NGÀY TỈNH LÀ LÚC VỀ

Trác Uẩn xách cơm hộp trở về phòng ngủ, Viên Hiểu Yến không ở trong phòng, Trình Dĩnh đang giặt quần áo, Tô Mạn Cầm thì nằm ỳ trên giường chơi điện thoại.

Trác Uẩn thấy bất ngờ: “Mạn, sao mới đó mà cậu đã về rồi? Không ăn cơm tối cùng Nghê Hàng hả?”

Tô Mạn Cầm đáp bằng giọng điệu mỏi mệt: “Cãi nhau.”

“Cãi nhau? Buổi chiều lúc ra ngoài vẫn còn vui vẻ lắm mà?” Trác Uẩn đặt hộp thức ăn ngoài xuống bàn, nói, “Tớ nghĩ là cậu không về nên mua cơm tối luôn rồi.”

Tô Mạn Cầm từ trên giường bò xuống, chọc nhẹ vào đầu Trác Uẩn: “Cậu thật là không có lương tâm, sao không ới tớ một tiếng trước khi mua? Mua món gì ngon thế?”

Cô ấy mở túi nilon của Trác Uẩn ra, Trác Uẩn truy hỏi đến cùng: “Cậu và Nghê Hàng xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đừng nhắc nữa.” Tô Mạn Cầm thẳng tay gắp một miếng thịt bò lên ăn, nói, “Tớ với người môi giới còn đang nói chuyện mà cậu ấy cứ nhăn mặt, còn đòi tớ dỗ dành nữa chứ! Cậu ấy nói tớ đang ám chỉ chuyện chia tay với cậu ấy, trời đất ơi! Sáng nay tớ mới nói với cậu ấy là tớ muốn ra nước ngoài, mà hai đứa còn chưa đâu vào đâu, cậu ấy đã đòi quản này quản kia, cứ tưởng mình to lắm ấy.”

Trác Uẩn cạn lời: “Hai đứa cậu mà còn chưa đâu vào đâu á? Khoảng cách giữa hai người là số âm rồi còn gì!”

Trình Dĩnh đang đứng trước bồn rửa mặt, nghe vậy thì bật cười ha ha.

Tô Mạn Cầm ngồi xuống ghế của Trác Uẩn, chẳng chút khách sáo mà cầm đũa lên, xơi hộp cơm thịt mỡ của cô: “Khoảng cách bằng số âm thì sao? Khoảng cách âm thì cậu ấy có thể quản chuyện của tớ à? Đàn ông toàn thích coi mình như bố thiên hạ, tớ mặc xác cậu ấy.”

Trác Uẩn tựa mông vào bàn, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Tô Mạn Cầm cắn một miếng thịt bò thật to, “Sau đó tớ nổi điên lên, nói với cậu ấy, nếu cậu đồng ý thì hai chúng ta sẽ cứ như vậy, còn nếu cậu không muốn thì dẹp ngay và luôn. Dù sao học xong năm tư, sau khi tốt nghiệp chắc chắn tớ sẽ ra nước ngoài rồi, cậu ấy muốn làm gì thì làm.”

Trác Uẩn: “Vậy cậu ấy nói thế nào?’

Tô Mạn Cầm cười thành tiếng: “Cậu ấy á, tớ kể lại mà còn thấy mất mặt giùm, cậu ấy khóc luôn. Trời ơi! Đàn ông thanh niên cao mét tám lăm, đứng trước mặt tớ nước mắt ngắn nước mắt dài, tớ quả thực điên cả đầu, thằng nhóc con ấy thật là, vừa đáng yêu lại vừa đáng giận.”

Trác Uẩn và Trình Dĩnh cùng cười phá lên: “Ha ha ha ha ha…”

Nhắc đến thằng nhóc con… đồng tử của Trác Uẩn bỗng nhiên đảo liên tục, khều khều Tô Mạn Cầm: “Này, cậu có muốn xem thằng nhóc Quận Tử Liễu trông như thế nào không?”

Tô Mạn Cầm đang nhai cơm trong miệng, ngẩng đầu: “Cậu có ảnh của thằng nhóc ấy hả?”

Trác Uẩn lấy điện thoại ra, mở album: “Đây, hôm nay tớ có chụp chung cậu ấy một tấm ảnh.”

“Để tớ xem nào.” Tô Mạn Cầm thò đầu sang, suýt nữa phun cơm trong miệng ra: “Định mệnh! Sao đẹp trai quá vậy?!”

Trình Dĩnh vừa nghe thấy thế, xách hai bàn tay dính đầy xà phòng chạy ra: “Tớ cũng muốn xem, tớ cũng muốn xem!”

Trác Uẩn giơ điện thoại ra trước mặt cô ấy, Trình Dĩnh cũng kinh ngạc: “Quào! Thật sự đẹp trai dã man!”

“Hai người lố quá rồi đó.” Trác Uẩn cũng tự nhìn về phía bức ảnh, vừa sờ cằm vừa ngắm nghía: “Ờm, nhìn thế này thì hình như cũng rất đẹp trai.”

Ánh nắng buổi chiều rực rỡ chẳng khác nào ánh lửa, bức ảnh được chụp dưới ánh sáng như vậy lại đẹp vô cùng.

Trong bức ảnh, Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn cùng nhìn về phía ống kính, chàng trai với kiểu tóc nhẹ nhàng thoải mái, mặc bộ đồ màu trắng, mặt mày anh tuấn, cô gái có mái tóc dài bay bay, lúm đồng tiền xinh xắn, màu hoa xanh lá trên áo cô càng tô điểm cho sắc thái của bức ảnh. Hai người trẻ tuổi ngồi sóng vai, nam thanh nữ tú, đúng là cảnh đẹp ý vui đến không thốt nên lời.

Cái chính là, nhìn vào bức ảnh hoàn toàn không thấy xe lăn của Triệu Tỉnh Quy.

“Đây là ảnh cưới đó à?” Nước dãi Tô Mạn Cầm sắp rớt xuống đến nơi, “Bạn hiền, cậu còn chần chờ gì nữa? Bắt lấy cậu em này đi!”

“Đồ thần kinh!” Trác Uẩn đẩy cô ấy một cái, “Toàn nói bậy nói bạ không, đã nói với cậu là người ta còn vị thành niên.”

Trình Dĩnh tấm ta tấm tắc: “Vị thành niên mà đã lớn như vậy rồi, sau này trưởng thành còn thế nào nữa?”

“Đúng thế!” Tô Mạn Cầm nói, “Đây chắc chắn là hàng chất lượng cao rồi, đẹp trai quá thể! Bé Uẩn, cậu thật sự không suy nghĩ chút nào sao?”

Trác Uẩn cất điện thoại đi, lắc đầu: “Không suy nghĩ.”

Trình Dĩnh quay về giặt quần áo, Tô Mạn Cầm hạ giọng nói: “À, không phải cậu nói cậu ấy bị bệnh à? Nhìn qua ảnh chụp thì không nhận ra, nhìn rất khỏe mạnh, chỉ là hơi gầy chút thôi, thân thể của em ấy thật sự không ổn hả?”

Trác Uẩn khẽ gật đầu: “Ừ, sức khỏe không được tốt lắm, phải đến bệnh viện thường xuyên.”

“Tiếc quá.” Tô Mạn Cầm lắc đầu thở dài: “Thoạt nhìn hai đứa cậu xứng đôi phết.”

Trác Uẩn đáp: “Thật hay giả? Cậu ấy nhỏ hơn tớ ba tuổi lận đấy.”

“Thật mà, xứng đôi lắm.” Tô Mạn Cầm khoa tay múa chân nói, “Hình như cậu ấy cao lắm đúng không? Cảm giác bờ vai của cậu ấy rất rộng, cậu đứng phía sau cậu ấy chẳng khác nào chim nhỏ nép vào người.”

Trác Uẩn: “Cậu ấy cao khoảng 1m88.”

“Trời ơi!” Tô Mạn Cầm phấn khích, “Triển luôn cục cưng ơi! Bắt lấy cậu ấy đi!”

Trác Uẩn bĩu môi: “Cậu đừng nói đùa nữa, tớ giận đấy, tớ tuyệt đối sẽ không yêu đương với mấy cậu nhóc ít tuổi hơn đâu.”

Tô Mạn Cầm lại xúc một thìa cơm: “Cậu sẽ hối hận.”

Trác Uẩn: “Còn lâu nhé.”

Tô Mạn Cầm: “Cậu ngẫm lại Thạch Tĩnh Thừa, rồi nhìn lại em trai sáng láng này đi, cậu chắc chắn sẽ hối hận.”

Trác Uẩn: “…”

Cô bỗng phát hiện, cơm thịt bò Gyudon mà cô mua về sắp bị Tô Mạn Cầm ngốn sạch rồi: “Đây là cơm tối của tớ mà!”

Tô Mạn Cầm cười ha ha: “Để lát nữa tớ đền cho cậu, đúng rồi, ngoài cổng phía Bắc có một tiệm bánh ngọt mới khai trương, ngày nào cũng có người xếp hàng dài chờ mua đó. Nghe nói bánh su kem và bông lan ngon tuyệt cú mèo, chờ chút nữa chúng ta đi mua một ít về nếm thử nhé?”

Tiệm bánh ngọt ư… Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu Trác Uẩn chính là Triệu Tỉnh Quy, một chàng trai thích ăn đồ ngọt.

“Được, để tớ đi tắm trước đã, chiều nay chơi ở sân bóng rổ một lúc lâu, cả người toàn mồ hôi.” Trác Uẩn lấy quần áo để thay, “Nhớ đền cơm tối cho tớ đây, tớ mời cậu ăn tráng miệng.”

Tô Mạn Cầm ra dấu “OK”, Trác Uẩn đi tắm rửa, thầm nghĩ hôm nay đi trước mua một ít về nếm thử, nếu ăn ngon, lần sau cô sẽ mang đến cho Triệu Tiểu Quy một ít.

Thấy cô vào nhà vệ sinh rồi, Tô Mạn Cầm quay đầu hỏi Trình Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh, cậu có cảm thấy Trác Uẩn cứ như rơi vào lưới tình rồi không?”

Trình Dĩnh hỏi: “Lưới của ai?”

Tô Mạn Cầm: “Em trai Quận Tử Liễu.”

Trình Dĩnh bật cười: “Chắc không đâu.”

Tô Mạn Cầm: “Mỗi lần cậu ấy từ Quận Tử Liễu về tâm trạng đều tốt vô cùng, cậu không phát hiện ra hả?”

“Hình như là thế thật.” Trình Dĩnh nói: “Nhưng mà, nếu như tớ là gia sư của một cậu nhóc đẹp trai như vậy, mỗi ngày được nhìn ngắm gương mặt của cậu ấy, tâm trạng của tớ cũng sẽ rất tốt!”

——

Trong căn nhà C2 ở quận Tử Liễu, đang là giờ ăn cơm.

Một nhà bốn người Triệu Vĩ Luân cộng thêm chú Miêu đang ăn cơm cùng nhau. Phạm Ngọc Hoa nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy phơi nắng đỏ cả mặt, bèn nói: “Tiểu Quy, đã lâu rồi con không phơi nắng, có phải phơi cháy da rồi không?”

Triệu Tỉnh Quy sờ sờ mặt: “Không sao đâu ạ, thời tiết này phơi nắng không cháy.”

Triệu Vĩ Luân hỏi: “Nó phơi nắng ở đâu?”

Phạm Ngọc Hoa khẽ cười, nói: “Nó á hả, chiều nay dạo chơi trong khu nhà với cô giáo Trác suốt một tiếng rưỡi, ngay lúc mặt trời nóng nhất ấy, thế mà vẫn chơi vui đến mức quên cả trời đất, còn chẳng muốn về nhà luôn cơ.”

“Cô giáo Trác có bản lĩnh thật đấy.” Chú Miêu phụ họa, “Lần nào tôi đề nghị với Tiểu Quy là ra ngoài đi dạo để hít thở không khí cậu ấy cũng không chịu, vậy mà cô giáo Trác rủ thì tung tăng phơi phới đi ngay.”

Triệu Tương Nghi nói: “Chú Miêu, làm sao chú có thể so được với chị Trác cơ chứ? Chú là ông chú già rồi, chị Trác người ta xinh đẹp như vậy, đến cả cháu cũng không muốn ra ngoài chơi với chú.”

Chú Miêu chẳng mảy may tức giận, nhìn Triệu Tỉnh Quy tươi cười hớn hở: “Người trẻ thì nên chơi với người trẻ, với lại, chú cảm thấy cô giáo Trác thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp. Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo hoa trông hết sức thời thượng, không biết một cô gái xinh đẹp như vậy đã có người yêu hay chưa.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Phạm Ngọc Hoa nói: “Chắc là chưa đâu, lần trước cô ấy điền đơn đã ghi là không có.”

Triệu Tương Nghi ngồi bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, thọc khuỷu tay vào người anh: “Anh ơi, anh, anh có cơ hội rồi!”

Triệu Vĩ Luân phê bình cô bé: “Tiểu Nghi, gần đây con càng ngày càng không bình thường đấy nhé, có phải đọc sách hay xem TV quá nhiều rồi không? Con mà như vậy nữa là bố tịch thu điện thoại của con đấy.”

“Dạ, con không nói nữa.” Triệu Tương Nghi bĩu môi, ngoan ngoãn xúc cơm ăn.

Triệu Vĩ Luân lại nhìn về phía con trai: “Tiểu Quy, bố và mẹ đều không phải người cổ hủ, nhưng bây giờ việc học của con rất căng thẳng, tuyệt đối không thể phân tâm. Về mặt này, bố vẫn luôn yên tâm với con, bản thân con cũng phải biết chừng mực, rõ chưa?”

Triệu Tỉnh Quy: “… Con biết rồi, thưa bố.”

Anh cực kỳ buồn bực, cảm thấy biểu hiện của mình cũng chẳng có gì bất thường, tại sao người nhà lại cứ nhắc đến quan hệ của anh và cô giáo Trác thế.

Bây giờ ngay cả bố cũng đã lên tiếng, còn canh phòng nghiêm ngặt cứ như sợ anh sẽ lầm đường lạc lối.

Bọn họ đâu có biết, thật ra cô giáo Trác đã có chồng sắp cưới, hơn nữa điều kiện cũng không kém, rất xứng đôi với cô.

Ban đêm, Triệu Tỉnh Quy rửa mặt xong rồi nằm lên giường, suy nghĩ thế nào lại lôi chiếc hộp vuông kia ra khỏi tủ đầu giường, mở nắp, lấy một bản thông tin cá nhân từ trong hộp.

Bản thông tin này không phải do Phạm Ngọc Hoa bảo Trác Uẩn điền, tất cả là chủ ý của một mình Triệu Tỉnh Quy, anh nhìn kỹ bản thông tin Trác Uẩn điền, có vài thông tin giống với lần trước, có thông tin đã thay đổi, dòng cuối cùng “Có đang yêu đương không” kia, Trác Uẩn ghi: Có.

Có.

Với ai…

Triệu Tỉnh Quy đặt tờ giấy xuống, tay trái quàng sau đầu, tay phải cầm lấy điện thoại, lại ngắm nghía tấm ảnh ban ngày đã chụp một lần nữa.

Cô giáo Trác ưa nhìn thật đấy, mắt, mũi, miệng, lông mày, mọi thứ đều hoàn mỹ.

Ờm, hình như anh cũng rất đẹp trai, Triệu Tỉnh Quy sờ mặt mình rồi lại mở camera trước tự ngắm một lúc, đúng là gương mặt anh bị phơi nắng đỏ bừng, không biết có tróc da không nữa.

Ảnh chung được chụp ngang, Triệu Tỉnh Quy ghép thêm nền dọc vào, chỉnh bức ảnh này làm background khung Wechat của anh và Trác Uẩn, như thế sẽ không có ai khác phát hiện.

Anh hiếm khi nói chuyện phiếm với cô giáo Trác qua Wechat, lịch sử trò chuyện ít ỏi chẳng có gì nhiều, Triệu Tỉnh Quy nhìn chằm chằm màn hình cả buổi, nhắn một tin qua.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Cô giáo Trác, chị đã ngủ chưa? 

Chẳng mấy chốc Trác Uẩn đã hồi âm.

【Zoe】: Chưa đâu, còn lâu tôi mới ngủ, cậu chuẩn bị ngủ à?

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Tôi sắp ngủ rồi, chiều nay tôi quên không hỏi chị, lần học tới là bao giờ?

【Zoe】: Làm gì mà cậu nôn nóng thế? Thứ ba hoặc thứ tư đi.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Thứ ba đi.

【Zoe】: Được.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Tôi dặn dì Phan làm bánh nướng lòng đỏ trứng cho chị.

【Zoe】: Tuyệt! [Sung sướng]

Một biểu tượng mỉm cười màu vàng, tương tự với gương mặt tươi cười của Trác Uẩn trên background, Triệu Tỉnh Quy nhìn đến mức ngơ ngẩn, vắt nát óc cũng không biết nên nói gì tiếp theo. Ngay lúc anh đang do dự chẳng biết có nên hỏi Trác Uẩn ăn tối chưa thì Trác Uẩn đã trực tiếp chấm dứt cuộc trò chuyện.

【Zoe】: Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai cậu còn phải dậy sớm đến trường nữa đó, ngủ ngon, Tiểu Quy.

Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể phản hồi tin nhắn một cách bất đắc dĩ.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Ngủ ngon, cô giáo Trác.

Anh thở dài, đột nhiên một cảm giác hết sức kỳ quái dâng lên từ bụng dưới. Cơ thể Triệu Tỉnh Quy khẽ run lên, đành phải xốc chăn lên xem thế nào. Trước khi đi ngủ anh đã đi WC, cũng đã mặc tã lót người lớn vào rồi, về lý thuyết thì không thể bài tiết nước tiểu nhanh như vậy được.

Thế nhưng cơ thể lại phản ứng thành thật thế đấy, có lẽ tối hôm nay anh uống hơi nhiều nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn tã giấy phồng lên, đưa tay sờ thì biết mình đã thật sự đi tiểu.

Đối với Triệu Tỉnh Quy mà nói, đại tiện tiểu tiện mất khống chế tuyệt đối là một trong những chuyện đau khổ nhất sau khi bị liệt nửa người, bởi vì chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của con người.

Lúc còn khỏe mạnh Triệu Tỉnh Quy rất ưa sạch sẽ, không phải là loại con trai cẩu thả, từ trước đến nay cũng tương đối để ý đến tóc tai và quần áo. Nhưng sau khi bị thương, anh không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc rằng thỉnh thoảng mình sẽ tè ra quần, ví dụ như hiện tại, anh hoàn toàn không có cách nào chịu đựng việc mặc tã giấy đã bẩn đi ngủ, bèn phải trăm đắng ngàn cay bò dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch cơ thể bằng nước ấm, sau đó thay tã giấy mới một lần nữa.

Khi chuyển mình lên xe lăn, Triệu Tỉnh Quy suy nghĩ, một người con trai mặc tã giấy dường như hoàn toàn không có tư cách yêu đương, càng miễn bàn đến chuyện kết hôn.

Nam nữ kết hôn phải làm chuyện gì, tất nhiên là Triệu Tỉnh Quy biết, anh chợt thấy có chút uể oải, bởi vì anh cảm thấy có thể bản thân sẽ làm không tốt, thậm chí là không làm được chuyện đó. Ở phương diện này dường như anh chẳng có gì hấp dẫn cả.

Triệu Tỉnh Quy cũng không dám suy nghĩ miên man nữa, vội vàng ngồi xuống xe lăn, tiến vào nhà vệ sinh.

——

Có lẽ là ‘trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường’, bản thân Trác Uẩn cũng không ý thức được rằng, việc qua Quận Tử Liễu “dạy học” cho Triệu Tỉnh Quy ba lần một tuần cũng đã trở thành một việc vô cùng quan trọng trong cuộc sống của cô, hơn nữa cô còn cực kỳ chờ mong.

Trong năm ngày học, cô sẽ chọn thứ ba và thứ năm làm ngày cố định, cuối tuần thì tùy cơ ứng biến, có lúc thứ bảy, có lúc lại là chủ nhật.

Cô không còn canh thời gian từng giây từng phút, có đôi khi vừa ăn cơm tối xong đã lượn qua, lúc tới nơi còn chưa đến 6 rưỡi. Triệu Tỉnh Quy thấy cô đến sớm thì hết sức vui vẻ, lấy đĩa trái cây và đồ ăn vặt mà dì Phan đã chuẩn bị sẵn từ trong nhà bếp ra, đặt đĩa lên đùi mình, ngồi xe lăn chạy lên tầng với Trác Uẩn.

Cuối tuần thì càng thêm tùy hứng, gần như cả buổi chiều Trác Uẩn đều ở quận Tử Liễu, chỉ cần trời không mưa, cô sẽ cùng Triệu Tỉnh Quy dạo quanh khu nhà một vòng, xem các cậu trai trẻ chơi bóng ở sân bóng rổ, hoặc là tìm một chỗ nào đó vừa phơi nắng vừa ăn đồ ăn vặt, vui vẻ mà trò chuyện chốc lát.

Triệu Tỉnh Quy còn chuẩn bị một tấm thảm dã ngoại, là loại kẻ ô vuông đỏ trắng truyền thống. Hai người trải thảm xuống mặt cỏ trước cửa nhà, anh dịch người từ xe lăn xuống thảm dã ngoại, ngồi đó nhâm nhi đồ ăn với cô giáo Trác.

Những lúc ở trong phòng, Triệu Tỉnh Quy rất tập trung, vì kỳ thi giữa kỳ năm lớp 11 đang ngày một đến gần, anh bắt đầu dành nhiều tinh lực hơn cho học tập. Trác Uẩn luôn ở cạnh anh, bởi vì xem như Triệu Tỉnh Quy tự học nên Trác Uẩn chỉ có nhiệm vụ kiểm tra đáp án bài tập và bài thi mà anh đã làm, như vậy có thể giúp anh tiết kiệm không ít thời gian.

Khi rảnh rỗi cô cũng không đọc tiểu thuyết nữa, mà sẽ cầm cọ vẽ tranh.

Thay vì rảnh tay vẽ bừa, Trác Uẩn sẽ đặt một đĩa trái cây lên bàn, tìm một góc đẹp, tốn hai đến ba tiếng đồng hồ mới vẽ xong một bức tranh tĩnh vật.

Cô cũng không biết vì sao bản thân lại muốn làm như vậy, dường như sau khi gặp Tống Vũ, Trác Uẩn cứ cảm thấy hẳn là mình nên cầm cọ lên và luyện vẽ tranh. Cô nghĩ, có lẽ cô chẳng có cách nào hoàn toàn quên đi ý định đó, đối với thiết kế chuyên nghiệp, cô vẫn nhen nhóm chút khát vọng như cũ. 

Một buổi chiều chủ nhật cuối tháng mười, trời âm u, dường như sắp đổ mưa, Trác Uẩn ngồi bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, khi cô đang giúp anh chữa bài thi vật lý thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Trác Hoành gọi điện tới.

Trác Uẩn không muốn làm phiền Triệu Tỉnh Quy, nói với anh rằng mình ra ngoài phòng khách một chút, giọng điệu lạnh như băng của Trác Hoành vang lên trong điện thoại: “Chị có rảnh thì gọi điện thoại cho mẹ đi, tối hôm qua mẹ với bố cãi nhau một trận, tâm trạng không tốt lắm, chị là con gái, chị khuyên nhủ mẹ đi.”

Trác Uẩn dằn cơn tức xuống: “Cái này thì liên quan gì đến gái hay trai? Em là con trai của mẹ, tại sao em không đi khuyên đi?”

“Ít nhất em còn về nhà nhé.” Trác Hoành nói, “Tháng nào em cũng về nhà một lần, chị thì sao? Từ Quốc Khánh đến bây giờ gần một tháng rồi, chị đã về nhà lần nào chưa?”

Nói tới đây, đúng là Trác Uẩn đuối lý, thế nhưng cô cũng có cái lý của mình, về nhà lại phải cãi nhau với Trác Minh Nghị, đã thế còn bị bắt đi gặp Thạch Tĩnh Thừa, đứa ngốc mới muốn quay về.

Trác Uẩn hỏi: “Tại sao bố mẹ lại cãi nhau?”

“Làm gì còn lý do nào khác?” Trác Hoành nói, “Tối hôm qua bố ra ngoài xã giao với bạn bè, về nhà hơi muộn một chút, uống nhiều quá, thế là cãi nhau.”

Sao có thể đơn giản như vậy, Trác Uẩn không tin: “Chắc không chỉ mỗi thế thôi hả? Có phải bố lại đi tìm con giáp thứ mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu của bố không? Ám mùi nước hoa hay có dấu son môi trên người thế?”

“…” Trác Hoành nói, “Mỗi khi bố xã giao, chị biết…”

“Chị không biết, chị cũng không muốn biết.” Trác Uẩn ngắt lời em trai, “Trác Hoành, hẳn là em cũng rõ, nếu chị gọi điện thoại cho mẹ thì vẫn mãi là quan điểm đó thôi, chính là khuyên mẹ ly hôn với bố. Chị khuyên suốt bao nhiêu năm nay mẹ cũng đâu có nghe, em muốn chị gọi cho mẹ rồi nói gì đây? ‘Cứ nhẫn nhịn một chút, đàn ông đều như vậy, cứ mắt nhắm mắt mở mà sống là được, vợ chồng già cả rồi, mẹ cũng sắp năm mươi mà còn làm mình làm mẩy cái gì? Bố có bạc đãi mẹ bao giờ đâu? Mấy năm nay mẹ làm bà chủ nhà giàu mà vẫn chưa thấy đủ sao?’ Em muốn để chị nói những lời này ư?”

Trác Hoành: “… Chị biết là bố mẹ sẽ không ly hôn.”

“Tại sao lại không ly hôn? Rốt cuộc là ai không muốn ly hôn?” Trác Uẩn cảm thấy hết sức buồn cười, “Lúc trước mẹ muốn ly hôn, chính em là người khóc lóc quậy phá khiến mẹ ly hôn bất thành. Khi ấy em tám tuổi, chị mười tuổi, chị cho là em còn nhỏ nên không hiểu chuyện, bây giờ thì sao? Em cũng sắp hai mươi rồi, em vẫn không hiểu chuyện như vậy sao? Em vẫn không đồng ý cho hai người họ ly hôn à? Chỉ vì cái gọi là “gia đình hoàn chỉnh” đó thôi ư? Có phải em ngây thơ quá rồi không?”

Trác Hoành tức giận nói: “Mẹ đâu còn trẻ nữa! Mẹ ly hôn rồi thì có thể làm gì đây? Có đứa con gái nào như chị không? Suốt ngày xúi giục bố mẹ ly hôn, hai người họ ly hôn thì chị được lợi hay gì? Em chẳng hiểu nổi, tại sao chị cứ muốn đối nghịch với bố vậy? Bố có bạc đãi chị bao giờ đâu? Chị không cảm thấy mình là đứa ăn cháo đá bát à?”

Trác Uẩn hít một hơi thật sâu: “Được, chị trả lời em từng vấn đề một luôn, Trác Hoành, thứ nhất, việc mẹ có thể làm gì sau khi ly hôn không cần em phải nhọc lòng, việc gì mẹ cũng làm được tất, mẹ cũng có bản lĩnh kiếm tiền, chỉ là các người không ai để ý mà thôi.”

“Thứ hai, hai người họ ly hôn thì chị hời to, rất to, chị sẽ không phải nhìn mặt ngài Trác Minh Nghị nữa, nói không chừng hôn ước của chị và Thạch Tĩnh Thừa cũng có thể mất đi hiệu lực, tuyệt vời quá chừng!”

“Thứ ba, đúng là bố không hề bạc đãi chị, cho chị ăn cho chị uống cho chị đi học, nhưng chị muốn hỏi em, nếu bố mẹ ly hôn từ sớm, chẳng lẽ mẹ sẽ bạc đãi chị ư? Trác Hoành, mong em làm cho rõ một chút!”

Đột nhiên giọng nói của Trác Uẩn trở nên tàn nhẫn: “Bố có được ngày hôm nay, hoàn toàn là do ông bà ngoại chị đã cho ông ta bàn đạp! Chị sẽ không bao giờ quên được, ông ngoại qua đời còn chưa đến một tháng, bố đã ôm đàn bà bên ngoài cả đêm không về nhà. Nếu em coi một người như vậy là thần tượng của mình, vậy thì Trác Hoành, chị nói cho em biết, chị với em sẽ mãi mãi không có gì để nói.”

Trác Hoành: “…”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Trác Uẩn bất lực xoa xoa trán, nghĩ đến người và việc  lộn xộn trong nhà mà bực bội đến nỗi không tĩnh tâm nổi.

Thật ra cô rất mâu thuẫn, một mặt thì đau lòng thay mẹ, mặt khác lại thật sự tức giận vì mẹ không phản kháng.

Lúc Trác Uẩn còn rất nhỏ đã thường xuyên nhìn thấy cảnh bố mẹ cãi nhau, bố cô sẽ không bao giờ động tay động chân, thế nhưng lại dùng bạo lực lạnh, bậc thầy PUA, đương nhiên lúc ấy Trác Uẩn chưa thể hiểu PUA là gì, chỉ biết mỗi lời mắng mỏ mà bố dành cho mẹ đều có thể để lại tổn thương sâu sắc.

Lúc nào Trác Minh Nghị cũng đem Biên Lâm ra đùa cợt, nói bà trông thật xấu xí, chẳng có tí bản lĩnh nào trong tay, nếu không phải gả cho ông ta, căn bản là sẽ không có ai thèm cưới bà, làm gì có chuyện trải qua một cuộc sống không lo cơm áo của người giàu.

Ông ta chăm lo cho sự nghiệp ở bên ngoài, nỗ lực vì cái gia đình này, không thể tránh được việc gặp thì chơi, nếu không phải dáng vẻ của Biên Lâm xấu xí, dẫn ra ngoài sẽ bị người ta cười cho thì ông ta cũng đâu đến mức nỗi phải tìm người đàn bà khác bên ngoài để giữ mặt mũi.

Biên Lâm vừa nghe vừa khóc thút thít, Tiểu Trác ngồi bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm tại sao bố có thể nói ra những lời như vậy được? Rõ ràng tất cả đều là lỗi của ông ta, thế nhưng ông ta lại hất sạch nước bẩn lên người mẹ.

Năm ấy Trác Uẩn mới có mười tuổi, Trác Minh Nghị ở bên ngoài làm một người phụ nữ to bụng, người phụ nữ đó tìm đến cửa làm loạn, Trác Minh Nghị phải bỏ ra một số tiền lớn mới có thể khiến người ta đồng ý đi phá thai.

Khi đó, Trác Uẩn nói thẳng với Biên Lâm: “Mẹ ơi, mẹ ly hôn với bố đi, con đi theo mẹ, để Trác Hoành ở với bố, con sẽ học tập thật chăm chỉ, sau này lớn lên báo hiếu mẹ.”

Khi đó Biên Lâm vừa tuyệt vọng vừa đau khổ, thật sự hạ quyết tâm ly hôn, thế nhưng vì Trác Hoành phản đối kịch liệt, ly hôn bất thành, Trác Uẩn là người xúi giục nên bố cô càng nhìn càng thấy ngứa mắt, còn bị ăn một cái tát thật mạnh.

Mấy năm sau đó, mỗi lần hai người cãi nhau, Biên Lâm lại thút tha thút thít tìm Trác Uẩn kể khổ, Trác Uẩn đều khuyên mẹ ly hôn, thế nhưng bao nhiêu năm trôi qua, tuổi của Biên Lâm mỗi lúc một lớn, người cũng càng ngày càng buồn khổ tiều tụy, dũng khí đề nghị ly hôn năm ấy dường như đã mất sạch.

Thế nên, sau khi Trác Uẩn đến Tiền Đường học đại học thì hoàn toàn tự do bay nhảy, hiếm khi về nhà, cũng hiếm khi tâm sự với mẹ, bởi vì cô không muốn nghe mẹ kể về những mâu thuẫn vụn vặt này kia giữa bà và Trác Minh Nghị.

Cô biết bản thân rất quá đáng, nhưng không nghĩ ra cách nào để giải quyết, giống như cô chẳng nghĩ được cách nào giải quyết hôn sự của mình và Thạch Tĩnh Thừa, chuyện cô am hiểu nhất hiện tại chính là trốn tránh tất cả việc trong nhà.

Dần dà, Biên Lâm cũng phát hiện ra sự thay đổi của con gái, sau đó không còn làm phiền cô nữa, giống như bây giờ, bà cãi nhau với chồng cũng chẳng gọi cuộc nào cho Trác Uẩn.

Trác Uẩn suy nghĩ cả buổi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Biên Lâm, như trong dự kiến, Biên Lâm nói không có vấn đề gì, chỉ là cãi cọ nhỏ mà thôi, để Trác Uẩn không phải lo lắng.

“Mẹ đã ngần này tuổi rồi.” Biên Lâm thở dài trong điện thoại, “Cũng chẳng sống được bao nhiêu năm nữa, cứ như vậy đi, sau này mẹ cũng không thèm để ý ông ấy nữa, ông ấy thích thế nào thì như thế ấy, mẹ coi ông ấy như chết rồi là được.”

Trác Uẩn không còn lời nào để nói, mẹ của cô, rõ ràng mới chỉ 46 tuổi.

Có lẽ chỉ có Trác Uẩn nhớ rõ, mẹ mình là một họa sĩ tài năng, là người thầy mỹ thuật vỡ lòng của cô, bà còn biết thêu thùa, đan vá, biết làm thủ công vô cùng tinh xảo, mấy thứ này không đáng một xu trong mắt Trác Minh Nghị, thế nên đã nhiều năm rồi mẹ không còn động vào niềm yêu thích hứng thú của bản thân nữa.

Trác Uẩn ủ rũ chán nản trở về phòng, Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô không đúng lắm, hỏi: “Cô giáo Trác, chị sao thế?”

Trác Uẩn ngồi xuống cạnh anh, đáp lời: “Tôi vừa nhận điện thoại của em trai, bố mẹ tôi cãi nhau.”

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Tại sao lại cãi nhau?”

Trác Uẩn nói: “Bởi vì bố tôi ngoại tình.”

Triệu Tỉnh Quy há hốc mồm, có lẽ anh không ngờ rằng Trác Uẩn sẽ vạch áo cho người xem lưng như vậy.

“Triệu Tiểu Quy, tôi hỏi cậu.” Trác Uẩn chống cằm nhìn anh, “Nếu bố cậu ngoại tình, cậu có khuyên mẹ mình ly hôn với bố không?”

Triệu Tỉnh Quy nghiêm túc đáp rằng: “Bố tôi sẽ không ngoại tình đâu.”

“Tôi nói là nếu.” Trác Uẩn bị biểu cảm nghiêm túc của anh chọc cười, “Nếu, là nếu, cậu có hiểu không?”

“Tôi không tưởng tượng ra được.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Bố tôi sẽ không ngoại tình, ông ấy rất yêu mẹ tôi, mẹ tôi cũng rất yêu bố tôi. Nếu… Nếu bố tôi ngoại tình, thật ra cũng chẳng cần tôi phải khuyên, tôi biết tính mẹ tôi mà, mẹ sẽ chủ động ly hôn với bố. Hơn nữa mẹ tôi làm tài vụ, nhất định sẽ nghĩ cách khiến bố tôi trắng tay rời khỏi nhà, sau đó tôi và em gái sẽ theo mẹ.”

Trác Uẩn mới nghe được một nửa đã bật cười haha, sau khi nghe hết thì quả thật hết sức vui mừng: “Mẹ của cậu tàn nhẫn đến vậy sao? Không nhìn ra luôn, tôi cảm thấy dáng vẻ của bà ấy rất dịu dàng.”

Triệu Tỉnh Quy cũng cười: “Tôi chỉ trả lời giả thiết nếu như của chị thôi, sự thật là, bố tôi sẽ không ngoại tình, mẹ tôi cũng sẽ không.”

Trác Uẩn hé mắt nhìn anh: “Sao cậu vững tin quá vậy hả?”

“Bởi vì tôi là con trai họ.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Từ nhỏ tôi đã biết, thật lòng yêu một người là sẽ như thế nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi