Có một số người đúng thật là không khác động vật là bao.
Trác Minh Nghị ngồi đối diện Biên Lâm, đặt điện thoại di động lên bàn, khoanh tay ngồi nhìn bà ấy: “Bà gọi điện thoại cho con gái, mặc kệ sử dụng biện pháp gì cũng phải bắt nó về một chuyến.”
Biên Lâm cụp mắt: “Tôi không gọi.”
“Con mẹ nó bà muốn làm phản sao?” Trác Minh Nghị giận dữ, vỗ bàn quát ầm lên, “Tháng sau nó với Tĩnh Thừa sẽ đính hôn, vậy mà từ lúc ăn Tết đến giờ lão Thạch và Vu Quyên vẫn chưa gặp nó! Đây là trò đùa sao? Bà làm mẹ kiểu gì vậy? Một đứa con gái cũng không dạy được! Ngày nào cũng ở nhà không biết làm gì nữa!”
Biên Lâm không lên tiếng.
Trác Minh Nghị đốt một điếu thuốc, đứng lên sốt ruột đi tới đi lui suy nghĩ, sau đó lại ngồi xuống, kìm nén cơn giận nói với Biên Lâm: “Bà nói với Trác Uẩn là tôi muốn ly hôn với bà, muốn gọi nó về bàn bạc việc phân chia tài sản, nó nhất định sẽ trở về.”
Cuối cùng Biên Lâm cũng ngẩng đầu lên: “Ông muốn ly hôn với tôi?”
“Nó đính hôn, tôi sẽ ly hôn với bà.” Trác Minh Nghị cũng không cảm thấy hổ thẹn chút nào, “Không phải bà vẫn muốn ly hôn sao? Nhân cơ hội này, bà gọi con bé về đi.”
Đây là đòn sát thủ lợi hại của Trác Minh Nghị, ông ta cực kỳ tin rằng chỉ cần đưa ra đề nghị ly hôn với Biên Lâm thì Trác Uẩn sẽ thỏa hiệp, bởi vì đây là việc Trác Uẩn và Biên Lâm vẫn luôn muốn.
Trác Minh Nghị hoàn toàn không biết rằng, lúc Trác Uẩn bị Thạch Tĩnh Thừa lừa gạt ở thành phố Ngô vào dịp tết Âm lịch, thái độ của ông ta đã khiến trái tim con gái lạnh lẽo đến cùng cực rồi.
Biên Lâm nhìn người đàn ông kết hôn với mình hơn hai mươi năm, lúc còn trẻ, bà ấy chính là vì bị vẻ ngoài đẹp trai và miệng lưỡi đường mật của ông ta lừa gạt, hiện tại ông ta đã tròn năm mươi, vẻ ngoài vẫn hào hoa như trước, nhưng trong mắt Biên Lâm, người này đã biến thành người xa lạ, hệt như ma quỷ.
Bà ấy lạnh nhạt nói: “Dù sao đã như thế này rồi, không ly hôn cũng không sao, tôi chỉ mong con gái tôi hiện tại có thể sống tốt, ông không thể uy hiếp con gái mình bằng việc ly hôn với tôi đâu, tôi sẽ không gọi điện cho con bé.”
Trác Minh Nghị lạnh lùng nhìn bà ấy, sau một lúc lâu nở một nụ cười, phẩy phẩy tay nói: “Được, vậy mọi người cùng nhau chết, công ty phá sản, không cần để ý nợ nần, toàn bộ nhà cửa sẽ bị ngân hàng mang đi đấu giá, chúng ta cùng ngủ dưới cầu vượt, con trai con gái cũng đừng nghĩ tiếp tục đi học, làm không tốt có khi bà còn phải ngồi tù cùng tôi.”
Biên Lâm im lặng, Trác Minh Nghị hút xong một ngụm thuốc cuối cùng, kéo cửa đi ra ngoài, nặng nề đóng sầm cánh cửa.
—
Trác Uẩn ăn cơm trưa ở nhà Triệu Tỉnh Quy xong, buổi chiều, hai người dựa theo kế hoạch đi đến đội bóng rổ.
Trung tuần tháng năm(*), thời tiết dần nóng lên, trong sân vận động không thấy ai mặc quần áo dài nữa, người nào cũng mặc áo ngắn tay hoặc áo ba lỗ. Triệu Tỉnh Quy cũng cởi áo khoác, trên người là một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh nhạt, cơ bắp trên cánh tay mịn màng đẹp đẽ, quần áo trên người rộng thùng thình khiến cả người trở nên gầy gò, khí phách lại tràn trề sức sống.
(*) Trung tuần: Khoảng mười ngày giữa tháng.
Anh rất ít khi mặc áo quần màu xanh đỏ này, đặc biệt là hợp với màu da của anh, Trác Uẩn cảm thấy rất mới mẻ nên cô đã lấy điện thoại di động ra chụp lén mấy bức.
Triệu Tỉnh Quy phát hiện, quay đầu né ống kính của cô: “Sao em lại chụp anh?”
“Vì anh đẹp trai đấy, ê, anh mặc màu này rất hợp.” Trác Uẩn nhìn ảnh chụp, giơ ra cho Triệu Tỉnh Quy xem, “Anh xem này, em chụp cho anh rất đẹp.”
Triệu Tỉnh Quy nhìn ảnh bản thân trong máy cô, bĩu môi: “Bình thường.”
Đi đâu cũng phải vác xe lăn, làm sao mà đẹp trai được.
“Là em chụp ảnh bình thường hay là anh chỉ bình thường?” Trác Uẩn khó hiểu, “Em chụp ảnh rất giỏi mà, đẹp trai quá.”
Cô nhìn ảnh chụp cười ngây ngô, Triệu Tỉnh Quy thở dài: “Được rồi, anh đổi xe lăn, nếu như em đứng mệt thì ngồi trên xe lăn của anh mà nghỉ ngơi.”
Muốn chơi bóng rổ thì dĩ nhiên phải mang theo xe lăn thi đấu thể thao đến, Trác Uẩn giúp anh di chuyển qua rồi lại buộc dây đai từ hông đến chân giùm anh. So với thời điểm thi đấu vào cuối tháng hai, chiếc quần mà hôm nay Triệu Tỉnh Quy mặc rất mỏng, Trác Uẩn buộc đai cho anh, có thể cảm nhận rõ ràng đôi chân yếu ớt của anh hơn, còn có… cơ bụng càng ngày càng rõ ràng kia.
Cô ngồi xổm trước mặt anh, dùng ngón tay trỏ chọc chọc vào bụng dưới cách lớp vải T-shirt của anh, ánh mắt linh động liếc nhìn lên: “Vóc người rất khá, cậu trai trẻ.”
Vị trí bụng đối với Triệu Tỉnh Quy rất đặc biệt, cô cứ chọc mãi chọc mãi, nghịch ngợm đúng ngay đường ranh giới kia, anh có lúc có thể cảm giác được, có đôi lúc lại không. Bị cô trêu chọc như vậy có hơi sốt ruột, anh bắt lấy tay Trác Uẩn: “Đừng nghịch nữa, người ta nhìn kìa.”
“Quỷ hẹp hòi.” Cuối cùng Trác Uẩn bấm một cái trên đùi anh, “Mời anh tự giác chút, anh, là của em.”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Từ Đào gọi anh, Triệu Tỉnh Quy đẩy xe lăn ra sân, trong đầu vẫn đang lặp đi lặp lại câu nói kia của Trác Uẩn.
Quý Phi Tường đi tới bên cạnh anh, thấy anh đang thất thần, gọi anh: “Tiểu Triệu?”
“Hả?” Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn anh ấy: “Sao vậy?”
Quý Phi Tường chỉ chỉ anh: “Cậu đấy, lại mang bạn gái tới, cậu không biết ở đây có rất nhiều chó độc thân sao?”
Triệu Tỉnh Quy mỉm cười: “Bình thường em toàn đi học không được gặp cô ấy, cuối tuần mới gặp cô ấy một lần.”
Quý Phi Tường sửng sốt: “Cô ấy thực sự là bạn gái của cậu hả?”
Lúc trước anh ấy chỉ là trêu đùa, hồi tháng ba có từng hỏi qua Triệu Tỉnh Quy, nhưng anh không thừa nhận. Lúc đó trong đội có một cậu con trai dõng dạc tuyên bố, nếu như cô gái xinh đẹp kia không phải bạn gái Tiểu Triệu thì cậu ấy sẽ theo đuổi, lại bị mọi người chế nhạo, Quý Phi Tường ôm vai Triệu Tỉnh Quy nói: “Tiểu Triệu, có người muốn cạy góc tường của cậu đấy!”
Triệu Tỉnh Quy rất bình tĩnh trả lời: “Không sao, cứ theo đuổi đi, theo đuổi được thì coi như tôi thua.”
Đương nhiên không có ai thực sự theo đuổi Trác Uẩn, mọi người chỉ là nói đùa mà thôi.
Họ đều là người tàn tật, trên sinh hoạt có rất nhiều bất tiện, điều kiện gia đình phần lớn cũng đều bình thường, có người có công việc, có người quanh năm thất nghiệp ở nhà, người nào cũng rất tự biết mình, đối với cô gái trẻ tuổi khỏe mạnh xinh đẹp nào dám mơ mộng?
Trong đội có mấy người có người yêu hoặc là đàn ông đã kết hôn, họ hoặc là sau khi kết hôn mới xảy ra chuyện, hoặc là cũng tìm một người phụ nữ tàn tật. Cũng có một vài anh lớn đã ly hôn sau khi bị thương, cộng thêm Quý Phi Tường, Lưu Khôn độc thân từ trong bụng mẹ, phần lớn đàn ông phải dùng xe lăn ở đây đều còn độc thân.
Bạn học Triệu Tỉnh Quy mười tám tuổi thực sự có một cô bạn gái xinh đẹp và khỏe mạnh, trong lòng Quý Phi Tường cảm thấy vô cùng chua xót và ghen tị.
Bắt đầu từ tháng ba Triệu Tỉnh Quy đến đây thường xuyên hơn, lúc ở nhà anh cũng thường rèn luyện thân thể, còn ngồi trên xe lăn thi đấu thể thao đến sân bóng rổ quận Tử Liễu luyện tập dẫn bóng và ném rổ, bởi vậy nên bây giờ thể lực của anh đã tăng thêm rất nhiều, có thể đấu lại toàn đội.
Đội ngũ chủ lực cần phải phối hợp tốt hơn cho trận đấu mùa Xuân sắp tới, Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể bị phân ở đội bổ sung, mấy đội viên ở đội bổ sung đều có sức lực rất yếu, Triệu Tỉnh Quy đã cố gắng hết sức để ghi bàn, nhưng một người dù mạnh đến đâu cũng không thể dẫn trước bốn người còn lại, đến cuối hiệp một, tỷ số đã rất cách rất xa.
Trác Uẩn đứng mệt nên ngồi xuống xe lăn Triệu Tỉnh Quy. Trước đây cô chưa từng ngồi xe lăn của anh, sau khi ngồi lên, cô đặt chân lên bàn đạp, mông cô thử cảm nhận đệm ghế, dựa lưng vào chỗ tựa lưng, cô cảm thấy xe lăn của Triệu Tỉnh Quy lớn hơn một chút so với khổ người của cô.
Cô tò mò cúi đầu xem, hai tay đặt ở bánh xe lớn điều khiển quay vòng, thử di chuyển lên trước rồi lại đảo, quẹo trái, quẹo phải…
Cô coi chiếc xe lăn như một món đồ chơi, nhớ tới mình thường xuyên nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy nhấc cả bánh xe lên, Trác Uẩn cũng muốn thử xem, nhưng cô phát hiện không được, bánh xe nhỏ phía trước vừa mới hơi giơ lên thì cô đã bắt đầu sợ, không nắm giữ được thăng bằng, vội vàng thả bánh trước xuống.
Cô ngồi trên xe lăn nhìn Triệu Tỉnh Quy chơi bóng, cổ vũ cho anh, chụp ảnh và quay video anh, khi anh ghi bàn cô sẽ nhảy cẫng lên đầy phấn khích, sau đó lại ngồi vào xe lăn.
Cứ như vậy qua hơn hai mươi phút, Trác Uẩn đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên, trái tim dần dần chua xót.
Cô lắc lắc chân, nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy ra sức điều khiển xe lăn một cách khó nhọc trên sân, lao từ giá treo rổ này sang giá treo rổ khác, thẳng tắp người trên để chặn, duỗi cánh tay dài ra để gạt bóng, khi đoạt được bóng, thân trên của anh sẽ vặn trên xe lăn, xoay trái sang phải, nghiêng về phía trước, ngửa ra phía sau, tư thế của anh linh hoạt lạ thường.
Nhưng chân của anh không động đậy một chút nào.
Trác Uẩn vuốt vòng bánh xe, đây là nơi mà bình thường tay Triệu Tỉnh Quy hay chạm vào nhất, anh đã rất thạo điều khiển xe lăn. Anh không thể giống như cô, đứng dậy khi muốn, rung chân khi mỏi, anh đã ngồi trên chiếc xe lăn này hơn hai năm, như anh từng nói, xe lăn là đôi chân của anh.
Anh cũng nói mình đã chuẩn bị sẵn sàng dành cả đời trên xe lăn.
Sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy, có thể cho anh một chút hi vọng được không?
Trác Uẩn bắt đầu nhớ đến tấm thiệp nguyện vọng kia, cô viết: Mong Mikey có thể đi lại được.
Vào ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi, cô đã thổi một ngọn nến ước nguyện: Mong Triệu Tiểu Quy có thể đi lại được.
Trong dịp năm mới, cô đã ước: Mong một ngày nào đó Triệu Tỉnh Quy có thể đứng dậy và đi lại được.
Cô không tin Phật, không tin đạo giáo, cô cũng không theo bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào, nhưng cô sẵn sàng quỳ trước Linh Sơn Đại Phật(*), nhắm mắt và thành tâm nguyện: Bồ Tát phù hộ, mong Triệu Tỉnh Quy có thể đi lại một lần nữa, anh mới mười tám tuổi, cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu…
(*)Linh Sơn Đại Phật tọa lạc tại khu vực Tiểu Linh sơn, phía nam núi Mã Sơn, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Tượng Phật được tạo bằng đồng, tượng trưng cho sự vĩnh hằng, đồng thời cũng thể hiện nền văn hoá truyền thống lâu đời của người Hoa. Đại Phật cao 88 mét, thân 79 mét và đài sen 9 mét. Nhiều du khách khi đến đây đều cho rằng dù họ đứng ở bất kỳ vị trí nào cũng có cảm giác như mắt Phật đang dõi theo và che chở cho mọi người.
Trâu Tiểu Quỳnh và một vài cô gái lại đến bên cạnh Trác Uẩn, lần này không ai trong số họ liên tục hô to khẩu hiệu nữa, chỉ thỉnh thoảng kêu “Cố lên”, tầm mắt đều dán chặt vào người mình quan tâm.
Trâu Tiểu Quỳnh đang mặc một bộ đồ tập ngắn tay, Trác Uẩn nhìn thấy cánh tay trái của cô ấy bị cụt dưới khuỷu tay. Trâu Tiểu Quỳnh phát hiện Trác Uẩn đang nhìn cô ấy, lập tức trốn sang bên cạnh một người con gái để đối phương chặn bên trái cô ấy lại.
Trác Uẩn biết cô ấy để ý, nên không nhìn cô ấy nữa.
Sau khi trận đấu kết thúc, cả người Triệu Tỉnh Quy đổ đầy mồ hôi, mệt mỏi đến mức thở hồng hộc.
Trên bả vai anh là khăn mặt, anh vừa uống nước vừa tập hợp cùng đội chủ lực ngửa đầu nghe Từ Đào tổng kết. Từ Đào muốn họ tăng cường độ chính xác trong việc chuyền và nhận bóng, cải thiện tốc độ dẫn bóng và xác suất trúng rổ, không nên theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân, phải chuyền bóng nhiều hơn, ném rổ thì phải dứt khoát, bla bla…
Các đội viên lớn tiếng thảo luận trận đấu làm nóng người vừa kết thúc kia, đồng thời nghiên cứu kỹ thuật và chiến thuật. Từ Đào đi tới bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, vỗ vỗ vai anh, nói: “Tháng Bảy này mấy người chủ lực của chúng ta có thể sẽ đi tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia. Tháng Chín có tổ chức Thế vận hội dành cho người khuyết tật, Liên đoàn người khuyết tật tỉnh sẽ tổ chức một cuộc thi tính điểm ở bốn thành phố. Họ sẽ mời ba đội của tỉnh đến tập huấn ở Tiền Đường, kêu tôi chọn người vào đội của tỉnh để thi đấu trong Thế vận hội dành cho người khuyết tật. Tôi biết học kỳ sau cậu lên lớp mười hai, không có khả năng đi thi đấu nên muốn hỏi cậu có hứng thú nghỉ hè đến thi đấu tính điểm không?”
Triệu Tỉnh Quy phấn khích nhưng lại tiếc nuối nói: “Nghỉ hè năm nay thì không được, đầu tháng bảy cháu phải đến Bắc Kinh làm phẫu thuật, cần hơn một tháng, tháng tám còn phải nghỉ ngơi điều dưỡng, có lẽ phải hai tháng không thể đánh bóng.”
Từ Đào kinh ngạc hỏi: “Phẫu thuật? Phẫu thuật gì?”
Triệu Tỉnh Quy kể lại đơn giản, mấy đội viên bên cạnh cũng nghe được, Quý Phi Tường, Lưu Khôn và những cậu thiếu niên bị liệt nửa người lắng nghe vô cùng chăm chú, sôi nổi hỏi:
“Liệu sẽ có hiệu quả chứ?”
“Phẫu thuật này cần bao nhiêu tiền?”
“Liệt toàn bộ như tôi có thể làm không?”
Triệu Tỉnh Quy nói chung chung tiền phẫu thuật, tất cả mọi người đều im lặng.
Đó là một khoản tiền rất lớn, hầu như bảo hiểm y tế không thể dùng được, không chắc liệu nó có hiệu quả hay không, Quý Phi Tường và những người khác vốn là không đủ khả năng chi trả.
“Haizz… Giải tán, giải tán, cam chịu số phận đi.”
“Đã liệt năm, sáu năm rồi, không nên nằm mơ nữa.”
Lưu Khôn đẩy xe lăn đi uống nước, Quý Phi Tường ngơ ngác ngồi trên xe lăn, sờ sờ chân của mình, lại di chuyển đến bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, hỏi nhỏ: “Tiểu Triệu, anh muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có thể cứng lên không?”
Gương mặt anh lập tức đỏ bừng, anh cầm khăn mặt lau mồ hôi, sau khi bình tĩnh lại mới đáp: “Có thể.”
Quý Phi Tường: “Lần nào cũng có thể hả?”
Triệu Tỉnh Quy: “Cái gì lần nào?”
“Thì ý là cậu và bạn gái của cậu.” Quý Phi Tường chỉ chỉ vào Trác Uẩn đang lười biếng ngồi trên xe lăn ở bên sân, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Trâu Tiểu Quỳnh đang rụt rè bên cạnh cô. Ánh mắt anh ấy chạm vào ánh mắt Trâu Tiểu Quỳnh, sau đó quay đầu hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Hai người có thể làm, đúng không? Thời gian có lâu không?”
Triệu Tỉnh Quy vừa mới lau mồ hôi trên trán, thế nhưng mồ hôi lại bắt đầu túa ra từng giọt.
Anh không muốn trả lời vấn đề này, chỉ qua loa lấy lệ nói: “Anh, em vẫn đang đi học, không nói đến vấn đề này.”
“Vậy tự cậu làm thì sao?” Quý Phi Tường rất buồn rầu, “Anh không được, đã lâu rồi, tự anh làm mười lần thì tám lần không được, cho dù sau khi thức dậy cũng rất nhanh biến mất, bác sĩ có nói cho cậu tình huống giống như vậy thì làm phẫu thuật có thể hỗ trợ được không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Em không hỏi, không rõ ràng lắm.”
Quý Phi Tường thở dài: “Haiz… Anh đã hết hy vọng việc có thể đứng lên lần nữa, hoặc là để anh có thể đi đại tiểu tiện tốt hơn một chút, hoặc có thể giúp an cứng lên, chỉ cần một trong hai cái này được thì cuộc đời anh đã rất thoả mãn rồi.”
Triệu Tỉnh Quy đi tới bên sân, Trác Uẩn cầm lấy khăn mặt trên bả vai anh lau mồ hôi giúp anh: “Khăn mặt ướt hết rồi, anh ra nhiều mồ hôi vậy?”
“Ừ, mệt mỏi quá.” Triệu Tỉnh Quy cúi đầu cởi dây đai, “Anh đổi lại xe lăn, sau đó đi đến nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở đây dùng tương đối dễ, xong rồi chúng ta sẽ tới nhà em.”
“Được.” Trác Uẩn giúp anh cất dây đai, thì thầm vào lỗ tai anh, “Triệu Tiểu Quy, lát nữa đến nhà em, nếu anh muốn đi vệ sinh, cần em giúp đỡ thì cứ nói với em, phòng vệ sinh ở nhà em cũng không có tay vịn.”
Triệu Tỉnh Quy nở một nụ cười, hỏi: “Nhà vệ sinh có lớn không? Xe lăn đi vào được không?”
“Cái này…” Trác Uẩn ngẫm nghĩ, “Chắc là có thể.”
Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn theo hướng xe lăn di chuyển: “Không sao đâu, anh đã nghĩ tới nên mang theo tã rồi. Anh sẽ xem nhà em thế nào rồi mới quyết định có nên mặc hay không.”
Trác Uẩn ngây ngẩn cả người, khi đưa ra lời đề nghị này, cô không nghĩ đến việc Triệu Tỉnh Quy đi vệ sinh có bất tiện hay không, cô chỉ tràn đầy vui mừng và muốn anh đến xem căn nhà thuê của cô. May mà anh tự suy nghĩ chu đáo, còn có sự chuẩn bị.
Thời gian mấy tiếng anh chắc chắn phải có nhu cầu bài tiết, nếu như ngay cả nhà vệ sinh anh cũng không vào được thì thật là một chuyện cười lớn.
Triệu Tỉnh Quy thay xong xe lăn, Trác Uẩn giúp anh đẩy xe lăn thi đấu thể thao, sau khi lên xe, hai người đi thẳng đến phòng thuê của cô.
Trên đường, Triệu Tỉnh Quy không mặc áo khoác, cầm áo thun lên ngửi ngửi, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Toàn mùi mồ hôi, vẫn chưa tắm.”
“Em đâu có chê anh.” Trác Uẩn lái xe, cười nói, “Nếu như anh quá khó chịu thì đợi lát nữa dùng nước ấm lau qua người là được.”
Triệu Tỉnh Quy dựa vào ghế tựa, nhìn Trác Uẩn sang số, xoay vô lăng, đạp chân phanh, nói: “Cô giáo Trác, vốn dĩ hè này anh định học lái xe.”
Trác Uẩn nói: “Sang năm rồi học, năm sau anh thi đại học xong có rất nhiều thời gian.”
“Nếu như anh có bằng lái xe, ra ngoài cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh có thể đưa em đến rất nhiều nơi mà không cần người khác đi cùng.”
Trác Uẩn vẫn cười: “Em cũng có thể mang anh đi mà, không phải hôm nay cũng chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
“Không giống nhau, anh rất muốn lái xe chở em ra ngoài, em có thể nghỉ ngơi tâm sự với anh.” Triệu Tỉnh Quy tưởng tượng dáng vẻ mình ngồi ở trên ghế lái, “Anh luôn cảm thấy, hiện tại chúng ta ở bên nhau, những việc anh có thể làm cho em quá ít, không khác gì không có, đều là em phải chiều ý anh, giúp đỡ anh.”
Trác Uẩn bị anh chọc cười: “Gì chứ? Em không có chiều anh nha, anh đừng có mà đoán mò.”
“Thật mà.” Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô, “Anh muốn gặp em nhưng không thể đi tìm em, chỉ có thể chờ em qua quận Tử Liễu, em đi đi lại lại cũng phải mất hơn hai giờ. Chúng ta cũng chưa bao giờ đi ra ngoài chơi, chưa đi xem phim, chưa ăn bữa cơm nào ở ngoài cùng nhau. Em đi Bắc Kinh với anh, khó có được một lần đi nhưng ba ngày đều phải ở lại bệnh viện, chỉ đi được Cố Cung. Còn nữa, anh biết em đến chỗ chơi bóng rổ với anh thật ra rất buồn chán, nhưng anh cũng không biết mình có thể cùng em làm gì… Haiz, cô giáo Trác.”
Anh nghiêng người về phía cô, hỏi: “Em có thích đi mua sắm không? Mua sắm quần áo các kiểu? Hay đi công viên, đi bảo tàng, xem kịch, uống trà chiều, em có thích không?”
Trác Uẩn vui vẻ: “Triệu Tiểu Quy, em nghĩ những thứ này chờ anh thi đại học xong rồi hãy nói. Em đã từng là học sinh cấp ba nên cũng biết học sinh cấp ba bận rộn như thế nào, nếu em chán thì có thể ra ngoài chơi một mình, cũng có thể tìm Tô Mạn Cầm. Anh thực sự không cần phải lo lắng về điều này. Anh biết không, mỗi tuần em đến quận Tử Liễu để gặp anh, đó là khoảng thời gian thư giãn và hạnh phúc nhất của em.”
Triệu Tỉnh Quy cau mày: “Em cũng quá dễ lừa gạt rồi?”
“Giờ anh mới biết hả?” Trác Uẩn cười đến mức cả người run rẩy, “Em vốn dĩ không phải loại người thích bám dính người khác, ở một mình cũng thoải mái biết bao, nhưng nếu là anh thì em sẵn sàng đồng hành cùng anh, đổi lại là người khác dính người như vậy, em đã sớm đá cậu ta đi.”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
“Anh dính người?” Anh lại không thể chấp nhận, “Anh không hề dính người nha.”
Trác Uẩn: “Phải phải phải, anh không dính người, không dính người.”
“Anh vốn dĩ không dính người! Anh dính người lúc nào cơ chứ?” Triệu Tỉnh Quy không nghĩ ra, “Một tuần em và anh mới gặp nhau một lần! Làm sao anh lại dính người được?”
Trác Uẩn kêu to: “Được rồi! Im lặng! Anh không dính người, anh chỉ đáng ghét thôi!”
Triệu Tỉnh Quy ngậm miệng, thuận tiện còn nghiêm mặt.
Xe sắp chạy đến chưng cư nhà Trác Uẩn, Trác Uẩn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Tỉnh Quy, cười hì hì hỏi: “Tối nay chúng ta ăn gì? Đi ra ngoài ăn hay là gọi đồ ăn bên ngoài? Đi ra ngoài thì có hơi phiền phức, hay là gọi đồ ăn về đi, ở đây em đã ăn tất cả món ăn trong bán kính hai km rồi, nên sẽ không đạp phải mìn đâu.”
Cậu trai trẻ nãy giờ lạnh lùng cuối cùng mới ồm ồm mở miệng: “Nhà em có nồi không?’
“Cái gì? Nồi?” Trác Uẩn kinh ngạc, “Chỉ có một cái chảo, nồi cơm điện cũng không có.”
“Nồi cơm điện cũng không có?” Triệu Tỉnh Quy cũng ngạc nhiên, “Sao em có thể lười như thế? Cơm cũng không nấu?”
Trác Uẩn tức giận: “Đã nói với anh là em rất bận rộn, nào có thời gian để nấu cơm? Cái chảo kia là chủ cho thuê để lại, bát đũa thì em còn mấy cái, thỉnh thoảng sẽ nấu sủi cảo đông lạnh ăn.”
Triệu Tỉnh Quy lại hỏi: “Có gia vị không?”
Trác Uẩn: “Chỉ có mấy gia vị cơ bản, dầu muối tương dấm đường, cái khác thì không có.”
Triệu Tỉnh Quy suy nghĩ một lúc, nói: “Cô giáo Trác, chúng ta đi siêu thị mua ít thức ăn đi, tối nay tự mình nấu ăn, không có nồi cơm điện thì chúng ta có thể làm mì sợi, mì nước.”
Trác Uẩn khôngnói nên lời: “Anh không thấy phiền phức sao?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không phiền phức, để anh làm là được rồi, tra sách dạy nấu ăn trên mạng một chút là được.”
Trác Uẩn còn đang xoắn xuýt, Triệu Tỉnh Quy nói thêm: “Nấu xong anh sẽ rửa bát, đảm bảo không cần em phải động tay.”
“Em lại không đến mức ấy.” Trác Uẩn buồn cười, “Em chỉ là không biết đồ chúng ta nấu có thể ăn được không? Đừng để đến lúc đó còn phải gọi đồ ăn ngoài.”
Triệu Tỉnh Quy nghiêm túc nói: “Dù sao cũng phải có lần đầu tiên, ở nhà anh không có cơ hội làm những thứ này, dì Phan chắc chắn sẽ đuổi anh ra khỏi phòng bếp, hôm nay đúng lúc, hai chúng ta thử làm xem.”
Trác Uẩn suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý: “Đi, đi siêu thị mua thức ăn!”
Siêu thị cách đó không xa, Triệu Tỉnh Quy ngồi lên xe lăn cùng Trác Uẩn đi dạo.
Lần này chiếc giỏ lại ở trên đùi anh, cả hai đang thảo luận xem nên nấu món mì nào, cuối cùng quyết định chọn món dễ nhất và ít mắc lỗi nhất – trứng luộc, rau xanh, chả viên, mì cải xanh.
Triệu Tỉnh Quy nắm tay: “Nếu cái này không làm tốt nữa thì anh sẽ biểu diễn cảnh trồng cây chuối ném bóng rổ.”
Trác Uẩn rất muốn cười: “Nếu như mẹ anh biết cậu chủ Triệu tới nhà em còn phải tự mua đồ ăn, tự tay nấu cơm rửa chén, bà ấy có lẽ sẽ làm thịt em mất.”
“Không đâu.” Triệu Tỉnh Quy nắm lấy tay cô, “Ban đầu mẹ anh đồng ý quen bố anh là vì mẹ anh đau dạ dày, bố anh đã nấu cho mẹ một tô mì, mẹ anh cảm thấy anh trai cũng này rất chu đáo, nên đã đồng ý hẹn hò với bố anh.”
Trác Uẩn hỏi: “Lúc ấy hai người họ bao nhiêu tuổi?”
“Khi đó hai người đang học đại học.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Hình như bố anh là sinh viên năm cuối, còn mẹ anh là sinh viên năm hai”.
“Ồ!” Trác Uẩn hỏi, “Bố mẹ anh từ khi học đại học đã yêu đương?”
“Phải, bố anh nói lúc mẹ anh nhập học năm nhất thì ông ấy đã nhìn trúng bà rồi, nhưng phải hơn một năm mới theo đuổi được.” Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu cười với Trác Uẩn: “Có phải anh giỏi hơn bố không?”
Anh cười rất đắc chí, Trác Uẩn thở phì phò vò đầu tóc anh, “Giỏi cái con khỉ! Sao lúc đầu em lại nghĩ anh rất lạnh lùng nhỉ?”
Triệu Tỉnh Quy vuốt vuốt tóc, “Lúc đầu anh cũng nghĩ em rất dịu dàng.”
Trác Uẩn trợn mắt: “Em không dịu dàng sao?”
Triệu Tỉnh Quy ngẫm nghĩ, cầm một gói nấm hương ném vào trong giỏ, nói: “Cô giáo Trác, em có thể hung dữ thêm một chút nữa, dù em thế nào anh cũng thích.”
—
Mua sắm ở siêu thị xong, cuối cùng hai người cùng trở về căn nhà thuê của Trác Uẩn, sau khi Triệu Tỉnh Quy đẩy xe lăn vào cửa thì sững sờ, phòng khách 89 mét vuông không nhỏ, cũng không bẩn, nhưng có hơi bừa bộn.
Mỗi ngày Trác Uẩn đều đi vứt rác, tuy rằng không có thứ gọi là tóc dài trong hộp đồ mang đi, nhưng trên bàn ăn, bàn cà phê, trên ghế sô pha vẫn có rất nhiều thứ, đặc biệt là trên ghế sô pha còn có bộ quần áo dài huyền thoại, cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng đã nhìn thấy nó.
Trác Uẩn nhặt một đống quần áo ném vào máy giặt ngoài ban công, đẩy mấy cái ghế ăn vào sát bàn ăn, nhường thêm không gian cho Triệu Tỉnh Quy hoạt động: “Nhà em không lớn bằng nhà anh, xe lăn của anh có thể vào không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Có thể.”
Anh điều khiển xe lăn nhìn phòng tắm, trong nhà này chỉ có một phòng tắm, diện tích cũng khá rộng, Trác Uẩn hỏi anh có thể tự mình đi vệ sinh không, Triệu Tỉnh Quy nói: “Có thể.”
Bởi vì chơi bóng ra mồ hôi nên anh cảm thấy trên người mình dinh dính rất khó chịu, lúc ở siêu thị có mua một cái áo thun màu trắng, anh vào nhà vệ sinh dùng nước ấm lau qua người, thay quần áo sạch xong rồi mới quay lại phòng khách.
Trác Uẩn lả lướt đi tới trước mặt anh, cuối cùng cũng có thể ngồi trên đùi của anh, sử dụng tư thế số hai hôn anh.
Không có ai quấy rầy không gian riêng tư nên hai người vô cùng thoải mái, nụ hôn vừa sâu vừa triền miên, hai trái tim đều đập nhanh như bay.
Hôn rồi hôn, Trác Uẩn nắm tay Triệu Tỉnh Quy, để anh tự mình xác nhận, đầu óc của Triệu Tỉnh Quy nổ “oành” một tiếng, Trác Uẩn cũng đặt tay trên mu bàn tay anh cùng cảm nhận.
Anh nhắm mắt lại, gương mặt nóng hầm hập chôn vào hõm vai cô, mãi cũng không dám ngẩng lên.
“Vui không?” Trác Uẩn cắn lỗ tai của anh, “Triệu Tiểu Quy, có cảm giác gì?”
“Ừm…” Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, cả người run rẩy, không nói thành lời.
Không có cảm giác, một xíu cũng không có cảm giác, nhưng cũng bởi vì không có cảm giác nên những tưởng tượng trong não mới vô cùng hành hạ người.
Trác Uẩn ghé vào lỗ tai anh thổi nhẹ: “Rồi sẽ tốt lên, chờ anh làm phẫu thuật xong sẽ tốt lên thôi.”
Triệu Tỉnh Quy khàn giọng hỏi: “Thật không?”
“Thật mà.” Trác Uẩn hôn phớt lên lỗ tai anh, “Anh xem, cũng lâu đấy chứ.”
Thế nhưng, cô mới vừa nói xong, vật trong tay Triệu Tỉnh Quy bỗng thả lỏng, mọi thứ cũng kết thúc.