Mục đích chuyến đi lần này của Thạch Tĩnh Thừa rất đơn giản, thái độ cũng rõ ràng, có thể chiếm được Trác Uẩn là tốt nhất, tạm thời không chiếm được cũng không sao, sau khi trở về thành phố Gia, anh ta còn rất nhiều thời gian chơi cùng cô.
Là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô sáu năm, thế nhưng ngay cả một ngón tay cô cũng không cho anh ta đụng vào, vậy mà cô còn muốn giải trừ hôn ước với anh ta. Thạch Tĩnh Thừa cảm thấy suy nghĩ đó của cô đúng là vô cùng viển vông và hão huyền.
Anh ta không ngờ Trác Uẩn lại phản kháng kịch liệt như vậy, không phải chứ, nhìn cuộc sống về đêm của cô bình thường phong phú đầy màu sắc, anh ta còn tưởng rằng cô là một con mèo hoang nghiện tình dục.
Sau khi Trác Uẩn bỏ chạy, Thạch Tĩnh Thừa giả vờ đuổi theo ra khỏi homestay, sau đó lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Anh ta biết Trác Uẩn nhất định sẽ báo cảnh sát, do vậy chỉ cần anh ta báo cảnh sát trước một bước, hơn nữa cộng thêm lời khai của dì Thiệu, anh ta sẽ là người chiến thắng.
Thạch Tĩnh Thừa tính toán cái gì cũng chính xác, chính là không tính được Trác Uẩn sẽ có chỗ dựa ở thành phố Ngô.
Thậm chí còn là chỗ dựa vững chắc, khó lường, là một khối sắt đá bất động(*), vô cùng lợi hại không thể trêu chọc vào.
(*)Là một ván sắt đá bất động: bên Trung có câu 踢到铁饭: có nghĩa là tưởng người khác dễ bắt nạt, kết quả người ta lại vô cùng lợi hại, dẫn đến bản thân chịu thiệt. Còn ở đây tác giả dùng cụm 是一块踢不动的铁板 tức là một khối sắt đá bất động: đá cũng không xi nhê, dịch chuyển gì, vô cùng vô cùng lợi hại.
Trước mặt tất cả mọi người trong phòng, dì Thiệu kể lại mọi chuyện, mí mắt cụp xuống, cũng không dám nhìn biểu cảm của Thạch Tĩnh Thừa. Bởi vì bà ta biết quan hệ giữa bà ta và nhà họ Thạch đã đi đến hồi kết, sau này Vu Quyên sẽ không bao giờ để ý đến bà ta nữa, nhưng vì tương lai của homestay, bà ta cũng không để ý được nhiều như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn Thạch Tĩnh Thừa, ánh mắt cảnh sát Trần uy nghiêm, cuối cùng cũng cho phép Thạch Tĩnh Thừa nói chuyện, cất tiếng hỏi anh ta: “Anh Thạch, anh có gì để giải thích không?”
Thạch Tĩnh Thừa không mở miệng, biết giải thích cũng vô dụng, bên Trác Uẩn người đông thế mạnh, hiện tại ngay cả dì Thiệu cũng phản chiến. Một bàn tay không thể vỗ ra tiếng, giống như một cây làm chẳng nên non!
“Bây giờ tôi nói còn có tác dụng sao? Không phải các anh đã định tội tôi rồi ư?” Thạch Tĩnh Thừa cười nói, “Là tôi bảo dì Thiệu mời chúng tôi tới đây, việc này vi phạm pháp luật sao? Hay là do việc tôi bảo dì ấy bán rượu vang đỏ? Đây cũng là vi phạm pháp luật sao? Tôi và vợ chưa cưới cãi nhau, cô ấy không hề mang cái gì theo đã chạy ra ngoài, bên ngoài tuyết rơi, tôi lo lắng cô ấy gặp chuyện không may nên báo cảnh sát, như vậy thì tôi sai chỗ nào chứ?”
Đến lúc này mà anh ta vẫn còn ngụy biện, bên miệng lúc nào cũng treo ba chữ “vợ chưa cưới”, Trác Uẩn chán ghét quay đầu, ngay cả trên mặt cảnh sát Trịnh cũng lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Bỏ đi.” Thạch Tĩnh Thừa tay vung tay, dáng vẻ giống như anh ta rất rộng lượng, “Trác Uẩn, chuyện này cứ như vậy đi, chúng ta không cần đến đồn cảnh sát, vì chút chuyện nhỏ này mà lãng phí thời gian của cảnh sát cũng không tốt. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi sẽ trở về thành phố Gia, tôi nghĩ chắc em cũng không muốn ngồi xe của tôi trở về, chúng ta giải tán ở đây thôi.”
Dáng vẻ hời hợt của anh ta nhẹ nhàng bâng quơ như chủ nhà đang tiễn khách, Trác Uẩn bị độ mặt dày này của anh ta làm cho kinh hãi, nghe xong lời dì Thiệu nói, cô mới xác định chuyến đi tới thành phố Ngô này đúng là do Thạch Tĩnh Thừa trăm phương ngàn kế tính toán, nếu không phải đoàn người Triệu Tỉnh Quy cạy được miệng dì Thiệu ra, Trác Uẩn hoàn toàn không thể tưởng tượng được vậy mà Thạch Tĩnh Thừa lại ác liệt đến mức dám làm ra chuyện phạm pháp như vậy.
Hai vị cảnh sát nhìn về phía Trác Uẩn, Trác Uẩn còn chưa mở miệng, Triệu Tỉnh Quy đã nói trước, “Anh Thạch, anh còn chưa xin lỗi, cũng chưa viết giấy cam đoan.”
Thạch Tĩnh Thừa cười lạnh, “Các người đừng khinh người quá đáng, tôi cũng có thể gọi luật sư tới.”
“Anh gọi đi, chúng tôi chờ.” Triệu Tỉnh Quy ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, nhìn chằm chằm Thạch Tĩnh Thừa, “Tóm lại, không xin lỗi thì đừng hòng đi.”
Thạch Tĩnh Thừa nhịn nỗi bực tức trong lòng, nhìn về phía Trác Uẩn, “Trác Uẩn, tôi không có khả năng viết giấy cam đoan, hôn ước là chuyện lớn, không phải do tôi nói là được, hơn nữa ba mẹ em và ba mẹ tôi là bạn bè, sau này chúng ta còn phải gặp mặt.”
Trác Uẩn ngẫm nghĩ giây lát, chủ động lùi một bước, “Vậy anh viết tay một lá thư xin lỗi, đọc trước mặt mọi người cũng được.”
Thạch Tĩnh Thừa hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Vậy tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm không thành.” Trác Uẩn nâng cằm, không hề sợ sệt anh ta, “Dù sao cảnh sát cũng đang ở đây, tôi không sợ thua kiện, tôi sẽ nói hết từ đầu đến cuối cuộc đối thoại trong phòng của chúng ta ở trên toà, nói hết những gì tôi biết, nói hết những chuyện trước kia của anh ra, người ta có tin hay không tôi mặc kệ, dù sao thì những chuyện tôi nói đều là sự thật, anh hiểu rồi đấy.”
Thạch Tĩnh Thừa “….”
Trác Uẩn không phải người yếu đuối, bây giờ anh ta xem như đã hiểu rõ. Có người làm chỗ dựa, cô thật sự có thể sẽ kiện anh ta ra toà. Thạch Tĩnh Thừa xác định cô sẽ không thắng vụ kiện tụng này, nhưng anh ta không muốn chọc vào vụ án như vậy, suy nghĩ qua một hồi, cuối cùng anh ta cũng thỏa hiệp: “Được, tôi viết.”
Vài phút sau, Thạch Tĩnh Thừa đứng trước mặt mọi người đọc thư xin lỗi mình viết ra, “Tôi, Thạch Tĩnh Thừa, trịnh trọng xin lỗi vì tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Tôi, bởi vì say rượu không kiểm soát được hành vi nên đã có những hành vi không tôn trọng đối với cô Trác đây, tạo thành tổn thương về thể xác và tinh thần cho cô ấy, là lỗi của tôi. Vì thế tại đây tôi thành khẩn nói một tiếng xin lỗi với cô Trác Uẩn. Sau này tôi sẽ rút ra bài học, nghiêm chỉnh kỷ luật bản thân, hy vọng cô Trác Uẩn có thể tha thứ cho tôi. Thạch Tĩnh Thừa, ngày 13 tháng 2 năm 201x, thành phố Ngô.”
Chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt, Trác Uẩn nhận lấy thư xin lỗi, hai vị cảnh sát dân sự cũng trở về đồn cảnh sát, Thạch Tĩnh Thừa đen mặt trở về phòng ngủ, dì Thiệu cầu xin Hách Vĩnh một lúc lâu, mãi cho đến khi Hách Vĩnh đồng ý sẽ không cố ý gây khó dễ cho bà ta, bà ta mới lưu luyến rời khỏi đại sảnh.
Luật sư Điền công thành lui thân(*), cũng rời khỏi đây, Trác Uẩn không dám ở lại chỗ này qua đêm, đang tự hỏi nên đi chỗ nào, Triệu Tỉnh Quy đã nhìn ra tâm tư của cô, kéo tay cô nói: “Cô giáo Trác, tôi đi thu dọn hành lý cùng chị, đêm nay chị tới nhà bác tôi ở đi, bên đấy có phòng trống.”
(*)Công thành lui thân: giành chiến thắng mà không tổn hại gì.
Hách Vĩnh cũng nói, “Đúng đúng đúng, đến nhà bác đi, ở chỗ này không an toàn.”
Trác Uẩn đồng ý, Hách Vĩnh đợi ở dưới lầu, Triệu Tỉnh Quy lên lầu thu dọn hành lý cùng cô.
Cô vẫn đang đi giày của anh, lúc đi có hơi cà nhắc vì giày rộng quá, Triệu Tỉnh Quy đẩy xe lăn đi theo phía sau cô, vụng trộm cười.
Trác Uẩn nghe được, quay đầu lại hỏi: “Cậu đang cười cái gì vậy?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Đôi giày này tôi mới mua, nhưng vì đang luyện tập phục hồi chức năng nên tôi chưa từng đi nó, bây giờ xem như là lần đầu tiên nó được sử dụng.”
Trác Uẩn bị anh chọc cười, “Vậy thì đây là vinh hạnh của tôi hay là vinh hạnh của đôi giày này đây.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Là vinh hạnh của tôi.”
Hành lý của Trác Uẩn cũng không nhiều lắm, cô nhét đồ đạc vào vali, áo lông vũ cùng giày thì trả lại cho Triệu Tỉnh Quy, mặc áo khoác và đeo giày xong xuôi, đeo thêm túi da nhỏ và nhét điện thoại di động vào trong túi, cô lập tức kéo vali rời khỏi phòng cùng Triệu Tỉnh Quy.
Mãi cho đến khi lên xe, cô mới xem điện thoại di động, mẹ cô Biên Lâm và em trai Trác Hoành gọi cho cô rất nhiều lần, còn gửi rất nhiều Wechat. Biên Lâm lo lắng nhắn tin cho cô trên WeChat, Trác Uẩn xem từng cái một, cô có thể cảm nhận được mẹ cô đang thật sự lo lắng cho cô.
Cô không muốn nghe thấy giọng nói của Trác Minh Nghị, nên gửi cho Biên Lâm một tin nhắn báo bình an, lại gọi điện thoại cho Trác Hoành.
Trác Hoành nhanh chóng nhận điện thoại: “Alo, bây giờ chị đang ở đâu, chị không sao chứ?”
“Chị không sao.” Trác Uẩn nói, “Chị đã rời khỏi homestay, tối nay sẽ ở nơi an toàn, em bảo mẹ đừng lo lắng.”
Trác Hoành hỏi: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sao còn náo loạn đến mức phải báo cảnh sát?”
Trác Uẩn nói, “Chờ chị trở về rồi nói sau, hiện tại chị có chút mệt mỏi.”
“Ngày mai,” Trác Hoành hạ giọng, “Muốn em đi đón chị không?”
Trác Uẩn hầu như chưa từng cảm nhận được sự quan tâm của em trai đối với cô, không thể không nói, loại cảm giác này còn rất mới mẻ, nhưng cô vẫn trả lời: “Không cần, chị sẽ tự trở về, chỗ này cũng có đường sắt cao tốc. “
“Vé tàu Tết không dễ mua.” Trác Hoành nói, “Em có thể đến đón chị, chị nói trước với em là được.”
Trác Uẩn: “Chị biết rồi, nếu không mua được vé chị sẽ nói với em.”
Buông điện thoại xuống, cô quay đầu nhìn người bên cạnh, Triệu Tỉnh Quy cũng đang nhìn cô, Trác Uẩn nói: “Em trai tôi.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Chị vội về nhà sao?”
Trác Uẩn cúi đầu, “Nói thật tôi cũng không muốn về nhà, nhưng mẹ tôi sẽ lo lắng, sắp đến Tết rồi, tôi vẫn phải trở về.”
Triệu Tỉnh Quy cầm tay cô, nói: “Tôi còn muốn dẫn chị đi dạo quanh thành phố Ngô, ngày mai chị khoan đi đã, được không?”
Trác Uẩn rối rắm khoảng chừng một giây thì đã bị ánh mắt tội nghiệp giống như cún con lúc đòi ăn của Triệu Tỉnh Quy đánh bại, “Được rồi, được rồi, ngày kia tôi mới đi, được rồi chứ?”
Triệu Tỉnh Quy nở nụ cười, ngón tay len lén nắm ngón tay cô, Trác Uẩn không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, Hách Vĩnh ngồi ở hàng ghế đầu lái xe, không nhìn thấy gì hết.
Thời gian ba người trở lại nhà Hách Vĩnh và Triệu Mỹ Phương cũng chưa quá muộn, còn chưa tới mười một giờ.
Tuyết vẫn còn rơi, càng lúc càng nhiều, toàn bộ sân đã bị tuyết trắng bao phủ.
Trác Uẩn xuống xe, nhìn thấy một tòa biệt thự bốn tầng, trời tối nên cô cũng không thấy rõ bên ngoài, chỉ cảm thấy căn nhà này lớn hơn so với nhà của Triệu Tỉnh Quy, sân cũng rộng hơn, khoảng cách giữa lầu một với mặt sân bằng độ cao khoảng nửa người, đi lên phải đi bậc thang, cô thầm nghĩ, Triệu Tỉnh Quy phải vào nhà như thế nào đây.
Triệu Tỉnh Quy nhờ Hách Vĩnh xách vali của Trác Uẩn vào phòng trước, nói không cần để ý bọn họ, anh ngồi xe lăn, vẫy tay với Trác Uẩn, “Cô giáo Trác, chị đến đây, tôi cho chị xem một thứ.”
Xe lăn của anh đi trong tuyết có chút khó khăn, Trác Uẩn đẩy anh đi, đi tới phía sau một toà nhà nhỏ, cô nhìn thấy một “thang máy” ngoài trời.
Thang máy có diện tích rất nhỏ, ba phía xung quanh có lan can cao khoảng 80cm, mặt còn lại là một cánh cửa được tạo ra từ khoảng không gian còn lại của lan can, bốn góc treo dây cáp thép, trên đỉnh nối liền ròng rọc, rất giống cái giỏ mà người ta hay ngồi ở khinh khí cầu.
Triệu Tỉnh Quy bật một cái đèn, nơi này liền sáng lên ánh sáng trắng, anh ngồi xe lăn đi từ cửa lan can vào “thang máy”, đóng cửa lại, lại ấn một cái nút bên cạnh cửa, “thang máy” liền khởi động, ọp ẹp đi lên, cuối cùng dừng lại ở vị trí song song với độ cao tầng một.
Triệu Tỉnh Quy mở cửa, đẩy xe lăn đi ra ngoài, ở trên cao bám vào lan can đá hỏi Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, chị có muốn thử không?”
Trác Uẩn ngửa đầu nhìn anh, hỏi, “Tôi có thể đi thử chứ?”
Triệu Tỉnh Quy nói, “Có thể, chị chờ chút, tôi dùng nó tới đón chị.”
Anh tiếp tục nhấn nút, “thang máy” lập tức đi xuống, đây vẫn là lần đầu tiên Trác Uẩn đi thang máy như vậy, tò mò mở cửa đi vào, Triệu Tỉnh Quy gọi cô: “Chị khóa cửa lại, tự mình ấn nút, nhất định phải nắm chặt lan can, lan can không cao, tôi sợ chị ngã xuống.”
Bốn phía vừa tối vừa tĩnh lặng, chỉ có góc này sáng, Trác Uẩn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tỉnh Quy. Dưới ánh đèn, từng mảnh bông tuyết bay múa, trên đầu anh không có gì che chắn, bông tuyết không ngừng rơi trên tóc và vai anh, anh cũng không thèm để ý, chỉ mỉm cười nhìn về phía cô.
Đó là một nụ cười tinh khiết hơn cả tuyết đầu mùa.
Trác Uẩn ấn nút, “thang máy” chậm rãi đưa cô lên cao, lúc dừng lại thì có hơi rung rinh, Trác Uẩn khẽ hô một tiếng, Triệu Tỉnh Quy đã mở cửa, vươn tay về phía cô, “Vui không?”
“Vui.” Trác Uẩn kéo tay anh đi ra, hỏi, “Đây là bác cậu lắp đặt cho cậu à!”
“Ừm.” Triệu Tỉnh Quy vỗ vỗ chân, “Nếu không có cái này, tôi chỉ có thể để cho bọn họ cõng tôi lên, vào nhà rồi lại không thể ra ngoài, cũng không thể để cho người ta cõng tôi lên tầng rồi lại cõng tôi xuống dưới. À, bác tôi còn lắp đặt cho tôi một phòng tắm không có rào cản, rất thuận tiện.”
Triệu Tỉnh Quy dẫn Trác Uẩn đi vào phòng khách từ cửa sau, bà nội Triệu cùng mấy đứa nhỏ đều ngủ rồi, Hách Vĩnh đang ở trong phòng khách kể chuyện xảy ra trong đêm nay cho chú Miêu cùng Triệu Mỹ Phương nghe.
Sau khi nhìn thấy Trác Uẩn, Triệu Mỹ Phương lập tức tiếp đón cô, bà ấy lớn tuổi hơn Triệu Vỹ Luân, vóc dáng cũng rất cao, ngoại hình đoan trang, trên người có khí chất của người làm chủ gia đình.
Trác Uẩn lễ phép chào một câu “Cháu chào bác”, sau đó lần lượt cảm ơn Hách Vĩnh và Triệu Mỹ Phương, Triệu Mỹ Phương bảo cô không cần sợ hãi, cứ yên tâm ở lại đây, nói ở thành phố Ngô không ai có thể bắt nạt cô được.
Triệu Tỉnh Quy nói với Trác Uẩn rằng anh trở về phòng đi vệ sinh, mười mấy phút sau, chờ đến khi anh trở lại phòng khách, ngạc nhiên phát hiện Trác Uẩn đã mang theo hành lý lên lầu.
Triệu Tỉnh Quy “…..”
“Sao chị ấy không đợi cháu?” Triệu Tỉnh Quy ảo não hỏi chú Miêu.
Chú Miêu nói, “Hôm nay cô giáo Trác gặp phải chuyện như vậy, khẳng định rất mệt mỏi, cậu cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút đi, có chuyện gì ngày mai rồi lại nói, cậu cũng đi ngủ sớm một chút, trời lạnh như vậy còn phải ra ngoài một vòng, cậu không sợ lại bị ốm à!”
Triệu Mỹ Phương cũng khuyên anh: “Tiểu Quy nghe lời đi, đã mười một giờ rồi, đi ngủ sớm một chút, cơ thể của cháu thức đêm cũng không tốt.”
Khóe miệng Triệu Tỉnh Quy cụp xuống, anh và Trác Uẩn đã một tháng rưỡi không gặp mặt, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, lúc trước luôn có người khác ở đây, không có không gian cho hai người, chẳng lẽ cô không muốn nói chuyện với anh sao, sao lại đi lên một mình chứ.
Chuyện đã đến nước này, Triệu Tỉnh Quy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ủ rũ trở về phòng.
Không bao lâu sau, Hách Vĩnh, Triệu Mỹ Phương cùng chú Miêu cũng trở về phòng mình, đèn phòng khách lầu một bị tắt đi.