Sự áy náy của Đào Nhiên thể hiện rõ ràng qua sự thay đổi thái độ của cậu đối với Giang Vũ Hành, ngoài việc viết tiểu thuyết, cậu không còn tránh né Giang Vũ Hành nữa.
Nhờ mối quan hệ trong ký túc xá ngày càng hòa hợp, tâm trạng viết lách của Đào Nhiên cũng ngày càng tốt lên.
Cậu vẫn cảm thấy mình nên thử viết thể loại đam mỹ.
Một cuốn tiểu thuyết đam mỹ đang hot trong giới đã mở ra một thế giới mới cho cậu.
Đào Nhiên nhíu mày nhìn những dòng chữ sinh động và hình ảnh được mô tả trong máy đọc sách, trước mắt cậu lập tức hiện lên cảnh hai nam chính ngày càng gần gũi, sắp sửa lăn lộn trên giường, không nhịn được thầm chửi một tiếng "Má".
Hai thằng đàn ông còn có thể chơi kiểu này à?
Cái này cưỡng ép yêu quá bá đạo...
"Sao thế?" Giọng của Giang Vũ Hành vọng từ phía sau.
Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, một lúc sau mới lắp bắp: "Không, không có gì."
Giang Vũ Hành vẫn đang cầm cuốn sách tiếng Ý ngồi trên ghế, nghe vậy gật đầu, rồi từ từ thu hồi ánh mắt.
Đào Nhiên xoay người lại, chống cằm lên lưng ghế, tò mò hỏi: "Cậu không có việc gì làm sao mà xem sách này vậy?"
Chán chết, rõ ràng bản thân hắn cũng không mấy hứng thú.
Giang Vũ Hành giơ cuốn sách lên, thấy Đào Nhiên gật đầu thì cười nhẹ: "Hội sinh viên có một bài thuyết trình về thơ Ý, cần trích dẫn."
[ Thật sự là không muốn đọc... ]
Cậu nói mà.
Đào Nhiên "ồ" một tiếng rồi quay người lại: "Vậy cậu tiếp tục làm việc đi."
Vài ngày sau, cậu đã có thể giao tiếp bình thường với Giang Vũ Hành.
Đào Nhiên cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ trước đây về Giang Vũ Hành, như thể đang làm quen với một người mới vậy, và nhờ có khả năng đọc suy nghĩ, cậu cũng có thể hiểu được những lời nói của đối phương thực sự không có ý nghĩa thù địch như cậu nghĩ.
Đào Nhiên cảm thấy họ đã hòa giải, tuy rằng cả hai không nói rõ ràng, nhưng đã không còn đối đầu nữa, cậu cũng khó mà giữ khuôn mặt lạnh lùng với Giang Vũ Hành.
Cậu cảm thấy mình đã hiểu lầm Giang Vũ Hành rất nhiều, thậm chí mỗi khi nghĩ đến thái độ của mình trước đây đối với Giang Vũ Hành, cậu đều cảm thấy ngượng ngùng.
Đào Nhiên tập trung lại vào tiểu thuyết, vừa xem vừa mím chặt môi.
Trước đây, cậu viết những thể loại đánh giết, đàn ông chính là làm! Không nói hai lời phải làm! Từ đầu làm đến cuối!
Nhưng loại làm trên giường này...
Không đúng, cũng không phải làm trên giường.
Là trên xe, trong phòng tắm, trên bàn ăn, còn có cả phòng tối gì đó.
Nhưng điều này còn tệ hơn cả trên giường!
Thời kỳ mập mờ, cảm giác mơ hồ khi yêu, ánh mắt đều ẩn chứa sự gợi cảm, cảnh giường chiếu gợi tình nhưng không lộ liễu.
Đào Nhiên cảm thấy viết hay quá.
Hình như không có nội dung 18+, nhưng thực chất cảm giác mà người đọc nhận được là luôn có nội dung 18+.
Má, rốt cuộc cái này đã được trang web kiểm duyệt như thế nào vậy!
Vài giờ sau khi đọc, Đào Nhiên mặt đỏ tim đập, cậu thu điện thoại, lên giường, chuẩn bị cố gắng thêm một chút cho dàn ý của bài viết mới.
Ước mơ luôn đẹp, nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, Đào Nhiên không thể viết ra được.
Cậu thở dài.
Cậu cảm thấy lý do mình không thể viết ra được là vì bản thân không đủ nhập tâm, một tác phẩm hay để thu hút người đọc trước tiên phải là tác giả đồng cảm.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, cậu cảm thấy cả đời này mình cũng không viết được.
Để hiểu rõ hơn về đồng tính nam, sau khi tắt đèn, cậu tùy tiện bấm vào một hộp tin nhắn của fan đứng đầu.
Ừ, rất tốt, không ngoài dự đoán, quả nhiên có trang web gv.
Cậu biết fan của mình sẽ không làm cậu thất vọng.
Kể từ khi bình luận "Có muốn tôi gửi cho cậu trang web gv không?" được đẩy lên đầu, mỗi ngày cậu đều nhận được đủ loại thứ liên quan đến đồng tính nam.
Trước đây, có một fan nói với cậu có bộ truyện tranh bl Hàn Quốc vẽ rất hay, bảo cậu rảnh thì xem.
Lúc đó cậu hỏi đấy, có phải là nội dung nhạy cảm không, cậu không muốn xem mấy cái đồi trụy.
Fan nói với cậu đó là truyện tranh nghiêm túc, do tác giả chính thức của công ty lớn vẽ.
Cậu tin, cũng xem, độ bạo lực của nó khiến cậu suýt bị mù.
Sau đó cậu mới biết là mình ngây thơ quá, truyện tranh Hàn Quốc đều là trắng xóa, còn đánh dấu ở phần dưới.
Vẽ đến mức này có đánh dấu hay không có khác gì đâu!
Dù sao cũng không có cái nào không có nội dung 18+.
Người ta nói tình dục không thể tách rời, nên Đào Nhiên cho rằng ngoài việc cần hiểu về tình yêu giữa những người đồng tính nam, cậu cũng phải biết thêm... một chút.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, cậu copy địa chỉ web rồi chuẩn bị xem.
Dĩ nhiên, phải xem khi Giang Vũ Hành ngủ rồi.
Giang Vũ Hành mỗi tối trước khi ngủ đều nói câu "Chúc ngủ ngon" đều đặn như báo giờ, cơ bản là khoảng mười phút sau khi tắt đèn lúc mười một giờ, nên nghe thấy hắn nói xong, cậu lại đợi thêm nửa tiếng rồi mới đeo tai nghe, chuẩn bị thao tác.
Đào Nhiên liếc nhìn điện thoại, thấy lượng pin còn lại không nhiều, liền bắt đầu tìm sạc dự phòng trên giường, tìm gần hết rồi vẫn không thấy, cậu cầm điện thoại cẩn thận xuống giường.
Nói chính xác là... lén lút.
Cậu thực sự không muốn thừa nhận là cậu chưa từng xem phim của đàn ông và phụ nữ, lên đại học rồi, ngày ngày ở chung một phòng với kẻ thù không đội trời chung, làm sao có tâm trạng, có thời gian mà xem.
Đào Nhiên lục tung một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy sạc dự phòng trong cái lỗ trên bàn, cậu ngồi xuống, thở hổn hển.
Một lúc sau, hơi thở ổn định, cậu quay đầu nhìn giường đối diện.
Giang Vũ Hành đã ngủ rồi à?
Chắc là ngủ rồi, giờ này là nửa đêm rồi mà.
Đào Nhiên lười leo lên giường, sau khi xác nhận đối phương thực sự không có động tĩnh gì, cậu cắn chặt môi, nín thở mở trang web.
Phải nói là hành động này của cậu là đúng đắn, nhìn thấy những hình ảnh minh họa rõ ràng được sắp xếp gọn gàng trên trang chủ, cậu suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
Má...
Toàn thân Đào Nhiên đều đang căng thẳng, mới cố gắng đưa tầm nhìn trở lại màn hình.
Phải nói là trang web này khá đầy đủ, u Mỹ, Nhật Hàn, cuối cùng cậu chọn một bộ phim châu Á rồi nhấp vào xem.
Cho dù ánh mắt cậu lảng tránh, nhưng âm thanh hôn môi, thở hổn hển, tiếng va chạm cơ thể trong tai nghe vẫn không thể nào tránh khỏi, len lỏi vào tai cậu.
"Nơi đó... ừ... sướng quá... a!"
Đào Nhiên cảm giác mặt mình nóng lên, toàn thân đều nóng lên.
Cậu duy trì lý tưởng "cống hiến cho nghệ thuật", không biết đã gắng gượng bao lâu, cũng không xem được bộ phim này đến đâu, có phải là phát lại từ đầu không.
Hoặc là loại phim này vốn dĩ không có cốt truyện, dù sao cậu chỉ nghe thấy hai thằng đàn ông như đang đánh nhau trên giường.
Đào Nhiên cứ ngồi không yên, cho đến khi cậu cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai mình.
Đào Nhiên:?
Cậu đột ngột đứng dậy, ghế cọ sát với mặt đất, phát ra tiếng "xì xì" chói tai.
Đào Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Giang Vũ Hành đang đứng sau lưng mình, tay cầm một cái đèn nhỏ.
Cậu hoàn toàn ngây ngốc.
Tai nghe vẫn đang phát ra âm thanh mơ hồ lên xuống đột ngột.
Cảnh tượng này đột nhiên trở nên kỳ quái, cậu vừa nghe hai thằng đàn ông trong video đang ân ái, vừa đứng ngẩn ngơ dưới ánh mắt của Giang Vũ Hành, có cảm giác như không thể trốn thoát.
Ánh sáng yếu ớt khiến Đào Nhiên hoàn toàn không nhìn rõ biểu cảm của Giang Vũ Hành, nhưng cậu biết biểu cảm của mình chắc chắn rất kỳ quái, đặc biệt kỳ quái.
Một thằng thẳng xem phim gay một ngày, biểu cảm có thể tốt được đến đâu?!
Một lúc sau, Giang Vũ Hành cầm đèn lên: "Cậu..."
Tiếng nói này mới khiến Đào Nhiên tỉnh táo lại, vội vàng ấn màn hình điện thoại tối đen rồi thở hổn hển: "Cậu... cậu không phải ngủ rồi sao?!"
Hắn đứng sau lưng mình bao lâu rồi?
Hắn có nhìn thấy không?
Không thể nhìn thấy được chứ!
A a a a a má ơi đừng thế này, mình không muốn chuyển sang một hành tinh khác để sinh sống!
Giang Vũ Hành im lặng một thoáng, rồi nói: "Muốn đi vệ sinh."
Đào Nhiên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy tâm tư của Giang Vũ Hành.
[ Cậu ấy đang xem phim? Còn là phim gay? ]
[ Cậu ấy khi nào thì cong vậy? mình không biết. ]
[ Chậc, mình hình như không nên xuất hiện lúc này đúng không nhỉ? ]
[ Hay là đừng hỏi, giả vờ như không thấy? ]
Đừng như vậy anh ơi! Tôi chưa cong!
Đào Nhiên bị dòng tâm lý này làm cho khổ tâm, cậu đau đầu, không biết nên nói gì để thay đổi cục diện.
"...... Cậu cứ bận đi, tôi đi vệ sinh rồi tiếp tục ngủ." Giang Vũ Hành đã quay người.
Đào Nhiên vội vàng túm lấy tay hắn ở cửa nhà vệ sinh, dưới ánh mắt nghi hoặc của Giang Vũ Hành, cậu cố gắng lắm mới thốt ra một câu: "Anh, đều là hiểu lầm."
Giang Vũ Hành gật đầu, đầy ẩn ý nói: "Tôi hiểu."
Cậu hiểu cái gì?!
Đào Nhiên cười như khóc, trợn mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt thể hiện sự oan ức của mình lúc này.
Giang Vũ Hành vỗ về tay cậu: "Biết rồi."
[ Ừm...... Có vẻ là cong chưa lâu, hình như vẫn chưa thể đối mặt với xu hướng tình dục của bản thân một cách chính xác. ]
Đào Nhiên cười còn khó coi hơn cả khóc.
Anh tin tôi đi, tôi thực sự không phải gay!