NGÀY MAI VẪN CÒN YÊU EM

Dịch: Anh Đào

Bùi Ninh bị Diệp Tây Thành kéo đến lối đi bên ngoài phòng ngủ với thảm tập yoga, anh liếc nhìn không để ý đến cô, vừa đi về phòng ngủ vừa cởi cúc áo sơ mi.

Bùi Ninh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, anh đây là cho cô ở lại.

Hai chân cô co lại, chống cằm nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, trong phòng tắm có động tĩnh, cửa mở ra sau đóng lại.

Cô đang ở rất xa phòng tắm nhưng dường như cô lại nghe thấy tiếng nước chảy tí tách.

Cuối cùng cũng có chút ấm áp trong căn nhà hoang vắng.

Có lẽ là khóc lâu rồi nên bây giờ Bùi Ninh vừa mệt vừa buồn ngủ, cô đi xuống dưới lầu rửa mặt, chải lại tóc, sau đó trở lại thảm của mình.

Cô không tin anh thực sự sẽ để cô ngủ ở lối đi cả một đêm.

15 phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, Diệp Tây Thành vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, trong phòng yên lặng.

Ở vị trí này của Bùi Ninh không nhìn rõ được hướng của giường, cô dựa vào cửa, ngó đầu vào bên trong thăm dò. Diệp Tây Thành đã ngủ say ở trên giường, anh mặc quần áo ngủ, chăn cũng không đắp.

Giờ cô mới chú ý đến chiếc hành lý cô để ở cuối giường đã không thấy đâu, chắc là anh đã đem nó trở lại phòng để đồ.

Bùi Ninh rón rén đi đến đầu giường, Diệp Tây Thành ngủ rất sâu, cũng rất mệt, một tay anh đặt trên chăn, có thể do anh quá mệt nên đã ngủ thiếp đi, chăn vẫn chưa kịp đắp.

Cô cúi đầu chạm nhẹ lên môi anh, anh không có bất cứ phản ứng nào, lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi, giống như trằn trọc cả tháng mà không ngủ được.

Bùi Ninh dùng má mình cọ lên má anh sau đó đắp chăn cho anh.

Anh buồn ngủ đến mức cho dù Bùi Ninh có làm bất cứ chuyện gì anh cũng không biết, cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ.

Bùi Ninh cũng không ngốc, nhân lúc anh ngủ say đã kéo thảm tập yoga trở lại phòng ngủ, đặt nó bên cạnh giường.

Quá mệt mỏi, cơn buồn ngủ không thể nào diễn tả được, bao nhiêu uất ức và bất mãn vẫn chưa kịp nguôi ngoai, cô vừa mới đặt đầu vào gối chưa đầy một phút sau đã chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

Sáng ngày hôm sau hai người đều không nghe thấy tiếng chuông báo thức.

Diệp Tây Thành ngủ mãi đến 10 giờ sáng mới tỉnh, anh lấy điện thoại xem, còn cho rằng điện thoại mình bị hỏng, lại nhìn đồng hồ, quả thực là 10 giờ.

Anh từ từ ngồi dậy, Bùi Ninh nằm trên thảm tập yoga ngủ rất ngon, chăn cũng không đắp hẳn hoi, chân và sau lưng đều hở ra ngoài. Anh đi xuống giường sờ chân của cô, không lạnh, anh bỏ chân cô xuống, kéo chăn ra và đắp lại cho cô.

Sau khi rửa mặt Diệp Tây Thành xuống lầu mua đồ ăn sáng, trên đường đi anh gọi điện cho trợ lý Vạn nói muộn mình mới đến công ty.

Trợ lý Vạn nhận được điện thoại của anh thì thở phào. 9 giờ vẫn chưa thấy Diệp Tây Thành đến nên đã gửi tin nhắn Diệp Tây Thành không trả lời, anh ấy lại gọi điện thoại qua, vẫn như cũ không có ai nhận.

Trợ lý Vạn quan tâm: “Tổng giám đốc, có phải cơ thể anh không thoải mái không?” Cũng may là Diệp Tây Thành, chứ đổi lại là anh ấy thời gian này phải chạy tới chạy lui cơ thể sớm đã gục rồi.

Diệp Tây Thành: “Không phải, tôi vừa mới dậy.”

Trợ lý Vạn càng lo lắng hơn, có lòng nhắc nhở: “Tổng giám đốc, uống quá nhiều thuốc ngủ sẽ lệ thuộc vào thuốc.”

“Không uống thuốc ngủ.” Diệp Tây Thành cầm vô lăng, do dự mấy giây mới nói: “Tối qua bị Ninh Ninh chọc tức.”

Trợ lý Vạn: “....................”

Chưa từng nghe qua bị chọc tức mà còn ngủ được, rõ ràng Diệp Tây Thành muốn nói với anh ấy rằng Bùi Ninh đã quay lại.

Hôm nay trợ lý Vạn còn phải đến thị trấn bên kia, dự án nông trại đã có giấy phép, David không hiểu tiếng Trung, anh ấy phải qua đó để giải quyết các thủ tục liên quan.

Anh ấy báo cáo ngắn gọn tình hình cuộc họp sáng nay cho Diệp Tây Thành, còn không quên nhắc: “Tổng giám đốc, hôm nay anh còn có hẹn An Văn bàn chuyện.” Đó chính là bà chủ của nhà hàng tư nhân.

Diệp Tây Thành khẽ cau mày, suýt chút nữa quên mất.

Ra ngoài muộn, Diệp Tây Thành đi dạo một vòng, rất nhiều cửa hàng ăn sáng đã hết mất mấy món ngon, anh bất tri bất giác lái xe đến biệt thự, mẹ đang ở trong nhà.

Bà Diệp thấy xe của Diệp Tây Thành lái vào sân tim bà nhảy dựng lên, bà nghĩ rằng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bà chạy ra: “Tây Thành, có chuyện gì vậy con?”

Diệp Tây Thành lấy áo khoác ở ghế sau mặc vào, “Có đồ ăn sáng không ạ?”

Mặt bà Diệp hoang mang, lại nhìn đồng hồ. Sắp 11 giờ đến nơi rồi, không phải sắp đến giờ ăn trưa rồi sao?

Diệp Tây Thành lại hỏi lại trong nhà có đồ ăn sáng không.

Bà Diệp gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, con bận đến nỗi bữa sáng cũng không ăn sao?” Bà cùng con trai đi vào biệt thự.

Diệp Tây Thành nói vừa mới dậy, anh đi rót một cốc nước ấm.

Bà Diệp cảm thấy không thể tin được, đây có lẽ là từ khi con trai bà đi làm, không đúng, là lần đầu tiên sau khi lớn thằng bé ngủ nướng, còn vào ngày làm việc.

Bà càng nghĩ trong lòng lại cảm thấy không đúng, cho dù là có ngủ nướng đi chăng nữa với tính cách của con trai bà sẽ không đặc biệt đi một chuyến về nhà tìm đồ ăn sáng, “Tây Thành à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy con?”

Diệp Tây Thành nhàn nhạt đáp: “Không sao ạ, Ninh Ninh đang ở nhà. Con không muốn làm đồ ăn sáng cho cô ấy, con cũng không ăn.”

Bà Diệp: “.....................................”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi