NGÀY THÁNG TRẮC TRỞ

Tại quận Vũ Lăng, hai năm liền mùa đông đều có đại tuyết cuồng thổi, lạnh lẽo ẩm thấp đến độ người ta khớp hàm run lập cập. Vài loại hoa cỏ đại thụ trân quý trong phủ đều chờ chăm nom, quản gia có chút sốt ruột, cầm sổ theo sau Tạ Thù vòng vèo khắp phủ.

“Vương phi, ngài xem liệu có cần mời người làm giúp?”

“Vương phi, ngài xem cần chi bao nhiêu ngân lượng thì được?”

“Vương phi………………”

Tạ Thù không thể nhịn được nữa, bước chân đột nhiên dừng lại, cao giọng hô một tiếng: “Mộc Bạch!”

“Tới đây!” Mộc Bạch nhanh chân từ trong viện chạy đến.

“Quản gia có chuyện cần giúp, ngươi giúp hắn đi.” Tạ Thù dứt lời thì quay đầu hướng quản gia chỉ chỉ Mộc Bạch: “Sau này có chuyện gì cứ hỏi hắn, biết chưa?”

Quản gia dời mắt khỏi nàng, nhịn không được nói thầm một câu: “Rốt cuộc không phải xuất thân từ nhà giàu có, ngay cả mấy chuyện này cũng không quản lý được.”

Mộc Bạch lạnh lùng nhìn hắn chăm chăm: “Tiểu thư nhà chúng ta đương nhiên không quản mấy chuyện cỏn con này, chuyện nàng làm lúc trước, nói ra sẽ hù chết ngươi!” Nói rồi rút cuốn sổ trong tay hắn, “ Mấy chuyện vặt này còn muốn làm phiền đại giá của nàng à? Sau này ta làm là được rồi!”

Còn chưa tới mấy ngày thì hết năm, quản gia lại chạy đi tìm Tạ Thù.

“Vương phi, hạ nhân trong phủ đều muốn phát ngân lượng, ngài xem………………”

Mộc Bạch chắp tay sau đít đi tới, vỗ vỗ vai hắn: “Sao chả nghe lời gì hết vậy, không phải đã nói ngươi tới tìm ta xử lý à.”

“……………………………..” Quản gia nín thinh, mấy chuyện này đều thuộc bổn phận của Vương phi mà!

Hai năm nay chung quy đều là như thế, quản gia thực sự chịu không được, không nhịn nổi chạy đi cáo trạng với Tương phu nhân. Bây giờ Tương phu nhân và Tạ Thù ở chung đã lâu, đã quen thuộc, thi thoảng cũng có thể bày ra uy nghi mẹ chồng một chút, liền quyết định đi gặp nàng một lần.

Lần đầu tiên, Tạ Thù đang bận rộn chính vụ trong quận Vũ Lăng, thấy Tương phu nhân đến, nhấc tay làm tư thế mời: “Mẫu thân mời ngồi.”

Tương phu nhân chợt ngồi không nổi nữa, trên người là nữ trang, nhưng cử chỉ rõ ràng là như nam tử, hết sức tiêu sái, một câu của bà tắc nơi cổ họng, cuối cùng im lặng rời đi.

Lần thứ hai, Tạ Thù vẫn bận rộn chính vụ ồ ập như trước, Tương phu nhân nói hết nửa ngày, cuối cùng chỉ nhận lại một câu của nàng: “Ừm?”

Tương phu nhân uất nghẹn một lúc lâu, lại sầm mặt bỏ đi.

Lần thứ ba trực tiếp đi tìm Vệ Ngật Chi, Vệ Ngật Chi cười nói: “Nàng là người làm việc lớn, mấy chuyện vặt này không cần nàng bận tâm.”

Tương phu nhân day mạnh trán, nộ khí xung thiên muốn phát tác cũng không được. Vệ Ngật Chi lúc đầu luôn miệng nói loại thuốc hại Tạ Thù không cách nào có con là do hắn đút, Tương phu nhân là người có trách nhiệm, đương nhiên chỉ có thể đối tốt với Tạ Thù, cho nên có bất mãn nhiều thế nào cũng chỉ có thể dằn xuống, lại muốn ôm cháu thì cũng chỉ có thể lặng lẽ muốn mà thôi.

“Đây đều là mệnh số mà!” Bà thở dài một tiếng, quay đầu bước đi.

Nửa năm sau, Vệ Ngật Chi đến Kiến Khang một chuyến, quay về thấy chính vụ trong quận được xử lý gọn gàng, quản gia của phủ đen mặt nhưng dám giận mà không dám nói, rất muốn bật cười.

“Ta đã cưới nữ tử đặc biệt nhất thiên hạ này làm Vương phi a.”

Hắn bước vào lương đình trong hoa viên, Tạ Thù đang ngồi tựa vào lan can, cúi đầu nhìn mặt nước bốc hơi lạnh: “Cũng may người ta gả không cổ hủ.”

Vệ Ngật Chi ngồi xuống cạnh nàng, mỉm cười bắt lấy tay nàng chà xát, trên tay nàng vẫn còn vết thương cũ, không thể chịu lạnh lâu, hắn trước nay vẫn nhớ rõ: “Ta từ Kiến Khang mang tin về, có muốn xem không?”

“Đương nhiên!” Tạ Thù ngồi xích lại gần, nhận lấy thư hàm trong tay hắn.

Hai năm nay vây cánh của Khánh Khang Đế càng lúc càng đông, dần dần đã có động thái, gần đây nhất gây phiền phức cho không ít thế gia, chèn ép nhiều người, nhưng Tạ gia hưng thịnh nhất ở đầu ngọn gió lại không việc gì.

“Nghĩ thấy nàng hẳn là rất cao hứng nhỉ?” Vệ Ngật Chi thở dài: “Ngay cả thế lực của Vệ gia ta cũng chịu tổn thất.”

Tạ Thù cười nói: “Chuyện này cũng không kỳ lạ. Quy định chọn đúng người kia của ta còn có tác dụng. Có điều Bệ hạ cho dù có bản lĩnh đi nữa cũng không thể nhổ tận gốc thế gia, ta đoán hắn cũng chỉ nhân cơ hội bồi dưỡng thế lực của mình một chút mà thôi, thế lực Vệ gia nhà chàng hắn vẫn còn phải dựa vào, chẳng qua tỏ ý cảnh cáo, để các thế gia nhìn rõ hoàng quyền của hắn.”

Vệ Ngật Chi gật đầu, Tạ Thù vẫn luôn ở sau trướng xử lý một ít chính vụ, đối với thời cuộc cũng nhìn thấu suốt. Hắn chợt nhớ ra gì đấy, hỏi nàng: “Nàng có hối hận không? Buông bỏ đại quyền Thừa tướng, mỗi ngày đều bị sự vụ trong phủ quấy rầy.” Nói tới đoạn sau, ngữ khí đã có chút lo lắng.

Tạ Thù nghiêng đầu nhìn hắn, phì cười nói: “Chàng yên tâm, ta chỉ muốn thoát khỏi thân phận giả mạo đó để bản thân và Tạ gia thoát tội chết, nếu thật sự có một ngày như vậy, ta muốn xuống núi ra làm quan, ai cũng không giữ ta lại được, tương tự như thế, nếu ta muốn ở lại, cũng không ai có thể đuổi ta đi.”

Vệ Ngật Chi đưa tay kéo nàng vào lòng: “Thế nàng muốn ở hay là muốn đi?”

Ngón tay nàng quẹt mặt hắn một cái: “Vậy phải xem thử chàng lo lắng hay không.”

“Bệ hạ nói rất nhiều lần muốn gặp Vũ Lăng Vương phi một lần, ta vẫn thật sợ sẽ không gặp được nàng.”

“Không cần lo lắng quá, chuyện gì cũng không nói trước được, có lẽ có một ngày chúng ta sẽ đường đường chính chính đi Khánh Khang thì sao?

Vệ Ngật Chi bật cười: “Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta thật sự sẽ phải giám sát nàng chặt chẽ.”

Mõi tháng sự vụ trong phủ đều phải bẩm báo lên trên, hiện giờ toàn bộ đều nằm trong tay Mộc Bạch quản lý. Tạ Thù chỉ xử lý chính vụ, bảo nàng làm nàng cũng chả hứng thú, dứt khoát đẩy hết qua cho hắn.

Sau khi cứ lo lắng mãi việc chức vụ của mình có thể bị người khác thay thế, Mộc Bạch thế nhưng lại dễ dàng nắm giữ địa vị quản gia của Vũ Lăng Quận vương phủ, tâm tình thật sự là vui buồn lẫn lộn.

Nghĩ thấy hắn đường đường là người hầu nhất mực trung thành với đại tướng phủ, sao lại trở thành đại quản sự của Vệ gia vẫn luôn đối đầu thế này? Đây đúng là người tính không bằng trời tính mà.

Cơ thể Tạ Thù dần dần tốt lên, nhưng mỗi đêm trước khi ngủ vẫn như cũ phải uống chén thuốc bồi bổ của Chung đại phu. Trời lạnh vô cùng, nàng xoa xoa tay bước vào phòng, thấy Vệ Ngật Chi đang ngồi dưới ngọn đèn thêm mật ong vào chén thuốc, chợt có chút áy náy.

“Trọng Khanh, nếu ta cả đời này không sinh con được thì làm sao?”

Vệ Ngật Chi ngẩng đầu nhìn nàng, rất kinh ngạc khi nàng lại hỏi vấn đề này. Tạ Thù vẫn là Tạ Thù như trước đây, là công tử Tạ gia phóng khoáng tiêu sái kia, sống cùng hắn nhiều năm, rất hiếm khi lo được lo mất như nữ tử nhà người ta.

Hắn bưng chén thuốc đến trước mặt nàng: “Uống thuốc là để cơ thể nàng được bồi bổ tốt hơn, không phải là vì có con.” Dứt lời chợt nghiêm mặt: “Nàng gả cho ta không phải là vì để sinh con đấy chứ?”

Tạ Thù cười phì thành tiếng, thuốc bắn lên người hắn, vội vàng muốn lau cho hắn, nhưng hắn đã dứt khoát cởi áo ngoài, ôm ngang hông nàng, đi vào phòng trong.

Đôi bên đã quá hiểu lẫn nhau, thể xác và tinh thần hòa hợp. Tiếng thở dốc của hắn từ khe khẽ đến thô dày, lòng bàn tay ma sát da thịt có chút cảm giác thô ráp, mồ hôi rơi trên ngực cũng nóng hổi. Tạ Thù ôm hắn, cùng hắn lên trời xuống đất, như rơi trong mây. Đến khi hắn thả lỏng áp lực trên người nàng, bàn tay vẫn cùng nàng mười ngón giao nhau, nàng cảm thấy cả hai như đã hòa làm một.

Vệ Ngật Chi nhẹ xoa vuốt eo nàng, cảm thấy nàng tinh lực còn đầy, có chút vui mừng: “Cơ thể nàng dường như càng lúc càng khá lên rồi.”

“Ta ngày ngày đều uống thuốc, lại đi loanh quanh trong phủ, cũng không phải không có tác dụng.”

“Hôm khác dẫn nàng ra ngoài đi dạo, giải khuây nhiều sẽ càng tốt hơn.”

Tạ Thù ôm cổ hắn: “Một lời đã định.”

“Đương nhiên.” Vệ Ngật Chi giảo huyệt lần sờ cơ thể nàng: “Có điều ta trước phải xem thử nàng rốt cuộc khá đến đâu rồi.”

Hôm sau lúc thức dậy,mặt trời đã lên cao, lúc Vệ Ngật Chi mở mắt thì Tạ Thù đã rời giường, hắn muốn tìm y phục của mình, nhưng phát hiện Tạ Thù đã mặc áo hắn mà ra ngoài.

Chuyện này dẫn tới không ít chuyện!

Đang định kêu người tới đưa y phục, Phù Huyền bước vào bẩm báo nói người gác cửa quận Vũ Lăng có chuyện gấp cầu kiến.

Lời còn chưa dứt thì đã truyền tới tiếng bước chân. Vệ Ngật Chi bất ngờ hắn thế nhưng lại gấp đến mức xông thẳng vào phòng, tiện tay cầm lấy ngoại sam khoác vào.

Người gác cổng quận Vũ Lăng vội vội vàng vàng lướt qua bình phong, còn chưa lên tiếng, ánh mắt trước đã trợn tròn thật lớn, cuối cùng vẫn là hiện lên vẻ kinh sợ.

Không lâu sau, trong thành Khánh Khang bắt đầu thịnh hành nam tử người mặc nữ trang giễu qua giễu lại khắp nơi. Vốn mặc y phục mộc mạc, thoa phấn lên mặt, chỉ thêm chút ôn nhu, ai ngờ càng lúc càng lan rộng, dần dà thay đổi hẳn.

Hiện giờ bất luận là thiếu niên trai tráng hay người đã đến độ trung niên, trừ thoa phấn còn yêu thích nữ trang (y phục nữ) hoa lá xanh xanh, tốt nhất là có hoa văn đóa nào đóa nấy thiệt to. Hoa văn mẫu đơn mỹ lệ phú quý, hoa sen thanh nhã mới mẻ, hoa cúc khí phách ngời ngời…

Nhất thời trong đô thành nam tử đi đi lại lại hoa hết cả mắt, có người trông thấy thì vui tai vui mắt, có người thì lại khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Có người hỏi dò phong trào này từ đâu mà ra, đáp: bắt nguồn từ Vũ Lăng vương.

Nghe đâu hắn hôm đó lúc triệu kiến quan viên, ngồi tựa đầu giường mình khoác nữ trang, gương mặt nõn nà, mắt như điểm sơn, tóc dài xõa tung, đẹp đến độ không hề chân thật. Quan viên kia quay về sau đó bắt chước, một truyền mười mười truyền trăm, hiện giờ cuối cùng đã truyền tới Khánh Khang.

“Ta thấy không được rồi, “ Hoàn Đình ở trước mặt Viên Phái Lăng và Dương Cứ đập bàn cái rầm: “Trọng Khanh lần trước tới Kiến Khang còn tốt mà, sao bỗng dưng lại trở nên ẻo lả như vậy, tất nhiên là vì Vương phi hắn cưới kia xúi bẩy.”

Dương Cứ mắt trợn trắng: “Người ta vui, ngươi bớt nói hai câu đi.”

Hoàn Đình chợt nhào lên bàn gào khóc: “Biểu ca à, vẫn là lúc có huynh thật tốt mà….”

Lại tới rồi! Viên Phái Lăng và Dương Cứ đối với hắn đã vô cảm, nhưng nếu như còn không tuyệt giao, thì vẫn phải nói vài lời an ủi, cả hai đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

Vệ Ngật Chi tối đến sải bước vào phòng, sắc mặt u ám: “Như Ý, ta có chuyện này nhất định phải bàn rõ với nàng.”

Tạ Thù thấy nét mặt hắn không tốt, cũng thành thật đáp: “Là chuyện trong quận hay chuyện trong triều?”

Vệ Ngật Chi nghiêm túc nói: “Sau này không thể mặc nhầm y phục nữa!”

Thế nhưng hôm sau rời giường, đối diện với ngoại sam của Tạ Thù thì lại vô lực thở dài.

Cuối thu khí trời mát mẻ, phong cảnh quận Vũ Lăng bước vào thời điểm đẹp nhất, thu thủy trường thiên, liên thành nhất sắc, hà thủy nhiễu quách, ngân bạch như luyện, sơn thủy điền viên, thương mang như thi, cho dù trên cây cỏ có dính chút sương trắng thì vẫn có ý vị khác.

Một đội binh sĩ hộ tống xe ngựa của Thừa tướng đi qua quận Vũ Lăng, Vương Kính Chi nhấc rèm thò đầu quan sát, trong mắt không giấu được vẻ tán thưởng. Từ Kiến Khang đến Lương Châu rồi lại trở về, đoạn đường này đi tới đi lui vẫn chỉ có quận Vũ Lăng là đẹp nhất.

“Thừa tướng có muốn đi gặp Vũ Lăng Vương không?” Quân sĩ phụ trách hộ tống ngồi trên ngựa hỏi.

“Không cần, Vũ Lăng Vương sau khi quay về đất phong không thích tiếp khách, không cần đi làm phiền hắn.” Ánh mắt Vương Kính Chi vẫn như cũ nhìn cảnh vật bên ngoài, đột nhiên sững lại, hô to một câu: “Dừng xe!”

Đoàn xe lập tức đứng lại, hắn nhảy xuống, chạy về phía một nữ tử đứng ở ven đường.

“Vị cô nương này…………”

Nữ tử quay đầu sang, lời hắn chợt nghẹn trong họng, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, ánh mắt càng lúc càng kinh hoảng.

“Đại nhân gọi sai rồi, ta đã là phụ nữ có chồng, không thể gọi là cô nương nữa.”

Vương Kinh Chi lấy lại bình tĩnh, vội nói: “Là tại hạ thất lễ, mạo muội gọi phu nhân chỉ vì dung mạo phu nhân thập phần giống một cố nhân của tại hạ.”

Nữ tử mím môi cười: “Cố nhân mà đại nhân nói, liệu có phải là Thừa tướng đã qua đời?”

Hắn kinh ngạc: “Phu nhân sao lại biết?”

“Ngài cũng không phải là người đầu tiên nói vậy, ta sớm đã quen rồi.”

Vệ Ngật Chi hiểu ra, ngạc nhiên lùi đi, thầm bật cười.

Xa xa truyền tới tiếng ngựa hí, nữ tử quay đầu lại nhìn, nói với hắn; “Phu quân ta đến đón ta rồi, đại nhân thứ lỗi, cáo từ.”

Nàng không hành lễ, chỉ thoáng gật đầu, quay người dọc theo bờ ruộng hẹp mà đi, áo váy đỏ tươi, đai gấm buộc tóc, tà áo rộng theo gió tung bay, giống như từ nơi đô hội tới chốn điền viên xa xôi này, cử chỉ tiêu sái, vạn phần tự tại.

Vương Kính Chi ngồi lên xe, lại đưa mắt nhìn xa xa lần nữa, trong lòng cảm khái vạn phần, thả rèm, cho khởi hành.

Đi qua đồng ruộng vàng bông lúa cùng hương thơm hoa quả khắp bốn phía, Vệ Ngật Chi dắt ngựa đứng chờ.

“Lần này còn muốn đi đâu giải khuây?” Hắn ôm Tạ Thù lên ngựa, vòng tay quanh nàng.

Tạ Thù đặt tay lên tay hắn: “Nơi nào cũng được.”

Vệ Ngật Chi mỉm cười, thúc ngựa bước chầm chậm.

The End

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi