NGÀY MAI VẪN CÒN YÊU EM

Dịch: Anh Đào

Mấy ngày nay Bùi Ninh bận ch.ết đi được, một bên lo chuyện dự án, một bên muốn chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho Diệp Tây Thành. Mỗi ngày sau khi tan làm còn đi đến tiệm sách một chuyến.

Trưa hôm nay Bùi Ninh nhân thời gian nghỉ trưa hẹn gặp Tưởng Vân Triệu.

Tưởng Vân Triệu đã sớm đến nhà hàng đợi cô, vẫn tưởng là chuyện của Trang Hàm, trong lòng anh ta lo lắng không yên, không biết nên trả lời như nào. Sợ nói lỡ lời sẽ kích động đến cô, trước đó Diệp Tây Thành đã dặn đi dặn lại anh, cố gắng hết sức không nhắc đến quá khứ của cô.

Bùi Ninh vội vàng đi đến, “Đến từ sớm sao?”

Tưởng Vân Triệu: “Vừa mới đến.” Đưa menu cho cô: “Vừa ăn vừa nói.”

Bùi Ninh không đói, sáng nay cô ăn không ít hoa quả lại uống thêm một bình sữa chua. Cô bỏ menu sang một bên, vào thẳng chủ đề chính: “Tôi hẹn anh ra đây để thương lượng chuyện này với anh, làm sao để tổ chức sinh nhật cho Diệp Tây Thành.”

Tưởng Vân Triệu nghe đến tổ chức sinh nhật trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống, tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi Bùi Ninh muốn tổ chức sinh nhật như nào.

Bùi Ninh: “Muốn mời mấy người trong nhóm của anh, có thời gian rảnh rỗi thì đến tham dự. Tôi định tổ chức vào tối thứ bảy tuần sau, chúc mừng trước anh ấy.”

Tưởng Vân Triệu đồng ý: “Không vấn đề gì, chiều nay tôi sẽ thông báo cho bọn họ.”

Bùi Ninh hỏi Tưởng Vân Triệu, 6 năm trước Diệp Tây Thành đã tổ chức sinh nhật như thế nào. Cô cố gắng hết sức chọn một chỗ khác nào đó, như vậy mới tạo bất ngờ cho anh.

Tưởng Vân Triệu uống nước, rốt cuộc anh ta nên nói thật hay nói dối đây?

Bùi Ninh nhìn Tưởng Vân Triệu, từ ánh mắt do dự của anh ta có thể đoán được đại khái: “Không tổ chức sao?”

Hơn nữa còn không tổ chức lần nào, theo như Tưởng Vân Triệu biết: “Sinh nhật cậu ấy căn bản đều một mình tăng ca, có một lần dì Diệp chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn ở nhà cho cậu ấy. Gọi cậu ấy mấy lần cậu ấy mới từ công ty về.”

Những cái khác anh ta không dám nhắc đến.

6 năm trước, Diệp Tây Thành định cầu hôn vào ngày sinh nhật của mình, nhẫn cũng đã đặt rồi. Nhưng nhẫn còn chưa làm xong, sinh nhật còn chưa đến Bùi Ninh đã đề nghị chia tay.

Từ đó về sau Diệp Tây Thành không nhắc đến sinh nhật nữa, những người trong nhóm bọn họ cũng không nhắc đến những gì liên quan đến sinh nhật trong nhóm. Cho dù là sinh nhật của ai cũng không để anh đi.

Anh ta vẫn còn nhớ lúc Hạng Thị thông báo Hạng Dịch Lâm kết hôn, khi đó anh ta đến văn phòng Diệp Tây Thành tìm anh bàn chuyện. Lúc Diệp Tây Thành nhìn tiêu đề tin tức ‘Tổng giám đốc Hạng thông báo kết hôn hôm nay’ ở dưới góc phải máy tính, anh vội vàng nhấn vào xem, cánh tay chạm đổ cốc nước.

Cốc trà nóng chảy khắp mặt bàn, cánh tay Diệp Tây Thành cũng bị bỏng. Tài liệu trên mặt bàn ướt sũng, bàn phím cũng bị dính nước, một mớ hỗn độn.

Diệp Tây Thành không quan tâm cánh tay đau hay không, nhấn vào tin tức đó.

Sau khi xem xong tin tức, Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc.

Vốn dĩ anh cho rằng Hạng Dịch Lâm lĩnh chứng với Bùi Ninh, mãi sau mới biết được đó là Trình Ti.

Hôm đó Diệp Tây Thành cho dì lao công nghỉ ngơi một tuần, anh tự tay dọn dẹp văn phòng của mình một tuần…

Bùi Ninh quyết định: “Vậy tôi sẽ chọn địa điểm tổ chức ở hội sở mà bọn anh thường hay đến.”

Tưởng Vân Triệu hoàn hồn: “Được, cái này cứ giao cho tôi là được rồi.”

Nhiệm vụ của Tưởng Vân Triệu khá nặng, phải bố trí địa điểm, liên lạc với những người đến tham gia tiệc, ngày đó còn phải phụ trách lừa Diệp Tây Thành qua đó.

Bùi Ninh còn có việc cần giúp: “Tôi không quen thuộc với Bắc Kinh lắm, anh có thể giới thiệu cho tôi một đội làm MV không?”

Tưởng Vân Triệu chớp mắt, MV?

Bùi Ninh gật đầu: “Tôi muốn hát tặng Diệp Tây Thành một bài hôm sinh nhật anh ấy, muốn làm một cái MV như mình mong muốn, chính là quay cảnh thực. Có điều những người trong MV đó đều phải dựa theo ảnh của tôi và Diệp Tây Thành lúc nhỏ.”

Tưởng Vân Triệu hiểu, anh ta nghĩ một lúc, vỗ nhẽ đùi: “Vậy cần gì cần tôi tìm người nữa, tự cô có thể làm được. Vợ của ông chủ lớn các cô, chị ấy có một đội.”

Bùi Ninh một lần mang thai ngốc ba năm, quên mất chuyện này.

Cô vội vàng gọi điện thoại cho ông chủ lớn ngân hàng đầu tư của mình, điện thoại vẫn chưa thông cô đã ngắt máy, bây giờ bên New York đang là nửa đêm.

Cô đổi gọi điện thoại cho Tề Cận Châu, Tề Cận Châu đã ngủ, vừa ngủ thì bị đánh thức, anh ta nghiến răng: “Tiểu tổ tông à, lại làm sao nữa?”

Bùi Ninh: “Mấy ngày nay ngày nào tôi cũng chơi cùng bé Xoài.”

Tề Cận Châu hoàn toàn tỉnh, thái độ tò mò: “Gọi điện cho tôi có chuyện gì? Có phải là bé Xoài tìm tôi không?”

Bùi Ninh: “Từ trước đến giờ chưa bao giờ nhắc đến, đoán là đã sớm quên anh rồi.”

Lúc này lí trí của Tề Cận Châu mới quay lại, Bùi Ninh đang đào hố anh ta. Làm gì có chuyện ngày nào cũng chơi với bé Xoài chứ, mấy ngày nay cô bận rộn với dự án của giáo sư Diêu, không có thời gian rảnh rỗi.

Bùi Ninh nói với anh ta muốn tạo bất ngờ cho Diệp Tây Thành, muốn làm một cái MV.

Tề Cận Châu biết ngay, nửa đêm canh ba cô gọi điện thoại như này chắc chắn là chả có chuyện gì tốt.

Anh ta đồng ý, nói ngày mai đi làm sẽ nói với ông chủ lớn.

Cân nhắc một lúc, anh ta khàn giọng hỏi: “Cô cùng….cô ấy gần đây có liên hệ không?”

Bùi Ninh: “Gặp ở tiệm sách.”

Tề Cận Châu đứng dậy, rót một ly rượu vang.

Điện thoại vẫn luôn im lặng.

Một lúc lâu sau, Tề Cận Châu uống cạn ly rượu, không nhịn được hỏi: “Cô ấy sống thế nào? Chồng cô ấy đối xử với cô ấy tốt không?”

Bùi Ninh: “Cô ấy không nói. Có điều cô ấy có hỏi anh, hỏi anh mấy năm nay sống như nào, có kết hôn không, có gặp được người mình thích không, có phải anh vẫn luôn nhớ đến mối tình đầu không. Cô ấy còn nói với tôi cô ấy không hận anh, anh sống tốt là được rồi.”

Tề Cận Châu bóp chặt ly rượu, không nói gì.

Món đồ chơi Transformer bên cạnh tủ rượu, anh ta đem từ Bắc Kinh đến New York.

Cúp điện thoại Bùi Ninh thở dài.

Tưởng Vân Triệu hỏi cô, Tề Cận Châu làm sao?

Bùi Ninh: “Tạo nghiệp, nợ duyên.”

Cô cất điện thoại, không quên dặn Tưởng Vân Triệu: “Đúng rồi, anh bảo người bên hội sở môi tối để lại cho tôi một phòng bao, tôi muốn luyện hát.”

Bây giờ cô rất biết ơn dì Diệp, ban đầu cô hát bị lệch tông, dì Diệp nhất định bắt cô đi học lớp hợp xướng, nói rằng hát không hay mới phải học…

Trong MV có cảnh quay thực trong sân ở quê, Bùi Ninh nói với Diệp Tây Thành mấy ngày này phải đi công tác, rất nhanh sẽ về. Diệp Tây Thành không yên tâm nên để vệ sĩ đi theo cô.

Mất năm ngày để quay MV, Bùi Ninh đưa cho bọn họ một số bức ảnh có sẵn và nói với bọn họ ảnh nào để quay cảnh nào.

Mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc cô sẽ đúng giờ đi đến tiệm sách “an ủi” của Đồng Gia Hòa nửa tiếng sau đó lại vội vàng đến hội sở giúp Tưởng Vân Triệu bố trí địa điểm, thời gian còn lại để luyện hát.

Mỗi ngày Bùi Ninh đều trôi qua bận rộn nhưng phong phú, Diệp Tây Thành không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường bởi vì ngày nào anh cũng phải tăng ca để làm cho xong cuốn album handmade đó.

Trước tiệc sinh nhật một ngày mọi chuyện đều được sắp xếp chu đáo.

Thứ bảy hôm đó chỉ cần không sắp xếp chuyện gì quan trọng về cơ bản những người trong nhóm chat đều về Bắc Kinh. Sáu năm, chỉ có bọn họ biết Diệp Tây Thành có bao khó khăn.

Buổi chiều Tưởng Vân Triệu đến tập đoàn Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành. Hôm nay Diệp Tây Thành bận công việc nên không có thời gian cùng Tưởng vân Triệu ra ngoài chơi.

Tưởng Vân Triệu cũng không gấp, dù sao thời gian vẫn còn sớm: “Cũng không phải bảo cậu đến hội sở ngay bây giờ.”

Diệp Tây Thành xem tài liệu, “Tối nay mấy người sắp xếp gì à?”

Tưởng Vân Triệu xem điện thoại, thờ ơ nói: “Tối nay không có.”

Anh ta đang nói chuyện với Bùi Ninh, báo cáo với Bùi Ninh anh ta cùng Diệp Tây Thành sẽ đúng giờ đến hội sở.

Bùi Ninh gửi một ảnh cảm xúc cảm ơn đến, anh ta cảm thấy rất quen mắt, đột nhiên mới nhớ ra, là kiểu mà bọn họ hay dùng ở trong nhóm. Những ảnh cảm xúc trong nhóm của bọn họ về cơ bản đều là nội bộ cung cấp.

Anh ta liếc nhìn Diệp Tây Thành, thảo nào gần đây toàn ở trong nhóm tranh nhau với bọn họ, hóa ra là thu thập biểu tượng cảm xúc rồi gửi cho Bùi Ninh….

5 giờ tròn, trợ lý Vạn gõ cửa đi vào nói tối nay 7 giờ hẹn gặp khách hàng bàn chuyện ở hội sở.

Diệp Tây Thành: “Khách hàng nào?”

Trợ lý Vạn: “Giám đốc Nhậm ạ.”

Diệp Tây Thành cảm thấy kì lạ, sao anh không có một chút ấn tượng nào.

Trợ lý Vạn: “Tối qua tôi có báo cáo qua, lúc đó anh đang làm album.”

Diệp Tây Thành khẽ gật đầu, chả trách, có lẽ là lúc đó anh không để tâm. Anh tắt máy tính nói nửa giờ sau sẽ xuất phát.

Tưởng Vân Triệu gấp gáp: “Cậu có chuyện gì mà bắt buộc phải bàn vào tối nay chứ?”

Diệp Tây Thành: “.....” Anh cũng mơ hồ không biết chuyện gì, không có một chút ấn tượng nào.

Lúc này điện thoại của Tưởng Vân Triệu rung, trong nhóm nhỏ có người @anh ta【Đồ ngốc mau chóng quay về đây. Đã bảo trợ lý Vạn lừa cậu ấy ấy đến đây rồi, nếu không cậu ấy nhất định sẽ không đến đây cùng cậu.】

Tưởng Vân Triệu thầm mắng chửi trong lòng, dọa chết anh ta rồi. Vừa rồi lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, nếu như tối nay mà làm hỏng Bùi Ninh sẽ trực tiếp gi.ết anh ta, cô ấy đã dày công chuẩn bị lâu như vậy.

Diệp Tây Thành không có một chút chuẩn bị nào, nhân viên phục vụ đưa anh đến cửa phòng bao. Nhân viên phục vụ dừng bước, Diệp Tây Thành cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.

Khoảnh khắc cửa mở ra anh còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Bùi Ninh mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, như một tiên nữ đứng trước mặt anh.

Hầu hết những người trong nhóm đều ở đây, phòng bao cũng đổi.

Bùi Ninh tiến lên một bước, ôm lấy anh: “Anh trai nhỏ, chúc mừng sinh nhật anh.”

Diệp Tây Thành cười, dùng sức ôm cô.

Những chua xót trong lòng tan biến, những tiếc nuối kia cuối cùng cũng không còn là nuối tiếc nữa.

Anh hôn trán cô: “Cảm ơn em.”

Trong phòng bao có người hét, bảo anh hôn đi.

Diệp Tây Thành nghiêng người, trao cho Bùi Ninh một nụ hôn sâu kiểu Pháp.

Cả má và tai Bùi Ninh đều đỏ bừng, đẩy anh bảo anh đừng gây chuyện nữa. Ông chủ lớn ông chủ nhỏ còn có Tề Cận Châu đều ở đây.

Tiệc sinh nhật vẫn diễn ra như bình thường, bất ngờ đó của Bùi Ninh là sau khi Diệp Tây Thành ước và ăn bánh.

Diệp Tây Thành cũng không có nguyện vọng gì, điều ước của anh đã trở thành sự thật, vì vậy liền đem điều ước này cho Tề Cận Châu, “Anh ước đi, chúc may mắn.”

Tề Cận Châu: “Muốn trở về trước đây.” Trở về lúc Đồng Gia Hòa chưa kết hôn, anh ta nhất định sẽ không buông tay.

Bao lần nằm mơ bé Xoài là con gái của anh ta nhưng lúc tỉnh giấc bên cạnh lại trống không.

Trưởng nhóm đá Tề Cận Châu: “Cậu và Diệp Tây Thành, hai người đều là kẻ phá đám.”

Cho dù điều ước có xa vời đến đâu Diệp Tây Thành đều hi vọng mọi chuyện đều như ý nguyện.

Ước cũng đã ước, nến cũng đã thổi, bánh kem cũng đập khắp nơi.

Bùi Ninh đi chuẩn bị bất ngờ của mình, tất cả đèn trong phòng bao vụt tắt, màn hình lớn mở lên, bản nhạc dạo đầu cũng chậm rãi vang lên.

Mở đầu MV là năm 8 tuổi đó Bùi Ninh và Diệp Tây Thành gặp nhau, cô mặc một chiếc váy công chúa, trên đầu còn đội vương miện, cô nói với Diệp Tây Thành: “Anh ơi, em tên là Ninh Ninh.”

Sau đó câu chuyện trong MV cũng bắt đầu.

Diệp Tây Thành ngẩn ngơ, cảm giác điều ước của Tề Cận Châu, giống như anh đã thành hiện thực, anh trở về trước đây.

Tiếng hát của Bùi Ninh vang lên: “Kí ức giống như một người kể chuyện, dùng giọng điệu tràn ngập âm vị quê hương…”

Lần đầu tiên Diệp Tây Thành cảm thấy sẽ không có một ai hát hay hơn Bùi Ninh.

Bùi Ninh nhìn anh, tiếp tục hát: “Anh dùng bùn xây nên một tòa thành, nói rằng sau này sẽ cưới em vào cửa*.”

(Bài này là bài Nho nhỏ của Dung Tổ Nhi mọi người có thể nghe thử nha)

Trong MV, Diệp Tây Thành lúc nhỏ đã ở bên bờ biển xây một lâu đài, bởi vì Bùi Ninh thích nên anh đã chơi cùng cô, xây cho cô một lâu đài, còn dùng cát làm một chiếc bánh kem cho cô.

Diệp Tây Thành nhìn cô, thỉnh thoảng lại nhìn MV trên màn hình, cảnh đã chuyển sang sân nhà cô. Bùi Ninh đang trèo cây, anh đứng ở dưới gốc cây nhìn cô.

Bùi Ninh đi đến gần anh, cố gắng giữ cho giọng nói không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc: “Từ đó trong tim em chỉ có mình người, dáng hình nho nhỏ ngày xưa của chúng ta…Em vẫn mãi tìm anh trong câu chuyện xưa, anh là một phần không thể thiếu của em.”

Bùi Ninh đến cạnh anh, Diệp Tây Thành nhìn cô, trong mắt không có một thứ gì khác ngoài cô.

Đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy, lần đầu tiên anh không kìm nén được cảm xúc của mình, nước mắt rơi xuống.

Bùi Ninh hát câu cuối cùng: “Đôi tay nhỏ bé nắm lấy con người bé nhỏ, giữ lấy một vĩnh hằng nho nhỏ.”

Lúc này trong MV, Diệp Tây Thành lúc nhỏ dẫn Bùi Ninh lúc nhỏ ra vườn rau nhỏ.

“Anh ơi.”

“Hử?”

“Bụng em đau quá, đau đến mức sắp khóc.”

“Vậy anh cõng em.”

HOÀN CHÍNH VĂN.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi