Hai tiếng sau, Trác Hoành lái xe đến khu dịch vụ, Trác Uẩn đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra phát hiện Trác Hoành đang đứng trước cửa tiệm trà sữa.
“Chị có uống không?” Trác Hoành đang định quét mã trả tiền, hỏi Trác Uẩn một câu.
Trác Uẩn đi qua, sau khi xem qua các loại trà sữa trên hình thì chỉ loại đắt nhất: “Cái này, cốc lớn, loại nóng.”
Trác Hoành nhìn cô: “Chị thật sự thích uống cái này sao? Không phải vì muốn moi tiền của em chứ?”
“Ha.” Trác Uẩn hừ lạnh, “Một ly trà sữa hai mươi tám tệ, chị muốn moi tiền em? Không muốn mời thì bỏ đi!”
Trác Hoành quét mã trả tiền: “Không phải không muốn mời, tám mươi hai tệ em cũng mời, mấu chốt là chị phải thích uống.”
Trà sữa rất nhanh đã được làm xong, hai chị em mỗi người cầm lấy một ly, trốn vào đại sảnh khu dịch vụ ngồi điều hòa.
Từ khi nghỉ đông, Trác Uẩn và Trác Hoành đều về nhà, đã hơn mười ngày, hai chị em bọn họ mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhưng số lời nói với nhau lại không nhiều như hai ngày nay.
Trác Uẩn uống trà sữa, hỏi em trai: “Mười Ba, tên họ Thạch nói công ty của bố nợ ngân hàng rất nhiều tiền, đã bán hai căn nhà để trả nợ, em có biết chuyện này không?”
Trác Hoành nói: “Cụ thể em không rõ lắm, em chỉ biết gần đây bố gặp phải phiền toái, mấy tháng nay vay tiền khắp nơi.”
“Ai sẽ cho ông ấy mượn chứ?” Trác Uẩn cười nhạo, “Cho ông ấy mượn trả nợ rồi ông ấy lấy cái gì trả lại cho người ta?”
Trác Hoành liếc nhìn cô: “Em nói chị đừng tức giận. Chị, hôn sự của chị và Thạch Tĩnh Thừa bố sẽ không dễ dàng nhả ra.”
Trác Uẩn đúng là không muốn nghe thấy tên Thạch Tĩnh Thừa, nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn chính là tiếng ‘chị*’ kia, Trác Hoành một là những lúc cãi nhau với cô sẽ âm dương quái khí nhảy ra một chữ ‘chị’, hoặc là khi có việc cầu xin nhờ vả cô sẽ gọi cô một tiếng chị, còn những nói chuyện bình thường như vậy mà cậu ta lại gọi cô là ‘chị’ thì thật sự là hiếm lạ, Trác Uẩn nghe mà sửng sốt.
(*Trong xưng hô, tiếng Trung thường dùng 我- 你 (tôi – bạn) như tiếng Anh (I-you) để giao tiếp, không phân biệt tuổi tác, cũng không phân ra cách xưng hô như tiếng Việt là em – chị, cháu – chú, con – bố, … nên trong bản dịch mới để là em – chị cho thuần Việt. Còn từ 姐 (chị) mà Trác Hoành gọi là khi người nói muốn tôn trọng, thân mật, gần gũi với đối tượng giao tiếp mới sử dụng từ 姐 (chị) này để gọi, bình thường Trác Hoành hay gọi thẳng tên họ của Trác Uẩn.)
Thấy sắc mặt Trác Hoành càng ngày càng mất tự nhiên, Trác Uẩn khôi phục lại vẻ bình thường, khinh thường nói: “Chị cần ông ấy nhả ra sao? Chị đã hơn hai mươi tuổi rồi, chỉ cần có chứng minh nhân dân, chị muốn ở đâu thì ở đó, ông ấy quản được chắc?”
Trác Hoành nói: “Chị vẫn chưa tốt nghiệp, ông ấy không trả học phí cho chị, không cho chị phí sinh hoạt, chị làm sao bây giờ?”
Trác Uẩn không muốn nói cho em trai biết mình muốn nghỉ học, càng không nói cô còn có một khoản tiền tiết kiệm, đó là tiền cô tích góp từ năm lớp 12, không tính là tiết kiệm chi tiêu, nhưng trong đám thiên kim nhà giàu, cô xem như chi tiêu ít nhất.
Trác Uẩn nói: “Chị có cách, không có ông ấy cũng không đói chết.”
Trác Hoành hỏi: “Đi ôm đùi Triệu Tỉnh Quy? ”
Trác Uẩn: “…”
Cô cười với Trác Hoành: “Cũng không phải không được. Đêm qua Triệu Tỉnh Quy còn nói với chị, nếu bố dám động vào một đầu ngón tay của chị thì cứ đi tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ giúp chị.”
Cảm xúc của Trác Hoành vẫn luôn được khống chế rất ổn định, hỏi: “Chị thật sự thích cậu ta sao?”
Trác Uẩn không trả lời câu hỏi này, chỉ lo cúi đầu uống trà sữa, thật lâu sau mới nói: “Mười Ba, thương lượng một chuyện.”
Trác Uyển: “Chuyện gì?”
Trác Uẩn nói: “Lần này ở thành phố Ngô, chuyện em đã nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy và người nhà của cậu ấy, chị hy vọng em sẽ giữ kín trong lòng, đừng nói cho bố biết.”
“Tại sao?” Trác Hoành nhíu mày, “Chị sợ bố biết cậu ta ngồi xe lăn, sẽ phản đối?”
“Em động não một chút được không?” Trác Uẩn xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Chị sợ ông Trác biết bối cảnh gia đình Triệu Tỉnh Quy, sẽ đóng gói chị lại rồi ngay trong đêm đem đến tặng cho cậu ấy.”
Trác Hoành: “…”
Trác Uẩn ném ly trà sữa đã uống hết vào thùng rác: “Nghỉ ngơi đủ rồi, đi thôi, cám ơn em đã mời chị uống trà sữa, nửa đoạn đường sau chị lái xe cho.”
Hai người đi ra khỏi khu phục vụ, Trác Uẩn nhìn thấy phong cách chiếc xe của Trác Hoành, cười nói: “Mười Ba, chị khuyên em nhân lúc còn sớm mà suy nghĩ cho bản thân một chút, nói không chừng vài ngày nữa, chiếc xe “tổng giám đốc” này của em sẽ bị cầm đi gán nợ đấy.”
Trác Hoành trầm mặc.
Trác Uẩn chuyển sang ghế lái: “Lại nói không chừng một ngày nào đó, ông Trác sẽ biến thành lão Lại(*), hai chúng ta ngay cả máy bay hay đường sắt cao tốc cũng không thể ngồi.”
(*)Lão Lại: trong ngữ cảnh này hiểu nôm na là chỉ những người mắc nợ người khác và chưa trả lại. Còn bản chất thực sự của nó là chỉ những người bị toà án đưa vào danh sách không trung thực vì một trong số những lý do như: người có đủ khả năng thực hiện nghĩa vụ pháp lý nhưng từ chối thực hiện, giả mạo chứng cứ…..
Trác Hoành ném chìa khóa xe cho cô, hai người lên xe, thắt dây an toàn, Trác Uẩn quay đầu nhìn Trác Hoành: “Mười Ba, chị nói rõ với em chuyện này, chị vẫn hy vọng mẹ có thể ly hôn, hai chúng ta đều trưởng thành rồi, ra toà cũng không cần phán xét sẽ phân theo ai, sau này em theo bố, còn mẹ theo chị, sảng khoái nhẹ nhõm biết bao, em cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Trác Hoành rất kém: “Chị đừng nói đùa như vậy.”
“Chị không nói đùa với em.” Trác Uẩn khởi động xe, giọng điệu vô cùng lãnh đạm, “Nếu mẹ vẫn chấp mê bất ngộ, không chịu ly hôn, vậy thì chị sẽ rời đi một mình. Sau này, ba người sẽ trở thành người một nhà hoà thuận vui vẻ, em đấy, cũng đừng trông cậy vào việc dùng mẹ lôi kéo chị, chị chịu đủ rồi.”
Trác Hoành nhìn sườn mặt lạnh lùng như băng sương của chị mình, cuối cùng cũng ý thức được những lời cô nói là thật lòng.
——
Lúc Trác Uẩn lái xe về nhà thì đã qua giữa trưa, Trác Minh Nghị không có ở nhà, Biên Lâm nghe nói hai đứa nhỏ chưa ăn cơm trưa, lập tức xuống bếp nấu mấy món ăn, ngồi ở bên bàn nhìn bọn họ ăn cơm.
Trác Uẩn vừa ăn vừa nhìn mẹ mình, Biên Lâm mấy năm nay vẫn để tóc ngắn, sắp qua năm mới, bà đến tiệm tóc uốn xoăn nhẹ nhưng không nhuộm, đỉnh đầu có mấy sợi tóc trắng, tóc xoăn ngắn phối hợp với khuôn mặt buồn rầu sầu khổ, ánh mắt không có tinh thần, rãnh mũi má(*) sâu, trông có vẻ đặc biệt già.
(*) Rãnh mũi má: hay còn gọi là rãnh cười, nằm giữa môi trên và hai bên má, chạy dọc từ hai bên mũi xuống hai bên khóe miệng.
Trác Uẩn nhớ tới Triệu Mỹ Phương và Phạm Ngọc Hoa, còn có cô giáo Đinh Hồng, thậm chí bao gồm Vu Quyên cùng dì Thiệu, họ đều bốn năm mươi tuổi, có người dáng vẻ đẹp, có người dáng vẻ bình thường, nhưng mỗi người đều có sức sống hơn Biên Lâm rất nhiều. Những sản phẩm chăm sóc da mà Biên Lâm sử dụng tuyệt đối không kém, hàng ngày cũng không cần vì cơm áo gạo tiền mà phát sầu, nhưng lại lão hóa đặc biệt rõ ràng, có thể thấy được uy lực của việc tra tấn tinh thần là bao nhiêu lớn.
Ăn cơm xong, Trác Hoành tự giác trở về phòng, Trác Uẩn gọi Biên Lâm vào phòng ngủ của mình, hai mẹ con cuối cùng cũng có thời gian để có thể tán gẫu một chút.
Trác Uẩn kể cho Biên Lâm nghe kỹ càng chi tiết chuyện xảy ra giữa cô và Thạch Tĩnh Thừa ở thành phố Ngô. Đối với mẹ, cô không giấu giếm, cuối cùng nói đến Triệu Tỉnh Quy.
Nghĩ đến Triệu Tỉnh Quy, trái tim Trác Uẩn liền trở nên mềm mại, cô nói với Biên Lâm là cậu thiếu niên ấy cùng người nhà của cậu đã cứu cô, tuy rằng cô không có cách nào buộc tội Thạch Tĩnh Thừa, nhưng ít nhất, trước mặt mọi người anh ta cũng đã xin lỗi cô.
Cô đưa thư xin lỗi do Thạch Tĩnh Thừa viết cho Biên Lâm xem, Biên Lâm đọc xong, nước mắt liền rơi xuống.
Trác Uẩn lẳng lặng nhìn Biên Lâm, sau khi ông bà ngoại qua đời, cô hầu như không thấy mẹ cười vui vẻ bao giờ, mà cứ động một chút lại rơi nước mắt. Khi còn bé Trác Uẩn sẽ an ủi mẹ, còn có thể khóc cùng bà, sau khi lớn lên cô càng ngày càng chết lặng, nhìn thấy mẹ khóc thì chỉ biết chế giễu trong lòng, nước mắt có thể giải quyết vấn đề gì chứ? Ngày này qua ngày khác ở bên cạnh Trác Minh Nghị sẽ chỉ bị ông ta hạ thấp đến hèn mọn mà thôi.
“Tiểu Uẩn, làm sao bây giờ?” Biên Lâm vừa khóc vừa nói, “Bố con còn hẹn mấy ngày nữa cùng lão Thạch bàn chuyện đính hôn, làm sao đây? Bây giờ bố con coi nhà họ Thạch như cọng rơm cứu mạng, ngày hôm qua còn gọi điện thoại nhận lỗi với người ta. Là mẹ vô dụng, mẹ không nghĩ ra biện pháp nào cả, con nói bây giờ phải làm sao mới tốt được… Hu…hu…hu…”
Trác Uẩn đỡ trán: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mặc cho bố lăn lộn thế nào đi nữa thì con cũng không có khả năng gả cho Thạch Tĩnh Thừa. Ông ấy thích thì cứ đi gặp nhà họ Thạch, con sẽ không đi, có bản lĩnh thì ông ấy trói con đem qua đó, con sẽ không nể mặt bọn họ. Chuyện này càng náo loạn cục diện sẽ càng rơi vào bế tắc, chỉ càng tệ thêm mà thôi.”
Biên Lâm nước mắt lưng tròng nhìn về phía cô, Trác Uẩn rút mấy tờ khăn giấy cho bà, nói: “Mẹ, đừng nói chuyện này nữa, con muốn thương lượng với mẹ một chuyện.”
Biên Lâm lau nước mắt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trác Uẩn nói: “Con muốn nghỉ học, sau đó ra nước ngoài học thiết kế.”
Biên Lâm chấn động: “Hả?”
Nửa tiếng sau, Trác Uẩn cuối cùng cũng nói xong toàn bộ kế hoạch của mình. Cô đã tra qua thủ tục nghỉ học ở đại học A, nhất định phải có sự đồng ý của bố mẹ, phải có lý do đầy đủ mới có thể giữ lại học tịch, vì thế Biên Lâm là hy vọng duy nhất của cô.
Biên Lâm vẫn không tiếp nhận được: “Con vất vả lắm mới thi đậu đại học A, trường đại học tốt như vậy, con cũng đã học được hai năm rưỡi rồi, lúc này lại nghỉ học, vậy nỗ lực trước kia của con chẳng phải đều sẽ uổng phí sao? Con không thể đợi đến khi tốt nghiệp rồi mới ra nước ngoài học được à? Cũng chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi.”
Trác Uẩn nói: “Con cũng muốn sau khi tốt nghiệp mới ra nước ngoài, nhưng đơn xin nhập học vào mùa thu năm sau cần phải nộp vào cuối năm nay hoặc chậm nhất là đầu tháng một năm sau. Ngôn ngữ của con không tốt, bộ sưu tập tác phẩm một cái cũng không có, nếu con muốn đi học thì phải không ngừng luyện vẽ, tinh lực không đủ, rất có thể sẽ không xin vào được. Con đã bỏ bê quá lâu, mẹ, hiện tại con phải toàn tâm toàn ý làm một việc. Sở dĩ lựa chọn bảo lưu cũng vì muốn giữ lại đường lui, nếu sang năm con không lấy được offer thì vẫn có thể trở về trường học lại. Nhưng nếu mẹ không đồng ý đến trường làm thủ tục giúp con, vậy thì con chỉ có thể tự động vắng mặt, chờ cho trường đuổi học con, cứ như vậy, ngay cả đường lui cũng không có.”
Biên Lâm ngồi trên giường hoảng hốt, cảm thấy con gái thật sự điên cuồng, một sinh viên năm ba đại học 985 đã hai mươi mốt tuổi rồi, vậy mà còn muốn nghỉ học, thậm chí không tiếc bỏ học, bà nghĩ, điều này có đáng không?
“Đi học lại đại học… Lại là bốn năm nữa, vậy lúc con tốt nghiệp đại học đã bao nhiêu tuổi?” Biên Lâm nói, “Con là con gái, sau này còn phải kết hôn sinh con, lớn tuổi công việc cũng không dễ tìm, sinh con…”
Trác Uẩn nghe không được những lời như vậy: “Mẹ! Có phải mẹ bị bố tẩy não rồi không? Con là con gái thì sao chứ? Con không thể tự lựa chọn con đường mà con muốn đi sao? Chẳng lẽ cuộc sống của con chỉ có thể là kết hôn sinh con? Con mới 21 tuổi! Con muốn thay đổi một cách sống khác, bắt đầu từ bây giờ không hề muộn.”
Cô ngồi xuống bên cạnh Biên Lâm, ôm bà vào lòng, “Mẹ, không chỉ có con, còn có mẹ. Con nghĩ rằng mẹ nên thay đổi cách sống từ bây giờ, cũng không quá muộn. Đúng vậy, mẹ hãy dũng cảm một chút, con sẽ ủng hộ mẹ, lẽ nào mẹ không muốn rời xa bố sao?”
Biên Lâm lại bắt đầu khóc: “Mẹ đã già rồi…”
Trác Uẩn vỗ lưng mẹ: “Mẹ không hề già, mẹ còn chưa đầy bốn mươi bảy tuổi mà.”
Biên Lâm không ngừng lắc đầu: “Bố con sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu.”
Trác Uẩn nói: “Vậy thì ra tòa khởi tố ly hôn.”
Biên Lâm: “Dùng lý do gì được? Ông ấy cũng không đánh mẹ.”
Trác Uẩn: “Chuyện ông ấy ngoại tình còn chưa đủ sao?”
Biên Lâm khóc lóc: “Mẹ không có chứng cứ.”
Trác Uẩn cực kỳ đau đầu.
Biên Lâm khóc một lúc lâu mới dừng lại, thút tha thút thít hỏi: “Khóa học bồi dưỡng ở Mỹ mà con nói, cần bao nhiêu học phí?”
Trác Uẩn nói: “Học phí… phần lớn con đều trả được, còn thiếu khoảng sáu vạn, mẹ, mẹ có thể cho con mượn trước không? Con sẽ viết giấy vay nợ cho mẹ.”
Biên Lâm xua xua tay: “Con là con gái của mẹ, cái gì mà mượn hay không mượn, tiền mẹ có một ít, mẹ sẽ cho con.”
Trác Uẩn trợn tròn mắt, vui mừng hỏi: “Mẹ, mẹ đồng ý rồi sao?”
Biên Lâm nhìn về phía con gái với đôi mắt sưng đỏ, lại sờ sờ mặt cô: “Tiểu Uẩn, mẹ già rồi, con còn trẻ, con muốn đổi cách sống, muốn rời khỏi bố con, mẹ đều hiểu, con đi đi. Chỉ là… Đừng để cho bố con biết, ông ấy nhất định sẽ không đồng ý.”
Trác Uẩn ôm chặt lấy Biên Lâm: “Vâng! Vâng! Con biết rồi, cảm ơn mẹ!”
Sau khi buông cô ra, Biên Lâm giương mắt nhìn con gái, mấy lần muốn nói lại thôi, Trác Uẩn kỳ quái hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”
Biên Lâm do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Có một chuyện mẹ vẫn luôn giấu con, cả bố con và Tiểu Hoành cũng không biết, chỉ có một mình mẹ biết. Mẹ đã cố gắng chờ đến khi con tốt nghiệp đại học để nói cho con biết, nhưng bây giờ, nếu con đã có một dự định khác thì mẹ sẽ nói luôn.”
Giọng điệu của bà rất trịnh trọng, khiến Trác Uẩn có chút hoảng hốt: “Chuyện gì vậy ạ?”
Biên Lâm nói: “Thật ra, lúc ông bà ngoại con còn sống đã để lại cho con một căn nhà.”
Trác Uẩn: “Cái gì?!”
Biên Lâm ‘suỵt’ một tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn cửa phòng mới thấp giọng nói tiếp: “Trước khi ông ngoại con qua đời đã đến văn phòng công chứng làm công chứng di sản, để lại cho con một căn nhà, giấy chứng nhận bất động sản và công chứng được mẹ giấu đi. Lúc đó con còn nhỏ, chưa trưởng thành, mẹ sợ chuyển nhà sang tên con sẽ bị bố con để ý, cho nên vẫn chưa sang tên cho con. Mẹ vốn muốn chờ con tốt nghiệp đại học, trước khi con đăng ký kết hôn thì sang tên cho con, vẫn luôn không nói chính vì sợ bố con và Tiểu Hoành biết, mẹ lo lắng Tiểu Hoành sẽ tức giận, bởi vì thằng bé không có. Những căn nhà khác mà ông bà ngoại để lại đều bán hết rồi, còn có chút tiền cũng bị bố con cầm đi, giờ muốn chia cũng không chia ra được. Chỉ còn căn nhà đó là để lại cho một mình con.”
Trác Uẩn há to miệng, vậy mà lại có chuyện này?
Cô nghi ngờ hỏi: “Ông bà ngoại…. Vì sao lại cho con căn nhà đó?”
Biên Lâm hít mũi, nói: “Có lẽ khi đó họ đã nhìn ra bộ mặt thật của bố con, nhưng họ lớn tuổi rồi, con và Tiểu Hoành lại còn nhỏ, họ sợ làm tuyệt tình quá bố con sẽ chó cùng rứt giậu. Tư tưởng của thế hệ trước tương đối bảo thủ, không giống như con sẽ khuyên mẹ ly hôn, ông bà ngoại con vẫn hy vọng mẹ và bố con có thể sống tốt, nên đã nghĩ ra biện pháp này, để lại cho con một căn nhà, lỡ như chúng ta bị bố con đuổi ra khỏi nhà thì vẫn còn có chỗ dừng chân. Con nên nhớ rằng ông bà ngoại của con từ trước đến nay đều yêu thương con nhiều hơn Tiểu Hoành.”
Trác Uẩn nghe đến sững người, trời ạ, cô vậy mà là người đã có một căn nhà!
Cô tò mò hỏi: “Mẹ, căn nhà ấy ở đâu?”
Biên Lâm nói: “Ở huyện Quan, giáp thành phố Gia và Tiền Đường, cách Tiền Đường khoảng bốn mươi năm mươi cây số, lúc đó nhà cửa chưa đắt, ông ngoại con mua là… một căn biệt thự sân vườn ba tầng.”
Trác Uẩn: “…”
——
Buổi tối hôm đó, Trác Uẩn tắm rửa xong thì lên giường nằm gọi điện thoại cho Tô Mạn Cầm.
Mấy ngày nay cô hầu như không rảnh rỗi, Tô Mạn Cầm chỉ biết cô cùng Thạch Tĩnh Thừa đi thành phố Ngô, sau đó hai người bọn cô tán gẫu vài câu trên Wechat, Trác Uẩn gửi cho cô ấy ảnh chụp chung của mình và Triệu Tỉnh Quy, Tô Mạn Cầm cảm thấy khó hiểu, hỏi Trác Uẩn là đã xảy ra chuyện gì, Trác Uẩn nói chờ cô về sẽ kể rõ ràng mọi chuyện.
Cho nên hiện tại, Tô Mạn Cầm cuối cùng cũng biết được nguyên nhân và kết quả của sự việc. Đối với hành vi cầm thú của Thạch Tĩnh Thừa, cô ấy chửi ầm cả lên, còn đối với người hùng nhỏ Triệu Tỉnh Quy thì cô ấy ra sức khen ngợi. Còn về việc Trác Hoành nhảy dù tới thành phố Ngô, Tô Mạn Cầm không nói gì, cho đến cuối cùng nghe Trác Uẩn nói cô định nghỉ học, Tô Mạn Cầm lại trầm mặc.
“Cậu đã quyết định chưa?” Tô Mạn Cầm hỏi.
Trác Uẩn nói: “Quyết định rồi, mẹ tớ cũng đồng ý.”
Tô Mạn Cầm đột nhiên hét lớn: “Sao cậu lại như vậy? Vậy sau khi khai giảng cậu không sống trong ký túc xá nữa sao? Bỏ tớ lại một mình? Cậu, cậu, sao cậu có thể vô lương tâm như vậy!”
Cô ấy giống như đang khóc, Trác Uẩn có thể nghe thấy được tiếng nức nở của cô ấy, mũi cũng bắt đầu chua xót: “Mạn, thực xin lỗi.”
“Kỳ nghỉ đông hai chúng ta tìm một chỗ chơi vài ngày đi.” Tô Mạn Cầm nói, “Sau mùng 4 tết tớ có thể đi được, cậu có đi không?”
Trác Uẩn nói: “Đi.”
Tô Mạn Cầm: “Được, vậy tớ chọn chỗ, tớ nói đi đâu thì đi đó.”
Trác Uẩn: “Nghe lời cậu hết, nếu không xa thì tớ lái xe đi.”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói to của đàn ông, Trác Uẩn vẫn chưa kết thúc điện thoại, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cô hoảng sợ nói với Tô Mạn Cầm ‘Bố tớ về rồi’ rồi lập tức cúp điện thoại, nhìn về phía Trác Minh Nghị đang say khướt đứng trước cửa phòng.
Không biết ông ta vừa mới từ chỗ nào về, chỉ vào Trác Uẩn, lớn tiếng nói: “Mẹ nó, mày, ợ, đi ra cho tao!”
Trác Uẩn xuống giường, khoanh tay đi ra khỏi phòng, mặt không chút thay đổi nhìn Trác Minh Nghị.
Trác Hoành nghe được động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra, đứng bên cạnh Biên Lâm, trông thấy tình huống không đúng thì gọi một tiếng: “Bố, bố về rồi à?”
Trác Minh Nghị hoàn toàn không để ý đến bọn họ, chỉ mặt đầy mặt giận dữ trừng mắt nhìn Trác Uẩn, ngay khi ba người còn lại cho rằng ông ta muốn mở miệng mắng người, thì Trác Minh Nghị giơ cánh tay phải lên, hung hăng tát Trác Uẩn một cái.
“Bốp!”
Trác Uẩn bị đánh ngã sang một bên, ‘rầm’ một tiếng đụng vào bàn ăn, Biên Lâm òa khóc nức nở, Trác Minh Nghị bước lên trước một bước còn muốn đánh, Trác Hoành xông lên ôm lấy ông ta: “Bố! Bố đang làm gì vậy? Bố uống nhiều quá rồi!”
“Tao không uống nhiều, là tao… đối xử với nó quá tốt, nên nó cho rằng, ợ, nó thật sự là nhân vật gì đó ghê gớm lắm, phải không? Hả?” Trác Minh Nghị muốn tránh thoát khỏi Trác Hoành, người say sức lực rất lớn, Trác Hoành gần như không giữ được ông ấy.
Trác Minh Nghị chỉ vào Trác Uẩn, chửi ầm lên: “Mẹ nó, tao thà nuôi một con chó! Nuôi một con chó, cho nó ăn xương nó còn biết vẫy đuôi với tao! Còn mày thì sao? Mày đã làm gì cho tao? Tao cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày đi học, nuôi mày lớn như vậy! Nếu không phải gen của tao tốt, mày có thể xinh đẹp như vậy sao? Hả? Ỷ bản thân có vài phần xinh đẹp, ngay cả đối tượng tốt như Thạch Tĩnh Thừa mà mày cũng ghét bỏ? Mày có tư cách gì để ghét bỏ? Hả? Còn mẹ nó báo cảnh sát! Mày cũng không ngại mất mặt sao? Bây giờ thì tốt rồi, Tĩnh Thừa bị người ta chê cười, mày hài lòng chưa? Vì một đứa phá chuyện như mày mà mấy ngày nay tao thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu với lão Thạch! Mày đúng là thứ của nợ! ¥& ……”
Phía sau là một chuỗi lời lẽ tục tĩu đầy rẫy ‘cơ quan sinh dục’.
Trong tiếng mắng chửi giận dữ của Trác Minh Nghị cùng tiếng gào khóc của Biên Lâm, Trác Uẩn vẫn đứng thẳng người, má trái cô nóng ran, bên tai còn có tiếng ong ong, có thể thấy được cái tát kia Trác Minh Nghị dùng rất nhiều lực.
Cô nhìn đôi mắt đỏ tươi, khuôn mặt vặn vẹo, miệng vẫn đang phun ra những lời tục tĩu ghê tởm của Trác Minh Nghị, Trác Hoành ôm lấy ông ấy, hét lên với cô: “Về phòng đi! Khóa cửa lại! Đừng ra ngoài!”
Biên Lâm lau nước mắt, cũng to gan tới kéo Trác Minh Nghị, bị ông ta đẩy ra: “Bà cút sang một bên! Nơi này không đến lượt bà nói chuyện! Nhà này là do tôi làm chủ! Các người ăn của tôi, uống của tôi, cả đám lại muốn làm tôi tức chết! Đặc biệt là mày!”
Thân thể ông ấy loạng choạng, lại chỉ về phía Trác Uẩn: “Mày đi xin lỗi Thạch Tĩnh Thừa cho tao, nhất định phải xin lỗi! Bằng không, bằng không… ợ!”
Ông ấy đột nhiên không nhớ mình sẽ nói gì, đẩy Biên Lâm một cái: “Bà đi rót cho tôi một tách trà nóng, lại nấu bát mì! Tôi đói bụng!”
Biên Lâm sợ tới mức cả người phát run, lập tức đi vào phòng bếp, Trác Uẩn vẫn đứng yên tại chỗ như trước, Trác Hoành sắp kiệt sức, gần như cầu xin cô: “Chị! Chị về phòng đi! Em thực sự không còn sức lực nữa!”
Trác Minh Nghị còn đang dùng sức giãy dụa, Trác Uẩn quay đầu, yên lặng trở về phòng khóa cửa lại.
Sau đó, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì Trác Uẩn cũng không quan tâm, Trác Minh Nghị đập cửa phòng cô, cách cánh cửa lại mắng cô một trận, sau đó ông ta ăn no, trong phòng khách cũng không còn động tĩnh gì nữa, Trác Uẩn tắt tất cả đèn, ôm gối ngồi trên giường, mở to hai mắt ngẩn người trong bóng đêm.
Đây chính là ngôi nhà mà Trác Hoành trăm cay ngàn đắng muốn đưa cô về.
Đây chính là những gì mà Trác Hoành nói, không thể trốn tránh, phải về nhà mới có thể giải quyết vấn đề.
Đây chính là người bố muốn gặp mặt cô, nói chuyện với cô mà Trác Hoành nói.
Điện thoại di động vang lên âm thanh nhắc nhở lời mời tham gia video call, giờ này còn muốn gọi video cho cô cũng chỉ có Triệu Tỉnh Quy.
Trác Uẩn kết nối video, nhưng không bật đèn, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt đẹp trai của Triệu Tỉnh Quy, anh đang ở trong phòng, kỳ lạ nhíu nhíu mày, gọi cô: “Cô giáo Trác?”
Trác Uẩn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm anh.
Góc trên bên phải của video là một khung hình nhỏ màu tối, Triệu Tỉnh Quy hẳn chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mờ nhạt của cô được phản chiếu qua ánh sáng của điện thoại.
Anh không biết là điện thoại di động của mình xảy ra vấn đề hay là bên Trác Uẩn xảy ra vấn đề, lại kêu một tiếng: “Cô giáo Trác? Sao phía bên chị lại tối vậy?”
Trác Uẩn nói: “Tôi đây.”
“Chị không bật đèn sao?” Triệu Tỉnh Quy rất hoang mang, “Tôi không thấy rõ chị, hay là chị đã ngủ rồi?”
Trác Uẩn nói: “Mất điện rồi.”
Triệu Tỉnh Quy: “Mất điện?”
Trác Uẩn: “Ừ, cứ nói chuyện vậy đi, tôi có thể nhìn thấy cậu.”
Triệu Tỉnh Quy: “Ồ, được rồi.”
Trác Uẩn nằm nghiêng trên giường, giấu má trái sưng phồng vào gối đầu, Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt to đen trắng rõ ràng của cô, cậu thiếu niên có chút bất an, hỏi: “Chị không sao chứ?”
Trác Uẩn nói: “Tôi không sao.”
Triệu Tỉnh Quy: “Bố chị mắng chị sao?”
“Mắng rồi.” Trác Uẩn nói, “Nhưng tôi không hề sợ hãi, cãi nhau với ông ta thì tôi có đầy kinh nghiệm.”
Triệu Tỉnh Quy khẽ cười: “Tôi có thể hiểu, chị cãi nhau với tôi rất lợi hại, tôi cũng không cãi lại chị.”
Trác Uẩn bĩu môi: “Tôi cãi nhau với cậu bao giờ?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Thì vào tháng mười hai đấy, cái ngày mà chị không cần tôi, cực kỳ tuyệt tình.”
Trác Uẩn choáng váng: “Cái gì chứ! Từ chức là từ chức, cái gì mà không cần cậu? Đừng nhầm lẫn khái niệm.”
Triệu Tỉnh Quy cười đặc biệt đẹp mắt: “Cô giáo Trác, chị muốn xem A Đoàn và A Viên không?”
Trác Uẩn nói: “Muốn.”
“Chị chờ một chút, để tôi xuống giường.” Thì ra anh đang ở trên giường. Triệu Tỉnh Quy dựng thẳng di động tựa vào gối đầu, Trác Uẩn nhìn thấy xe lăn bên giường anh, lại nhìn thấy dáng vẻ anh chống giường di chuyển về phía xe lăn.
Hai chân anh lướt qua điện thoại di động, video không quay hết được, nhưng Trác Uẩn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia.
Triệu Tỉnh Quy ngồi vào xe lăn rồi cầm lấy điện thoại di động, lăn xe đến trước bàn học: “Chị xem, chúng nó đang ăn.”
A Đoàn và A Viên đang ăn uống ngon lành, phát hiện bên cạnh có người, bọn chúng lập tức chạy đến bên cạnh lồng sắt, lông trên người dựng thẳng lên, dùng móng vuốt nhỏ kéo lồng, hướng về phía Triệu Tỉnh Quy kêu ríu rít.
Triệu Tỉnh Quy nói: “Hai đứa nó buổi tối rất ồn ào, hơn nửa đêm còn kêu réo, chẳng lẽ ban đêm chúng nó không ngủ sao?”
Trác Uẩn vui vẻ nói: “Hamster thích ngủ ban ngày, hoạt động vào ban đêm, về sau cậu không nên nuôi chúng trong phòng, có thể nuôi ở phòng khách, bằng không nửa đêm bọn chúng chơi vòng lăn thì sẽ rất ồn ào.”
Triệu Tỉnh Quy chốc chốc lại quay camera về phía hamster, chốc chốc lại quay về phía mặt mình. Anh nhìn vào camera hất hất tóc, quay trái quay phải, Trác Uẩn hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi không thấy rõ chị, chỉ có thể nhìn thấy bản thân, nên soi gương.” Triệu Tỉnh Quy hỏi, “Tôi đẹp trai không?”
“Đẹp trai.” Trác Uẩn chân thành nói, “Vô cùng đẹp trai.”
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy trở nên dịu dàng: “Cô giáo Trác, tôi nhớ chị.”
Trác Uẩn hỏi: “Kỳ nghỉ đông cậu được nghỉ bao nhiêu ngày?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Nghỉ từ ngày 26 đến mùng tám, được nghỉ mười tám ngày.”
Trác Uẩn lại hỏi: “Khi nào cậu trở về Tiền Đường?”
“Chắc là mùng bốn.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Cùng bố mẹ tôi, sao vậy?”
“Không có gì, hỏi chơi thôi.” Trác Uẩn nói, “Mùng bốn tôi sẽ cùng Tô Mạn Cầm ra ngoài chơi vài ngày, xong thì về Tiền Đường, đến lúc đó tôi sẽ đến tìm cậu.”
Giọng nói của cô vẫn rất mềm mại, nhỏ nhẹ, trầm thấp, nhưng lại không có tinh thần, Triệu Tỉnh Quy lần thứ hai hỏi: “Cô giáo Trác, chị thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Trác Uẩn dùng ngón tay sờ khuôn mặt Triệu Tỉnh Quy trên video, nhưng chỉ chạm được một mảnh lạnh lẽo, cô nói, “Triệu Tiểu Quy, cậu hát cho tôi nghe một bài đi.”
Triệu Tỉnh Quy kinh hãi: “Hả? Hát á?”
Trác Uẩn: “Ừm, hát cái gì cũng được, tôi đột nhiên muốn nghe cậu hát.”
“Cái này…” Triệu Tỉnh Quy khó xử, “Vậy tôi sẽ hát, chị đừng cười tôi đấy.”
Trác Uẩn: “Tại sao tôi lại cười cậu?”
Tại sao lại cười?
Chờ Triệu Tỉnh Quy hát xong, Trác Uẩn lập tức hiểu ra, anh hát khoảng ba bốn câu cô mới nghe ra đó là bài gì, hầu như mỗi âm đều không đúng tone, lệch đến nỗi chạy tới đâu bên Java*.
(*Java: đảo của Indonesia.)
Nhưng anh hát rất tự tin, biểu cảm xuất thần hoàn toàn không thua kém ca sĩ thần tượng: “Tôi đã từng vượt núi và biển cả, cũng xuyên qua biển người, tất cả những gì tôi từng có, chớp mắt đều tán biến như khói…”
Xem ra, lỗ hổng trong kỹ năng của bạn học Triệu Tỉnh Quy ngoài vẽ tranh ra thì còn có ca hát.
Nghe tiếng hát ngũ âm(*) không đầy đủ của anh, Trác Uẩn cuối cùng cũng không nhịn được, ở trên giường cười đến cả người phát run, cười ra nước mắt.
(*)Ngũ âm: Âm nhạc Trung Hoa dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền của Trung Hoa bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.
Trôi theo những giọt nước mắt rơi trên gối đầu, còn có nỗi buồn của cô.