NGÀY MAI CŨNG THÍCH ANH


DỊCH: MIN

Ban đầu Lục Kinh Yến chưa hiểu được câu kia của Thịnh Tiện là có ý gì, cô lẩm bẩm mãi một hồi, sau đó cả người cứng đờ hệt như bị người ta điểm huyệt.

Vừa ăn cướp vừa la làng, vừa ăn cướp vừa la làng….

.

Trước kia anh đã quen biết cô, mãi cho tới giờ cô vẫn không hiểu nổi anh quen biết cô kiểu gì.

Anh còn để sinh nhật cô làm mật khẩu wifi của mình.

Chẳng lẽ đây là anh đang gián tiếp tỏ tình với cô sao.

Có thể là do sau khi cô quen anh, hiếm khi ra ngoài chơi, cũng ít tiếp xúc với người khác giới, có một khoảng thời gian không có ai tỏ tình với cô, nhịp tim của cô đập nhanh vô cùng, ngay đến cả ngón tay cũng tê hết cả lên.

Chẳng phải cô luôn muốn lùa anh về tay sao, cô trong sáng ngoài tối tán tỉnh anh lâu như vậy, anh đều không ừ hử gì, cuối cùng giờ cũng có chút phản ứng rồi, cô nên vui mừng mới phải chứ.

Sao giờ cô lại khẩn trưởng thế.

Lục Kinh Yến gắng gượng nuốt ngụm nước bọt, cố khiến bản thân bình tĩnh một chút.

Người luôn đựng một bồ câu từ tán tỉnh như cô lại bị câu nói này đánh gục trong tích tắc, không thể nghĩ ra được nên trả lời thế nào.

Cô ư một tiếng, với lấy điện thoại kể khổ với Tống Nhàn và Trần Khải: “Hu hu, tớ thấy mình thoái hóa rồi.


Lúc này đương là giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Trần Khải và Tống Nhàn đều không bận, trả lời tin nhắn rất nhanh.

Tống Nhàn: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Trần Khải: “Sao thế? Thoái hóa thành khỉ rồi hả?”
Tống Nhà[email protected]ần Khải: “Cút.


Lục Kinh Yế[email protected]ần Khải: “Cút.


Trần Khải: “! ”
Lục Kinh Yến: “Thì cảm thấy, một thân bản lĩnh tán tỉnh kia của tớ bị phế hết rồi, các cậu hiểu không, như trong tiểu thuyết võ hiệp, tuyệt thế công phu bị người ta phế đi ấy, hỏng rồi!”
Tống Nhàn: “Sao có thể thế được, chị Yến nhà tớ đẹp như thế, đứng ở đâu thì đều có thể hút người chết không đền mạng.


Trần Khải gửi một tràng icon nôn ọe.

Tống Nhà[email protected]ần Khải: “Cút.


Lục Kinh Yế[email protected]ần Khải: “Cút.


Một giây sau, Trần Khải bị chủ nhóm Lục Kinh Yến đá ra khỏi nhóm chat.

Lục Kinh Yến bấm tin nhắn thoại kể cho Tống Nhàn những lời mà Thịnh Tiện nói: “Chị Nhàn à, thế mà tớ không tiếp nổi lời đấy, trước kia tớ có thế này đâu, tớ tiếp giỏi lắm.


Tống Nhàn im lặng ba giây: “….

Bình thường, tớ cũng bị dính thính rồi.



Lục Kinh Yến: “?”
Tống Nhàn: “A a a a a giáo sư Thịnh tán gái giỏi quá, vừa ăn cướp vừa la làng, áu, tớ có thể!”
Lục Kinh Yến: “….


Tống Nhàn: “Tớ cảm thấy tớ cũng sắp trúng độc rồi, người đàn ông này quá tuyệt!!!!”
Lục Kinh Yến đanh mặt bấm vào màn hình điện thoại hai cái, đá Tống Nhàn ra khỏi nhóm chat.

Truyện Nữ Cường
Lục Kinh Yến ôm nhóm chat chỉ còn một mình mình tiêu hóa một lúc, cô coi như bản thân không hiểu được ý câu nói kia của Thịnh Tiện là gì, cô bấm vào tên Thịnh Tiện, chuyển chủ đề.

Lục Kinh Yến: “Anh đang làm gì đó?”
Thịnh Tiện: “Trên đường tới tòa án.


Lục Kinh Yến: “Tòa án á?”
Thịnh Tiện: “Ừ, chiều mở phiên tòa.


Lục Kinh Yến: “Mở phiên tòa?”
Thịnh Tiện: “Ừ.


Lục Kinh Yến ấn lên màn hình, gõ chữ.

À, thế anh cố lên nhé.

Cô chưa kịp gửi đi, thì màn hình đã nhảy ra tin nhắn mới.


Có lẽ là Thịnh Tiện không tiện, nên gửi một tin nhắn thoại sang: “Muốn xem không?”
Vẫn là tin nhắn thoại, Lục Kinh Yến không chắc liệu bản thân có nghe nhầm hay không, cô luôn cảm thấy trong lời nói của Thịnh Tiện mang theo ý cười: “Muốn xem anh trai lên tòa thật à?”
Lục Kinh Yến: “! ”
Trái tim của Lục Kinh Yến đập liên hồi, đập còn nhanh hơn cả vừa rồi.

Trong lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi thư ký gọi bác sĩ gia đình tới không, thì điện thoại của cô lại có một tin nhắn mới.

Vẫn là tin nhắn thoại, giọng nói của Thịnh Tiện rất nhẹ, nghe thấy cũng khiến trái tim cô run theo: “Tới đón em nhé?”
Lục Kinh Yến nắm chặt lấy điện thoại rất lâu, gõ một chữ rồi gửi đi: “Dạ.


Hôm nay Thịnh Tiện rất bất thường.

Tối qua còn bị dọa tới nỗi tinh thần hoảng loạn.

Hình như sự bất thường này của Thịnh Tiện, không phải bắt đầu từ ngày hôm nay.

Tối qua cô bị tên thiểu năng Trang Thần lừa tới, hành vi giữ cô ở lại của Thịnh Tiện đã rất bất thường rồi.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên, Lục Kinh Yến ngẩng đầu, là tin nhắn Thịnh Tiện gửi tới, đã đến dưới nhà cô.

Cô vội vàng đứng dậy, chạy tới phòng vệ sinh soi gương, chắc chắn bản thân vẫn ổn, lúc này mới xách túi cầm áo khoác đi xuống.

….

Trên đường tới tòa án, từ miệng trợ lý của Thịnh Tiện, Lục Kinh Yến mới hiểu đại khái vụ án của phiên tòa hôm nay.

Bị cáo Trương X, nam, 73 tuổi.

Nguyên cáo Lý X, nam, 43 tuổi.

Trương X và Lý X là người cùng thôn, trong một trận lũ lụt, cuốn mất bố mẹ của Lý X, từ đó về sau Lý X và bà nội cao tuổi nương tựa lẫn nhau.

Sức khỏe của vợ Trương X không tốt, mãi không sinh được con, vào năm bà nội của Lý X qua đời, vì quan hệ hàng xóm láng giềng mà Trương X và vợ mình đã nuôi nấng Lý X.


Năm đó Lý X mới 13 tuổi, Trương X chưa hề tới tòa để làm thủ tục công chứng nhận nuôi Lý X, mà ông cũng cảm thấy nhà họ Lý chỉ còn một đứa con trai, không nên theo họ Trương của ông.

Từ năm Lý X 13 tuổi kéo dài cho đến hai mươi năm về sau, anh ta đi học, tốt nghiệp, tìm việc làm, cưới vợ, mọi chi phí dường như đều là Trương X bỏ ra.

Năm năm trước vợ Trương X bệnh nặng qua đời, Trương X bán đi căn nhà ở quê, Lý X cũng cầm được một số tiền.

Sau khi vợ qua đời được bốn năm, Trương X đi khám thì phát hiện bị bệnh ung thư, ban đầu Lý X còn đưa Trương X đi khám, nhưng dần dà phát hiện bệnh tình không thể khống chế, tiền trôi như nước chảy, Lý X không bằng lòng đưa tiền nữa, anh ta nhờ luật sư tư vấn, vì trên pháp luật Trương X và Lý X không được coi là quan hệ bố con, có thể không cần thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng, sau đó Trương X bị Lý X đuổi ra khỏi nhà, Trương X lê thân bệnh nặng, cộng thêm tuổi cao sức yếu, cũng không có tiền lương hưu, không có nguồn thu nhập, hết cách đành cầu xin Lý X, sau đó luôn bị vợ của Lý X xua đuổi, Trương X hết cách, trong một lần tới nhà của Lý X, đã trộm mất một chiếc máy tính, Lý X nhân cớ này kiện Trương X lên tòa.

….

Thịnh Tiện sắp lên tòa, Lục Kinh Yến đi theo trợ lý của anh ngồi ở khu nghe thẩm.

Tính cách của trợ lý khá là cởi mở, rất nhiều lời: “Loại vụ án tranh chấp thế này, là kiểu luật sư không thích nhận nhất.


Lục Kinh Yến tò mò nhìn cậu ta một cái: “Tại sao chứ?”
“Dù sao cũng là vụ án gia đình, bọn họ ở chung với nhau nhiều năm như thế cũng có tình cảm, lúc này vạch mặt nhau ầm ĩ lên tòa, nhưng rất có khả năng một giây sau bỗng nhiên làm lành rồi, sau đó thì luật sư bận trước rộn sau không nói, tới cuối cùng không còn bị bọn họ hợp lại với nhau đòi hoàn lại tiền cũng nên.


“Vậy Thịnh Tiện, anh ấy….


Trợ lý nhìn ra được Lục Kinh Yến định hỏi gì: “À, cài này thì giáo sư Thịnh không lấy tiền.


“Không lấy tiền á?”
“Đúng rồi ạ, chị không biết à?” Trợ lý thấy gương mặt hoang mang của Lục Kinh Yến, nói thêm: “Giáo sư Thịnh thường xuyên làm việc này, trước kia có một người mù, bị xe đụng, đối phương cậy mắt người kia mù, nói là người đó ăn vạ, khi ấy còn nổi như cồn ở trên mạng, lúc đó rất nhiều người nói không phải người già trở nên xấu xa, là người xấu trở nên già rồi, còn nói cái gì mà bị mù là có thể ăn vạ sao các thứ.


“Vì để nhận vụ án đó, mà giáo sư Thịnh đã từ chối một vụ án kinh tế của công ty lớn, chị biết đấy, vụ án tranh chấp kinh tế của công ty lớn đối với bọn em mà nói mới là kiếm được tiền nhất, là loại thường xuyên lấy phần trăm ấy, khi ấy còn khiến hai cổ đông của văn phòng luật tức điên, nhưng không có cách nào khác, giáo sư Thịnh chính là thế này.

Dùng lời của thầy ấy nói là, thầy ấy làm luật sư, là vì muốn khiến thế giới này có thể có thêm chút công bằng.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi