NGÀY MAI VẪN CÒN YÊU EM

Dịch: Anh Đào.

Hai bé con đang chuyên tâm xếp hình, Nhị Bảo cũng không phát hiện bố đang nhìn mình, anh trai lấy hình gì cậu nhóc liền làm theo.

Điện thoại của Diệp Tây Thành rung lên, nhìn tên hiển thị anh khẽ nhíu mày, xoay người rời khỏi phòng.

Mặc dù đã ba năm trôi qua nhưng anh vẫn nhớ đuôi điện thoại này.

Mấy ngày trước trợ lý Vạn nói với anh, Diêu Hi đã ra ngoài.

Nhìn điện thoại mấy giây, Diệp Tây Thành nghe máy.

“Tổng giám đốc Diệp, làm phiền rồi.” Giọng Diêu Hi vẫn giống như trước đây, lạnh nhạt thờ ơ.

Diệp Tây Thành: “Có chuyện gì?”

Diêu Hi: “Có thể nói chuyện với anh về việc thu mua và sáp nhập Hi Hòa không?”

Diệp Tây Thành không cho cô ta đường lui: “Không rảnh.”

Diêu Hi biết trước kết quả sẽ như này, nhưng nếu như cô ta không đấu tranh Hi Hòa thực sự sẽ không còn một chút liên hệ nào với nhà họ Diêu cô ta nữa. Đó chính là tâm huyết cả đời của bố cô ta.

“Tổng giám đốc Diệp, điều kiện để anh nhượng bộ là gì?”

Diệp Tây Thành: “Cô đi cầu xin Bùi Ninh, nếu như cô ấy tha thứ cho cô thì hãy tìm tôi nói chuyện, nếu không miễn bàn.”

Diêu Hi còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Tây Thành đã cúp máy.

Cô ta dựa vào cửa xe, dập điếu thuốc trên tay, lại châm một điếu thuốc khác.

Ba năm trôi qua, cô ta còn cho rằng Diệp Tây Thành sẽ khoan dung, dù sao cô ta cũng đã bị trừng phạt. Nào biết được anh vẫn nhẫn tâm như vậy, còn nói đây là tiền lãi cô ta nợ, anh sẽ đòi lại gấp đôi.

Ba năm, Diệp Tây Thành đã lĩnh chứng, đã có hai đứa con, tình cảm với Bùi Ninh vẫn như thuở ban đầu, mọi thứ đơn giản nhưng viên mãn.

Ba năm, đối với học sinh trung học, đỗ một trường cấp ba tốt. Có thể là thi đại học, đỗ vào một trường đại học tốt. Có thể là sinh viên đại học đã tốt nghiệp, đã chia tay.

Ba năm này đối với đa số mọi người, chỉ là già đi 3 tuổi. Cuộc sống vẫn như vậy, mỗi ngày lo lắng việc nhà, mỗi ngày cãi nhau.

Nhưng ba năm này đối với cô ta mà nói như là sống trong địa ngục.

Đã không còn sống một ngày bằng một năm, mà là một giây bằng một năm.

Thở ra một làn khó thật sâu, Diêu Hi gọi điện thoại cho Diêu Viễn. Diêu Viễn đang ở nhà hàng, rất yên tĩnh, cậu ấy cố ý tìm một nơi thật yên tĩnh để nghe điện thoại: “Chị.”

“Đang hẹn hò?”

“Ừ.”

“Làm phiền em một chuyện, giúp chị hẹn Bùi Ninh.”

Diêu Viễn vừa nghe Diêu Hi nói muốn tìm Bùi Ninh không tránh khỏi lo lắng: “Chị, chị muốn làm gì? Chị có biết ba năm này hai bác sống như nào không? Bây giờ cuối cùng cũng hết khổ rồi, chị đừng có làm những chuyện đó nữa có được không?”

Giọng Diêu Hi rất bình tĩnh: “Không làm gì, chỉ muốn gặp cô ta nói chuyện về Hi Hòa.”

Diêu Viễn vẫn còn hoài nghi: “Thực sự chỉ nói chuyện công việc chứ?”

Diêu Hi lại châm một điếu thuốc khác, không trả lời ngay, một lúc sau mới nhả khó ra: “Nếu không nói chuyện gì? Ngoại trừ chuyện công việc còn có chuyện gì nói với cô ta chứ? Chuyện riêng chị còn phải thông qua cô ta à?”

Cô ta giữ chặt điếu thuốc: “Em cũng không cần hẹn hộ chị, chỉ cần nói với cô ta một tiếng chị sẽ đi tìm cô ta. Để cô ta có chuẩn bị, trực tiếp báo cảnh sát.” Nói xong trực tiếp cúp máy.

Vứt đầu lọc vào thùng rác, Diêu Hi lái xe rời đi.

Bùi Ninh biết Diêu Hi sẽ đến tìm cô, Diêu Viễn đã đánh tiếng với cô, chỉ là không ngờ nhanh như vậy Diêu Hi sẽ qua đây. Lúc tăng ca xong từ công ty đi ra, xe của Diêu Hi đã dừng ở trước tòa nhà, vẫn là xe trước đó của cô ta.

Diêu Hi ấn còi mấy tiếng, đẩy cửa bước xuống.

Ba năm không gặp, Bùi Ninh cảm giác Diêu Hi thay đổi không ít, khí chất so với trước đây còn lạnh lùng hơn. Nhưng dường như cũng không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ ngạo mạn trước đây.

Diêu Hi đến gần, không khách sáo: “Đến gặp cô nói chuyện.”

Bùi Ninh cười nhạt: “Lấy đâu ra tự tin tôi sẽ nói chuyện với cô?”

Diêu Hi: “Đương nhiên có thứ có hứng thú, cũng không khiến cô phí lời, yêu cầu của tôi không tính là quá đáng. Hoa Ninh các cô muốn thu mua và sáp nhập Doanh nghiệp Hi Hòa, để lại quyền quản lý cho Hi Hòa chúng tôi, các người chỉ tham dụ vào chia lợi tức. Hi Hòa đối với bố tôi mà nói nó như một đứa con, với Hoa Ninh các người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nói khó nghe chính là, nếu không phải vì trút giận cho cô, Diệp Tây Thành chắc chắn sẽ không bỏ tiền thu mua và sáp nhập.”

Hi Hòa bây giờ, nay không bằng xưa, Diệp Tây Thành cũng xem thường. Nhưng cho dù có khinh thường anh vẫn thu mua, chỉ vì để cô ta đi cầu xin Bùi Ninh.

Bây giờ Bùi Ninh không có hứng thú với mấy thứ này. Quá khứ, mọi thứ đều là do cô lật lại, một số người, một số chuyện, bao gồm cả Diêu Hi.

Cô khẽ cúi đầu với Diêu Hi, xoay người rời đi.

Diêu Hi gọi giữ cô lại: “Chuyện của tôi và Thiệu Chi Quân, cô điều tra hơn 3 năm mà không có kết quả gì, cô không muốn biết sự thật sao? Tôi trả lại sự trong sạch cho cô, cô bảo Diệp Tây Thành hạ thủ lưu tình với Hi Hòa. Vụ mua bán này cô không lỗ, về sau Hi Hòa kiếm tiền cũng có phần của các người.”

Bùi Ninh quay người: “Nếu như tôi muốn biết chân tướng, thì cũng là chính mình tra ra, không cần cô phải thông báo.” Sở dĩ sau này cô không tiếp tục điều tra nữa là bởi vì cảm thấy đã không còn ý nghĩa gì.

Giống như Diệp Tây Thành nói, tra ra được chân tướng thì có thể làm gì? Diệp Nhuế vẫn bao che cho Thiệu Chi Quân, Thiệu Chi Quân vẫn là Thiệu Chi Quân.

Diêu Hi suy nghĩ mấy giây: “Như này đi, chúng ta cược một ván. Nếu như trong vòng ba tháng cô tra ra được chân tướng tôi nhận thua, cuối cùng số mệnh của Hi Hòa như nào tôi cũng không quan tâm nữa, tôi sẽ xin lỗi cô trước mặt mọi người. Nếu như cô không tra ra, tôi sẽ nói chân tướng cho cô, đến lúc đó cô nói với Diệp Tây Thành mấy câu tốt tốt, để anh ta khoan dung với Hi Hòa.”

Bùi Ninh: “Vì sao tôi phải cược với cô? Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú.”

.......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi