NGÀY TỈNH LÀ LÚC VỀ

Trong quán cà phê gần đó, Trác Uẩn gặp một người, hai người trò chuyện mấy tiếng đồng hồ. Trác Uẩn biết được rất nhiều chuyện, còn nhận được một số thứ khiến cô không tưởng tượng nổi.

Toàn bộ quá trình cô đều giống như đang nghe kể chuyện, ban đầu còn tức giận, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn cười.

Chuyện này, cô tạm thời không muốn nói với Tô Mạn Cầm, trong điện thoại không nói rõ ràng được.

Cô cũng không muốn nói với Biên Lâm. Mẹ cô sẽ không đưa ra được bất kỳ ý kiến gì, nói với bà ấy cũng chỉ khiến bà ấy lo lắng hơn mà thôi.

Nhưng chuyện không hề đơn giản, Trác Uẩn rất muốn tìm một người để thảo luận và than phiền, đương nhiên chỉ nghĩ đến Triệu Tỉnh Quy.

Nghiêm túc mà nói, chuyện này cũng có quan hệ nhất định với Triệu Tỉnh Quy.

Cuối tuần tới quận Tử Liễu, Trác Uẩn lập tức kể cặn kẽ mọi chuyện cho Triệu Tỉnh Quy nghe, không hề giấu giếm một chút nào. Triệu Tỉnh Quy nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong thì gương mặt sầm xuống. Trác Uẩn biết, anh tức giận.

“Anh sao thế? Đừng nóng giận.” Trác Uẩn cười nói, “Đây đều chuyện không có căn cứ.”

Triệu Tỉnh Quy suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt lạnh như băng, hai tay nắm chặt thành quyền: “Không thể cứ bỏ qua chuyện này như thế được.”

Trác Uẩn nói: “Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới em mà? Em lại không có dự định quay về.”

Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “Cô giáo Trác, những thứ trên tay em cũng không phải hoàn toàn hữu dụng, em phải lo trước tính sau, nếu có chuyện lỡ như thì sao? Lỡ như anh ta thật sự làm ra vài chuyện tổn thương đến em, em phải làm thế nào?”

Trác Uẩn hỏi: “Vậy em có thể làm gì đây? Chuyện em nghỉ học ra nước ngoài còn đang giấu bọn họ, em đã rất chú ý việc giữ bí mật rồi.”

Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn khoanh tay lại, tập trung suy tính. Trác Uẩn cảm thấy dáng vẻ này của anh rất thú vị, còn nhỏ tuổi mà đã có phong thái trầm ổn như Triệu Vỹ Luân.

Sau một hồi yên lặng, Triệu Tỉnh Quy nói: “Chuyện này em cứ giao cho anh đi. Nếu như em không ngại thì để anh đi hỏi bố anh nhé?”

Trác Uẩn nói: “Không ngại, anh đi hỏi đi, hẳn là chú sẽ hiểu.”

“Bình thường em cũng cẩn thận một chút.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Đúng rồi, tiệc đính hôn là vào lúc nào?”

Trác Uẩn nói: “Đoan Ngọ, ngày 26 tháng Sáu, nhưng em sẽ không tham dự đâu.”

Triệu Tỉnh Quy lại hỏi: “Offer của em nhận được chưa?”

“Vẫn chưa, chắc là trong vòng mấy ngày nay.” Trác Uẩn cắn môi, cũng bị vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tỉnh Quy làm cho căng thẳng, “Triệu Tiểu Quy, anh cảm thấy có xảy ra vấn đề gì không?”

Triệu Tỉnh Quy cầm tay cô: “Cẩn thận mọi việc một chút sẽ không thừa đâu. Yên tâm đi, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng có anh ở đây.”

Trác Uẩn vui vẻ: “Anh là một học sinh cấp ba, có thể làm gì được chứ?”

Trải qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Triệu Tỉnh Quy đã biết chuyện bố Trác Uẩn thiếu nợ, chần chừ mở miệng: “Bên phía bố em, nếu như em cần…”

“Em không cần.” Trác Uẩn nhanh chóng cắt ngang lời anh, ánh mắt rất kiên định, “Triệu Tiểu Quy, chuyện này em không giấu anh, một là bởi vì anh là bạn trai em, hai là bởi vì không nói với anh thì em sẽ không biết nói mọi chuyện với ai. Em nói với anh không phải là vì muốn anh giúp đỡ, em đã tuyệt vọng với bố em lắm rồi, ông ta có ra sao cũng chẳng liên quan đến em. Cho nên, anh tuyệt đối đừng có bất kỳ ý tưởng giúp gì ông ta, em sẽ giận đấy.”

Triệu Tỉnh Quy hiểu ý cô, gật đầu đồng ý: “Anh biết rồi, đều nghe em cả, chỉ cần em vui là được.”

Buổi tối sau khi Trác Uẩn rời đi, Triệu Tỉnh Quy đi tìm Triệu Vỹ Luân, đúng lúc Phạm Ngọc Hoa cũng ở đó, Triệu Tỉnh Quy cảm thấy chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, không nên giấu mẹ. Một nhà ba người ngồi dưới tầng một thảo luận rất lâu. Cuối cùng, Triệu Vỹ Luân nói: “Chuyện này để bố sắp xếp, các con cứ chờ tin tức của bố đi.”

Thấy bố đồng ý ra tay trợ giúp, Triệu Tỉnh Quy bình tĩnh lại, nói: “Cảm ơn bố.”

___

Cuộc thi tháng cuối tháng Năm được tiến hành đúng thời hạn. Trải qua một tháng học tập khổ cực, thành tích của Triệu Tỉnh Quy vọt từ top sáu mươi lên top thứ chín trong kỳ thi.

Hướng Kiếm bội phục sát đất, ngày nào cũng ngồi bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc học tập của anh, Hướng Kiếm không lười biếng nữa, chăm chỉ lên theo, thành tích cũng có tiến bộ nho nhỏ.

Đầu tháng Sáu, Trác Uẩn nhận được hồ sơ nhập học bản chính do trường Nghệ Thuật gửi tới, không chút chậm trễ bắt đầu chuẩn bị giấy tờ đi làm visa Mỹ.

Cô lên mạng đặt trước thời gian phỏng vấn ở Thượng Hải. Hai tuần gần đây đều đã kín lịch, Trác Uẩn nhìn mấy ngày còn trống kia, cẩn thận cân nhắc thiệt hơn.

Cô cũng không biết kế hoạch của cô đã bị Trác Minh Nghị phát hiện, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy mình đang ở trong tối, “kẻ địch” ở ngoài sáng. Cô hy vọng sẽ hoàn thành cuộc phỏng vấn trước khi tiệc đính hôn xảy ra, như vậy cho dù cuối cùng tiệc đính hôn được giải quyết thế nào cũng không còn liên quan đến cô, cô chỉ cần mua vé máy bay là có thể đi được rồi.

Nếu như hẹn phỏng vấn sau tiệc đính hôn, có quỷ mới biết Trác Minh Nghị có chó cùng dứt giậu quay lại cắn, làm ra vài chuyện quá đáng hay không. Cho nên phải hẹn phỏng vấn sớm, không được chậm trễ. Trác Uẩn quyết định đặt lịch hẹn vào ba giờ chiều ngày 17 tháng 6.

Tiếp theo chính là chuẩn bị giấy tờ.

Bởi vì Trác Uẩn xin học lớp bổ túc ngắn hạn, yêu cầu tương đối đơn giản, nên không đi tìm môi giới. Bây giờ đang chuẩn bị giấy tờ visa phức tạp, biết thị thực Mỹ không đơn giản, nên gọi điện thoại cho Tô Mạn Cầm hỏi ý kiến.

Tô Mạn Cầm có liên lạc với môi giới du học, nên giới thiệu một vị môi giới qua chuẩn bị giấy tờ giúp Trác Uẩn. Trác Uẩn chuẩn bị xong đồ đạc thì đi gặp môi giới, sau khi nói qua tình huống thì phát hiện mấy vấn đề nho nhỏ.

Môi giới Tiểu Quản xem qua tài liệu, nói với Trác Uẩn: “Với tình hình hiện tại của cô chỉ có thể cung cấp giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học, bản chính.”

Trác Uẩn nói: “Có, ở nhà, tôi vẫn chưa đi lấy.”

Tiểu Quản nói: “Tiền trong ngân hàng đã đủ rồi, nếu gửi tiết kiệm thì phải hơn mười vạn, gửi nửa năm, cô có thể làm được không?”

Trác Uẩn: “Có thể.”

Tiểu Quản cầm tờ giấy chứng nhận bất động sản căn chung cư kia lên xem, là do Trác Uẩn lĩnh về từ huyện Quan mấy hôm trước. Tiểu Quản nói: “Giấy bất động sản cũng đã có rồi, tài sản của cô vậy là đủ rồi.”

Trác Uẩn gật đầu một cái.

“Giấy thông hành, tài liệu nhập học đều đã có.” Tiểu Quản nói, “Ừm, còn thiếu sổ hộ khẩu gốc.”

Trác Uẩn nói: “Tôi đã tra ở trên mạng, visa gần như không cần đến hộ khẩu gốc, tôi có thể không mang theo không?”

Tiểu Quản nói: “Không được, gần đây thị thực Mỹ khá nghiêm ngặt, cho dù nhân viên thị thực có 80% không hỏi đến, thì cô vẫn phải mang theo. Sao thế, cô không có hộ khẩu gốc à?”

“Có.” Trác Uẩn khó xử nói, “Chỉ là… bây giờ ném ở đâu rồi, không tìm được, chứng nhận hộ tịch bản chính có được không?”

Tiểu Quản suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nói thật với cô nhé, tình huống hiện tại của cô và những người khác không quá giống nhau. Người ta tốt nghiệp trung học xin khoa chính quy, hoặc là tốt nghiệp khoa chính quy xin thạc sĩ. Mà cô thì sao, cô khoảng hai mươi tuổi, là con gái, chưa lập gia đình, rất xinh đẹp, nghỉ học đại học A, phải cầm một cái chứng nhận tốt nghiệp trung học đi xin lớp bổ túc bốn tháng. Với kinh nghiệm của tôi, cổng visa chắc chắn sẽ có xác suất nghi ngờ động cơ xuất ngoại của cô. Cho nên, cô cần cố gắng cung cấp tất cả tài liệu có thể chứng minh cô có xu hướng di dân.”

Trác Uẩn nói: “Thứ này có liên quan gì đến hộ khẩu? Tôi có thể lấy được chứng minh hộ tịch.”

“Tại sao phải xem hộ khẩu gốc, cô có biết không?” Tiểu Quản giải thích: “Họ muốn xem quan hệ thân thích của cô, cô phải chứng minh quan hệ thân thích của cô đều đang ở trong nước, cô sẽ trở lại mà không ở lại đó. Chứng minh hộ tịch chỉ là một tờ giấy, người ta sẽ nghĩ tại sao cô lại không thể cung cấp hộ khẩu gốc? Nhà cô không đồng ý cho cô ra nước ngoài ư? Bây giờ cô không học hành, cũng không có công việc, chi phí cho cô ra nước ngoài do ai tới chịu trách nhiệm?”

Trác Uẩn: “…”

Bản hộ khẩu gốc… Đây là thứ khiến Trác Uẩn vô cùng nhức đầu, hơn nữa chuyện diễn biến rất kỳ lạ.

Đầu tháng Ba, Trác Uẩn nghỉ học, trường học cho cô một tờ chứng nhận chuyển hộ khẩu, phải dời về nguyên tịch trong ba mươi ngày. Đây là một chuyện nguy hiểm, nếu như bị Trác Minh Nghị phát hiện hộ khẩu của Trác Uẩn dời về nhà sẽ bại lộ chuyện cô nghỉ học, nhưng Trác Uẩn lại nhất định phải làm.

Cô mang sổ hộ khẩu về trong kỳ hạn quy định, Biên Lâm cầm hộ khẩu gốc đi, một trang cuối cùng chính là trang thông tin của Trác Uẩn.

Hai mẹ con cầu nguyện mấy tháng này Trác Minh Nghị sẽ không cần dùng đến hộ khẩu gốc, đừng có phát hiện ra chuyện này. Trước đó quả thực rất thuận lợi, Trác Minh Nghị không có một chút động tĩnh nào, ngay cả chuyện ly dị với Biên Lâm cũng không nhắc lại.

Nhưng Trác Uẩn vẫn không buông lỏng cảnh giác, nhất là sau khi gặp người kia ở quán cà phê.

Cô gọi điện thoại cho Biên Lâm vào trước thời gian hẹn phỏng vấn, nói sáng ngày 17 mình sẽ về nhà lấy bản hộ khẩu gốc và chứng nhận tốt nghiệp trung học, đến chiều phỏng vấn xong sẽ mang trả về.

Chuyện rất đơn giản, không ngờ Biên Lâm tìm một vòng rồi cuống cuồng gọi điện thoại cho Trác Uẩn, nói chứng nhận tốt nghiệp trung học ở đây, còn hộ khẩu gốc lại không tìm thấy.

“Sao lại không tìm thấy?” Trác Uẩn hỏi, “Không phải mẹ cất sao? Chẳng lẽ bố lấy đi rồi? Ông ấy không nói với mẹ à?”

Biên Lâm gấp đến mức bật khóc: “Mẹ không biết! Giấy tờ quan trọng trong nhà đều để chung một chỗ, giấy bất động sản gì đó cứ cách mấy ngày là mẹ sẽ đi xem một lần. Hộ khẩu gốc vẫn luôn ở đây, bây giờ lại không thấy đâu nữa, cũng không biết bố con lấy đi để làm gì, mẹ cũng không dám hỏi ông ấy.”

Trác Uẩn nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, để con nghĩ cách xem sao.”

Cách mà cô có thể nghĩ tới chính là lấy chứng minh hộ tịch, nhưng môi giới lại bác bỏ.

Xin visa Mỹ thật sự rất phiền phức, sơ suất một chút thôi cũng có thể không đậu. Môi giới cũng không biết tình huống cụ thể trong nhà Trác Uẩn, chỉ biết dựa theo kinh nghiệm và lời thuật của mình để nhắc nhở cô: Phải mang theo tất cả mọi thứ, cho dù người ta có muốn xem hay là không. Lỡ như người ta cần mà cô không lấy ra được, hoặc là không lấy ra được thứ phù hợp với đối phương, vậy thì có thể sẽ từ chối cô.

Phải làm gì đây?

Hộ khẩu gốc không tìm được, Trác Uẩn đổi cũng không đổi ra được, cô đưa ra tình huống xấu nhất, cùng lắm thì lấy tờ chứng minh hộ tịch ra, đầu sắt xông vào, đánh cược đối phương sẽ không nhìn.

Dù sao thì trừ hộ khẩu gốc ra, những thứ khác cô đều đã chuẩn bị xong.

___

Trác Minh Nghị ngồi trên ghế sếp trong phòng làm việc rộng lớn, nghe lại một lần thu âm điện thoại của Trác Uẩn và Biên Lâm.

Sau khi từ Tiền Đường trở về thành phố Gia, ông ta tỉnh bơ, ở nhà không lộ ra một chút bất thường nào.

A Cương vừa giúp ông ta tra tài liệu cần để xin visa Mỹ. Trác Minh Nghị tìm ở nhà một vòng, tất nhiên không tìm được giấy thông hành của Trác Uẩn, ông ta lại đi xem hộ khẩu gốc, phát hiện Trác Uẩn thật sự đã chuyển hộ khẩu về.

Ông ta lén cất hộ khẩu gốc, lại cài một ứng dụng nghe lén trên điện thoại Biên Lâm, bắt đầu ôm cây đợi thỏ.

Trác Minh Nghị cảm thấy mình rất thông minh, nhiều bạn, quan hệ rộng rãi, muốn làm chuyện gì cũng có thể tìm được cách.

“Con gái, muốn đấu với bố mày à, hừ.” Trác Minh Nghị hút thuốc, lại gọi một cú điện thoại cho A Cương, “A Cương, đồ lần trước bảo cậu làm, cậu làm thế nào rồi?”

A Cương nói: “Đã lấy được rồi, hiệu quả tuyệt vời, bảo đảm không thành vấn đề! Tổng giám đốc Trác, có muốn em mang tới cho anh không ạ?”

Trong lòng Trác Minh Nghị nổi lên sự phiền não, cứng rắn nói: “Không cần, cậu cứ giữ đó đi, chờ tôi thông báo.”

Ông ta híp mắt hút thuốc, nhớ tới cam kết mà mình ký với Thạch Tĩnh Thừa.

Bọn họ thông qua điện thoại, Trác Minh Nghị thề chân thành bày tỏ nhất định Trác Uẩn sẽ ngoan ngoãn tham dự tiệc đính hôn, cho dù trói cũng phải trói cô tới. Thạch Tĩnh Thừa ở trong điện thoại cười một hồi, uyển chuyển nhắc nhở ông ta, Trác Uẩn chỉ xuất hiện ở tiệc đính hôn thôi là không đủ.

Giọng nói của anh ta trầm thấp: “Chú Trác, đêm hôm đó cháu sẽ thuê một gian phòng tổng thống, hy vọng sau khi bữa tiệc kết thúc, cháu có thể thấy Trác Uẩn ở trong phòng.”

Trác Minh Nghị: “…”

Thạch Tĩnh Thừa lại bổ sung một câu: “Một Trác Uẩn nghe lời, không ồn ào không quậy phá.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi