NGÀY THÁNG TRẮC TRỞ

Tháng mười năm đó, Tư Mã Thích bị giải về đô thành Kiến Khang.

Dân chúng chen chúc trên đường, dồn dập ném đá, rau thối vào xe tù thể hiện sự coi thường của quần chúng. Ấy vậy mà ông ta vẫn ngạo ngễ đứng trong xe tù, không hề lẩn tránh, cũng không tỏ vẻ xấu hổ, trái lại cũng nhìn người dân bằng ánh mắt coi khinh.

Nửa tháng sau, Vũ Lăng vương và Thừa tướng cùng nhau trở về.

Lần này bách tính vây xem càng nhiều, mọi người đua nhau ném trái cây biểu đạt thành ý ca ngợi.

Nghe đồn Vũ Lăng vương bị phản tặc bắt làm tù binh, Thừa tướng không vì lập trường đối lập giữa hai người, lại còn đặt mình vào vòng hiểm nguy đi cứu viện, mới cứu hắn ra được – đây là nhóm người ủng hộ Thừa tướng nói.

Lại nghe đồn Thừa tướng suýt nữa thì bị phản tặc sát hại, may mà Vũ Lăng vương đang ẩn mình trong bóng tối đúng lúc vung thương tới cứu hắn một mạng – đây đương nhiên là lời của đám người ủng hộ Vũ Lăng vương gào lại.

Nhưng những tin đồn này vẫn không sánh nổi với tin đồn chấn động rằng Vũ Lăng vương bị Tạ Thừa tướng ép dẫn về nhà làm khách quý.

Mắt thấy hai người đi cùng xe trở về, không hề có sự ngăn cách, hai bên ủng hộ đều trợn mắt há hốc miệng, lẽ nào tin đồn kia là thật?

“AAAAA, Vũ Lăng vương đáng thương của ta!” Có cô gái che mặt khóc ầm lên.

“Chuyện này… Tạ tướng nhà ta lại thích đàn ông ư! Ta, ta không muốn điều đó…!” Lại có người ôm mặt khóc chạy đi.

“Tạ tướng là đồ vô liêm sỉ!”

“Hứ! Rõ ràng là vì Vũ Lăng vương bất lực!”

“Rõ ràng là gian tướng lấy quyền hành áp bức hiền vương nhà ta!”

“Hừ! Là hiền vương nhà ngươi không có tài cán gì, nếu không đâu dễ dàng luồn cúi như vậy!”

Đám người ủng hộ Vũ Lăng vương ôm đầu khóc rống, quá oan uổng rồi!

Tương phu nhân đã sớm đứng chờ bên ngoài phủ Đại Tư Mã, bị tỳ nữ thân cận gắt gao giữ chặt: “Phu nhân bớt giận, chắc chắn chỉ là lời đồn nhảm! Quận vương tuyệt đối không bao giờ chịu cúi mình trước Thừa tướng.”

Tương phu nhân cắn môi mạnh đến môi sắp bật máu, các người thì biết cái gì, thằng nhóc chết bầm kia sao lại không cúi chứ? Nó lại chả ngã vội ấy chứ!!!

Cũng may Mục Diêu Dung xuất hiện đúng lúc, đứng bên dịu dàng trấn an, Tương phu nhân càng hi vọng nàng trở thành con dâu của mình, không tiện làm lớn chuyện, chỉ có thể kìm nén tâm trạng, ngoài miệng còn nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta không tin Ngật Chi lại là người như thế, từ trước tới giờ nó đều không thèm làm chuyện tầm thường vậy đâu, ha ha ha!”

Mục Diêu Dung cũng gật đầu liên tục: “Phu nhân nói đúng lắm ạ!” Thực ra trong lòng thì nghĩ, tuyệt đối đừng để nàng biết Thừa tướng từ lúc ở Ninh Châu đã dùng sắc mê hoặc Vũ Lăng vương, nếu không đó sẽ là đả kích lớn với nàng.

Trong lúc mỗi người đều đang miên man suy nghĩ thì cuối cùng Vệ Ngật Chi cũng dẫn Phù Huyền trở về. Hai người đổi sang dùng ngựa, hành lý và tùy tùng cũng không nhiều nên tốc độ cũng rất nhanh.

Nhìn thấy phủ Đại Tư Mã, Vệ Ngật Chi liền quất mông ngựa, nhanh chóng phóng về phía trước, chỉ một thoáng ngựa đã dừng trước mặt Tương phu nhân liền lập tức quỳ xuống hành lễ.

Tương phu nhân đã yên lòng, nhớ tới cảnh thập tử nhất sinh của hắn, tạm thời cũng không tính toán những tin đồn kia nữa, đỡ hắn dậy nói: “Trở về là tốt rồi, sau này tuyệt đối đừng mạo hiểm như vậy nữa. Vệ gia chúng ta cô nhi quả phụ, nếu con có mệnh hệ gì, mẫu thân cũng không thiết sống nữa.” Nói xong đã rơm rớm nước mắt.

Vệ Ngật Chi vội vã động viên bà: “Đã khiến mẫu thân hoảng sợ rồi, sau này con sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”

Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi vào trong phủ, nhất thời đã quên mất bên cạnh còn một Mục Diêu Dung đứng đó. Nhưng nàng cũng không so đo, trong hoàn cảnh này, người một nhà đương nhiên có nhiều chuyện muốn nói, chẳng qua là thấy mẹ con người ta đoàn tụ, ngẫm lại bản thân đã không còn phụ thân, nàng lại cảm thấy đau lòng.

Đang định đi vào thì tiểu nha hoàn bên cạnh nàng lại len lén kéo ống tay áo nàng, bĩu môi nhìn về phía đối diện. Mục Diêu Dung theo đó nhìn sang, vừa thấy đã cau mày: “Sao tên xấu xa kia lại tới đây nữa rồi?”

Hoàn Đình đứng phía đối diện, cũng không tiến tới, chỉ vẫy vẫy tay với nàng, cười híp mắt.

Mục Diêu Dung tức giận giậm chân một cái, quay ngoắt đầu đi vào trong phủ.

Hiện giờ Hoàn Đình không tiện đi quấy rầy mẹ con Vệ Ngật Chi đoàn tụ, vì lẽ đó chỉ có thể khổ sở nhìn nàng rời đi.

Gã hầu bên cạnh biết rõ bản tính của chủ nhân, cũng thích bắt chước Dương Cứ, Viên Phái Lăng nói: “Công tử à, ngài chẳng chịu học hỏi Thừa tướng gì cả, ngay cả Vũ Lăng vương mà Thừa tướng còn có thể bắt được, chẳng lẽ ngài lại không tóm được một cô nương hay sao?”

Hoàn Đình dễ tính, bị kẻ hầu nói như vậy cũng không nổi giận, lại còn cảm thấy rất có lý, lúc này quyết định đến chỗ Tạ Thù xin kinh nghiệm, thuận tiện thăm nàng.

Tạ Thù vừa mới về phủ, thay quần áo xong, cảm thấy rất mệt nên đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Hoàn Đình chạy thẳng vào, không để Mộc Bạch có thời gian bẩm báo.

“Biểu ca, huynh dạy ta nên làm thế nào đi?”

Tạ Thù kinh ngạc ngồi dậy: “Muốn ta dạy đệ cái gì?”

Hoàn Đình bảo Mộc Bạch ra ngoài trước, vui vẻ ngồi xổm trước mặt nàng: “Sao huynh có thể chiếm được Trọng Khanh vậy? Dạy ta đi.”

“Hả?”

“Ây dà, biểu ca đừng có xấu hổ nữa, giờ khắp đô thành đều lan đồn chuyện hai người, vả lại đệ sớm biết chuyện từ lâu rồi, huynh đừng giấu đệ nữa. Với tính cách của Trọng Khanh, chẳng khác nào động không đáy, vốn chẳng thể nào dễ dàng đoán được, huynh nhanh nói xem làm cách nào mà huynh chiếm hắn được đi?”

“… Đệ hỏi chuyện này để làm gì?”

Hoàn Đình xấu hổ, tiến lại gần thì thầm bên tai nàng vài câu.

Tạ Thù co giật khóe miệng: “Ta thấy việc này đệ nên đi hỏi Trọng Khanh thì tốt hơn, hắn chắc chắn sẽ có cách.”

Hoàn Đình nghi ngờ nhìn nàng: “Thật ư?”

“Thật.”

Vất vả lắm mới tống được Hoàn Đình về thì Tạ Nhiễm lại tới. Hắn ngồi trước mặt Tạ Thù cười như không mà rằng: “Thừa tướng, phong cảnh ở quận Vũ Lăng thế nào?”

“Rất đẹp.”

“Còn muốn quay lại không?”

Tạ Thù nhìn sắc mặt hắn: “Khụ, có chuyện gì thì nói mau đi.”

Tạ Nhiễm lạnh lùng đứng dậy: “Hôm nay Thừa tướng hồi phủ, ta có đại lễ muốn tặng cho ngươi.” Hắn vỗ tay một cái, lập tức có mấy người đàn ông đi vào, đều là những người đẹp từ cao tới gầy, tuổi tác khác nhau từ thiếu niên đến trung niên đều có đủ.

“Đây là…” Tạ Thù khó hiểu.

“Đây là những phụ tá mà ta đã lựa chọn kỹ càng cho Thừa tướng.”

Cái từ “phụ tá” kia được Tạ Nhiễm nhấn mạnh đến quái lạ, trong nháy mắt Tạ Thù hiểu ra, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Đây là phụ tá cái gì chứ, đây là trai bao thì đúng hơn.

Tạ Nhiễm xua tay cho mấy người lui ra trước, sau đó dùng giọng điệu hàm ý nói: “Nếu Thừa tướng đã thích đàn ông, ta liền thay Thừa tướng tìm mỹ nam khắp nơi về đây. Nhưng ngài thật sự không thể động lòng với Vũ Lăng vương, đó là kẻ tâm tư thâm trầm, nếu như bị hắn lợi dụng tình cảm điều khiển ngài thì sao?”

Tạ Thù che giấu cảm giác đau đớn mơ hồ nói: “Đừng nóng, trước hết ngươi cứ để ta nghỉ ngơi đã.”

“…” Tạ Nhiễm nhìn nàng như vậy, cau mày thầm hạ quyết tâm, nhất định phải loại bỏ suy nghĩ hồ đồ của nàng để nàng trở lại bình thường mới được.

Hoàn Đình nghe lời Tạ Thù, quả thực muốn đi tìm Vệ Ngật Chi xin kinh nghiệm.

Hắn vốn định gọi Dương Cứ và Viên Phái Lăng cùng đi, lấy cớ ăn mừng chiến thắng mời Vệ Ngật Chi đến núi Phúc Chu ngắm cảnh uống rượu nhưng Viên Phái Lăng và Dương Cứ không chịu. Tin đồn giữa Vũ Lăng vương và Thừa tướng hiện đang lan rộng, lúc này đi gặp Vệ Ngật Chi, cứ cảm thấy là lạ. Nhất là Viên Phái Lăng, hắn là một trong những người đầu tiên truyền bá tin này, Vệ Ngật Chi là người tự cao tự đại, chẳng may vì chuyện đó mà đánh hắn, đến mình đồng da sắt cũng tàn tạ mà thôi.

Hoàn Đình hết cách rồi, sợ chọc giận Mục mỹ nhân, lại không dám đến phủ Đại Tư Mã, đành chờ đến sáng sớm hôm sau, đứng ngoài đường chờ Vệ Ngật Chi đi ra.

Vệ Ngật Chi ngủ dậy, đi vào hầu hạ không phải là tỳ nữ mà lại là Mục Diêu Dung. Tuy rằng đã qua thời gian để tang, nhưng nàng vẫn mặc y phục màu trắng, cũng không trang điểm cầu kỳ, làm bớt đi một phần kiều mỵ.

Vệ Ngật Chi cay mày tỏ ý không thích: “Nàng là con gái Thứ sử, sao có thể làm chuyện này, nếu lan ra ngoài, bản vương sẽ bị người đời phỉ nhổ.”

Rõ ràng Mục Diêu Dung đã sớm nghĩ tới kế sách đối phó: “Vũ Lăng vương đánh lui quân địch, bình loạn phản tặc, lại giết được Mộ Dung Triều, chính là đã thay gia phụ báo thù, thiếp không có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm người hầu hầu hạ Vũ Lăng vương để báo ân.”

Nàng đi tới muốn giúp Vệ Ngật Chi vấn tóc, không biết là vô tình hay cố ý mà kề sát vào người hắn.

Vệ Ngật Chi ngửi thấy mùi hương nồng nàn mềm mại thoảng xung quanh, lại nhớ tới Tạ Thù kiều diễm nằm trong lồng ngực mình, đứng dậy tách ra nói: “Không cần, đi ra ngoài đi.”

Dù sao Mục Diêu Dung cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, nhiều lần bị từ chối, không còn mặt mùi liền bực dọc đi ra.

Ngay cả thể diện cũng không giữ mà làm đến bước này, vậy mà Vũ Lăng vương vẫn không đoái hoài tới nàng, xem ra cũng không thể ôm hi vọng vào lời hứa của Thái hậu. Nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy lòng chua xót, nàng quay vào hoa viên ngồi trước hòn giả sơn khóc hồi lâu.

Vệ Ngật Chi lên xe ngựa vào triều, đang ôm đầu suy ngẫm xem phải xử lý chuyện của Mục Diêu Dung thế nào thì bên ngoài có tiếng của Phù Huyền vang lên: “Quận vương, Hoàn công tử tới.”

Xe ngựa dừng lại, Hoàn Đình vội vã leo lên xe. Trên người hắn cũng mặc triều phục, trước kia vẫn còn có nét trẻ con chưa trưởng thành, nay đã thấy chín chắn thành thục hơn nhiều.

“Sao Ân Bình tới sớm vậy? Muốn đi ké cùng ta hả?” Thực ra Vệ Ngật Chi còn định đi cùng Tạ Thù, rất muốn quẳng hắn xuống xe.

Hoàn Đình hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không chỉ có chuyện này, ta có chuyện cần thỉnh giáo huynh.” Hắn ghé sát tai Vệ Ngật Chi thì thầm vài câu.

Giờ thì Vệ Ngật Chi không còn muốn đạp hắn xuống xe nữa, vui vẻ nói: “Thì ra là vậy, đệ là bạn của ta, ta chắc chắn sẽ giúp đệ.”

Hắn vẫy tay bảo Hoàn Đình lại gần, thì thầm vài câu, Hoàn Đình nghe lúc thì cau mày, lúc thì gật đầu, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Bị Hoàn Đình quấy rầy như thế, đương nhiên trên đường không thể gặp Tạ Thù. Lúc vào triều, bách quan đều vì lời đồn mà nhìn chằm chằm hai người, Vệ Ngật Chi chỉ có thể bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú lắng nghe quốc sự.

Hoàng đế bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt vẫn còn yếu ớt, gò má hơi nhô cao, có mấy phần suy sụp. Đối với chuyện em trai ruột tạo phản như vậy, đương nhiên ông ta rất đau lòng, còn đau đớn hơn là phải đưa người lên đoạn đầu đài, ngay cả gia quyến cũng không thể giữ lại, đây là quy củ từ trước tới giờ.

Nói thật, một mình Hoàng đế thì có thể xuống tay được, tính tình ông ta không mềm yếu lương thiện như Thái tử. Chẳng qua Thái hậu khó lòng chấp nhận nổi. Tuy bà là người hiểu chuyện, nhưng dù sao vẫn là cỏn uột, Tư Mã Thích lại là một nhân tài, chỉ đi lầm đường mà thôi, là mẫu thân, bà không nỡ lòng quay lưng đi.

Hoàng đế là người con có hiếu, có việc gì cũng đều nói rõ với Thái hậu, vì lẽ đó chuyện giết người không thể tự làm được. Tầm mắt ông ta liếc ngang liếc dọc một hồi, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Thù.

“Lần này Tạ tướng đã vất vả nhiều, công lao càng lớn, trẫm càng tin tưởng năng lực làm việc của khanh, chuyện TS vương lần này giao toàn quyền cho khanh xử lý, đây là việc lớn, Tạ tướng cần phải tự mình xử lý toàn bộ hành trình mới được.”

Chẳng qua chỉ mượn tay nàng giết người mà thôi, cũng không phải yêu cầu gì to tát, Tạ Thù không chút do dự, lập tức chắp tay dạ một tiếng.

Lúc bãi triều, Vệ Ngật Chi từ xa nháy mắt với nàng, Tạ Thù vừa nhìn thấy hắn là lại nhớ tới chuyện đêm đó ở vương phủ quận Vũ Lăng, thân thể đáng thương của nàng mất bao lâu mới có thể khỏe lại, vốn không muốn nhìn thấy kẻ thú đội lốt người kia, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.

Tạ Nhiễm tóm lấy cơ hội, đi thẳng theo nàng lên xe, ngồi xuống nói: “Mấy ngày nay ta không cần ở Đông cung làm nhiệm vụ, muốn đi cùng Thừa tướng vào triều, Thừa tướng không ngại chứ?”

“Không ngại, đương nhiên không ngại.” Tạ Thù nhìn hắn, do dự nói: “Mấy ‘phụ tá’ ngươi đưa về phủ kia,… đã đưa đi chưa?”

“Vì sao phải đưa đi?” Tạ Nhiễm vươn ngón tay vén mành xe nhìn Vệ Ngật Chi lững thững đi ra ngoài cửa cung, cười âm trầm: “Khẩu vị Thừa tướng quá kén chọn rồi đó.”

Tạ Thù bất đắc dĩ thở dài.

Tạ Nhiễm nghe thấy, lại cho rằng nàng không nỡ buông Vệ Ngật Chi, lại nhẫn nại khuyên nhủ: “Ta làm đều là vì Thừa tướng cả, nếu ngài quá thân cận với Vũ Lăng vương, hắn sẽ không nghĩ tới lòng tốt của ngài, cứ như gần như xa thế này, đến lúc đó hắn mới nhớ nhung mong đợi, chính bản thân ngài cũng hiểu rõ, chỉ có thế mới có thể chiếm được thế chủ động mà thôi.”

Tạ Thù liếc mắt quan sát hắn vài lượt, có phần khiếp sợ.

Đường thúc nhà ta quả nhiên thâm tàng bất lộ, sớm biết vậy đã bảo Hoàn Đình đến thỉnh giáo ngươi rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi