NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Vừa qua trung thu chưa được bao lâu, quầy hàng của Chung Tử Kỳ lại xảy ra biến hoá, Triệu Chính An không muốn Chung Tử Kỳ phơi nắng phơi sương vất vả cho nên đã tìm một cửa hàng mặt tiền trên trấn.

Cửa hàng mặt tiền cũng không lớn, mỗi ngày sẽ trả một số tiền thuê nhất định, Chung Tử Kỳ tìm Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu thương lượng, ba nhà cùng nhau mướn cửa hàng này, cũng có thể đem vật dụng cần dùng bỏ trong cửa hàng, chia ra mỗi người một góc.

Khoảng cách từ chỗ này đến bến tàu cũng rất gần, không cần lo việc mất khách. Hơn nữa còn có thể đặt thêm mấy cái bàn ỏ trước cửa tiệm, có thể ăn tại chỗ hoặc mua về.

Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu đều về nhà cân nhắc, cảm thấy việc này cũng ổn, dù sao thì đi theo Chung Tử Kỳ sẽ không sai, cho nên hai người liền đồng ý với đề nghị của Chung Tử Kỳ.

Ngày giao tiền thuê, Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu cũng đi theo, sau đó đều tự lấy tiền của mình ra thuê một tháng. Tuy rằng đau lòng vì số tiền vất vả kiếm được đã bay mất phân nữa, nhưng nghĩ đến sau này sẽ kiếm được nhiều hơn, trong lòng liền thoải mái không ít, không bỏ được thì sẽ không làm được việc lớn, bởi vì có mất thì mới có được.

Bởi vì Hoàng đại thúc là thợ mộc cho nên Chung Tử Kỳ nhờ Hoàng đại thúc làm một tấm bảng bằng gỗ, lại sơn nước sơn lên, sau đó hắn liền cầm bút viết xuống bốn chữ "Xứng tầm ăn ngon".

Triệu Chính An cảm thán một tiếng, hắn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng nhận biết được không ít chữ, thế nhưng nếu kêu hắn viết, thì chính là giống như chó cào.

Bởi vì bọn họ ra ra vào vào trong tiệm cho nên rất nhanh tất cả mọi người đều biết, quầy hàng bán ngon nhất bến tàu đã chuyển chỗ, nhưng may mà cũng không xa, nằm bên cạnh bến tàu.

Sau khi đã chuẩn bị và sắp xếp xong, cửa hàng liền thuận lợi khai trương. Hai dây pháo nổ bùm bùm không ngừng, mặc kệ là người lớn hay là hài tử thì đều bịt lỗ tai chạy ra xa. Cho đến khi pháo nổ xong, mọi người mới chạy lại chúng mừng Chung Tử Kỳ, mặc kệ là Hoàng A mẫu hay là Triệu A mẫu, những người trên bến tàu đều rất quen thuộc, một đám người cười đùa rồi đi vào cửa tiệm ăn thứ mình thích.

Chung Tử Kỳ ở trong tiệm vội vàng làm bánh quẩy, Triệu Chính An thì đứng ngoài cửa tiếp khách: "Sau này nếu các vị đi vào bản điếm, chỉ cần tiêu phí mười lăm tiền đồng, chúng ta sẽ cho mọi người cơ hội rút thưởng một lần, lễ vật rất là thần bí."

Khách hàng nghe thấy liền cảm thấy hiếu kỳ: "Thưởng cái gì? Nói cho chúng ta biết đi."

Triệu Chính An vỗ bả vai người nọ: "Phần thưởng thần bí, đương nhiên là phải ăn mới biết được, nếu ta nói trước thì chẳng phải không còn kinh hỉ nữa hay sao."

"Lão bản, cho ta mười văn tiền bánh quẩy, một chén đậu hũ não, thế nào? Đủ mười lăm văn chưa?" Có vị khách hỏi.

Triệu Trữ đưa thức ăn cho hắn, thu tiền rồi nói chờ một lát.

Mọi người rướn cổ chờ xem kinh hỉ là gì. Một lát sau, Triệu Trữ cầm một ống trúc, bên trong có rất nhiều thẻ trúc, đặt lên bàn người nọ: "Khách quan, ngài có thể rút một cái."

Người nọ nhìn tới nhìn lui một lát, cuối cùng cũng buông tha: "Ta có thể lắc lắc không?" Người nọ sợ bị lừa gạt.

"Có thể." Triệu Trữ đưa ống trúc cho hắn.

Người nọ nhận lấy rồi lắc lắc vài cái.

"Triệu Lão Lục nhanh lên được không? Có phải lại lên nghiện cờ bạc nữa rồi không?" Có người quen với người nọ sốt ruột nên thúc giục hắn nhanh lên.

Người nọ xấu hổ buông ống trúc xuống xem xét tới lui, cuối cùng chọn một thẻ trúc, nhanh chóng lấy ra muốn xem bên trong có gì, đúng là phía dưới thẻ trúc có mấy chữ nhỏ, nhưng mà hắn không biết chữ, đành phải nhìn Triệu Trữ hỏi xem ý tứ là gì.

Triệu Trữ đã được Chung Tử Kỳ huấn luyện nên vừa xem liền biết: "Chúc mừng khách quan, trên đây viết ngài đã trúng thưởng một văn tiền." Triệu Trữ nói xong liền đưa thẻ trúc cho người bên ngoài nhìn thử, người biết chữ liền gật đầu đồng ý.

"Cho nên chúng ta trả cho khách quan một văn tiền, đây, khách quan hãy nhận đi." Triệu Trữ đưa một văn tiền cho người nọ.

Người nọ cười hắc hắc rồi bỏ tiền vào trong ngực, cảm thấy như vậy rất vui.

Người vây xem cũng hiểu được, cũng học theo việc mua món ăn cho đủ mười lăm văn tiền, có người nhận được một văn, có người thậm chí còn lấy được hai văn, có người lấy được một cái trứng chim, lại có người nhận được hai cái bánh quẩy, mỗi thẻ trúc đều rất nhau, nhưng mà cũng có nhiều người rút phải thẻ trúc ghi là "Cám ơn đã chiếu cố".

Người lấy phải thẻ trúc đó còn ngây ngốc hỏi xem có phải nhận được giải thưởng gì lớn hay không?

Triệu Trữ liền giải thích cho người nọ, người nọ lập tức uể oải, sao tay hắn lại thối đến như vậy chứ? Người xung quanh liền nhìn hắn cười ha ha, nhưng mà sau đó cũng có rất nhiều người rút phải thẻ trúc "Cám ơn đã chiếu cố", so sánh với số người nhận được phần thưởng, vận may của bọn họ đúng là thúi quắc mà.

Dân cờ bạc lập tức suy nghĩ sâu xa, xem ra hôm nay không nên ra tay, chắc chắn là vận may không tốt. Dân cờ bạc rút thẻ may mắn thì lại vui vẻ quyết định đến sòng bạc chơi hai ván, tâm tư mọi người đều không giống nhau, nhưng đều bị cách thức buôn bán độc đáo của Chung Tử Kỳ hấp dẫn, lượng khách và lợi nhuận đều tăng gấp đôi so với ngày trước.

Việc buôn bán của Chung Tử Kỳ làm Kim Thịnh ở tửu lâu Kim Hoa sợ hãi, cửa hàng kia rất nhỏ, thế nhưng còn đắt khách hơn cả tửu lâu của bọn họ, hắn còn thấy có người vui vẻ phấn chấn đi ra, mặt mày hớn hở, mà có người lại mặt ủ mày ê, tinh thần chán nản.

Kim Thịnh tò mò chen vào trong cửa tiệm, chỉ thấy căn nhà bị chia cắt làm ba, chính giữa là Chung Tử Kỳ bán bánh quẩy, bên trái là Hoàng A mẫu bán cháo, dưa muối này nọ, còn bên phải là Triệu A mẫu bán đậu hũ não.

Kim Thịnh cũng biết hai người đó, cho nên ở trong này nhìn thấy bọn họ, hắn cũng không kinh ngạc, nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là hoạt động rút thẻ kia, hấp dẫn một đám khách hàng vây quanh.

"Kim chưởng quầy, ngài đại giá quang lâm, chúng ta không thể tiếp đón từ xa." Triệu Chính An tinh mắt phát hiện Kim Thịnh đứng trong đám người.

Kim Thịnh cười tủm tỉm đi đến: "Việc buôn bán của các ngươi vẫn tốt như vậy, làm ta hâm mộ không thôi."

Triệu Chính An làm tư thế mời vào: "Đâu có, đâu có, buôn bán nhỏ thôi, đều là mấy thứ không lên được bàn lớn, sao có thể so sánh được với tửu lâu của ngài."

"Ngươi và phu lang nhà ngươi đều rất khiêm tốn, thức ăn của ngươi là món đặc sắc nhất trấn Thanh Thuỷ của chúng ta, mấy hôm trước còn có vị khách ở nơi khác hỏi thăm ta về các ngươi đó."

Triệu Chính An cười cười.

"Ta thấy hoạt động rút thưởng của các ngươi rất hay, là chủ ý của ai vậy?"

Triệu Chính An nói: "Chắc chắn không phải là ta."

"Lại là Kỳ ca nhi à? Hắn có nhiều ý tưởng nhất." Kim Thịnh không cần đoán cũng biết là ai, ý tưởng kỳ lạ đầy kinh ngạc của đối phương luôn làm hắn thở dài không thôi.

Triệu Chính An và Kim Thịnh đứng trong góc trò chuyện, nhìn thấy người đến người đi, tiếng hoan hô cười đùa không ngừng.

Chung Tử Kỳ vội vàng bớt thời gian đến tìm Triệu Chính An, lập tức phát hiện hắn đang đứng trong góc, bên cạnh là Kim chưởng quầy. Chung Tử Kỳ ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười gật đầu.

"Tiểu tử ngươi, đúng là có phúc, ca nhi tốt như vậy, còn là hài tử của gia đình trong sạch. Lại thành phu lang của ngươi." Kim Thịnh nói.

"Ta cũng biết là mình có phúc, chắc chắn là đời trước đã tích tụ rất nhiều." Triệu Chính An cười cười đắc ý, trong lòng cũng âm thầm cảnh giác, ánh mắt sắc sảo quét nhìn bốn phía. Nhìn thấy ai nhìn Chung Tử Kỳ nhiều một chút thì ánh mắt hắn liền giống như đao bắn về phía đối phương. Nương tử của hắn rất được người ta yêu thích, vừa đẹp lại có năng lực, hắn muốn nhốt Chung Tử Kỳ ở nhà nhưng không được, hắn không thể thay đổi suy nghĩ của nương tử, hắn chỉ có thể ở bên cạnh bảo vệ và trông chừng, thuận tiện đuổi hết tất cả ruồi bọ không ngừng bay tới.

"Ngươi nói với phu lang của ngươi một chút, ta xem trọng hoạt động rút thưởng này, dự định sẽ làm ở tửu lâu, hỏi thử hắn có đề nghị gì không." Kim Thịnh nói.

"Được, chắc chắn là ta sẽ nói với hắn." Triệu Chính An không hề cảm thấy bất ngờ. Còn nữa, hắn tin tưởng, qua vài ngày nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều cửa tiệm học theo.

Cửa tiệm của Chung Tử Kỳ mở cửa đến khi mặt trời xuống núi, đến khi lượng khách giảm bớt thì hắn mới đóng cửa, hôm nay kiếm được rất nhiều, Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu cười đến nỗi không ngậm miệng được, Triệu Bảo cũng nở nụ cười hiếm hoi, buổi sáng hắn và Hoàng đại thúc lo lắng nên đến xem, vừa bước vào liền không rời đi được, hai người vội vàng giúp đỡ cả ngày, may mà nỗ lực cũng được hồi đáp, bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn mọi ngày mấy lần.

"Cũng nhờ trò rút thẻ của Kỳ ca nhi, nếu không thì làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy." Hoàng A mẫu cám ơn Chung Tử Kỳ, có thể nói, Chung Tử Kỳ là công thần lớn nhất.

"Đúng vậy, cũng nhờ chiêu này của Kỳ ca nhi, thế mà mấy hài tử này còn gạt chúng ta." Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu lên án, hắn và Hoàng A mẫu đều hận đến giờ mới gặp nhau, hai người vừa tiếp xúc liền cảm thấy đối phương là người có tính tình mà mình yêu thích, cho nên trở thành bằng hữu tốt.

"Chẳng phải là muốn cho hai người kinh hỉ sao." Triệu Trữ vui cười, vội vàng cả ngày, hắn cũng rất mệt, nhưng mà vẫn không áp chế được sự vui vẻ.

"Tuy rằng rất đáng mừng, hôm nay khai trương rất viên mãn, nhưng mà tình hình như vậy sẽ không duy trì được bao lâu, ta tin qua vài ngày nữa, hoạt động rút thẻ này sẽ lưu hành ở cửa tiệm khác." Triệu Chính An nói, không phải hắn cố ý muốn hắt nước lạnh, chỉ là hắn muốn giúp bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, đừng cao hứng quá sớm.

"Đúng vậy, đừng nói là vài ngày, có lẽ ngày mai tửu lâu khác đã bắt đầu thực hiện rồi. Còn nữa, mọi người cũng là cảm thấy mới mẻ thôi, vài ngày nữa thì hứng thú cũng chậm rãi mất dần." Chung Tử Kỳ đồng ý với Triệu Chính An, hắn tin hôm nay những người đến mua đồ ăn cũng không phải chỉ là khách hàng, chắc chắn là có không ít người dò xét, ngay cả Kim chưởng quầy còn đến, đừng nói là những nhà khác.

"Không sao, cho dù trở lại như lúc đầu cũng được, chúng ta cũng không mệt nữa." Triệu Thăng nói, ít nhất là bọn họ không làm mình lỗ vốn.

"Đúng vậy, huống chi chúng ta còn có thể tìm ra món ăn mới, cũng không thể để khách hàng ăn mãi một món. Cho nên mọi người hãy cố lên, cố lên." Chung Tử Kỳ nắm tay cổ vũ.

"Đúng vậy, cố lên." Triệu Trữ cũng ra dấu cố lên.

Mấy người nhìn nhau cười, thu dọn xong cửa hàng liền đóng cửa về nhà.

-sty)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi