NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Sáng hôm sau, Chung Tử Kỳ chiên số bánh quẩy cần dùng cho buổi sáng rồi nói với Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu một tiếng, sau đó đi ra ngoài với Triệu Chính An.

Khách hàng đến sớm nhìn thấy tiểu ca nhi bán bánh quẩy chỉ xuất hiện một lần rồi đi mất hút, nhưng mà bọn họ cũng không để ý cho lắm, chỉ cần có bánh quẩy ăn là được rồi.

Chung Tử Kỳ đến chỗ đại thúc bán thịt, mua vài cân thịt, sau đó mua thêm một ít cá và hải sản. Lại đến quán rượu mua một vò rượu, mua rất nhiều thứ, Chung Tử Kỳ khó xử nhìn Triệu Chính An.

Làm sao bây giờ?

Triệu Chính An suy nghĩ: "Nếu không thì... Ngươi về trước đi, mướn chiếc xe ngựa rồi chở đồ về, ta đi đón bọn họ đến nhà chúng ta."

"Ừ, cũng chỉ có thể như vậy thôi." Chung Tử Kỳ gật đầu, hắn và Triệu Chính An chia nhau xách đồ rồi đi mướn một chiếc xe, thảo luận giá cả rồi Chung Tử Kỳ lên xe về nhà.

"Vị tiểu huynh đệ này, có muốn mướn xe không? Giá cả phải chăng, trang bị rất tốt." Một nam nhân đẩy mạnh tiêu thụ với Triệu Chính An, hắn đã thấy Chung Tử Kỳ có rất nhiều đồ, cảm thấy hôm nay có thể có khách, cho nên mới đi lên hỏi.

Triệu Chính An vừa muốn rời đi, nhưng lại rụt trở về. Cẩn thận đánh giá xe ngựa này, xe ngựa chỗ này chia thành ba cấp, thấp nhất là xe ba gác, bình thường đều dùng để chở hàng hoá, dân chúng bình thường rất hay sử dụng.

Tiếp theo là xe ngựa có thùng, bên ngoài trang trí đơn giản, người có tiền một chút sẽ đi loại này.

Còn lại tốt nhất cũng có thùng xe, nhưng cấu tạo và trang trí bên ngoài rất xa hoa, đương nhiên là giá cũng rất cao, chỉ có nhà giàu mới sử dụng, dân chúng bình thường nhìn thấy đều tránh ra xa.

Nam nhân vừa rồi chào hàng Triệu Chính An, xe ngựa của hắn là loại xe có thùng bình thường, bên ngoài trang trí bằng một ít hoa, nhìn sơ cũng rất đẹp, Triệu Chính An nghĩ, lát nữa cũng phải về nhà, càng không thể để Trầm Dục Bắc ngồi xe ngựa đơn giản, rất hạ thấp thân phận.

"Được, ngươi đi theo ta một chuyến." Triệu Chính An chọn xe ngựa này.

Hai mắt chủ xe sáng rực.

Triệu Chính An ngồi vào xe ngựa, chạy đến tửu lâu Kim Hoa.

Thôn Triệu Gia, vẫn như ngày xưa, vô cùng yên bình.

Nhưng mà hôm nay, đột nhiên có một chiếc xe ngựa có thùng chạy đến sau thôn, phía sau thôn chỉ có một nhà, cho nên chiếc xe đó chạy đến nhà ai, không cần nói mọi người cũng biết.

Từ sau khi Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ thành thân, mới có mấy tháng ngắn ngủi, thế nhưng mọi người đều ngưỡng mộ, còn có không ít người hối hận, nếu như lúc trước bọn họ giúp đỡ một chút, coi như là bố thí đi, thì có phải bây giờ bọn họ cũng giống như đám người Triệu Bảo hay không, cùng nhau phát tài?

Không nói đến chuyện hối hận, vừa nãy có người nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất tốt chạy đến sau thôn, người đó liền dừng chân, xoay người trở về thôn.

"Đại Khuê, sao ngươi trở lại rồi?" Có vài người đang ngồi dưới cây hoè già trong thôn, nhìn thấy Đại Khuê vừa mới rời đi đã trở lại thì liền mở miệng hỏi.

"Hả? À, vừa rồi ta nhìn thấy có một chiếc xe ngựa chạy đến sau thôn của chúng ta."

"Sau thôn? Đến nhà Triệu tiểu tử à?" Một lão A mẫu nói.

"Ai ôi, tiểu tử Triệu gia cưới được một ca nhi tốt, cho nên ngày càng náo nhiệt."

"Hèn chi, mỗi lần ta vào trấn đều thấy cửa tiệm của bọn họ buôn bán rất tốt, người này người kia tới lui không ngừng, ta cũng ngại không dám đi vào."

A mẫu kia là người nhanh nhẹn, lập tức nói: "Có gì đâu mà ngại, mỗi lần ta vào trấn thì đều đến cửa tiệm của bọn họ mua bánh quẩy cho A Đại và hài tử nhà ta cải thiện bữa ăn, bọn họ rất thích ăn bánh quẩy."

"Ngon không? Ta chưa từng ăn!" Có người hâm mộ hỏi, nhà bọn họ không giàu có, cho nên không nỡ bỏ tiền ra mua.

"Ngon lắm, các ngươi cũng biết hài tử nhà ta mà, rất kén chọn, ta mua cho hắn mấy cái bánh quẩy, ngay cả thịt cũng bỏ qua một bên."

"Ăn ngon như vậy sao?"

"Còn có thể giả được sao."

Chung Tử Kỳ ở trong nhà bếp nấu ăn, nghe thấy tiếng mở cửa thì liền biết bọn họ đã đến, hắn rửa tay đi ra đón thì nhìn thấy Trầm Dục Bắc nhảy từ trên xe xuống.

"Ngài tới rồi à, mau vào đi." Chung Tử Kỳ đứng ngoài cửa, cười nói: "Toàn là phòng cũ, hy vọng ngài không ghét bỏ."

"Không đâu, nơi này rất tốt, rất yên lặng." Trầm Dục Bắc đánh giá bốn phía, nhíu mày: "Sao lại ở chỗ này? Không an toàn!"

Cách đó không xa chính là núi sâu rừng rậm, lỡ như mà có sài lang hổ báo xuống núi, chỉ có một mình nhà bọn họ ở đây sẽ rất nguy hiểm.

"Cũng được, lúc trước ở riêng không có nhà ở, cho nên mới ở đây, bây giờ có tiền rồi, lại không muốn dọn đi, nói sao thì chỗ này cũng rất yên tĩnh, không ai làm phiền."

"Chúng ta vào trong nói chuyện đi, đừng đứng chỗ này." Triệu Chính An trả tiền xe ngựa xong thì liền đi tới.

"Gâu gâu gâu."

"Gâu gâu gâu."

Chủ tớ Trầm Dục Bắc chưa đi được mấy bước thì có hai tiếng chó từ trong nhà truyền ra, sau đó liền thấy hai chú chó đen tuyền khoẻ mạnh chạy đến, hung ác sủa hai người xa lạ.

"Đại Hắc, Tiểu Hắc, đừng tới đây!" Triệu Chính An ngăn cản hai chú chó.

"Gâu gâu." Đại Hắc và Tiểu Hắc dừng chân, ra vẻ vô tội nhìn Triệu Chính An, lại sủa hai tiếng với người lạ.

"Không cần để ý, hai con chó này rất nghe lời Triệu Chính An."

Chung Tử Kỳ cười cười, hai con chó nhà bọn họ rất ngoan, hắn và Triệu Chính An cũng mặc kệ bọn nó chạy tới chạy lui, không có cột bọn nó lại, dù sao thì cũng không có ai đến đây, chỉ có cả nhà Triệu A mẫu thường xuyên đến chơi, Đại Hắc và Tiểu Hắc cũng thân với bọn họ.

"Rất tốt, có linh tính, đều là chó tốt."

Trầm Dục Bắc hứng thú nhìn hai chú chó, nhìn bọn nó đùa giỡn với Triệu Chính An, tuy hắn chưa từng nuôi chó, nhưng mà hắn biết thật ra chó và người giống, ngươi đối xử với nó giống như nó là hài tử của ngươi thì nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nếu ngươi đối xử với nó bình thường, vậy nó cũng đối xử bình thường với ngươi, không hề nhiệt tình.

Hồng Ảnh đi phía sau Trầm Dục Bắc, cẩn thận theo dõi hai chú chó, đề phòng bọn nó đột nhiên xông lên.

Vào nhà chính, Trầm Dục Bắc đánh giá xung quanh, tuy rằng đơn sơ, nhưng mà lại rất sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần đều rất thoải mái, hắn rất thích như vậy.

Trầm Dục Bắc đăm chiêu đi dạo trong phòng, nghĩ thầm, A phụ và A mẫu luôn nói muốn tìm một chỗ tĩnh lặng, trải qua những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, hắn cảm thấy chỗ này rất tốt, chừng nào về nhà có thể nói cho phụ mẫu biết.

Chung Tử Kỳ rót hai chén trà nóng đặt lên bàn, nhà bọn không có lá trà, hắn cũng quên mua, lúc về tới nhà mới nhớ không thể đãi người ta bằng nước sôi, nếu lên trấn một chuyến thì lại không kịp.

Cho nên Chung Tử Kỳ đành phải đến nhà Lý Chính hỏi thử, không ngờ nhà Lý Chính lại có, còn không phải là hàng lỗi, mà là lá trà thượng đẳng, hắn hỏi mới biết, thì ra trước kia trong thôn có một gia đình, nhà đó và nhà Lý Chính rất thân, tuy rằng đã dọn đi rồi, thế nhưng thỉng thoảng vẫn đem vài thứ đến thăm cả nhà Lý Chính.

Vài năm trước, khi phụ thân của Lý Chính còn sống, tuy lão gia tử xuất thân bần hàn, thế nhưng lại có sở thích của nhà giàu, đó là rất thích uống trà, thời đại này, dân chúng bình thường chỉ có rãnh rỗi đến đau trứng mới bỏ tiền ra mua lá trà về pha uống, lão gia tử lại là độc đinh, Lý Chính cũng rất hiếu thuận, lá trà đắt tiền thì nhà bọn họ uống không nổi, cho nên liền mua loại trà hạ đẳng mà dân chúng bình thường hay uống.

Lão gia tử cũng không dấu diếm sở thích của mình, cho nên có rất nhiều người muốn làm thân với Lý Chính thì đều tặng lá trà vào ngày lễ ngày tết, có tiền thì mua hàng tốt, không có tiền thì mua loại bình thường một chút, dù sao thì cũng là tấm lòng. Cho đến khi lão gia tử qua đời, trong nhà vẫn còn không ít lá trà.

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An đều không uống trà, cho nên chỉ mua một ít, nhà Lý Chính không muốn nhận tiền nhưng bị Chung Tử Kỳ cứng rắn đưa đi.

"Nhà chỉ có hai người, không ai uống trà cho nên đã quên chuẩn bị, loại trà này cũng không thơm lắm." Chung Tử Kỳ xấu hổ.

"Rất tốt, đối với ta thì trà cũng chỉ là giải khát thôi." Trầm Dục Bắc không để ý cho lắm.

"Còn nữa, hai người các ngươi, đừng có gọi ngài tới ngài lui nữa, gọi ta tiểu cữu là được."

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liếc nhìn nhau.

"Tiểu cữu." Triệu Chính An mở miệng đầu tiên.

"Ách... Tiểu cữu." Chung Tử Kỳ cũng gọi theo.

"Ừ." Trầm Dục Bắc vừa lòng gật đầu.

"Vậy... Tiểu cữu nói chuyện với Chính An đi, ta đi nấu cơm."

"Không cần phải làm phong phú quá, ăn sáng bình thường như mọi ngày là được rồi."

Trầm Dục Bắc nói, hắn không muốn quấy rầy bọn họ, hắn cũng không phải loại người kén chọn, đối với ăn uống cũng không có yêu cầu gì lớn, có thể ăn là được rồi.

"Đã biết."

Chung Tử Kỳ đáp ứng, thế nhưng trong lòng lại không cho là như vây, trong truyền thống của người Trung Quốc, mặc kệ là hai nhà có thân thiết đến cỡ nào, cho dù thân đến nỗi ngươi là phụ thân của ta, thì nếu giữ lại ăn cơm cũng phải làm cho phong phú, không thể uống cháo thanh đạm giống như ngày thường -- Làm như vậy rất keo kiệt.

Cá trong nhà bếp đã được Chung Tử Kỳ làm sạch sẽ, nhưng mà hắn nấu một mình nên có hơi bận rộn, vừa phải nhóm lửa vừa phải xào rau.

Chung Tử Kỳ bỏ củi vào bếp lò, đứng lên, vừa mới quay đầu thì liền giật mình kêu lên.

Không biết là Hồng Ảnh đã đứng sau lưng hắn từ bao giờ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

Chung Tử Kỳ vỗ ngực, buồn bực nghĩ, người này đi đường sao lại không phát ra âm thanh.

"Có chuyện gì sao?"

Hồng Ảnh nói: "Chủ tử kêu ta tới giúp ngươi."

"Không cần, ta có thể làm được, ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi." Chung Tử Kỳ xua tay.

Nhưng mà Hồng Ảnh vẫn đứng ở đó, mặc kệ Chung Tử Kỳ có khuyên bảo thế nào cũng không rời đi, cuối cùng Chung Tử Kỳ cũng phải buông tha, uể oải chỉ vào bếp lò: "Vậy ngươi nhóm lửa dùm ta đi, không cần đốt quá nhiều, một ít là được, nếu không thức ăn sẽ khét."

Hồng Ảnh nhìn một lát rồi chậm rãi gật đầu.

Điều đó làm Chung Tử Kỳ lo lắng không thôi, vừa cảm thấy Hồng Ảnh không đáng tin vừa sợ cá trong nồi sẽ khét.

Hải sản mà Chung Tử Kỳ mua về đều đã được làm sạch sẽ, hắn vừa rửa vừa chú ý động tác của Hồng Ảnh, xác định Hồng Ảnh có thể nắm bắt độ lửa thì mới yên tâm làm chuyện của mình.

Chung Tử Kỳ lấy tôm sú đã mua, bắt đầu làm món tôm luộc đơn giản, đợi đến khi nước trong nồi sôi thì bỏ tôm sú vào, cho thêm hành lá, gừng và muối, sau đó chậm rãi đun đến khi tôm đổi thành màu hồng là có thể vớt ra.

Ngoại trừ tôm, Chung Tử Kỳ còn mua thêm một ít hàu, hắn lựa bỏ những con hàu hư, sau đó đập trứng chim vào trong chén, thêm một ít bột mì rồi trộn đều đến khi đặc sệt, bỏ từng con hàu vào đảo đều.

Chung Tử Kỳ kêu Hồng Ảnh nhóm lửa, hắn đổ vào nồi một lượng mỡ vừa phải rồi bỏ hàu vào chiên đến khi nó có màu vàng thì vớt ra.

Sau khi làm xong thì Chung Tử Kỳ liền bưng thức ăn bỏ vào trong tủ chén, lúc này tôm luộc cũng không còn nóng nữa, Chung Tử Kỳ liền đưa hai con cho Hồng Ảnh.

Hồng Ảnh im lặng nhìn hắn, không nhận lấy.

"Ăn thử đi xem thế nào?" Chung Tử Kỳ lại đưa đến gần.

Lúc này Hồng Ảnh mới nhận lấy.

Chung Tử Kỳ cũng không để ý đến Hồng Ảnh nữa, vội vàng rửa nồi, chuẩn bị làm món tiếp theo.

Chung Tử Kỳ đưa lưng về phía Hồng Ảnh cho nên không nhìn thấy, Hồng Ảnh vội vàng lột tôm, xem xét một chút rồi bỏ vào trong miệng, nhai hai cái, sau đó ánh mắt lập tức sáng rực nhanh chóng bỏ con tôm còn lại vào miệng.

Hồng Ảnh ăn xong, âm thầm chép miệng hai cái, vẫn còn thèm nên liền nhìn vào tủ chén, đáng tiếc là không nhìn thấy gì hết.

Ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bếp, Trầm Dục Bắc buông chén trà lắc đầu: "Kỳ ca nhi vẫn làm không ít món ăn, làm phiền hắn rồi."

Triệu Chính An rót trà cho Trầm Dục Bắc, nghe thấy như vậy thì liền cười nói: "Tiểu cữu không biết đó thôi, tay nhề của Tử Kỳ rất tốt, ai ăn xong cũng phải khen ngon, đúng lúc hôm nay triển lộ tài năng cho ngài thấy."

"Hả? Vậy sao? Ta rất mong chờ."

Người nhà bọn họ đều được A mẫu nuông chiều từ bé, chưa từng đụng vào việc bếp núc, nghe nói tay nghề của Chung Tử Kỳ là do ca ca hắn dạy, vậy hắn muốn nhìn thử xem ca ca ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được có thể dạy thành cái gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi