NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Sau khi khai trương vào mùng tám, người đến cửa tiệm ngày một tăng, năm mới qua đi, ai cũng khôi phục lại trạng thái lúc trước.

Hôm nay là mười lăm, có thể nói hôm nay là ngày náo nhiệt nhất trấn Thanh Thuỷ, ban ngày thì còn đỡ, biển người vẫn chưa rõ ràng.

Đợi đến buổi tối, giống như Triệu Chính An đã nói, toàn bộ mọi người đều tham gia, đèn đuốc sáng rực cả trấn Thanh Thuỷ, vô cùng náo nhiệt. Không ngừng có người đến người đi.

Triệu A mẫu thấy vậy liền thương lượng với Hoàng A mẫu, tối mười lăm sẽ bán suốt đêm, Triệu A mẫu không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Thương lượng với Hoàng A mẫu để buổi tối lại nhà hắn ngủ đỡ một đêm.

Đương nhiên là Hoàng A mẫu không có ý kiến gì.

Triệu A mẫu đuổi Triệu Thăng, An Bình và Triệu Trữ về nhà, còn hắn và Triệu Bảo thì ở lại trấn Thanh Thuỷ.

Hoàng đại thúc, Hoàng A mẫu và Hoàng Tấn Lỗi đều không rời đi, bởi vì nhà bọn họ ở rất gần, lúc đầu còn định ở lại bán thêm một lát, bây giờ có thêm Triệu A mẫu thì càng tốt hơn.

Chung Tử Kỳ nghe Triệu Chính An nói buổi tối Triệu A mẫu sẽ không về đánh tiếng với Triệu Chính An: "Ta cũng muốn vào trấn xem hoa đăng..."

Triệu Chính An không cần suy nghĩ đã từ chối: "Không được, nhiều người lắm, với cái thân hình yếu đuối của ngươi thì sẽ bị người ta chen lấn, lỡ bị đụng ngã thì phải làm sao bây giờ?" Rất nhiều người, hắn còn không thể lo cho mình, sao có thể chăm sóc cho Chung Tử Kỳ được? Vẫn nên ở nhà thì hơn.

"Không đi thì không đi." Chung Tử Kỳ bĩu môi, mất hứng.

Triệu Chính An vội vàng đi qua hôn lên môi Chung Tử Kỳ: "Đừng mất hứng, chờ năm sau, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi."

Chung Tử Kỳ cũng không có thật sự tức giận, bởi vì hắn đã đoán được đáp án rồi, hắn đẩy Triệu Chính An ra: "Ba người đó ở nhà thì ai nấu cơm? An Bình hả?"

Triệu Chính An bị đẩy ra liền giả vờ ngã xuống giường sưởi: "Ừ, nghe Triệu Thăng nói là An Bình sẽ nấu, chẳng phải ngươi nói Triệu Trữ cũng biết nấu ăn hay sao? Bọn họ có thể làm mình no bụng mà."

Chung Tử Kỳ gật đầu, giơ chân đá đá Triệu Chính An lười biếng: "Ngươi còn không mau đi làm cơm, ta đói bụng rồi."

Triệu Chính An vừa nghe thấy Chung Tử Kỳ đói bụng thì liền nhảy lên: "Chủ tử, ngài chờ một lát, tiểu nhân đi làm cơm ngay."

"Chuẩn, đi nhanh về nhanh." Chung Tử Kỳ nói, hai người liếc nhìn nhau, đều không nhịn được cười.

Sau khi mặt trời lặn, bầu trời đen đi vài phần, thế nhưng màn đêm trong trấn Thanh Thuỷ chỉ vừa mới bắt đầu.

Mỗi khi đến ngày hội, trấn Thanh Thuỷ sẽ rất náo nhiệt, hôm nay là hội nguyên tiêu ngày mười lăm tháng giêng, những lão gia có tiền trong trấn sẽ mời rạp hát đến khuấy đảo không khí, không hạn chế dân chúng vào xem, còn có hoạt động thả đèn hoa đăng, đoán câu đố cũng hấp dẫn không ít người trẻ tuổi.

Nhìn vào đám đông, đa số đều là người dưới ba mươi tuổi, rất nhiều tiểu tử đứng cùng ca nhi, còn có những đôi đứng ở góc tường, cử chỉ vô cùng thân mật.

Người hơi lớn tuổi một chút thì không thích xem náo nhiệt, ghét nhất là ầm ĩ, lỡ như xô đẩy đụng vào nhau thì lại không tốt, cho nên bọn họ sẽ không ra đường với phu lang của mình, cả bó tuổi rồi còn làm chuyện ngại ngùng.

Cho nên, ngày nguyên tiêu còn được xem như là ngày hội cuồng hoan của người trẻ tuổi. Bọn họ vui chơi mệt mỏi rồi sẽ tìm một nơi bổ sung thể lực, sau đó lại tiếp tục vui chơi.

Mỗi con đường, mỗi cửa hàng trong trấn Thanh Thuỷ, ngay cả cửa tiệm "Xứng tầm ăn ngon" cũng có hai đèn lồng lớn đỏ rực phát sáng trong đêm tối, toả ra vầng sáng màu đỏ mang theo cảm giác mơ màng làm mọi người trầm mê phóng túng.

Đây là lần đầu Triệu A mẫu nhìn thấy cảnh tượng như thế, hắn cũng là ca nhi, mơ mộng đã thấm vào trong xương hắn rồi, nếu không phải đã qua tuổi bốc đồng thì hắn cũng muốn chạy tới chạy lui, phóng túng trên đường cái giống như bọn trẻ.

Hoàng A mẫu thì đã sống ở đây rất nhiều năm, cho nên hắn không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Người đến cửa tiệm gấp đôi so với ngày thường, có vài người thường xuyên đến, là khách quen trong tiệm, cũng có người nghe thấy danh tiếng nên đến ăn, cứ như vậy làm cho việc buôn bán của cửa hàng vô cùng náo nhiệt.

Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu cười không khép được miệng, mà Hoàng đại thúc, Triệu Bảo và Hoàng Tấn Lỗi lại rất cực khổ, chân chạy không ngừng, đầu óc choáng váng.

Mãi cho đến nửa đêm, khách hàng dần dần tản đi, đám người Triệu A mẫu mới có thể thở dốc, năm người ngồi trong tiệm ăn uống đơn giản cho đầy bụng rồi đóng cửa về nhà.

Đây không phải lần đầu Triệu A mẫu đến nhà Hoàng A mẫu, nhưng là lần đầu nhìn thấy rõ ràng bố trí trong nhà Hoàng A mẫu, cũng giống như nhà của bọn họ, vừa bước vào liền đụng tới nhà chính, hai bên là phòng ngủ, phòng bên trái còn có mái hiên, nhưng mà không có lớn như nhà chính, bên trong trang trí rất đơn giản, bởi vì không có ai ở nên dùng để chứa một ít đồ. Mà bên cạnh đó là nhà bếp.

"Vào đi, phụ thân hài tử đi nấu nước nóng đi." Hoàng A mẫu nói với Hoàng đại thúc.

"A... Được thôi." Hoàng đại thúc lên tiếng.

Hoàng Tấn Lỗi ngăn Hoàng đại thúc lại: "Phụ thân, để ta đi cho, ngươi nghỉ ngơi đi." Hoàng Tấn Lỗi nói xong liền đi vào nhà bếp.

Tuy Triệu A mẫu nói chuyện với Hoàng A mẫu nhưng mà vẫn để ý Hoàng Tấn Lỗi, nhìn thấy như thế thì càng thêm hài lòng.

Buôn bán cả ngày, mọi người đã mệt mỏi từ lâu, sau khi tắm rửa xong thì Hoàng A mẫu liền phân phòng: "Ba nam nhân ở phòng đó đi, hai chúng ta ở phòng này."

Đương nhiên là mọi người không phản đối, tuy rằng đều già rồi nhưng vẫn phải cẩn thận tránh cho mọi người nói này nói nọ.

Đóng cửa cẩn thận, Hoàng A mẫu và Triệu A mẫu cởi quần áo rồi nằm xuống.

Hai người không ngủ ngay mà nói chuyện một lát.

"Hôm nay buôn bán lời không ít, may mà ngươi ở đây, nếu không thì ta phải bỏ lỡ rồi." Triệu A mẫu thở dài, tuy rằng mệt muốn chết nhưng mà nghĩ đến việc kiếm được tiền thì liền cảm thấy cả người thoải mái, mệt nhọc gì cũng biến mất.

"Đúng vậy, nếu không có ngươi ở đây, ta và phụ thân Lỗi Tử cũng sẽ về nhà ngay, chuyện tốt thế này, một năm chỉ có mấy lần." Ngày hội diễn ra mỗi năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, để bọn họ có thể thức đêm kiếm tiền như vậy chỉ có mấy ngày mà thôi.

Hai người trò chuyện không ngừng, Triệu A mẫu còn cố tình dẫn dắt câu chuyện lên người Hoàng Tấn Lỗi.

"Hoàng A mẫu, lần này Lỗi Tử nhà các ngươi về, ngươi có tìm được ca nhi nào thích hợp cho hắn chưa?" Triệu A mẫu giả vờ hỏi trong lơ đãng.

Hoàng A mẫu thở dài: "Cũng tìm vài người, nhưng không phải là hắn không nhìn trúng ca nhi nhà người ta thì chính là ca nhi nhà người ta ghét bỏ hắn doạ người."

Hoàng A mẫu nói đến chuyện này thì liền tức giận, mỗi khi Hoàng Tấn Lỗi gặp mặt ca nhi nhà người ta thì đều bày ra dáng vẻ người sống đừng tới gần, còn nữa, hắn từng tham gia quân doanh, cho nên trên người có sát khí, khi cười thì còn ổn, nhưng khi không cười thì giống y như Sát Thần sống.

Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu sốt ruột muốn chết, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao lại không tìm được người phù hợp chứ?

"Ha ha, không cần gấp, thành thân là chuyện cả đời, nên chọn lựa cho tốt." Đôi mắt "Triệu A mẫu như loé sáng trong bóng tối.

"Đúng vậy." Hoàng A mẫu buồn bã, một lát sau lại làm như nói giỡn với Triệu A mẫu: "Thật ra ta nhìn trúng Tiểu Trữ nhà ngươi, không biết có được hay không."

Triệu A mẫu không ngờ Hoàng A mẫu lại nói như vậy, trong lòng liền vui vẻ: "Có gì mà không được, ta thấy Lỗi Tử nhà các ngươi cũng là người thành thật, nếu kết thân được thì rất tốt."

Hoàng A mẫu lập tức ngồi dậy, nhìn thẳng vào Triệu A mẫu trong bóng tối: "Triệu A mẫu, ngươi nói thật sao?"

Triệu A mẫu cười rộ lên: "Chẳng lẽ lại là giả, ta cũng nói thật với ngươi, ta nhìn trúng Lỗi Tử nhà ngươi, nhưng mà không biết Lỗi Tử nhà ngươi có nguyện ý hay không?"

Trong lòng Hoàng A mẫu rất vui: "Triệu Trữ tốt như vậy, nếu hắn dám không đồng ý, để xem ra có đánh gãy chân hắn hay không, ta cũng nói thật cho ngươi biết, ta xem trọng Triệu Trữ nhưng mà Lỗi Tử nhà ta lại giống như khúc gỗ, không biết ăn nói gì hết, cũng không thích nói chuyện, ta chỉ sợ Triệu Trữ sẽ ghét bỏ nó thôi." Hoàng A mẫu nói lời thật lòng.

Triệu A mẫu nói thầm: "Triệu Trữ nhà chúng ta vui muốn chết", ngoài miệng lại trả lời: "Có gì đâu mà ghét bỏ chứ, đến lúc đó để hai hài tử ở chung là sẽ biết."

"Ta cũng thấy thế." Hoàng A mẫu gật đầu, hắn rất thích hai hài tử là Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ, lúc đầu hắn còn nghĩ nếu Chung Tử Kỳ chưa thành thân thì hắn sẽ giới thiệu Chung Tử Kỳ cho hài tử của mình, sau đó lại chuyển mục tiêu lên người Triệu Trữ, nhưng mà tuy rằng hắn xem trọng, hắn cũng không muốn tuỳ tiện chỉ phúc vi hôn, lỡ như hai hài tử đều không vui, chẳng lẽ hắn phải cứng rắn ép buộc hai đứa ở chung hay sao?

Hoàng A mẫu và Triệu A mẫu nói chuyện đến nửa đêm mới mỹ mãn đi vào giác ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm, ăn sáng xong, Triệu A mẫu và Triệu Bảo liền rời đi trước, đây là do tối qua bọn họ đã thương lượng, Hoàng A mẫu thăm dò Hoàng Tấn Lỗi, còn Triệu A mẫu thì thông báo cho Triệu Trữ hay tin.

"Hài tử, ngươi chờ một lát rồi hẵng làm, lại đây A mẫu hỏi ngươi chút chuyện." Hoàng A mẫu vẫy tay với Hoàng Tấn Lỗi đang dọn dẹp chén bát.

"Chuyện gì vậy? A mẫu?" Hoàng Tấn Lỗi nhìn thoáng qua phụ thân của mình, thấy hắn cũng không rõ cho nên liền đi đến bên cạnh A mẫu.

"Hài tử, A mẫu tìm được một ca nhi cho ngươi, chắc chắn là ngươi rất vừa lòng." Hoàng A mẫu nói.

Hoàng đại thúc hỏi: "Ai vậy?" Sao hắn không biết.

Hoàng Tấn Lỗi không hứng thú, hắn không thích đi xem mắt, bị người lạ xoi mói làm cho hắn không thoải mái.

Hoàng A mẫu nhìn thoáng qua vẻ mặt cứng đơ của hài tử mình, hắng giọng nói: "Các ngươi cũng biết người này, chính là..." Hoàng A mẫu cố ý dừng một chút.

Hoàng đại thúc sốt ruột: "Là ai? Ngươi nói nhanh lên, sao lại thắt gút* như thế?"

*Dừng lại ở chỗ quan trọng.

Hoàng A mẫu cười hê hê: "Người đó chính là... Tiểu Trữ?"

"Cái gì? Tiểu Trữ?" Hoàng đại thúc hoảng sợ.

Ngay cả Hoàng Tấn Lỗi cũng ngạc nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi