NGÀY TỈNH LÀ LÚC VỀ

Trác Uẩn lau qua nước mắt bên má, tránh ánh mắt Tô Mạn Cầm, hít mũi một cái: “Cho dù các cậu có nghĩ thế nào, dù ra sao tớ cũng sẽ không yêu đương với cậu ấy, cũng sẽ không từ chức. Tớ cho cậu ấy hy vọng hồi nào chứ? Đối với Triệu Tỉnh Quy, tớ vẫn luôn ngay thẳng, không thẹn với lương tâm!”

Tô Mạn Cầm thấy dáng vẻ này của cô, lo lắng trong lòng giảm bớt một chút, kéo kéo cánh tay cô: “Cục cưng…”

Trác Uẩn hất tay cô ấy ra, nước mắt lại rơi xuống, vẻ mặt cực kỳ tủi thân: “Tại sao các cậu lại không tin tớ? Tớ đã nói hết rồi, tớ không thích Triệu Tỉnh Quy, sao tớ có thể thích cậu ấy được? Rõ ràng là cậu ấy thích tớ, tớ còn thấy phiền đây này!”

Người này cứng đầu quyết không chịu thừa nhận, Tô Mạn Cầm quyết định không dây dưa với cô nữa, tiến lên ôm lấy cô: “Được rồi được rồi, là tớ sai, tớ không nói cậu. Cục cưng, đừng khóc, bản thân cậu có chừng mực là được. Đừng khóc, ngoan.”

Trác Uẩn lại càng khóc thương tâm hơn, giống như phải chịu nỗi oan khuất rất lớn, lăn qua lộn lại cũng chỉ có một câu: “Tớ không thể nào thích Triệu Tỉnh Quy, tại sao các cậu có thể nói lung tung như vậy? Làm sao mà tớ thích Triệu Tỉnh Quy cho được… Hu hu hu hu…”

Tô Mạn Cầm vỗ vỗ lưng cô: “Ừ ừ ừ, tớ biết rồi, cậu không thích Triệu Tỉnh Quy, cậu không thích cậu ta một chút nào.”

“Tớ vốn không thích cậu ấy chút nào cả!” Trác Uẩn nghẹn ngào kêu lên, “Cậu ấy vẫn còn là một đứa con nít, mà tớ đã là người trưởng thành rồi! Sao tớ có thể thích cậu ấy được…”

Đúng là giống một màn cãi nhau. Tô Mạn Cầm âu sầu ôm lấy Trác Uẩn, mặc cho cô khóc dữ dội trong lòng mình một trận.

Đã hơn hai năm rồi, Tô Mạn Cầm chưa từng thấy Trác Uẩn mất khống chế đến như vậy. Cô sẽ mắng cả bố cô và em trai cô trong điện thoại, sẽ tức giận vì chuyện trong nhà, sau đó điên cuồng chửi rủa, nhưng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt vì bọn họ.

Mà bây giờ, cô lại vì một người đàn ông, à không đúng, là một cậu nhóc chưa thành niên khóc rất đau lòng. Lý do còn cực kỳ đặc biệt, là bởi vì người ta “đổ oan” cho cô thích anh.

Tô Mạn Cầm nghĩ đến lần khóc trước đó của Trác Uẩn, cũng là khi từ quận Tử Liễu về. Cô ấy im lặng nghĩ, em trai Quận Tử Liễu đúng là thâm tàng bất lộ, một học sinh trung học phổ thông chưa đầy mười tám tuổi, vậy mà có thể khiến một Trác Uẩn như thế này…rơi vào trầm mê.

___

Buổi tối, Triệu Tỉnh Quy ngồi trước máy vi tính, lại một lần nữa nhìn lên hình ảnh và video đã từng là mình.

Sau khi bị thương, anh cơ bản không có tâm trạng, cũng không có dũng cảm đi xem mấy thứ này. Nhưng mà chiều hôm đó, khi ngồi bên cạnh cô giáo Trác, anh và cô cùng nhìn bản thân anh vui vẻ trong video, đột nhiên anh cảm thấy hình như cũng không đau khổ đến như vậy.

Thậm chí anh còn cảm thấy vui mừng vì vẫn chưa thủ tiêu những hình ảnh này, có thể đưa cho cô giáo Trác xem. Có vẻ như cô rất thích, nói lúc anh đánh bóng thật là đẹp trai, nhảy thật cao, chạy thật nhanh.

Cô nói anh bây giờ quá gầy, hẳn nên to béo thêm chút nữa. Trong lòng Triệu Tỉnh Quy mâu thuẫn, anh vẫn luôn kiểm soát chế độ ăn của mình, đề phòng mập ra, sợ sau khi mình tăng thêm cân sẽ tạo thành gánh nặng lớn cho người nhà.

Triệu Tỉnh Quy véo véo cánh tay mình, tuy rằng chưa tới mức như cây sậy, nhưng mà so với lúc đánh bóng trước kia thì đúng là nhỏ hơn rất nhiều.

Anh suy nghĩ rất lâu, rồi gọi điện thoại cho mẹ. Một lúc sau, Phạm Ngọc Hoa gõ cửa tiến vào, hỏi: “Tiểu Quy, con tìm mẹ à?”

Triệu Tỉnh Quy bảo mẹ ngồi xuống trên ghế sô pha, mình thì ngồi ở xe lăn đối diện bà ấy, cực kỳ nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ có thể giúp con liên lạc với hội người khuyết tật trong thành phố Tiền Đường hoặc trong khu vực, hỏi xem Tiền Đường có đội bóng rổ xe lăn không? Con… muốn đi thử một chút.”

Phạm Ngọc Hoa giật mình há to miệng. Triệu Tỉnh Quy lẳng lặng nhìn bà ấy, cuối cùng Phạm Ngọc Hoa mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Con chắc chắn muốn đi thử chứ? Bây giờ con vẫn đang học lớp 11, việc học rất căng thẳng.”

“Con sẽ không rớt môn đâu.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Thi thể dục thể thao có hạn chế tuổi tác, không giống với những sở thích khác, người lớn tuổi cũng có thể chơi. Con muốn đánh bóng rổ xe lăn, là vì đánh tranh giải. Bây giờ bắt đầu học, bắt đầu luyện tập, khoảng mấy năm nữa chính là tuổi đẹp nhất để thi đấu.”

Phạm Ngọc Hoa biết, gật đầu đồng ý: “Được, để mẹ liên lạc giúp con.”

Khóe miệng Triệu Tỉnh Quy nở nụ cười: “Cảm ơn mẹ.”

Phạm Ngọc Hoa thấy máy tính xách tay đang mở trên bàn sách, vẫn là tệp tràn đầy hình ảnh và video đó, bèn hỏi: “Tiểu Quy, có phải cô giáo Tiểu Trác động viên con đánh bóng rổ một lần nữa không?”

Triệu Tỉnh Quy cũng nhìn về phía màn hình máy vi tính, trả lời: “Nửa có nửa không, một nửa nguyên nhân là vì cô ấy, một nửa kia là bởi vì… chính con.”

Anh lại nhìn về phía mẹ một lần nữa, hai tay đặt lên chiếc đùi gầy yếu của mình, ánh mắt trở nên kiên nghị: “Mẹ, con vẫn rất muốn đánh bóng rổ.”

___

Giờ học vào buổi chiều Chủ Nhật diễn ra rất suôn sẻ.

Triệu Tỉnh Quy nói với Trác Uẩn rằng anh đã nhờ mẹ đi hỏi ý kiến đội bóng rổ xe lăn, nếu như liên lạc được, anh sẽ qua chỗ huấn luyện đội bóng xem thử. Nếu không có gì thay đổi, anh sẽ bắt đầu chơi bóng rổ trở lại.

Trác Uẩn ngơ ngác nhìn anh, mãi lâu sau cũng không lên tiếng, cuối cùng chỉ cười nói: “Khá lắm, vậy thì cậu cố lên.”

Thái độ qua loa lấy lệ của cô khiến Triệu Tỉnh Quy khá thất vọng, cảm giác cô giáo Trác là lạ. Rõ ràng buổi chiều hôm trước không khí giữa bọn họ đã rất thả lỏng, sau khi một ngày qua đi, dường như cô lại trở về trạng thái hời hợt một tháng trước đó.

Chắc con gái là như thế nhỉ? Triệu Tỉnh Quy nghĩ, như gần như xa, sớm nắng chiều mưa, hoặc là… cô giáo Trác đến tháng? Cho nên tâm trạng mới không tốt lắm?

Ngày hôm sau là thứ Hai, Trác Uẩn không cần tới dạy ở quận Tử Liễu. Sau khi giờ học buổi chiều kết thúc, Tô Mạn Cầm hẹn cô tới lớp tự học buổi tối. Trác Uẩn không muốn đi. Tô Mạn Cầm nói cô: “Tháng sau phải thi cuối kỳ rồi, cậu không sợ rớt môn à?”

Dạo này Tô Mạn Cầm chăm chỉ hơn rất nhiều, cũng sẽ hoàn thành nghiêm túc bài tập của môn chuyên ngành. Trong phòng 316, người vẫn làm cá mặn như trước chỉ có một mình Trác Uẩn.

Cô hời hợt nói: “Rớt môn thì rớt môn, có cái gì ghê gớm đâu.”

Hai người trở lại phòng ngủ, Tô Mạn Cầm ngồi vào bàn học hành chăm chỉ. Trác Uẩn dựa vào giường chơi game. Hơn năm giờ chiều, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Tỉnh Quy.

Thấy tên của chàng trai nhỏ hiện lên trên màn hình điện thoại, Trác Uẩn cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, trộm liếc Tô Mạn Cầm đang ngồi học bài một cái rồi mới nhận điện thoại như kẻ gian.

Giọng của Triệu Tỉnh Quy vẫn dễ nghe như thường ngày: “Cô giáo Trác, chị đang ở trường học à?”

Trác Uẩn chui đầu vào trong chăn: “Ừ, sao thế?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Bây giờ tôi đang ở bãi đỗ xe trong trường các chị, hôm nay là sinh nhật của bố tôi, tôi muốn mua ít bánh rong biển lần trước chị mua, ông ấy nói món đó ăn rất ngon. Chị có thể cho tôi biết tên cửa hàng không?”

Trác Uẩn nói tên cửa hàng ra cho anh, còn nói thêm: “Ngay ở phố thương mại cửa Bắc, bên đó có rất nhiều cửa hàng, có một tiệm trà chanh có tên rất giống, cậu đừng có mua nhầm đấy.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Bây giờ cô giáo Trác có rảnh không? Có thể đi mua cùng với tôi không?”

Trác Uẩn: “…”

Cô biết ngay mà! Trong bụng thằng nhóc này toàn ý xấu! Cô đã mang qua cho anh nhiều lần lắm rồi, lần nào cũng mang cả túi đựng, anh chỉ cần lên mạng search một chút là có thể tìm ra địa chỉ cửa hàng, cơ bản không cần gọi điện thoại tới hỏi.

“Bây giờ tôi…” Trác Uẩn lại bắt đầu xoắn xuýt: “Không tiện đi cho lắm.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Ồ, không sao, vậy tôi tự đi mua. Hẹn gặp lại cô giáo Trác.”

Anh cúp điện thoại. Trác Uẩn buồn bực trong chăn một lúc lâu mới chui ra ngoài, lặng lẽ bò xuống giường, mở tủ quần áo ra lựa quần áo.

Tô Mạn Cầm hỏi: “Cậu muốn ra ngoài à?”

Trác Uẩn: “Ừ.”

Tô Mạn Cầm: “Đi đâu vậy? Cậu không ăn cơm tối cùng với tớ à?”

Trác Uẩn nói: “Tớ tới cửa Bắc mua cơm hộp, mang về ăn, đợi lát nữa sẽ tới lớp tự học cùng với cậu, đỡ cho cậu phải chạy tới chạy lui.”

Tô Mạn Cầm rất vui sướng: “Cũng được. Bên ngoài lạnh lắm, tớ cũng lười tới phòng ăn.”

Trác Uẩn bọc áo nhung rời khỏi phòng ngủ. Mấy hôm nay thật sự rất lạnh, gió cực kỳ lớn, mọi người đi trên đường đều rụt cổ, ai nấy run lẩy bẩy không thôi.

Trác Uẩn khá lo cho Triệu Tỉnh Quy. Vào ngày mưa dầm bàn tay anh lạnh như đá vậy. Anh còn nói lúc anh đi học sẽ mặc quần bông, hai chân vẫn bị đông thành đá, cũng may anh không cảm giác được.

Trác Uẩn đi tới phố thương mại cửa Bắc, trực tiếp đi tìm cửa hàng bánh ngọt kia, cách thật xa đã thấy Triệu Tỉnh Quy đang ngồi xe lăn xếp hàng trong đội ngũ.

Chú Miêu đứng bên cạnh anh. Hai nữ sinh xếp hàng trước mặt anh quay đầu nói với anh vài câu, Triệu Tỉnh Quy xụ mặt, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Trác Uẩn đi về phía anh, Triệu Tỉnh Quy phát hiện ra, trên gương mặt lạnh lùng dần dần hiện ra nụ cười. Hai nữ sinh nhìn theo tầm mắt anh, cũng đều thấy được Trác Uẩn.

Triệu Tỉnh Quy gọi cô: “Cô giáo Trác, sao chị lại tới đây?”

Hai tay Trác Uẩn đút trong túi áo nhung, nói: “Tôi tới mua cơm hộp.”

Cô đi tới bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, lên tiếng chào chú Miêu. Hai nữ sinh kia nhìn cô thêm mấy lần, rồi cười hì hì quay đầu lại, chụm đầu nói thầm.

Trác Uẩn làm như không thấy, hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Tại sao cậu lại không lên xe chờ? Có thể để chú Miêu tới xếp hàng mà. Bên ngoài gió lớn lắm.”

Chú Miêu nói: “Chú cũng bảo để chú mua cho, thằng bé lại nhất quyết không chịu, rất cứng đầu.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Sinh nhật của bố cháu, cháu mua cho bố ăn, tất nhiên muốn tự mình xếp hàng rồi.”

Trác Uẩn cười cười: “Cậu lấy bánh rong biển làm quà sinh nhật đó à?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Không phải, ngoài ra tôi còn mua cho bố cây bút nữa.”

Anh đang mặc đồng phục học sinh, cộng thêm áo nhung màu đen, rất dày, cho dù dây khóa kéo hết nấc, trên mặt vẫn bị cóng đến đỏ bừng, tóc cũng bị gió lạnh thổi tán loạn.

Trác Uẩn không nhịn được vươn tay vuốt lại tóc cho anh, một trận gió thổi tới, lại làm tóc rối loạn. Trác Uẩn nói: “Tóc cậu hơi dài, nên cắt đi.”

Triệu Tỉnh Quy cũng giơ tay lên sờ tóc, vô tình đụng phải tay Trác Uẩn. Cô nhanh chóng rụt tay về, lại đút vào trong túi.

Triệu Tỉnh Quy nói: “Cuối tuần này tôi sẽ đi cắt.”

Trác Uẩn không rời đi, nói sẽ xếp hàng cùng với Triệu Tỉnh Quy. Chú Miêu thấy cô ở đây thì thức thời ra chỗ khác đi dạo, nói lát nữa sẽ trở về.

Triệu Tỉnh Quy thấy Trác Uẩn vẫn luôn không lên tiếng, dáng vẻ trông như đang có tâm sự nặng nề. Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Cô giáo Trác, chị sao thế?”

Trác Uẩn tìm đại một cái cớ: “Tôi đang lo lắng về bài thi cuối kỳ của mình.”

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Chị muốn lấy học bổng à?”

“…” Trác Uẩn lắc đầu, “Không phải.”

Lại còn học bổng nữa, sau khi cô lên đại học thì cơ bản chẳng biết học bổng là thứ gì.

Hàng người từ từ dịch về phía trước, hai nữ sinh xếp hàng phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo sự vui đùa. Trác Uẩn bị các cô nhìn mà không hiểu gì, khí lạnh nổi lên mặt. Hai nữ sinh kia thấy dường như cô đang tức giận, cũng không dám quay đầu lại nữa.

Triệu Tỉnh Quy thu tất cả vào trong mắt, vươn tay kéo kéo vạt áo Trác Uẩn, gọi cô: “Cô giáo Trác.”

Trác Uẩn cúi đầu: “Sao thế?”

Triệu Tỉnh Quy liếc nhìn hai nữ sinh xếp hàng trước mặt, ngoắc ngoắc tay với Trác Uẩn: “Chị cúi người xuống, tôi có lời muốn nói với chị.”

Trác Uẩn cúi người xuống, Triệu Tỉnh Quy ghé miệng tới bên tai cô, bàn tay lạnh như băng sát lại tai cô: “Vừa rồi, hai cô gái mặc áo vàng trước mặt đó hỏi xin Weixin của tôi, tôi không cho.”

Trác Uẩn: “…”

Triệu Tỉnh Quy vẫn nói chuyện bên tai cô, giọng điệu rất đắc ý: “Tôi nói với cô ấy rằng tôi có bạn gái rồi.”

Trác Uẩn: “…”

Cô đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh như băng trợn trừng nhìn Triệu Tỉnh Quy. Triệu Tỉnh Quy nhỏ giọng giải thích: “Tôi đâu có biết chị sẽ đến đâu…”

Xếp hàng hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến lượt Triệu Tỉnh Quy. Dưới đề nghị của Trác Uẩn, anh mua ba, bốn loại món ngọt, đựng đầy một cái túi giấy lớn.

Anh lại hỏi xin nhân viên bán hàng một túi giấy nhỏ, bỏ một hộp bánh xốp vào, đưa cho Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, chị mang cái này về ăn đi.”

Trác Uẩn nói: “Không cần, cảm ơn. Nếu như tôi muốn ăn sẽ tự mình mua. Cũng không phải tôi tới đây để xếp hàng chung với cậu.”

Triệu Tỉnh Quy ngượng ngùng rụt tay về, không biết có vấn đề ở đâu. Những chuyện anh thấy vô cùng tự nhiên, cô giáo Trác lại cực kỳ bài xích.

Một hộp bánh xốp nhỏ có mỗi sáu cái, anh cũng không dám cho nhiều, chỉ như vậy thôi mà cô cũng không chịu nhận.

Nhưng cô lại chịu ra đây gặp anh, còn cùng xếp hàng với anh dưới trời gió rét. Triệu Tỉnh Quy rất khó hiểu, thử dò hỏi: “Có phải chị và Kevin cãi nhau không? Là vì tôi à?”

Trác Uẩn nói: “Không. Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Mua bánh ngọt xong, Trác Uẩn mua một hộp cơm tối. Triệu Tỉnh Quy không muốn đi mà ở lại trong quán cơm nhỏ chờ cùng với cô.

Cậu mở hộp bánh xốp kia ra, ăn một mình, lại đưa cho Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, chị ăn một miếng đi.”

Lần này Trác Uẩn không từ chối, cầm một miếng bánh xốp bỏ vào trong miệng. Triệu Tỉnh Quy thưởng thức vị bơ sữa ngọt ngào, lấy can đảm nói: “Cô giáo Trác, chưa tới hai tuần nữa là sinh nhật của chị rồi.”

Trác Uẩn nhìn anh: “Tôi đã nói với cậu rồi, đừng có mua bánh ngọt cho tôi, đừng có tặng quà, cũng không cần mời đi ăn cơm. Không cần làm gì hết.”

“Ừm.” Triệu Tỉnh Quy không nhịn được nỗi thất vọng, hỏi, “Vậy chị trải qua sinh nhật như thế nào? Hôm đó đúng lúc là thứ Sáu, chị sẽ đến dạy học cho tôi chứ?”

Trác Uẩn suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Ngày Chủ Nhật tôi sẽ tới.”

Đôi lông mày rậm của Triệu Tỉnh Quy nhíu lại, cũng không nhịn được nữa: “Cuối cùng là chị làm sao thế? Có phải tôi đã làm chuyện gì khiến chị không vui không?”

Trác Uẩn nói: “Không có.”

“Vậy tại sao chị…” Triệu Tỉnh Quy tổng kết lại suy nghĩ của mình, “Hôm trước đi chơi tennis vẫn còn tốt đẹp mà. Hôm qua và hôm nay nữa, tại sao chị lại đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy?”

Trác Uẩn nheo mắt lại: “Tôi đối xử lạnh nhạt với cậu ư?”

“Đúng vậy.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Chị có chuyện gì không vui thì cứ nói thẳng ra với tôi. Chị không hài lòng chỗ nào ở tôi, chị cũng nói cho tôi đi. Chị lúc lạnh lúc nóng với tôi, tôi cũng chẳng biết tôi đã làm sai chỗ nào.”

Trác Uẩn: “Tôi lúc lạnh lúc nóng với cậu?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Với trạng thái hiện giờ của cô giáo Trác, có lẽ không có cách nào hiểu nhau được.

Cơm hộp đã được bỏ vào túi xong, Trác Uẩn xách túi lên, nói đưa Triệu Tỉnh Quy trở về bãi đỗ xe.

Triệu Tỉnh Quy đặt túi bánh ngọt lên đùi, tự lăn xe đi về phía trước. Trác Uẩn đi ở phía sau anh, có thể thấy được mái tóc bị thổi rối tung của anh.

Chú Miêu đi theo sau bọn họ ở phía xa, cũng nhìn ra được sự bất bình thường giữa hai người trẻ tuổi. Nói là cãi nhau thì không giống. Nhưng cô giáo Tiểu Trác không hề vui vẻ như trước kia, mà cực kỳ yên lặng. Lúc tới Triệu Tỉnh Quy vẫn còn rất vui vẻ, bây giờ cũng bị lây theo, trên mặt đều là mảnh băng.

Tới bãi đỗ xe phải quẹo phải, không thuận đường với phòng của Trác Uẩn. Khi đứng ở giao lộ mở rộng, Trác Uẩn suy nghĩ một chút, gọi Triệu Tỉnh Quy lại.

Cô ngồi xuống trước xe lăn của anh, hơi ngẩng mặt nhìn anh: “Tiểu Quy, tôi không tiễn cậu qua đó.”

Triệu Tỉnh Quy thở hổn hển nhìn cô, bĩu môi không lên tiếng.

“Sau này cậu…” Trác Uẩn khẽ cắn răng, vẫn nói ra, “Cố gắng hết sức, đừng tới trường học tìm tôi nữa.”

Đôi mắt Triệu Tỉnh Quy nhất thời trợn to: “Tại sao?”

Trác Uẩn nói: “Tôi sợ người khác sẽ hiểu lầm.”

Hai tay Triệu Tỉnh Quy nắm chặt bánh xe, khó tin nổi hỏi ngược lại: “Bởi vì tôi ngồi xe lăn ư?”

Trác Uẩn lắc đầu: “Không phải.”

Triệu Tỉnh Quy: “Vậy chị sợ người ta hiểu lầm chuyện gì?”

“Tóm lại, cậu có thể tới Đại học A chơi, miễn đừng đến tìm tôi là được.” Trác Uẩn kiên định, “Tôi sẽ tiếp tục lên lớp cho cậu ba buổi một tuần. Trừ những chuyện này ra, chúng ta không cần có bất kỳ sự liên lạc nào khác.”

Triệu Tỉnh Quy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân là ở Kevin: “Chị cãi nhau với Kevin có phải không? Bởi vì hôm đó chị lên xe của tôi? Nên anh ta tức giận? Là anh ta yêu cầu như thế, đúng không?”

Trác Uẩn nói: “Chuyện không liên quan đến cậu ấy. Chỉ là tôi cảm thấy ngoại trừ giờ học ra, tôi và cậu không cần có liên lạc riêng. Bất kể là gặp mặt ở trong trường học hay là đi ra bên ngoài chơi, đều không quá tốt.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Đầu óc anh nhanh chóng xoay chuyển, cũng không nghĩ ra là có chuyện gì. Mà ở trong tình huống như vậy, dường như anh chỉ có thể đồng ý.

Cô giáo Trác không từ chức đã là tốt lắm rồi, anh vẫn có thể gặp được cô. Tương lai còn dài, chỉ cần bọn họ có thể tiếp tục gặp mặt, Triệu Tỉnh Quy cũng không dám mong cầu điều gì xa hơn nữa.

Anh nói: “Được, tôi đồng ý với chị.”

Trác Uẩn nở nụ cười, chỉ là nụ cười không hề tự nhiên một chút nào, hai xoáy lê nhỏ bên khóe miệng cũng chỉ chợt hiện lên một cái rồi không thấy tăm hơi.

Một trận gió thổi qua, có chiếc lá rụng bay tới trên đầu Triệu Tỉnh Quy. Trác Uẩn duỗi tay gỡ phiến lá xuống. Triệu Tỉnh Quy cảm nhận được ngón tay cô lướt qua mái tóc anh, lại thấy tay cô cầm chiếc lá vàng kia. Trác Uẩn vứt chiếc lá xuống đất, đứng lên nói: “Vậy tôi về phòng đây, Tô Mạn Cầm vẫn đang đợi tôi mang cơm về đấy.”

Cô vẫy tay với chú Miêu ở xa xa, rồi xoay người đi về phía phòng ngủ.

Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng cô, cho đến khi Trác Uẩn hoàn toàn biến mất trong đám người, anh mới buồn bực cúi đầu.

___

Về việc từ chức, thái độ của Trác Uẩn chỉ có một – không muốn!

Quen với việc lạnh nhạt, cô có thể chấp nhận, cũng là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ ra được.

Cô muốn chứng minh với bản thân mình, chứng minh cô có thể làm một gia sư đủ tư cách. Cô quyết định giữ khoảng cách thích hợp với Triệu Tỉnh Quy, dần dần cắt đứt với cậu thiếu niên đang phơi phới lòng xuân kia.

Tuổi thanh xuân mười mấy, có ai mà chưa từng có? Thích người khác một cách đơn giản, có thể mấy tháng sau sẽ không thích nữa.

Lúc Trác Uẩn mười lăm mười sáu tuổi vẫn còn ngu ngốc có hảo cảm với Thạch Tĩnh Thừa, không phải sau đó cũng biến thành ghét sao?

Trác Uẩn cảm thấy sự yêu thích của Triệu Tỉnh Quy đối với cô chính là sự yêu thích của thiếu nam tuổi thanh xuân đối với một cô gái xinh đẹp, thuần túy chỉ là nhìn mặt, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Cư xử lạnh nhạt một khoảng thời gian rồi sẽ phai nhạt thôi.

Đến lúc đó, cô nhất định sẽ kiêu ngạo nói với Tô Mạn Cầm rằng: Nhìn đi! Tớ cư xử hay biết bao! Tớ đã nói từ trước rồi, là cậu ấy thích tớ, không phải tớ thích cậu ấy!

Cho dù có thế nào, cô cũng không muốn từ chức.

Cô thích tới quận Tử Liễu, muốn gặp được Triệu Tỉnh Quy. Cô muốn dạy anh đến khi học xong lớp 11, nhìn anh lẳng lặng lên lớp 12, cho đến tận khi anh thi đại học.

Lúc Triệu Tỉnh Quy thi vào đại học cũng đúng lúc cô tốt nghiệp đại học, cô muốn thấy anh nhận được thư báo trúng tuyển đại học. Như vậy thì sau này cho dù cô có đi tới đây hay làm cái gì, nghĩ đến hai năm gia sư này, nghĩ tới cậu thiếu niên đáng yêu phải dựa vào xe lăn thay vì đi bộ, có lẽ cô cũng sẽ vui vẻ bật cười.

Trác Uẩn tưởng tượng ra mọi chuyện rất tốt đẹp, giống như một con đường lớn trước cửa hàng. Cô chỉ cần để ý đến việc quy củ tiến về phía trước là được, lại không ngờ rằng trên con đường lớn này sẽ xuất hiện một cái ngã ba, hay một con đường vô cùng chật hẹp, vô tình dẫn câu chuyện đi sang một hướng khác.

Thứ Hai, cô cùng xếp hàng mua bánh ngọt với Triệu Tỉnh Quy.

Thứ Ba, thứ Năm, cô đến Quận Tử Liễu “lên lớp” cho Triệu Tỉnh Quy.

Thứ Sáu, thật bất ngờ, cô bị cô giáo Đinh Hồng đã lâu không liên lạc gọi đến phòng làm việc.

Năm thứ ba đại học không có lớp tiếng Anh, Đinh Hồng đã không dạy Trác Uẩn từ lâu, giọng nói trong điện thoại lại rất nghiêm túc. Trác Uẩn có linh cảm có thể chuyện sẽ liên quan đến Triệu Tỉnh Quy.

Cô ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của Đinh Hồng. Đinh Hồng cầm một phong thư giao hỏa tốc ra đưa cho cô: “Sáng nay cô nhận được giao hàng hỏa tốc, gửi tới từ ngoài tỉnh. Cô đã đi điều tra, người gửi hàng ẩn danh, em xem thử đi rồi giải thích cho cô nghe.”

Trác Uẩn lấy đồ vật từ trong phong thư ra, ba tấm hình ảnh đã được rửa ra, và một bức thư đánh máy dán kỹ.

Trong hình quả nhiên là cô và Triệu Tỉnh Quy.

Tấm thứ nhất là ảnh bọn họ xếp hàng trước cửa hàng bánh ngọt, cô đưa lưng về phía ống kính, giơ tay lên vén tóc cho Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn ngẩng mặt lên nhìn cô, trên khuôn mặt treo nụ cười.

Tấm thứ hai, vẫn đang xếp hàng, cô cúi người, hai tay Triệu Tỉnh Quy kề sát bên tai cô, đang nói thầm bên tai cô.

Tấm thứ ba, là ở giao lộ rộng rãi trước bãi đỗ xe, cô đứng trước xe lăn của Triệu Tỉnh Quy, lần này tấm hình chụp cô chính diện và bóng lưng của Triệu Tỉnh Quy. Buồn cười là tay cô y hệt như tấm thứ nhất, đều giơ lên đặt trên đầu Triệu Tỉnh Quy.

Triệu Tỉnh Quy cầm lá thư đánh máy kia lên, bên trong viết: Nữ sinh trong hình tên là Trác Uẩn, là sinh viên năm 201X lớp X khoa Quản trị kinh doanh khoa Quản trị trường đại học A. Nam sinh tên là Triệu Tỉnh Quy, là học sinh lớp 10/3 trường THPT Tiền Đường, là một người bị liệt chân, dựa vào xe lăn để đi lại, tuổi chưa đầy 18.”

Nội dung bức thư đang tố cáo Trác Uẩn là giáo viên dạy kèm tại nhà của Triệu Tỉnh Quy, vì thấy anh gia cảnh sung túc nên tiện thể dùng sắc đẹp để quyến rũ nam sinh vị thành niên lớp 11, suy đồi đạo đức, làm bại hoại thuần phong mỹ tục, nghi ngờ vi phạm pháp luật, bôi nhọ thanh danh Đại học A.

Vì để bảo vệ thân phận người chưa thành niên của Triệu Tỉnh Quy, đối phương chỉ cảnh cáo trước, yêu cầu Trác Uẩn lập tức dừng làm gia sư cho Triệu Tỉnh Quy. Nếu không, đối phương sẽ đưa lên trường học của cô, thông báo cho ban giám hiệu trường cấp ba, thậm chí công khai ra ngoài xã hội, để công chúng phán xét.

Trác Uẩn: “…”

Cô bỏ những tấm ảnh và bức thư xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Hồng.

Đinh Hồng nói: “Những lời người này nói là thật à?”

Trác Uẩn nói: “Là giả ạ.”

Đinh Hồng gật đầu: “Cô biết em dạy kèm tại nhà cho Tiểu Quy, mẹ thằng bé có nói với cô như vậy. Mấy tháng trước bà ấy cũng tìm cô hỏi về em, cô nói cô không quen em.”

Bà ấy nhìn hình trên bàn: “Vậy mà chỉ từ những bức hình này, người kia lại dựng lên một câu chuyện như có thật vậy.”

Trác Uẩn cười lạnh một tiếng: “Em biết người đó là ai.”

Thù dai thật đó, bạn học Cát Hạo Vũ ạ.

Trác Uẩn xâu chuỗi sự kiện lại, cách đây hai ba tháng, Cát Hạo Vũ tình cờ thấy Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy ở phố thương mại cửa Bắc, có lẽ cho rằng Trác Uẩn dùng trò bẩn mới khiến cậu ta mất việc, mục đính chính là cô muốn thay cậu ta dạy kèm tại nhà.

Cát Hạo Vũ cũng không biết Triệu Tỉnh Quy đã lên lớp 11 rồi. Có lẽ cậu ta cũng không quan tâm Trác Uẩn có thể đoán ra được là cậu ta làm hay không. Mục đích của cậu ta rất đơn giản, chính là muốn mở miệng nói xấu, khiến Trác Uẩn cũng phải bỏ công việc này.

Cảm ơn trời đất, lá gan của cậu ta vẫn chưa đủ lớn, có lẽ kiêng kỵ thế lực của nhà họ Triệu nên không dám công khai, chỉ dám đi tới chỗ Đinh Hồng thọc gậy bánh xe.

Trác Uẩn nhìn về phía tấm ảnh ở cửa hàng bánh ngọt, cô đứng, Triệu Tỉnh Quy ngồi, ánh mắt anh rất sáng, nụ cười lại hơi ngượng ngùng. Nếu như không biết, Trác Uẩn cho rằng anh đang nhìn bạn gái của anh.

Đinh Hồng hỏi: “Trác Uẩn, em định làm như thế nào? Muốn báo cảnh sát không?”

Trác Uẩn lắc đầu: “Báo cảnh sát gì chứ, không giải thích được đâu ạ.”

Cô cúi đầu xuống, hai tay che mặt, bi ai phát hiện ra, chuyện này rõ ràng là do Cát Hạo Vũ làm, nhưng cô lại không có cách nào giải quyết.

Bởi vì không muốn công khai mọi chuyện, không muốn Triệu Tỉnh Quy bị mọi người bàn tán, không muốn lại đi giải thích với một đống người xa lạ giống như khi giải thích với Tô Mạn Cầm: Tôi không thích Triệu Tỉnh Quy một chút nào hết!

Tô Mạn Cầm còn không thể tin cô, huống chi là những người khác.

Cát Hạo Vũ hay lắm, cậu thành công rồi đấy.

Trác Uẩn nhắm mắt lại, chà xát gương mặt, sau khi bỏ tay xuống thì từ từ nói với Đinh Hồng: “Cô giáo Đinh, làm phiền cô đi điều tra một người tên là Cát Hạo Vũ, nam sinh năm hai khoa Kỹ Thuật Điện Lực. Cô hãy gọi điện thoại cho cậu ta, nói rằng cô biết cậu ta là người chụp ảnh, cô cũng biết cậu ta là hạng người gì. Nếu như cậu ta dám đưa hình ảnh ra ánh sáng, bóp méo sự thật, loan truyền tin vịt, Triệu Tỉnh Quy sẽ mời luật sư giỏi nhất kiện cậu ta.”

Đinh Hồng nói: “Được, cô biết rồi. Còn em thì sao?”

“Em ư?” Trác Uẩn cười khẽ một tiếng, “Cô hãy nói với Cát Hạo Vũ rằng Trác Uẩn sẽ từ chức, không phải là vì chột dạ, mà là vì để mọi chuyện chấm dứt tại đây.”

Đinh Hồng hỏi: “Em chắc chắn sẽ từ chức?”

“Đúng vậy.” Trác Uẩn thấp giọng nói: “Em sẽ không… dạy kèm tại nhà cho Triệu Tỉnh Quy nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi