Triệu Tỉnh Quy mãi mãi sẽ không bao giờ quên mặt trời của buổi trưa ngày hôm đó.
Vô cùng chói mắt, lúc anh bật nhảy giành bóng, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt khiến anh không tài mở mắt ra được.
Ngày hôm đó là ngày mồng Bảy tháng Tư, Triệu Tỉnh Quy nhớ rất rõ. Lúc nghỉ ngơi sau bữa trưa, các chàng trai hiếu động không cần ngủ trưa, có vô vàn năng lượng, tranh thủ từng phút từng giây đến sân bóng rổ chơi bóng.
Thời tiết vào đầu tháng Tư không nóng cũng không lạnh, ấm áp và dễ chịu. Triệu Tỉnh Quy cởi áo khoác đồng phục và chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay. Anh cùng với một số nam sinh trong lớp và lớp kế bên chơi đoán số chia đội, rồi đánh một trận bóng ba đối ba đơn giản.
Hồ Quân Kiệt phát hiện, hôm nay tâm trạng Triệu Tỉnh Quy hình như không được tốt lắm, anh luôn im lặng không nói gì, lúc đánh bóng cũng không bình tĩnh như trước, đặc biệt là khi đối diện với Lâm Trạch bên đội phòng thủ, dường như anh cứ nhằm vào cậu ta, mỗi lần tấn công gần như đều thể hiện hết kỹ năng của mình, lách vượt đến nỗi khiến Lâm Trạch không cẩn thận ngã những hai lần.
Lâm Trạch là một trong những người bạn thân của Triệu Tỉnh Quy.
Cậu ta cao và gầy, ngoại hình đẹp trai, tính tình hiền lành, học khác lớp với Triệu Tỉnh Quy. Hai người gặp nhau trong đội bóng rổ của TSu khi nhập học. Cùng với Hồ Quân Kiệt, ba người họ đều là fan cứng của bóng rổ, và rất nhanh họ đã trở thành một tam giác sắt*.
*Tam giác sắt: Chỉ mối quan hệ gắn bó, bền chặt của ba người bạn.
Hồ Quân Kiệt với Triệu Tỉnh Quy cùng một đội, thấy Lâm Trạch lại ngã, Hồ Quân Kiệt đưa tay về phía cậu ta: “Đứng lên.”
Lâm Trạch hất tay cậu ta ra, tự mình đứng lên, xụ mặt đi đến biên sân uống nước.
Hồ Quân Kiệt tức giận hét lớn lên: “Hai cậu làm cái gì vậy? Trẻ con mẫu giáo cãi nhau sao?”
Lâm Trạch không để ý đến cậu ta, Hồ Quân Kiệt lại đi tìm Triệu Tỉnh Quy, hỏi: “Cậu với A Trạch có chuyện gì vậy?”
Triệu Tỉnh Quy đổ đầy mồ hôi, anh cũng đang uống nước, nghe vậy thì đáp lại: “Không có gì.”
“Vậy tại sao lại hục hặc nhau như thế?” Hồ Quân Kiệt rất khó hiểu: “Hôm qua vẫn còn tốt mà.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Cậu ta bị điên.”
Sau khi nghỉ ngơi tạm thời, trận đấu lại tiếp tục.
Một số bạn cùng lớp, cả nam và nữ lần lượt đến sân bóng rổ ngoài trời để xem họ thi đấu. Trương Hi Uyển đến cùng với một vài nữ sinh, cũng chen chúc trong đám đông.
Trương Hi Uyển với Lâm Trạch là bạn cùng lớp, cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn, ngoại hình thanh tú, có một đôi mắt hạnh linh động, sau khi vào học tháng cuối xuân, gần như mỗi ngày cô ấy đều đến xem các nam sinh chơi bóng.
Bạn bè trêu đùa hỏi cô ấy có phải thích Lâm Trạch không, bởi vì cô ấy với Lâm Trạch là bạn cùng lớp từ thời cấp hai, hai người thường xuyên trêu đùa nhau, cuối tuần còn đi chơi với nhau. Mỗi lần như thế, Trương Hi Uyển đều đỏ mặt phủ nhận, nói “Còn lâu nhé”.
Trên sân, các nam sinh không ngừng bật nhảy tranh giành xung quanh vòng bóng rổ, mắt Trương Hi Uyển cũng di chuyển theo sự chuyển động của họ. Khi nhìn thấy một bàn thắng đẹp, cô ấy sẽ cùng những người bạn xem khác vỗ tay chúc mừng.
Lâm Trạch lại chặn Triệu Tỉnh Quy một quả, cậu ta thở hổn hển cúi xuống chống đầu gối, quay đầu nhìn về phía biên sân, không có gì bất ngờ, Trương Hi Uyển không hề nhìn cậu ta.
Hai tháng gần đây, cô ấy đứng ở biên sân chỉ nhìn một người khác.
Triệu Tỉnh Quy mười sáu tuổi chắc chắn là ngôi sao chói sáng nhất trên sân, anh cao nhất, đẹp trai nhất, kỹ năng chơi bóng rổ cũng tốt nhất, bình thường Lâm Trạch đều phục anh sát đất.
Nhưng ngày hôm đó cậu ta rất không phục, bởi vì một vài nguyên nhân nào đó, cộng thêm việc bị Triệu Tỉnh Quy “làm nhục” hết lần này đến lần khác ở trên sân, Lâm Trạch vô cùng có ý kiến với Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy quyết không bỏ qua cho Lâm Trạch, trong trận đấu tiếp theo anh không hề nương tình chút nào. Hễ là anh tấn công, Lâm Trạch phòng thủ, Triệu Tỉnh Quy sẽ thể hiện trình độ được đào tạo trong đội bóng Thanh Thiếu Niên của thành phố, sử dụng kỹ năng rê bóng nổi bật để lướt qua người nhanh chóng, lúc thì cự ly gần, lúc thì cự ly xa, Lâm Trạch hoàn toàn không phòng bị được anh, liên tục để Triệu Tỉnh Quy ghi điểm.
Triệu Tỉnh Quy nhớ rằng đó chỉ là một pha phản công bình thường, anh là người tấn công, cầu thủ của đối phương đã nhảy lên đối diện với anh, nhưng cậu ta không nhảy cao bằng anh. Triệu Tỉnh Quy ngẩng mặt lên, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, khi đầu ngón tay chuẩn bị chạm vào quả bóng, một lực đẩy bất ngờ khác từ bên cạnh ập tới.
Rất khó để những người nhảy trên không chống lại pha va chạm cố ý này, Triệu Tỉnh Quy đã mất thăng bằng, cả người bay về phía giá treo bóng rổ.
Sân bóng rổ của trường sử dụng một giá treo bóng rổ chôn chặt. Dưới cùng là một tấm kim loại nhỏ, có bốn vít neo nhô ra ở bốn góc. Trong những năm đầu nó được bảo vệ bằng các vật mềm, qua nhiều năm dầm mưa dãi nắng, những vật mềm đã bị bung ra, những con ốc bị lộ ra ngoài, nhưng trường học cũng không sửa chữa lại.
Kinh nghiệm chiến đấu thực tế của Triệu Tỉnh Quy phong phú, lúc còn trên không trung anh đã nghĩ sẵn cách để tự bảo vệ mình, dự định sau khi tiếp đất sẽ lăn vòng để làm giảm lực chấn động, nhưng mà anh làm sao cũng không ngờ được xương sống của anh sẽ va vào một cái đinh vít nhô ra.
Trương Hi Uyển ở biên sân hét lớn lên.
Trong khoảnh khắc tiếp đất, Triệu Tỉnh Quy chỉ cảm thấy lưng dưới đau nhói, còn nghe thấy tiếng “rắc” nhẹ.
Anh đau đến mức hét thành tiếng: “Á á……”
Đầu óc nhất thời trống rỗng, Triệu Tỉnh Quy thầm nghĩ, tiêu rồi, bị thương rồi, không biết còn có thể tham gia giải bóng rổ của trường trung học thành phố vào tháng Năm này không.
Anh nằm co quắp trên đất, đau đớn run rẩy, một hồi lâu cũng không dậy nổi, trận đấu đương nhiên cũng tạm dừng, mọi người vây quanh lại, bên tai Triệu Tỉnh Quy ù đi, anh còn nghe thấy rất nhiều người la hét:
“Rùa Nhỏ, Rùa Nhỏ? Cậu không sao chứ?”
“Dậy nổi không? Ngã ở đâu rồi?”
“Triệu Tỉnh Quy?”
“Có cần gọi 120 không?”
“Khoan hãy động vào cậu ấy, đi gọi bác sĩ trong trường đi!”
……
Triệu Tỉnh Quy nhẫn nhịn một hồi, tự mình ngồi dậy, nói với mọi người xung quanh: “Không sao, không cần gọi bác sĩ.”
Mọi người đều thở phào một hơi, Trương Hi Uyển cẩn thận dè dặt hỏi: “Triệu Tỉnh Quy, cậu thật sự không sao chứ?”
Triệu Tỉnh Quy không nói gì, chỉ khua tay với cô ấy.
Anh sờ thử chân mình, có chút tê, cảm giác rất kì lạ, phía sau lưng vẫn rất đau. Anh chống hông, vịn lấy bàn tay đang vươn ra của Hồ Quân Kiệt chậm chạp đứng lên.
“Thật sự không cần đến phòng y tế xem thử sao? Hay là đến bệnh viện chụp phim?” Thấy sắc mặt Triệu Tỉnh Quy tái mét, lông mày nhíu chặt lại, mồ hôi lạnh ở trên trán lăn dài xuống, Hồ Quân Kiệt vô cùng lo lắng nói: “Tớ đi với cậu đến bệnh viện nhé, tớ sợ cậu ngã trúng xương rồi.”
Triệu Tỉnh Quy muốn đứng thẳng người, nhưng anh phát hiện mình đứng không được, lưng dưới đau dữ dội, mới thử cử động một chút mà chân cũng mềm nhũn ra. Anh cũng không dám dùng lực xoa lưng dưới, bèn khoác vai Hồ Quân Kiệt, cắn răng chịu đựng nói: “Ừm, đến bệnh viện đi, có thể tớ ngã trúng xương rồi.”
Anh được Hồ Quân Kiệt dìu đi, nhích từng bước chân đi đến biên sân, lúc đi qua Lâm Trạch, hai người nhìn nhau, Lâm Trạch hỏi: “Rùa Nhỏ, cậu không sao chứ?”
Triệu Tỉnh Quy lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Lâm Trạch chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Không dễ gì mới nhích đến biên sân, Triệu Tỉnh Quy lại cảm thấy tình hình không ổn.
Đầu óc anh choáng váng, trước mặt lóe lên những ngôi sao vàng, vết thương phía sau bỏng rát và đau nhức, điều khiến anh cảm thấy khó hiểu nhất là dường như anh không làm chủ được hai chân của mình, muốn cất bước nhưng chân lại không nhấc lên được, đùi còn càng ngày càng tê dại.
Anh khom lưng, sờ sờ chân mình, cảm giác càng ngày càng lạ, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt xuống dưới đất, anh gọi Hồ Quân Kiệt một tiếng: “Quân Kiệt……”
Hồ Quân Kiệt đang cầm áo khoác và bình nước của mình với Triệu Tỉnh Quy, nghe thấy anh gọi thì quay đầu lại, chợt nhìn thấy thân thể Triệu Tỉnh Quy mềm nhũn ra, cả người ngã xuống đất như không có xương.
“Rùa Nhỏ!” Hồ Quân Kiệt bị dọa cho khiếp sợ, cậu ta vứt đồ trong tay và lao đến bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, tưởng là anh ngất đi rồi, không ngờ anh vẫn còn tỉnh.
“Chân tớ không cử động được nữa……” Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy chùng xuống, anh ngơ ngác nhìn bầu trời, giống như bị mù vậy, tay vẫn còn đặt trên chân của mình: “Chân, chân tớ không cử động được nữa...Chân…Chân tớ…”
Đám người vừa mới tản ra lại vây quanh, người nào người nấy không ngừng la hét, Trương Hi Uyển thì khóc thét: “Mau gọi 120 đi!”
Có người nhìn thấy vết ướt trên đũng quần của Triệu Tỉnh Quy, hoảng hốt nói: “Quần, quần cậu ấy sao lại ướt rồi?”
“Không đúng, cậu ấy són tiểu rồi!”
“Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy, đừng ngủ!”
“Rùa Nhỏ, cậu tỉnh dậy đi, cố kiên trì, bác sĩ sắp đến rồi!”
“Triệu Tỉnh Quy……”
……
Triệu Tỉnh Quy đã hoàn toàn ngất đi trong những tiếng la hét ồn ào.
Đã bao lâu rồi chưa gặp lại Lâm Trạch?
Triệu Tỉnh Quy nhớ, sau khi bị thương anh chỉ gặp lại Lâm Trạch đúng một lần. Là vào tháng Sáu năm đó, anh làm xong cuộc phẫu thuật thứ hai ở Thượng Hải, được chuyển viện về Tiền Đường, mấy người bạn chơi bóng rổ đến thăm anh, Triệu Tỉnh Quy không từ chối, nằm trên giường bệnh gặp họ.
Hồ Quân Kiệt nói với Triệu Tỉnh Quy, họ thi đấu thua rồi, thua rất thê thảm, nói rằng đợi Triệu Tỉnh Quy khỏi rồi sẽ quay lại báo thù giúp họ.
Lâm Trạch vẫn luôn đứng ở đằng sau đám người. Triệu Tỉnh Quy rất yếu, từ đầu đến cuối cũng không nói được bao nhiêu. Anh cũng tiếp xúc ánh mắt vài lần với Lâm Trạch, nhưng mỗi lần anh nhìn Lâm Trạch, Lâm Trạch đều quay đầu đi chỗ khác.
Đó là người bạn tốt nhất của anh.
Bởi vì giá treo bóng rổ bảo dưỡng kém dẫn đến Triệu Tỉnh Quy bị thương, nên trường học đã bồi thường cho nhà họ Triệu một số tiền lớn, cộng thêm tiền bồi thường bảo hiểm, Triệu Vỹ Luân và Phạm Ngọc Hoa cũng không truy cứu trách nhiệm của trường học nữa.
Họ vốn dĩ không thiếu tiền, có bồi thường nhiều hơn đi nữa thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Nhà trường nhận định đây là một chấn thương ngoài ý muốn trong lúc chơi thể thao, không ai phải chịu trách nhiệm về việc này. Nam sinh ở lớp bên cạnh tranh giành bóng với Triệu Tỉnh Quy đã khóc và nói rằng tất cả là lỗi của cậu ta, do trình độ của cậu ta quá kém, không nên cố gắng giành lấy quả bóng.
Bố mẹ của cậu ta chủ động đưa hai vạn tệ cho nhà họ Triệu, nhưng Phạm Ngọc Hoa không nhận, nói rằng đó không phải là lỗi của nam sinh kia.
Thế rốt cuộc là lỗi của ai?
Mọi người đều nói là lỗi của cây đinh ốc đó, vận may của Triệu Tỉnh Quy thực sự là quá kém.
Lúc nói những lời này, các bạn học vẫn chưa nghĩ đến được hậu quả của chuyện này. Họ đều cảm thấy Triệu Tỉnh Quy chỉ là bị gãy xương, nghỉ ngơi vài tháng là có thể quay lại trường học, sau này vết thương khỏi rồi còn có thể tiếp tục chơi bóng rổ.
Ai cũng không tin được, kể từ ngày hôm đó, Triệu Tỉnh Quy không còn đứng dậy được nữa.
Lúc đó cách sinh nhật mười sáu tuổi của Triệu Tỉnh Quy chỉ còn mười một ngày.
……
Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn, hai tay đã nắm chặt lại thành quyền, cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Trạch với Trương Hi Uyển.
Trương Hi Uyển không thay đổi bao nhiêu, nhưng ngoại hình của Lâm Trạch lại thay đổi rất nhiều. Trước kia cậu ta vừa cao vừa gầy, cân nặng còn chưa đến 65 kí, còn bây giờ mặt cậu ta tròn như cái mâm, cả người mập mạp, còn đâu dáng vẻ thanh tú và nhã nhặn của trước kia nữa.
Trương Hi Uyển kéo kéo tay áo Lâm Trạch, nhỏ tiếng nói: “Cậu đi đi, đừng đứng im thế, không phải cậu đã quyết định đến thăm cậu ấy từ lâu rồi sao?”
Thấy Lâm Trạch bước về phía trước một bước, Triệu Tỉnh Quy liền gọi chú Miêu: “Chú Miêu, chú nói với họ cháu đang vội, không có thời gian nói chuyện, bảo họ đi đi.”
Chú Miêu: “Ừm……Được.”
Ông ấy đi đến trước mặt Lâm Trạch với Trương Hi Uyển, khách sáo mời họ rời đi, Trương Hi Uyển nói: “Chú, chúng cháu chỉ muốn nói vài câu với Triệu Tỉnh Quy, sẽ nhanh thôi.”
Chú Miêu nói: “Có những lời không cần phải nói nữa, bọn cháu học hành căng thẳng, mau quay về đi.”
Bên đó, Triệu Tỉnh Quy đã cúi đầu, tự quay xe lăn xuống đoạn đường dốc không hề gặp trở ngại. Anh không nhìn Lâm Trạch lấy một cái, nhanh chóng di chuyển xe lăn đến bãi đậu xe.
Lâm Trạch nhìn bóng lưng anh, gọi một tiếng: “Rùa Nhỏ!”
Triệu Tỉnh Quy làm như không nghe thấy, rất nhanh anh đã đi được mấy chục mét, chú Miêu vội vàng đuổi theo, bỏ lại Lâm Trạch với Trương Hi Uyển ở đằng sau.
Trương Hi Uyển cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống, cô ấy quay đầu bước nhanh về phía tòa nhà dạy học lớp 12.
Lâm Trạch ngây người đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe lăn của Triệu Tỉnh Quy mỗi lúc một xa, đôi mắt cũng đỏ hoe.
——
Buổi chiều hôm đó, Triệu Tỉnh Quy ra sức luyện tập đi lại, giáo viên hồi phục chức năng nói đến giờ rồi, bảo anh nghỉ ngơi, nhưng anh không nghe, vẫn chống đỡ khung tập đi, cúi đầu, nhấc chân, bước từng bước về phía trước.
Chú Miêu đi lại khuyên anh: “Tiểu Quy, cậu đã đi rất lâu rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
“Cháu còn muốn luyện tập.” Áo sơ mi phía trước của anh đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng giọng điệu vẫn cố chấp: “Cháu vẫn chưa mệt.”
Chú Miêu xót xa: “Đây không phải là vấn đề cậu có mệt hay không, luyện tập quan trọng nhất là khoa học, cậu đi thêm nữa có thể sẽ phản tác dụng, cậu phải nghe lời bác sĩ.”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu, quát lên với chú Miêu: “Cháu nói rồi, cháu không mệt! Cháu vẫn có thể đi!”
Chú Miêu đương nhiên sẽ không so đo với anh nữa, chỉ có thể gọi giáo viên phục hồi chức năng đến, nghiêm khắc yêu cầu Triệu Tỉnh Quy phải nghỉ ngơi.
Bởi vì được buộc bởi dụng cụ bảo vệ, nên Triệu Tỉnh Quy có thể đứng thẳng người, anh cao hơn chú Miêu mười mấy centimet, cúi đầu trừng mắt nhìn chú Miêu: “Cháu vẫn có thể đi được.”
Chú Miêu dỗ anh: “Tôi biết, đương nhiên cậu vẫn có thể đi được, không phải bây giờ cậu đang đi đó sao?”
“Cháu không phải tàn phế.” Triệu Tỉnh Quy gần như là nghiến răng nói: “Cháu có thể đi rất lâu, đi rất tốt.”
“Phải, phải, cậu đi rất tốt.” Đầu chú Miêu sắp đổ mồ hôi rồi: “Thế cậu cũng cần phải nghỉ ngơi chứ.”
“Cháu……” Trong lòng Triệu Tỉnh Quy dâng lên một nỗi chua xót, ngón tay nắm chặt tay cầm của máy hỗ trợ đi lại, đốt ngón tay cũng trắng hết cả ra: “Cháu thật sự có thể đi được.”
Khuyên can mãi, cuối cùng anh cũng tháo bỏ dụng cụ bảo vệ ra, ngồi xuống xe lăn.
Không có giá chống đỡ, ngay cả một giây Triệu Tỉnh Quy cũng đứng lên không được. Anh sờ đôi chân mềm nhũn không có lực của mình, nhớ lại cảm giác lúc đi lại, lúc chạy, lúc nhảy, cho dù là cảm giác chân chạm đất thì anh cũng sắp quên mất rồi.
Trên đường từ bệnh viện về Quận Tử Liễu, Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy cổng trường đại học A bên ngoài cửa sổ, bèn nói: “Chú Miêu, cháu muốn đến trường đại học A một lát.”
“Bây giờ sao?” Chú Miêu không hiểu, “Đi làm gì? Hôm nay là ngày mồng Bảy, cô họ của cậu vẫn còn đang nghỉ phép.”
Triệu Tỉnh Quy rũ mắt: “Cháu không tìm cô họ.”
Chú Miêu lái xe đến đại học A, đậu xe ở bãi đậu xe xong, ông ấy xuống xe đi hút thuốc, chỉ để lại một mình Triệu Tỉnh Quy ngồi trong xe.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Trác Uẩn.
Buổi sáng Trác Uẩn đánh tennis, buổi trưa ăn cơm ở bên ngoài cùng với Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn, buổi chiều đi dạo, lúc này cô đã quay lại trường học, đang thảo luận với Tô Mạn Cầm về việc tối nay ăn gì.
Cô nhận điện thoại của Triệu Tỉnh Quy: “Alo, Tiểu Quy?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô giáo Trác, bây giờ tôi đang ở đại học A, chị có thể gặp tôi không?”
“Bây giờ?” Trác Uẩn nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều: “Có phải cậu vừa về từ bệnh viện không? Cậu không về nhà ăn cơm sao?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi muốn gặp chị.”
Trác Uẩn: “……”
Cô cảm thấy cậu nhóc Triệu Tỉnh Quy này đúng là nghĩ gì làm đó, buổi trưa gọi điện thoại đến hỏi ngày mai cô có đi dạy không, cô nói ngày mốt đi, buổi chiều lại gọi điện thoại đến, nói muốn gặp mặt ngay lập tức.
Trác Uẩn cảm thấy yêu cầu này có chút quá đáng, anh muốn gặp cô thì cô nhất định phải đi gặp anh sao? Đây là đạo lý gì chứ? Cô chỉ là một gia sư mà thôi, cũng đâu phải là bạn gái của Triệu Tỉnh Quy, còn có thể gọi đâu có đó?
Cho dù là bạn gái cũng không thể gọi đâu có đó như thế này được.
Trác Uẩn suy nghĩ, không thể chiều trẻ con như vậy được, nếu không sau này người xui xẻo chính là cô. Triệu Tỉnh Quy ở gần đại học A như vậy, lần đầu tiên đã dễ dàng đồng ý, sau này nếu như hở ra anh lại chạy đến trường nói muốn gặp cô, vậy thì cô phải làm sao đây?
Vì thế, Trác Uẩn nói: “Bây giờ tôi đang có việc, không đi được, cậu muốn gặp tôi thì ít nhất phải hẹn trước một ngày, tôi đồng ý rồi cậu mới được đến, tìm tôi đột ngột như thế cậu cảm thấy thích hợp không?”
Triệu Tỉnh Quy ở đầu dây bên kia im lặng rồi.
“Alo? Tiểu Quy?” Trác Uẩn nhận ra có điều không đúng: “Triệu Tỉnh Quy? Cậu làm sao thế?”
“……” Triệu Tỉnh Quy nói: “Xin lỗi, là do tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Anh cúp điện thoại.
Trác Uẩn tưởng tai mình đã xảy ra vấn đề gì rồi, lúc nãy nghe giọng nói của Triệu Tỉnh Quy……Có phải anh đang khóc không thế?
Chính là kiểu khóc nhưng cố gắng kìm nén, không muốn để người khác phát hiện, nhưng thấp thoáng có mang âm mũi của thiếu niên, có chút trầm, có chút khàn, còn có chút tủi thân.
Trác Uẩn lập tức gọi lại, Triệu Tỉnh Quy không nghe, anh gửi tin nhắn qua, nói mình không sao, bây giờ sẽ về nhà.
Trác Uẩn gửi tin lại cho anh: 【Tôi đợi cậu ở vườn hoa nhỏ dưới lầu văn phòng của cô giáo Đinh, không gặp không về.】
Lúc về cô đã tắm rửa qua, hiện tại không trang điểm, tiện tay mặc một chiếc quần jean, lấy chiếc áo khoác vào, rồi lại nhét vào túi một gói đồ, tóc tai cũng chưa kịp buộc lên, vội vội vàng vàng mang đôi crocs chạy ra ngoài.
Cô đã đổi đôi giày này từ Trình Dĩnh bằng một cốc trà sữa, hàng ngày đi tắm cô đều mang chúng như dép đi trong nhà và giặt rất sạch sẽ.
Trác Uẩn tin rằng Triệu Tỉnh Quy sẽ đến nơi hẹn, dẫu sao thì lúc đầu người muốn gặp mặt chính là anh.
Cũng thật kì lạ, cô vừa chạy bước nhỏ đến tòa nhà văn phòng vừa nghĩ, bản thân cô đang làm gì thế này? Đúng là chiều Triệu Tỉnh Quy như em trai rồi. Nếu như Trác Hoành không hẹn trước mà chạy đến đại học A nói muốn gặp mặt cô, cô sẽ chỉ cho cậu ta một chữ “cút”.
Vẫn chưa chạy đến tòa nhà văn phòng thì trên nửa đường đi Trác Uẩn đã nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy với chú Miêu rồi, họ đang ở trước mặt cô. Triệu Tỉnh Quy tự di chuyển xe lăn, chú Miêu đi bên cạnh anh.
Trác Uẩn liền gọi họ: “Triệu Tỉnh Quy!”
Xe lăn của Triệu Tỉnh Quy đã dừng lại, xoay người 180 độ.
Trác Uẩn chạy tới, tò mò nhìn chàng trai đang ngồi trên xe lăn. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt không hề vui, ánh mắt nhìn cô mang theo chút oán giận, còn có chút ngại ngùng. Dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt xinh đẹp đó càng đen láy và sâu thẳm hơn.
Chú Miêu hỏi Trác Uẩn: “Cô giáo Tiểu Trác, chú muốn hỏi cháu thử, gần đây có chỗ nào có phòng vệ sinh không có trở ngại không? Tiểu Quy muốn đi vệ sinh, lúc nãy bọn chú đến tòa nhà dạy học xem rồi, lầu một không có, cháu biết ở đâu có không?”
“Phòng vệ sinh không có trở ngại?” Từ trước đến nay Trác Uẩn chưa hề chú ý đến cái này, nhất thời không nhớ ra được: “Cháu không biết ạ.”
Chú Miêu lại nói: “Không phải không có trở ngại cũng được, chỉ cần là bồn cầu giật nước là được, chú có thể giúp Tiểu Quy, cậu ấy không dùng máng tiểu được.”
Mặt Triệu Tỉnh Quy dần dần đỏ lên, anh cúi đầu, lắng nghe mà cả tai cũng phát nóng.
Hai tay Trác Uẩn vỗ một cái: “Bồn cầu giật nước à? Tòa nhà văn phòng của cô giáo Đinh có, khoa Ngoại Ngữ bên đó có rất nhiều giáo viên nước ngoài, họ không quen ngồi cầu, nhà trường đã sửa thành bồn cầu cho họ.”
Cô đi cùng với Triệu Tỉnh Quy và chú Miêu vào trong tòa nhà văn phòng, lầu một không có, họ đi thang máy lên lầu hai, trong phòng vệ sinh nam quả nhiên có hai phòng là bồn cầu giật nước.
Chú Miêu đi với Triệu Tỉnh Quy vào trong đó, phòng có bồn cầu với phòng ngồi cầu cũng giống nhau, đều phải lên một bậc tam cấp, đương nhiên cũng không có lắp đặt tay vịn.
Xe lăn của Triệu Tỉnh Quy không lên được, chú Miêu nói muốn bế anh lên, Triệu Tỉnh nói để tự anh lên, từng bước từng bước một.
Chú Miêu mở cửa ngăn cách, nhường không gian cho Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy cúi người sang một bên, một tay chống xe lăn, một tay chống bậc tam cấp, anh xoay eo và nhích mông lên bậc tam cấp. Lúc này, anh không quan tâm mặt đất có bẩn hay không, cứ thế ngồi trên bậc tam cấp, quay lưng về phía nhà vệ sinh, co hai chân lên, cuối cùng nhích tới mép bồn cầu.
Anh quay đầu liếc nhìn bồn cầu một cái, có hơi cao, không biết dựa vào lực cánh tay có thể chống lên được không.
Triệu Tỉnh Quy thử một lần, phát hiện không được, bởi vì không có tay vịn nên cậu chỉ có thể chống vành bồn cầu, rất khó dùng lực, thử đổi một góc khác nhưng vẫn là không được.
Chú Miêu vẫn luôn nhìn anh, không kìm được mà nói: “Để tôi giúp cậu nhé.”
Đến lúc này Triệu Tỉnh Quy đã không còn cách nào từ chối được nữa, lúc nãy anh có chút buồn tiểu, sâu trong bụng dưới có một cơn đau nhức không thể giải thích được, kéo dài đến da thịt, lạnh cả sống lưng, anh biết rằng mình không thể kéo dài thêm được nữa.
Anh để mặc cho chú Miêu xốc nách mình lên, dùng sức nâng anh lên rồi đặt mông lên bồn cầu, hai chân dài mềm nhũn lắc lư. Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng ngồi ngay ngắn trên bồn cầu, bây giờ anh đã không còn chút tinh thần gì nữa, nhỏ tiếng nói: “Chú Miêu, đóng cửa lại đi, tự tôi làm được.”
“Được, thế cậu cẩn thận chút, lát nữa xong thì gọi tôi.” Chú Miêu đóng cửa lại giúp anh, tự Triệu Tỉnh Quy đi vệ sinh trong đó.
Anh một tay chống đỡ thành bồn cầu, một tay kéo cạp quần thun xuống, sau đó đổi tay trái tay phải, ngồi trên bồn cầu rất vất vả mới cởi được quần, tiếp đến anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn vào vùng bụng dưới và bàng quang, một lúc sau nghe thấy tiếng nước chảy xuống bồn cầu thì tiếp tục ấn đều đặn cho đến khi không còn tiếng nước chảy nữa.
Chỉ là rất kì lạ, rõ ràng anh có thể cảm giác được muốn đi tiểu tiện, nhưng lúc đi vệ sinh thì anh lại không có chút cảm giác gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán mình đã đi xong chưa.
Lại một lần nữa cố gắng mặc quần vào, mặc xong Triệu Tỉnh Quy gọi với ra bên ngoài: “Chú Miêu, cháu xong rồi.”
Trong phòng vệ sinh có nước rửa tay, lúc nãy Triệu Tỉnh Quy ấn hai tay xuống sàn, chạm vào các bức tường và bệ ngồi trong nhà vệ sinh, anh rửa tay ba lần rồi mới thôi.
Anh di chuyển xe lăn rời khỏi phòng vệ sinh nam, Trác Uẩn vẫn ở bên ngoài đợi anh.
“Xong rồi?” Trác Uẩn cười nói: “Thế chúng ta đi xuống nhé, đến chỗ lần trước trò chuyện.”
Thấy dáng vẻ chán nản không có tinh thần của Triệu Tỉnh Quy, Trác Uẩn xoa nhẹ đầu anh, nói: “Làm gì mà nhìn chán nản thế? Có người ức hiếp cậu rồi sao?”
Lời này không nói ra còn được, vừa nói ra thì Triệu Tỉnh Quy lại nhớ đến những kí ức đau khổ kia.
Anh không né tránh bàn tay của Trác Uẩn, mặc kệ cho cô xoa xoa đầu tóc anh, rồi nói: “Tôi không sao, xuống dưới đi.”
Chú Miêu không làm phiền họ, Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy ngồi dưới cây long não trong khu vườn nhỏ như lần trước. Trời đã tối hơn rất nhiều, nơi này không có đèn đường, chỉ có một vài tia sáng từ trong tòa nhà văn phòng xung quanh chiếu sáng cho họ.
Trác Uẩn ngồi trên ghế đá, Triệu Tỉnh Quy ngồi đối diện cô, cô nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Khóc à?”
Triệu Tỉnh Quy giật mình, kiên quyết phủ nhận: “Không có!”
“Mắt đỏ hết rồi kìa.” Trác Uẩn chỉ chỉ vào mặt anh.
Quả nhiên Triệu Tỉnh Quy bị lừa, liền sờ vào mắt mình, Trác Uẩn cười “ha” một tiếng: “Lừa cậu đấy!”
Tay của Triệu Tỉnh Quy cứng đờ, xụ mặt nhìn cô.
Trác Uẩn hỏi: “Lúc nãy có khóc thật à?”
Triệu Tỉnh Quy: “……”
“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại không vui như thế.” Trác Uẩn lấy từ trong túi áo ra một gói đồ, ném về phía chân của Triệu Tỉnh Quy: “Nè, cho cậu ăn kẹo cưới.”
Lúc cô vừa động tay thì Triệu Tỉnh Quy đã có dự đoán, anh giơ tay ra đón kéo gói kẹo, Trác Uẩn ngạc nhiên hô lên: “Chàng trai, tài nghệ không tệ nha!”
Triệu Tỉnh Quy liếc nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu nhìn gói kẹo đó.
Trác Uẩn nói: “Chị họ bạn cùng phòng tôi kết hôn, mang lên cho tôi, hình như rất cao cấp đó.”
“Cảm ơn.” Triệu Tỉnh Quy lấy ra một viên Ferrero từ trong túi kẹo cưới, tháo vỏ kẹo rồi cho vào trong miệng, má phải nhai đến phồng cả lên.
Trác Uẩn buồn cười: “Dáng vẻ cậu ăn kẹo rất giống chuột hamster.”
Triệu Tỉnh Quy ăn kẹo socola ngọt lịm, anh vẫn cúi đầu không nói gì, hai tay đan lại đặt lên đùi, cũng không biết đang nghĩ gì.
Từ trước đến nay Trác Uẩn chưa từng dỗ người khác như thế này, đổi lại bình thường thì chắc cô đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi, nhưng lúc đối diện với Triệu Tỉnh Quy, sự kiên nhẫn của cô dường như rất tốt.
“Rốt cuộc cậu làm sao thế?” Cô cười mỉm hỏi: “Có phải có người ức hiếp cậu rồi không? Ở trường học hay là ở bệnh viện? Lúc trưa gọi điện cho tôi không phải vẫn còn vui vẻ sao.”
Triệu Tỉnh Quy im lặng một lúc, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, nói: “Cô giáo Trác, tại sao chị chưa bao giờ hỏi tôi là tôi bị thương như thế nào.”