yêu đương với số 31 và 33, còn có một người số 32 nữa?”
Lục Kinh Yến chớp mắt, nhận ra rằng mình rơi vào tròng rồi.

Chết mẹ.

Giáo sư Thịnh là một tên đen tối.

Thịnh Tiện: “Em đều ghi chú những người bạn trai cũ của em như thế này hả?”
Lục Kinh Yến lườm Thịnh Tiện, không nói rằng.


Thịnh Tiện yên lặng mấy giây, hỏi: “Vậy còn tôi thì sao?”
“Hả?” Lục Kinh Yến tưởng anh đang hỏi cô ghi chú anh thế nào, đang định nói là anh không giống bọn họ, anh là giáo sư Thịnh.

Cô còn chưa kịp nói ra miệng, thì Thịnh Tiện đã thong thả lên tiếng: “Cũng là gợi đòn, thiếu ngược?”
Lục Kinh Yến: “???”
Ba giây sau, Lục Kinh Yến phản ứng lại hồi nãy bản thân mình nói những gì: “….


Thịnh Tiện nhìn cô: “Cũng muốn khiến cho tôi khóc hả?”
Lục Kinh Yến: “! ”
Cô đúng là muốn khiến cho anh khóc đấy.

Cũng coi anh thành đối tượng gợi đón thiếu đánh.

Nhưng đó đều là chuyện lúc ban đầu rồi.

Lục Kinh Yến nhanh chóng động não tìm kiếm đối sách để vớt vát, đột nhiên phản ứng lại, rõ ràng ban đầu không trò chuyện đến những thứ này mà.

Trong bất giác chủ đề đã bị Thịnh Tiện dẫn lệch đi mất rồi.

Lục Kinh Yến ngẩng đầu lên, “Giáo sư Thịnh, được lắm đó nha, bản lĩnh chuyển chủ đề của anh gớm lắm đó.


Thịnh Tiện: “! ”
“Nếu như anh thực sự không hiểu rõ ý trong tin nhắn em gửi cho anh là gì, anh có thể nói thẳng cho em biết, em sẽ không cười nhạo anh đâu.


Thịnh Tiện: “! ”
Phản ứng của cô gái này nhanh nhạy hơn trong tưởng tượng của anh nhiều.


Thịnh Tiện cụp mắt xuống, che giấu đi ý cười đang lan tràn nơi đáy mắt của mình.

Lát sau, anh ngước mắt lên, định quay sang nhìn cô, kết quả gương mặt chẳng biết từ lúc nào vươn qua nửa cái bàn, sấn tới trước mặt anh, gần trong gang tấc, khiến anh giật nảy cả người.

Anh ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng nói, cô nhìn anh liếm môi: “Anh trai à, nếu như những lời trong wechat em gửi cho mà anh không hiểu, vậy thì em thẳng thắn hơn một chút.


Cô nghiêng đầu xuống, chậm rãi ghé sát bên tai anh, theo sau đó là hương nước hoa thoang thoảng của cô xộc vào trong khoang mũi anh, anh cảm giác được hơi thở ấm nóng của cô phả lên vành tai mình: “Em còn chưa bóc tem đâu.


“! ”
Thịnh Tiện mê mang hai giây, mới hiểu được ý tứ trong câu nói của cô.

Mí mắt của anh nặng nề nảy lên, cơ thể cứng đờ hệt như bị điểm huyệt.

Học sinh tiểu học bây giờ muốn lên trời rồi sao.

Yết hầu của Thịnh Tiện chuyển động, bình tĩnh một lát, anh nghiêng đầu đối mắt với cô.

Lục Kinh Yến cũng nuốt nước bọt theo, hít thở một hơi, cô gắng duy trì bình tĩnh ngoài mặt để đón lấy ánh mắt của anh, khóe môi cô cong lên, nở nụ cười câu hồn hệt như hồ ly, tông giọng vừa mềm mừa nhẹ: “Anh ơi, nếu như anh bằng lòng, thì đêm nay em có thể để anh bóc tem đấy.


MIN: tên chương nó lừa tình, chứ không có thịt thà gì ở đây đâu nhá, kkkk.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi