NGÀY MẸ ĐÁNH TỔNG TÀI

Hai người đến đây cùng một lúc, hai người cùng đến từ phương Đông, thân hình không cao to như người phương Tây, nhưng vẫn cao và rắn rỏi. Bộ vest màu đen và trắng, tóc đen, mắt đen, đẹp trai khác thường, khi nói cười rung trời chuyển đất.

“Đó là ai vậy?” Không biết ai đó đã hỏi một câu.

Nhưng không ai trả lời.

Cả hai người đều rất cương nghị, nhìn nhau rồi mỉm cười, sau đó đi đến chỗ phòng vip dành riêng cho mình.

Bên trong phòng vip rộng vài trăm mét vuông, được trải những tấm thảm rực rỡ, rực rỡ đến mức làm người ta hoa mắt. Những em phục vụ nam và nữ chia thành nhóm đứng đều trong phòng, lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh. Và trên tủ rượu ở cạnh đó đang để sẵn một chai sâm banh lớn.

Một bàn đánh bạc dài vài mét, nhưng chỉ có hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau.

Tần Trọng Hàn ngồi ở một đầu của bàn đánh bạc, châm một điếu thuốc với tư thế phóng khoáng, ánh mắt bất giác lướt qua người đang ngồi ở đối diện.

Đó là một người đàn ông da trắng, khoảng ba mươi mấy tuổi, trong tay cũng đang kẹp một điếu thuốc, híp đôi mắt màu xanh lại và liếc nhìn Tần Trọng Hàn, nhả ra một vòng khói, lật những lá bài trong tay ra, cười lên đầy kiêu ngọa. “Một đôi K!”

Anh ta tưởng mình đã thắng, vì trong tay có đôi K, một đen và một đỏ.

Nếu Tần Trọng Hàn có thể thắng thì phải có đôi A một đen và một đỏ, anh ta không tin Tần Trọng Hàn lại may mắn đến vậy.

Thật ra, trong trường hợp không gian lận, thì việc đánh bạc đòi hỏi phải có may mắn và kinh nghiệm!

Bài của Tần Trọng Hàn được lật ra thật nhẹ, rồi ném xuống bàn rất thư thả. Không thèm nhìn bài, chỉ nhìn về phía anh chàng mắt xanh ở đối diện, chỉ thấy sắc mặt anh ta bỗng tái mét.

“Ván này, anh Tần thắng!” Người chia bài nói xong thì đẩy hết phỉnh trước mặt mình về phía Tần Trọng Hàn.

Sắc mặt của anh chàng da trắng hiển nhiên rất không tốt, may mắn quá rồi thì phải!

Anh ta híp mắt lại, liếc nhìn Tần Trọng Hàn ở đối diện với ánh mắt sắc bén. “Anh Tần thật may mắn! Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ!”

Tần Trọng Hàn chỉ cười khẩy một tiếng, ánh mắt của anh ta cũng sắc bén và tràn đầy suy tính, rồi nói bằng tiếng Anh: “Đánh tiếp chứ?”

“Đánh!” Người kia đã lên cơn ghiền, chỉ muốn thắng lại.

Tần Trọng Hàn cười nhạt. “Khuyên anh đừng nên đánh với tôi thì hơn...”

Nói đến đây, Tần Trọng Hàn cố tình dừng lại. “Bởi vì anh sẽ không bao giờ thắng được đâu!”

Rất kiêu ngạo, rất hống hách, làm những người có mặt ở đó đều kinh ngạc theo. Anh chàng da trắng cười lạnh lùng. “Anh Tần kiêu ngạo quá rồi thì phải! Thắng hay không, đâu phải do anh quyết định!”

Anh ta vẫn không tin Tần Trọng Hàn lại may mắn đến vậy!

Tần Trọng Hàn nhướng đôi chân mày đẹp hình lưỡi mác lên, một đôi mắt đại bàng lướt qua xung quanh căn phòng với vẻ dửng dưng. “Nhưng tôi lại không muốn chơi nữa!”

“Anh!” Người đàn ông da trắng cau mày lại. “Anh không đủ sức để chơi à?”

“Tôi sợ anh không đủ sức để chơi!” Tần Trọng Hàn cười cười, trên khóe miệng ẩn chứa một sự cân nhắc.

“Tôi làm sao mà không đủ sức chơi!”

“Vậy sao?”

“Anh nói đi, chơi lớn đến mức nào?” Người đàn ông da trắng lại mua thêm phỉnh. “10 triệu đô-la Mỹ?”

“Ít quá!” Tần Trọng Hàn cười cười rồi đổi phỉnh với người chia bài. “50 triệu đô-la, một ván, chơi không?”

Anh ta liếc nhìn đồng hồ trên tay. Đã qua 15 phút rồi, vẫn còn 15 phút nữa. Anh ta không muốn đi ra ngoài mà trễ hơn Phong Bạch Dật, bởi vì lần nào tốc độ của Phong Bạch Dật cũng nhanh hơn anh ta, điều đó làm anh ta rất mất mặt.

Người đàn ông da trắng ngây người ra, hơi do dự.

“Thôi đi, hay anh đừng chơi nữa!” Tần Trọng Hàn mỉm cười. “Anh không chơi nổi đâu!”

Người đàn ông ở đối diện bị khích tướng bởi thái độ khinh thường của Tần Trọng Hàn. “Được! 50 triệu, tôi theo!”

“Một ván! Tôi không có nhiều thời gian đâu đó!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ tự tin: “Anh chắc chứ?”

Anh ta không muốn chơi nữa mà vẫn muốn sống mái một phen, đúng là vô nghĩa!

“Hừ! Một ván thì một ván!” Người đàn ông da trắng nói một cách kiêu ngạo: “Lần này anh sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!”

Trên khuôn mặt khôi ngô của Tần Trọng Hàn lóe lên một nụ cười, nhưng nụ cười vẫn chưa đến đáy mắt. “Bắt đầu đi!”

Người chia bài được cho phép liền bắt đầu xào bài, sau đó chia bài.

Tần Trọng Hàn là nhà cái. Lá bài đầu tiên của hai bên không được lật ra trên bàn. Ở lá thứ hai, người đàn ông da trắng được một con Q bích, Tần Trọng Hàn được một con 2 cơ, rõ ràng đang ở thế bất lợi.

Người đàn ông da trắng dùng hai tay che kỹ hai lá bài trong tay, mắt híp lại, nặn các lá bài trong tay. Một con 10 bích, bộ dạng rất đắc ý.

Tần Trọng Hàn cười nhạt, trong mắt tràn đầy niềm tin làm người ta phấn khởi, không vội vàng nặn bài mà chờ người chia tiếp tục chia lá bài thứ ba.

Người đàn ông da trắng được một con J bích, còn Tần Trọng Hàn được một con 3 cơ. Đều có lá cơ, nghĩa là cả hai người họ đều có khả năng ra sảnh.

Trên mặt của người đàn ông da trắng có chút đắc ý, anh ta đã có ba con bài liên tục.

50 triệu đô-la Mỹ! 50 triệu đô-la Mỹ sắp vào tay rồi!

Tần Trọng Hàn thì không thay đổi sắc mặt, khí thế hùng hổ. Anh ta dựa người ra sau một cách lười biếng, rồi nhìn vào đối thủ trước mặt, trong mắt lóe lên một chút mất kiên nhẫn. 10 phút rồi, anh ta còn chậm hơn rùa nữa.

Người chia bài lại chia thêm một lá bài khác. Anh chàng da trắng được một con K bích, anh ta đã có bốn con bích trong tay. Tần Trọng Hàn được một con 4 cơ. Lúc này chỉ còn lại một lá bài chủ chốt cuối cùng.

Anh chàng da trắng đã không đợi được nữa, vội hét lên. “Thôi nào, nhanh lên! Chia bài đi!”

Người chia bài đã chia ra lá bài cuối cùng. Anh chàng da trắng được một con 9 rô, suýt nữa là được sảnh đồng chất rồi.

Tần Trọng Hàn vẫn là một con cơ, là con 5 cơ. Điều này có nghĩa là, chỉ cần lá bài mà anh chưa lật là con A cơ thì anh ta sẽ thắng. Nếu không phải, anh chàng da trắng đó sẽ thắng ván này.

Bầu không khí chờ đợi có chút căng thẳng, hơi thở của anh chàng da trắng cũng nặng nề hơn, chỉ chờ Tần Trọng Hàn lật bài ra. Tất cả mọi người đều trợn to mắt trông chờ.

Tần Trọng Hàn cười nhạt, “soạt” một tiếng và mở ra. “Tôi thắng rồi!”

Vẫn rất lạnh lùng, ném ra một câu. “Khải, gom phỉnh, rút!”

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, là một dãy sảnh. Anh ta đã thắng được 50 triệu dễ như bỡn!

Và lúc này, anh chàng mặc áo đen đứng sau lưng Tần Trọng Hàn liền đi đến với vẻ mặt nghiêm túc, gom hết phỉnh của anh chàng da trắng kia.

“Không! Tôi muốn đánh tiếp, ván này không tính!” Đây là tính mạng của cả nHà Hà ta đó, anh ta đều đem cược vào! Anh ta không thể chịu thua như vậy được. “Tôi muốn đánh tiếp, đừng đi!”

Soạt một tiếng, vài người vệ sĩ đã tiến về phía trước chặn anh chàng da trắng đó lại. Tần Trọng Hàn quay người một cách thanh lịch, bỏ lại một câu. “Khải, nói với Dật, tôi sẽ chờ cậu ấy ở bãi đậu xe!”

“Cậu chủ đang chờ ở đó rồi!” Khải điềm tĩnh nói.

“Ờ! Xem ra cậu ấy lại nhanh hơn rồi!” Tần Trọng Hàn không hề ngạc nhiên, bước chân vững vàng đi ra ngoài.

Ở bãi đậu xe, khi các vệ sĩ nhìn thấy Tần Trọng Hàn đi đến, liền lập tức mở cửa chiếc RV.

“Anh trễ ba phút rồi, nhưng có tiến bộ hơn lần trước!” Phong Bạch Dật liếc nhìn anh ta. “Hy vọng lần sau chỉ trễ hai phút!”

“Cậu chắc chắn tôi sẽ không thắng được cậu à?”

“Tạm thời thì không!” Phong Bạch Dật rất tự tin. “Đi thôi! Sắp tới giờ bay rồi!”

“Đi đâu?” Tần Trọng Hàn nhướn mày. “Tôi vừa đến đây nghỉ mát, cậu đã muốn đi à?”

“Đưa anh về, đúng lúc tôi cũng cần về đó!” Đôi mắt nhỏ và dài của Phong Bạch Dật lóe lên một nụ cười. “Anh thực sự yên tâm mà bỏ mặc Tần thị à?”

“Sức khỏe của ông già cũng tốt, tạm thời chưa cần về hưu, tôi sợ ổng rảnh rỗi quá sẽ bị mắc chứng mất trí, nên để cho ổng lăn lộn ít lâu cũng tốt mà!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ dửng dưng, rồi đột nhiên cau mày hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại muốn về đó? Chẳng phải cậu không muốn về à?”

Phong Bạch Dật rất im lặng, đưa một điếu thuốc qua cho Tần Trọng Hàn. Hai người châm thuốc hút. Ánh mắt Phong Bạch Dật bắt đầu xa xôi, nhưng vẫn không nói gì.

Tần Trọng Hàn thấy anh ta không nói gì nên cũng không hỏi nữa.

Trong xe rất yên tĩnh, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ sự im lặng.

Tần Trọng Hàn cau mày rồi liếc nhìn cái điện thoại. Đôi chân mày vốn đang nhíu lại bỗng từ từ giãn ra, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Cảnh tượng này không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Phong Bạch Dật, anh ta hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Trọng Hàn dịu dàng đến vậy đó.

Lúc này, Tần Trọng Hàn mới nhấn nút trả lời, giọng rất khẽ: “Alo!”

“Tần Trọng Hàn, Ngữ Điền bị ba anh đón đi mất tiêu rồi!” Tiêu Hà Hà vừa khóc vừa nói với Tần Trọng Hàn. “Bác ấy nói sẽ không cho tôi gặp con nữa, cầu xin anh hãy nói với bác ấy giùm tôi được không? Tôi thật sự không thể mất Ngữ Điền được!”

Nghe đến đây, đôi chân mày lưỡi mác của Tần Trọng Hàn nhíu chặt hơn. “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Ờ! Đã hơn 20 tiếng rồi. Bác ấy đã chuyển trường cho Ngữ Điền rồi, tôi đã đến tìm ở hơn 20 trường mẫu giáo nhưng đều không tìm thấy. Tần Trọng Hàn, tôi lo lắm!”

“Bây giờ em đang ở đâu?” Nếu anh ta không đoán nhầm, bây giờ trong nước đang là nửa đêm.

“Tôi đang ở nhà!” Tiêu Hà Hà nói rồi nước mắt trào ra. “Tôi đã đi tìm cả ngày nhưng vẫn không tìm được...”

“Em cứ ở nhà, đừng đi lung tung, chờ tôi về rồi tính!” Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng an ủi.

Ánh mắt sâu thẳm của Phong Bạch Dật đầy vẻ dò xét. “Có chuyện gì à?”

“Không có gì!” Cười nhạt cho qua chuyện, nhưng đôi chân mày vẫn không giãn ra.

Tiêu Hà Hà dựa người vào ghế sofa rồi để điện thoại xuống, trong lòng thấy bớt khó chịu hơn. May mà Tần Trọng Hàn nói anh ta sẽ xử lý. Hôm nay cô rất mệt mỏi, ra ngoài tìm con cả ngày trời, tới chiều còn phải đến đón Thịnh Thịnh về nhà, thật sự đã kiệt sức!

“Mẹ ơi, mẹ uống nước đi!” Thịnh Thịnh dụi dụi mắt rồi rót cho Tiêu Hà Hà một ly nước.

“Cám ơn Thịnh Thịnh!” Tiêu Hà Hà cầm lấy ly nước, liếc nhìn Thịnh Thịnh với vẻ áy náy. Tối nay cô không nấu cơm cho cậu bé, chỉ mua đại một ít thức ăn.

“Mẹ ơi, mẹ đi ngủ đi. Ngữ Điền được ông nội em ấy đón đi mà, không phải bị kẻ xấu bắt đi, chờ chú về thì sẽ hết chuyện rồi, không phải sao?” Thịnh Thịnh cố gắng an ủi.

“Ừm, Thịnh Thịnh đi ngủ đi, trong lòng mẹ hơi rối. Con ngoan, nghe lời, đi ngủ đi!” Tiêu Hà Hà đưa cậu bé vào phòng của cậu.

Thịnh Thịnh nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Hà Hà, trên khuôn mặt non nớt bỗng có chút nặng nề.

Cậu đang nghĩ, không biết ba mẹ ruột của cậu có giống như mẹ không, sẽ rất lo lắng khi cậu biến mất. Nghĩ đến việc mình bị bỏ rơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Thịnh có một chút hiu quạnh.

“Ngủ đi, ngoan!” Tiêu Hà Hà vỗ nhẹ vào mặt cậu bé.

“Dạ! Chúc mẹ ngủ ngon!” Thịnh Thịnh nhanh chóng gật đầu, nụ cười vẫn giữ trên khuôn mặt, nhưng bộ dạng hồn bay phách lạc khi nghĩ đến Ngữ Điền của Tiêu Hà Hà đã bị Thịnh Thịnh nhìn thấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lóe lên vẻ hiu quạnh một lần nữa.

Bây giờ mẹ chỉ nhớ một mình Ngữ Điền thôi sao? Cậu bé tự hỏi thầm.

Chân mày nhíu lại. Ngữ Điền là con của mẹ, tại sao ông nội của Ngữ Điền lại nhốt Ngữ Điền lại không cho mẹ gặp chứ? Không được, cậu phải đến đó xem thử. Cậu nhất định phải giúp mẹ giành lại Ngữ Điền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi