NGÀY MAI VẪN CÒN YÊU EM

Dịch: Anh Đào.

Hôm nay Tề Cận Châu đã phá vỡ rất nhiều kỷ lục, bé Xoài đã mang đến cho anh cảm giác hồi hộp và kích động mà lúc yêu đương chưa từng trải qua. Buổi sáng lúc đợi bé Xoài ở nhà trẻ anh đã rất hồi hộp, anh sợ nếu như mình không phải người đầu tiên đến bé Xoài sẽ rất thất vọng.

Có thể khiến bé Xoài thích như vậy, trước giờ anh chưa bao giờ cảm thấy vinh dự như vậy.

Chờ cả một đêm kết quả lại thành ra như vậy.

Hôm nay anh còn phá vỡ kỷ lục, lĩnh hội được cảm giác bị tổn thương là như thế nào.

Nhìn thấy bé Xoài khóc lóc chạy xa, lần đầu tiên anh ta cảm thấy vô dụng lại không biết phải làm sao.

Kỷ lục thứ ba là vừa rồi anh ta đã xin nghỉ dài hạn.

Ông chủ của ngân hàng đầu tư, cũng chính là bố của Tưởng Dịch Sơ hỏi anh, nghỉ bao lâu?

Anh: Không biết.

Từ bước ra cánh cổng đại học lập nghiệp cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sức cùng lực kiệt, đột nhiên không biết rốt cuộc mình bận rộn như vậy là vì cái gì.

Ngồi trong xe ngây ngốc một hồi lâu, Tề Cận Châu lái xe đến nhà họ Diệp.

Hai bé con nhà Bùi Ninh đã được hơn một tháng, ngoại trừ bà Diệp và bà cụ nhà họ Diệp còn có hai bà vú và hai bảo mẫu, ngoài ra còn có một chuyên gia dinh dưỡng phục vụ đặc biệt.

Dù nhiều người như vậy nhưng cảm giác ai cũng bận rộn.

Tề Cận Châu ngồi ở phòng sơ sinh một lúc, trêu hai bé con.

Bùi Ninh vẫn chưa dậy, bà Diệp rót trà cho anh: “Để dì đi gọi Ninh Ninh dậy.”

Tề Cận Châu: “Dì à, cháu không đến tìm Bùi Ninh, cháu đến thăm hai bé con.”

Lúc này bà Diệp mới cảm giác tâm trạng của anh dường như có gì không đúng: “Cận Châu, sao vậy cháu?”

Tề Cận Châu không biết nói từ đâu, anh nhìn làn khói bốc lên từ tách trà, những lá trà xanh lăn tăn trong làn nước nóng, hương thơm thấm vào lòng người.

Nhưng vẫn không giấu được nỗi chua xót trong lòng.

Anh ngẩng đầu nhìn bà Diệp: “Dì ơi, đột nhiên cháu không biết mình liều mạng kiếm tiền như vậy là vì cái gì, ngay cả chính bản thân cháu bây giờ cũng không biết mình có bao nhiêu tài sản, có bao nhiêu đầu tư vốn.” Anh cũng lười quan tâm, dù sao trong lòng anh tiền cũng chỉ là một con số mà thôi, mấy đời tiêu cũng không hết.

Bà Diệp an ủi anh: “Mỗi người sẽ đều có một giai đoạn như vậy, đắm chìm vào hoài nghi bản thân, có thể là do gần đây cháu quá mệt, cố gắng điều chỉnh thật tốt. Đừng nói cháu, nói chú Diệp cháu đi, ông ấy cũng thường xuyên như vậy, đột nhiên muốn mặc kệ không làm nữa, nhưng ngày hôm sau sáng sớm đã đến công ty.”

Bé con bên cạnh lại khóc.

Tề Cận Châu để bà Diệp đi dỗ: “Dì ơi dì không cần quan tâm đ ến cháu đâu. Cháu ngồi ở đây một lúc, về nhà mẹ cháu nói mãi không ngừng.” Anh chê phiền.

Bà Diệp vỗ đầu anh, “Mấy người bọn cháu đều là bạch nhãn lang.”

Tề Cận Châu cười.

Bà Diệp đi chăm bé con, phòng khách chỉ còn lại mình anh.

Tề Cận Châu uống trà, lại đi đến phòng sơ sinh nhìn hai bé con.

Một lúc Đại Bảo lại khóc, lúc sau Nhị Bảo lại đói, không được bao lâu Nhị Bảo cũng bắt đầu khóc, hình như là tè dầm, hai đứa khóc không ngừng.

Nhiều người chăm sóc hai bé con như vậy mà chân tay vẫn loạn cả lên.

Tề Cận Châu nghĩ mãi vẫn không ra một mình Đồng Gia Hòa thì chăm con như thế nào, khi đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, cãi nhau kịch liệt với người nhà, không có công việc, không có nguồn lực kinh tế.

Mãi cho đến 10 giờ rưỡi Tề Cận Châu mới rời khỏi nhà họ Diệp.

Sáng nay Bùi Ninh dậy sớm, cô ngủ thiếp đi một lúc, gần 11 giờ mới dậy.

Bà Diệp nói với cô Tề Cận Châu vừa mới đi.

Bùi Ninh giật mình, không khỏi cau mày: “Anh ấy đến đây làm gì ạ?”

Bà Diệp không đoán được, cũng không nghĩ ra được là vì chuyện gì, kể chuyện ban sáng cùng cuộc trò chuyện với Tề Cận Châu cho Bùi Ninh nghe: “Con hiểu rõ thằng bé hơn mẹ, xem thử xem là chuyện gì.”

Ngay lập tức Bùi Ninh hiểu rõ, còn có thể là chuyện gì chứ, chắc chắn là có liên quan đến Đồng Gia Hòa, cô đoán: “Con đoán là chịu tác động ở chỗ Đồng Gia Hoà nên đến đây tự dằn vặt.”

Bà Diệp không hiểu: “Dằn vặt gì chứ?”

Bùi Ninh: “Anh ấy muốn cảm nhận chăm con khó như nào, bao nhiêu năm nay Đồng Gia Hòa đều một mình chăm con, cô ấy không yên tâm để con cho người lạ chăm.”

Bé Xoài cũng chịu khổ không ít, mặc dù cô chỉ gặp bé Xoài một lần nhưng cô bé khiến người khác vô cùng đau lòng. Khi đó ở trong phòng bệnh Đồng Gia Hòa đưa cô bé đến thăm cô, cô bé rất yên tĩnh, vô cùng lễ phép.

Bà tò mò: “Bé Xoài là con của Tề Cận Châu sao?”

Bùi Ninh lắc đầu: “Con cũng không biết, đây là vết thương của Đồng Gia Hòa, chắc chắn cô ấy không muốn nói, con cũng không hỏi được, hỏi rồi không phải xát muối vào vết thương của người ta hay sao ạ.”

Bà Diệp gật đầu, cũng đúng.

Có điều Bùi Ninh cảm giác: “Con nghĩ là đúng, có thể khiến Đồng Gia Hòa từ bỏ cả sự nghiệp và gia đình, ngoại trừ Tề Cận Châu ra có lẽ không còn ai khác.”

Bà Diệp nghe xong cũng cảm thấy có lý, bà bàn bạc với Bùi Ninh: “Đồng Gia Hòa bây giờ độc thân, Cận Châu cũng vậy. Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy người chịu khổ chính là bé Xoài, con làm mối hai đứa đi. Đồng Gia Hòa cố chấp ngang bướng, Cận Châu cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Bùi Ninh: “.......”

Bà Diệp nói tiếp: “Mẹ đoán hai đứa nó ai cũng không chịu cúi đầu trước.”

Bùi Ninh cũng tính là hiểu Đồng Gia Hòa, hồi trẻ tràn đầy sức sống khi đó như một trái ớt nhỏ. Bây giờ vì con tính tình thu liễm lại không ít, nhưng sự kiêu ngạo trong xương cốt vẫn không biến mất.

Có thể khiến Đồng Gia Hòa đoạn tuyệt, thà có chịu khổ cũng không chịu quay đầu như vậy chắc chắn là bị Tề Cận Châu tổn thương không nhẹ.

Thời gian trôi qua, muốn Đồng Gia Hòa có thể dễ dàng tha thứ cho Tề Cận Châu còn khó hơn lên trời.

Có điều trong lòng Đồng Gia Hòa chắc chắn vẫn còn nhớ đến Tề Cận Châu, nếu không đã không cứ mãi một mình. Đồng Gia Hòa xinh đẹp như vậy, bên cạnh trước giờ không thiếu người theo đuổi.

Bà Diệp cũng nghĩ như vậy, nếu như bé Xoài thực sự là con của Tề Cận Châu vậy thì để nhà họ Tề biết được sự tồn tại của bé Xoài càng sớm càng tốt.

Trẻ con từ nhỏ đã phải chịu nhiều tủi thân như vậy, bây giờ trưởng thành hiểu chuyện hơn, nhất là các bé gái tâm tư nhạy cảm. Nếu như cứ tiếp tục như vậy trong lòng sẽ tự ti, không tốt với sự trưởng thành của trẻ nhỏ.

Đồng Gia Hòa bây giờ chỉ nghĩ cách để chọc giận Tề Cận Châu, cũng không để ý đến tâm trạng của đứa nhỏ, người lớn giày vò thế nào cũng được nhưng đứa trẻ thật đáng thương.

Bùi Ninh “vâng” một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ.

Bà Diệp tiếp tục phân tích: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ đến lúc đó Tề Cận Châu thực sự cho rằng bé Xoài là con của người khác, thằng bé cũng không còn nhiều động lực để theo đuổi Đồng Gia Hòa. Nếu như gặp được cô gái phù hợp, nói không chừng còn kết hôn, đến lúc đó bé Xoài chính là con riêng. Đoán chừng Đồng Gia Hòa không vội vì cho rằng Tề Cận Châu là người theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng chuyện này ai có thể bảo đảm chứ? Đàn ông ấy mà, có những lúc chính là….” Động vật suy nghĩ bằng nửa th ân dưới.

Trước mặt Bùi Ninh bà là trưởng bối nên không nói.

Bùi Ninh hiểu nếu như Tề Cận Châu lại gặp được người thích hợp, kết hôn sinh con, vậy thì sự tồn tại của bé Xoài vô cùng khó xử. Trừ khi cả đời này bé Xoài và Tề Cận Châu không biết được thân phận của đối phương, nếu không Tề Cận Châu, đối với bé Xoài chính là một kiểu thương hại.

Bà Diệp: “Người như dì Tề con, thấy bé Xoài xinh đẹp như vậy chắc chắn là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, còn trừng trị Tề Cận Châu không nhẹ.

Đến nỗi Đồng Gia Hòa không chịu tha thứ cho Tề Cận Châu, lúc nào mới đồng ý tha thứ đó là chuyện của hai người. Nhưng chí ít sau khi nhà họ Tề biết được sự tồn tại của bé Xoài sẽ không thúc giục Tề Cận Châu kết hôn nữa, bé Xoài cũng có thể được cưng nựng.

Bà Diệp vỗ vai Bùi Ninh, để cô nghĩ cách cụ thể xem nên làm như nào: “Mấy năm này Tề Cận Châu chăm sóc con rất nhiều, dì Tề con với gia đình mình cũng có giao tình nhiều năm, có thể giúp phải giúp đến cùng.”

Bùi Ninh xoa đầu: “Mẹ, bây giờ con mang thai một lần ngốc ba năm, con sợ mình không giúp được.”

Bà Diệp: “Con bàn bạc với Tây Thành đi, thằng bé cũng không mang thai.”

Bùi Ninh: “...............”

Từ nhà họ Diệp rời đi, Tề Cận Châu lái xe trong vô định, bất tri bất giác lại lái đến tiệm sách. Sau một hồi đấu tranh, anh xuống xe rồi lên lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi