Lương Nguyệt cùng một cô gái khác là Hiểu Văn đi vào phòng nghỉ muốn xem Trác Uẩn trang điểm, Lương Nguyệt kỳ quái nói: “Hai người đàn ông bên ngoài là ai vậy? Đứng ngoài đó như thần giữ cửa vậy, làm tớ sợ chết khiếp.
Trác Uẩn cười cười không nói gì, vào phòng thay quần áo.
Mấy phút sau, Vu Quyên đưa hai người phụ nữ lớn tuổi tới, lấy cớ là giúp cô dâu, có thể là vì thấy đang có người ngoài, Vu Quyên cảm thấy xấu hổ, sau khi dặn dò vài câu thì bước ra ngoài.
Sau khi Trác Uẩn thay váy cưới Trung Quốc xong, mấy cô gái trẻ trơ mắt nhìn về hai người lớn bắt đầu kiểm kê vàng, mũ, dây chuyền, nhẫn,…Cuối cùng đem tất cả các bao lì bỏ vào túi, nói: “Ở đây tai mách mạch rừng, mấy thứ này để đây không ăn toàn, bọn cô đem đi cất trước.”
Sau khi nói xong thì xách túi rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Lương Nguyệt và Hiểu Văn ngơ ngác nhìn nhau, thợ trang điểm cũng sững sờ, trước giờ chưa từng thấy qua cách làm như vậy, dù có đem vàng đi cất cho an toàn thì cũng nên để nhà gái làm chứ.
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Trác Uẩn, Lương Nguyệt tức giận nhảy dựng lên: “Uẩn Uẩn! Tại sao cậu không lên tiếng? Tại sao cậu không kêu mẹ cậu tới lấy! Nếu bọn họ mang đi thì cậu có thể lấy lại được không?”
Trác Uẩn ngồi trước bàn trang điểm để cho thợ trang điểm làm tóc, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, mấy thứ đó bình thường đâu có mang.”
“Cậu cái này cũng không quan trọng, cái kia cũng không quan trọng, vậy sau này cậu làm sao mà quản được Thạch Tĩnh Thừa?” Lương Nguyệt đã từng nhìn thấy Thạch Tĩnh Thừa hẹn hò với Thẩm Thi Ngọc ở rạp chiếu phim, cô ấy vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, cảm thấy tức giận thay Trác Uẩn, “Haizz, tớ hỏi cậu, mấy tháng trước tớ nghe nói cậu đi du lịch với Thạch Tĩnh Thừa, hai người cãi nhau, sau đó làm lớn chuyện phải báo cảnh sát, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Trác Uẩn nói, “Ngay cả chuyện này mà cậu cũng biết sao?”
Cô nghĩ, dì Thiệu kia thật nhiều chuyện, Thạch Tĩnh phỏng chừng đã bị cô làm cho nổi điên, sau đó anh ta trút mọi ân oán lên cô và nhất quyết đòi đính hôn với cô.
Hiểu Văn chưa từng nghe qua chuyện này, kéo tay áo Lương Nguyệt kêu cô ấy giải thích, nhưng Trác Uẩn cũng không ngăn cản.
Thấy hai người đang nói chuyện phiếm, Trác Uẩn nảy sinh ý tưởng, nói: “Tiểu Nguyệt, cho tớ mượn điện thoại của cậu gọi một cuộc được không? ”
Lương Nguyệt mở khóa điện thoại di động đưa cho cô: “Điện thoại di động của cậu đâu? ”
Trác Uẩn nói: “Tối hôm qua quên sạc pin, tắt nguồn rồi. ”
Lương Nguyệt bật cười: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đính hôn mà cũng kích động vậy à? Có thể quên sạc điện thoại.”
Trác Uẩn ra hiệu cho thợ trang điểm mình đến phòng thay đồ gọi điện thoại, hai phút là xong. Sau khi đi vào phòng thay đồ, cô gọi điện thoại, trong ống nghe liền vang lên giọng nói trong trẻo của Triệu Tỉnh Quy: “Xin chào, ai vậy? ”
Trác Uẩn thấp giọng nói: “Là em. ”
“Cô giáo Trác! Em không sao chứ? “Bên kia điện thoại, giọng nói của Triệu Tỉnh Quy tràn ngập thân thiết, khiến Trác Uẩn cảm thấy ấm lòng.
Cô nói: “Yên tâm đi, em ổn, đang trang điểm.” ”
“Anh nên tìm người đi cùng em đến Thượng Hải.” Triệu Tỉnh Quy cực kỳ hối hận, “Là do anh sơ suất. ”
Trác Uẩn nói: “Không liên quan đến anh, vấn đề không lớn, em vừa nhìn thấy Kevin, bây giờ cậu ta đang ở đâu? ”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Ở tầng ba, cậu ta và anh đang ở cùng nhau. ”
Trác Uẩn hỏi: “Có phải anh đã chuẩn bị xong rồi không? ”
“Đúng.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Bất cứ lúc nào anh cũng có thể dẫn em đi.”
“Triệu Tiểu Quy.” Tim Trác Uẩn đập thình thịch, “Anh muốn công khai sao?”
Triệu Tỉnh Quy hỏi ngược lại: “Em không muốn sao?”
“Không phải.” Trác Uẩn có chút do dự: “Em sợ làm quá mọi việc lên sẽ không dễ thu dọn.”
“Cô giáo Trác.” Giọng nói của Triệu Tỉnh Quy rất bình tĩnh, “Em đã nói mình phải chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm, anh ta làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, đáng lẽ phải nghĩ tới hậu quả. ”
Trác Uẩn nói: “Nhưng em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm, bên cạnh anh có nhiều người không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Phòng tiệc có hơn ba trăm người, còn chưa đủ sao?”
“Trời ạ.” Trác Uẩn che miệng lại: “Triệu Tỉnh Quy anh điên rồi, cuối cùng thì anh muốn làm gì?”
“Anh không điên.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô giáo Trác, em nghe anh nói, anh đã trải qua chuyện của Lâm Trạch, bởi vì không có chứng cứ nên im lặng nhẫn nhịn hai năm, anh cho rằng cậu ta sẽ bỏ qua cho anh, kết quả cậu ta biết chắc không có chứng cớ, ngược lại còn tìm anh gây phiền phức. Tháng Hai năm nay ở thành phố Ngô, Thạch Tĩnh Thừa bắt nạt em, em cũng không có chứng cớ, rõ ràng là anh ta không đúng, hiện tại vẫn lợi dụng ba em để ép em. Chúng ta đã chịu đủ cay đắng khi không có bằng chứng rồi, em không phát hiện ra sao? Nhẫn nhịn không thể giải quyết bất kỳ vấn đề, bây giờ chúng ta đã có bằng chứng, bằng chứng rất chắc chắn! Tại sao lại không công khai? Anh ta sẽ bị trừng phạt như thế nào không phải do chúng ta quyết định, hơn ba trăm vị khách đó đều là nhân chứng, cuối cùng pháp luật sẽ phán xét anh ta.”
Trác Uẩn nghe xong lời của anh cũng không còn lo lắng nữa: “Em biết rồi, vậy, em phải làm gì đây? ”
Triệu Tỉnh Quy cười rộ lên: “Em không cần làm gì cả, chờ anh… tới cướp dâu. ”
——
Trong phòng tiệc, phần lớn khách khứa đã vào tiệc, tiệc đính hôn sắp bắt đầu, tất cả đều rất thuận lợi.
Trác Minh Nghị hào hứng đi quanh sảnh, cảm thấy ánh sáng chiến thắng đang ở phía trước, ông ta thật lợi hại, dưới tình huống bất lợi như vậy mà vẫn có thể khiến con gái ngoan ngoãn đính hôn với Thạch Tĩnh Thừa.
Quả nhiên tiềm năng của con người là vô hạn, ông ta được cứu rồi! Hiện tại vấn đề duy nhất là làm thế nào để đưa Trác Uẩn đến phòng tổng thống của Thạch Tĩnh Thừa, hơn nữa còn phải trong tình trạng “nghe lời, không ồn ào “.
A Cương cũng ở hội trường, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lúc anh ta giúp Trác Minh Nghị lấy được thứ kia, tổng giám đốc Trác cũng không nói muốn anh ta xuống tay, vừa rồi lại đưa ra yêu cầu này với anh ta.
A Cương cực kỳ hoảng sợ, biết đây là phạm tội, nếu bị phát hiện anh ta lại phải vào tù ra tội, mấu chốt là anh ta lại không được lợi gì, cho nên tổng giám đốc Trác mới cho anh ta chút tiền đó.
Trác Minh Nghị am hiểu vẽ bánh lớn(*) cho người ta, nói sau khi thành công sẽ cho A Cương ba vạn tệ, A Cương suy nghĩ nửa ngày mới cắn răng đồng ý, anh ta vừa mắng Trác Minh Nghị là “không bằng cầm thú, ngay cả con gái ruột cũng muốn hại” trong lòng, vừa vắt óc suy nghĩ tìm kiếm cơ hội để thực hiện.
(*)Vẽ bánh lớn: chỉ ước mơ, hi vọng hoặc những kế hoạch không thực tế, chẳng bao giờ có thể thực hiện được hoặc có rất ít cơ hội để thành công.
Cửa phòng tiệc bị nhân viên phục vụ đóng lại, ánh đèn cũng tối xuống, Trác Minh Nghị biết nghi thức sắp bắt đầu, đến bên cạnh bàn tròn ngồi xuống, Biên Lâm cũng ngồi ở đó, Trác Minh Nghị nhìn chung quanh, hỏi: “Tiểu Hoành đâu?”
Biên Lâm lạnh lùng nói: “Không biết.”
Trác Minh Nghị gọi điện thoại cho Trác Hoành, Trác Hoành bắt máy nói mình bị tiêu chảy, đi ra ngoài mua chút thuốc, sẽ nhanh chóng trở về.
Trác Minh Nghị vẫn không nghi ngờ, tràn ngập tin tưởng với con trai, cho tới nay trong nhà vẫn luôn có hai đội, con trai vĩnh viễn sẽ đứng về phía ông ta.
MC bước lên sân khấu nói vài câu chúc phúc, buổi lễ bắt đầu.
Nghi thức tiệc đính hôn tương đối đơn giản, vừa mở màn đã để chú rể và cô dâu tương lai lên sân khấu, sau đó sẽ có một màn cầu hôn.
Trong tiếng nhạc vang lên, Thạch Tĩnh Thừa mặc âu phục giày da cùng Trác Uẩn sóng vai đi lên sân khấu, các khách mời vỗ tay rầm rộ, còn kèm theo những trận kinh hô bởi vì nhan sắc hai người trên sân khấu quá mức đẹp đôi, nhất là cô dâu.
Thạch Tĩnh Thừa dù đủ đẹp trai nhưng vẫn không thể làm lu mờ được phong thái của Trác Uẩn.
Trác Uẩn xõa tóc đội lúp, phần đuôi tóc hơi xoăn, hai vành tóc mai buộc lỏng ra sau đầu, đeo một cái cài tóc tinh xảo. Cô mặc một chiếc váy dài cổ chữ V màu trắng bạc, da thịt trắng như tuyết, lộ ra bờ vai thẳng hoàn mỹ cùng cánh tay mảnh khảnh, tư thế duyên dáng, trang điểm rực rỡ, vẻ mặt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, đứng ở trên đài ngay cả nụ cười cũng tiết kiệm.
Có rất nhiều khách mời chưa từng thấy qua Trác Uẩn, chỉ nghe nói nhà họ Trác đang gặp rắc rối nào đó, gấp gáp muốn liên hôn để thoát khỏi khủng hoảng. Lúc trước bọn họ cảm thấy Trác Uẩn trèo cao, lẽ ra phải khiêm tốn mới đúng, lúc này nhìn người mới hiểu được tâm ý của Thạch Tĩnh Thừa tại sao lại kiên trì như vậy, một mỹ nhân đẹp rạng ngời, cậu cả nhà họ Thạch làm sao nỡ buông tha?
MC bắt đầu quá trình, có người mang hai chiếc nhẫn đến, Thạch Tĩnh Thừa cầm chiếc nhẫn nữ quỳ một gối trước mặt Trác Uẩn, MC đưa micro đến bên miệng anh ta, anh ta hỏi: “Trác Uẩn, em có bằng lòng gả cho anh không?”
MC lại đưa micro đến bên miệng Trác Uẩn.
Trác Uẩn: “…”
Triệu Tiểu Quy! Triệu Tỉnh Quy? Đã nói là cướp dâu rồi mà?
Các khách mời đang la hét ầm, Bành Khải Văn mặc quần áo phục vụ đứng dưới sân khấu, nhìn hai ly rượu đã chuẩn bị sẵn.
Trên sân khấu, Trác Uẩn rốt cuộc cũng nở nụ cười, không nói một lời, nhận lấy nhẫn trong tay Thạch Tĩnh Thừa, sau khi micro rời khỏi miệng cô, cô dùng âm thanh chỉ có Thạch Tĩnh Thừa mới có thể nghe được mở miệng nói: “Tôi không bằng lòng.”
Thạch Tĩnh Thừa tỉnh bơ nói: “Không sao, anh bằng lòng là được. ”
Anh ta đứng lên, muốn đeo nhẫn cho Trác Uẩn, chiếc nhẫn vừa đặt vào ngón áp út tay trái Trác Uẩn, cô lập tức ngoắc ngón tay lại, thu tay về, nhanh chóng giúp Thạch Tĩnh Thừa đeo nhẫn nam.
MC trong lòng khó hiểu nhưng trước mặt lại phản ứng rất nhanh, lập tức kêu mọi người vỗ tay chúc phúc cho đôi vợ chồng son.
Tiếp theo là uống rượu giao bôi, Bành Khải Văn nhìn người khác bưng hai ly rượu lên sân khấu thì chắp hai tay huýt sáo, ánh mắt liếc về phía người đàn ông trung niên đang khẩn trương cách đó không xa.
Trên sân khấu, Thạch Tĩnh Thừa nhìn hai ly rượu, bưng lên một ly trong đó, còn Trác Uẩn cầm một ly còn lại.
Cô nhìn lướt qua dưới sân khấu, Thạch Tĩnh Thừa đã vươn cánh tay phải ra: “Nào, cạn ly.”
Trác Uẩn ngước mắt nhìn anh ta, đôi mắt đẹp có đủ loại mê hoặc, thấp giọng nói: “Đừng nói tôi chưa từng cho anh cơ hội. ”
Cô đương nhiên sẽ không đan tay với Thạch Tĩnh Thừa, trực tiếp cùng cụng ly cùng anh ta, ngẩng cổ lên uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Thạch Tĩnh Thừa thấy cô uống cạn rượu thì cười một tiếng, cũng uống hết rượu.
Một màn “uống rượu giao bôi” kỳ quái như vậy đương nhiên khiến các khách mời vô cùng hoang mang, ngay cả MC dày dặn kinh nghiệm cũng không thể thốt nên lời. Lão Thạch cùng Vu Quyên cảm thấy rất mất mặt, lại bắt đầu nói xấu Trác Uẩn, Trác Minh Nghị cũng bất mãn trong lòng, nhưng mà so với việc lớn thì đây đều là chuyện nhỏ không đáng kể, quan trọng là con gái ông ta cuối cùng cũng uống hết ly rượu kia.
Phần tiếp theo hẳn là tuyên bố lễ đính hôn kết thúc thuận lợi, đôi vợ chồng son cuối cùng cũng đến màn ôm hôn. Khi MC cẩn thận nói ra những lời này, Trác Uẩn bên cạnh anh ta đột nhiên lắc lư.
MC tạm ngừng: “?”
Thạch Tĩnh Thừa đỡ lấy Trác Uẩn, dịu dàng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Trác Uẩn khép hờ hai mắt, ngón tay chống lên trán, nói: “Tôi hơi choáng váng.”
“Sao lại choáng váng?” Thạch Tĩnh Thừa nháy mắt với MC, thấp giọng nói: “Cho nghi thức kết thúc đi, tôi dẫn cô ấy xuống nghỉ ngơi một chút.”
Các khách mời đều nhìn thấy một màn này, Biên Lâm bất chấp sự ngăn cản của Trác Minh Nghị, lập tức vọt tới bên cạnh sân khấu, muốn đi lên đỡ con gái nhưng bị mấy người đàn ông xa lạ ngăn lại.
MC không hổ danh là MC, cầm micro xúc động nói: “Việc tốt thường hay gặp trắc trở, sức khỏe cô dâu của chúng ta có chút không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi một chút, trước tiên chúng ta hãy chúc phúc cho họ nhé! Bây giờ tôi tuyên bố, anh Thạch Tĩnh Thừa cùng cô Trác Uẩn chính thức…”
“Tôi phản đối!”
Một giọng nam trẻ tuổi chợt vang lên trong sảnh tiệc, còn dùng micro, tất cả mọi người nghe được ba chữ hùng hồn này.
Cửa sảnh tiệc bị mở ra, tất cả mọi người nhìn về phía cửa, không giống như dự đoán, một người ngồi xe lăn xuất hiện ở đó.
Một người đàn ông cao lớn dũng mãnh đẩy xe lăn tiến vào phòng tiệc, ánh sáng vốn chỉ tập trung trên sân khấu giờ đã biến mất, thay vào đó đèn trong sảnh tiệc sáng rực, xe lăn đi qua thảm đỏ tới trước sân khấu, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ dáng vẻ người ngồi trên xe lăn.
Đó là một chàng trai rất trẻ, kiểu tóc gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn, cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra dáng người cao lớn. Anh mặc áo sơ mi, quần tây cùng giày da, đều là màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, cả người tản ra khí chất trầm ổn không phù hợp với tuổi tác.
Anh không nhìn người khác, từ đầu đến cuối đôi mắt chỉ nhìn về phía sân khấu.
Trên sân khấu, MC choáng váng, anh ta cảm thấy sự nghiệp của mình sắp kết thúc.
Trác Uẩn nghiêng người dựa vào người Thạch Tĩnh Thừa, cơ thể nhũn ra, đã nhắm mắt lại, đứng cũng đứng không vững.
Thạch Tĩnh Thừa đỡ Trác Uẩn, nhíu mày nhìn Trác Minh Nghị dưới đài, Trác Minh Nghị nhận được tín hiệu, lập tức nhảy ra ngoài.
Ông ta cản xe lăn lại, chỉ vào đối phương lớn tiếng hỏi: “Cậu là ai? Ở đây đang tổ chức đám cưới! Cậu đến đây làm loạn cái gì? Mau chóng cút ra khỏi đây ngay!”
Triệu Tỉnh Quy ngồi ngay ngắn, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào ông ta, lớn tiếng nói: “Tôi họ Triệu, tới đây để đón Trác Uẩn về nhà.”
Biên Lâm nghe thấy anh họ “Triệu”, thiếu chút nữa đã kêu lên tiếng, lập tức che miệng lại.
Trác Minh Nghị không biết Triệu Tỉnh Quy, vẫn đang nổi giận: “Cậu nói cái gì? Cái gì mà về nhà? Về nhà nào? Trác Uẩn là con gái của tôi! Nếu cậu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Ông báo cảnh sát đi, ông không báo, tôi cũng muốn báo.”
Trác Minh Nghị: “…”
Khách khứa xì xào bàn tán, chưa từng thấy qua cảnh đính hôn nào như vậy, cô dâu choáng váng, còn có người đến “cướp dâu”, vậy mà người tới lại ngồi xe lăn, có vài người mở điện thoại di động ra quay video, cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ lạ.
Bình thường Vu Quyên tỏ ra hách dịch, nhưng khi gặp cảnh tượng như vậy vẫn phải hoảng sợ, lão Thạch muốn bình tĩnh lại một chút, cũng không rảnh đi lo chuyện trên sân khấu, vội vàng đi trấn an những khách mời quan trọng kia. Tuy nhiên, nhiều quan chức nhà nước đã rời đi sớm, không muốn dính dáng tới việc xấu ở đây.
Cơ thể Trác Uẩn liên tục trượt xuống, Thạch Tĩnh Thừa không đỡ được cô, chỉ có thể đỡ cô xuống sân khấu, để Trác Uẩn ngồi trên một cái ghế.
Cô nằm sấp trên bàn, Biên Lâm cùng Lương Nguyệt vọt tới bên cạnh, Biên Lâm vỗ vỗ mặt con gái, gọi tên cô, muốn đút nước cho cô, Trác Uẩn không có chút phản ứng nào, giống như đã ngất đi, Biên Lâm gấp đến mức liên tục bảo Lương Nguyệt gọi 120, nhưng bị một nam thanh niên phục vụ ngăn lại.
Cậu ta nhẹ giọng nói: “Dì, đừng nôn nóng, chúng ta xem kịch vui trước đi.”
Cuối cùng Thạch Tĩnh Thừa cũng mặt đối mặt với Triệu Tỉnh Quy, hai người một đứng một ngồi, trong mắt đều hiện lên sự tức giận.
Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn Trác Uẩn đang bất tỉnh nhân sự, bình tĩnh hỏi: “Anh cho cô ấy uống cái gì?”
Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người xung quanh kể cả MC nghe được đều kinh hãi.
Thạch Tĩnh Thừa nhìn anh đầy khinh thường: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Bây giờ tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra xem trong dạ dày của cô ấy có gì, anh đoán xem sẽ tra ra được cái gì?”
Trác Minh Nghị sợ hãi: “Cậu đừng ăn nói bậy bạ! Con gái của tôi chỉ bị thiếu máu!”
Thạch Tĩnh Thừa không hề sợ hãi, bởi vì anh ta cũng không làm bất cứ chuyện gì, lớn tiếng nói: “Cậu trai trẻ họ Triệu này, hôm nay là bữa tiệc đính hôn của tôi và Trác Uẩn, nếu không phải thấy cậu là người tàn tật, tôi sẽ không khách khí với cậu như vậy. Bây giờ tôi nói một lần cuối cùng, mời cậu ngay lập tức đi khỏi đây. ”
Triệu Tỉnh Quy cười: “Tôi cũng hỏi anh một lần cuối cùng, anh cho cô ấy uống cái gì?”
“Cậu nói nhảm cái gì vậy! Đồ khốn kiếp, cậu cút ra khỏi đây mau!” Trác Minh Nghị không thể chịu nổi nếu có chuyện gì đó xảy ra trong tiệc đính hôn, không thể chịu nổi khi có người phá hỏng kế hoạch của ông ta, xông lên muốn đánh Triệu Tỉnh Quy, nhưng bị anh Mục ngăn cản, đẩy về phía sau.
“Không nói đúng không? Vậy thì….” Triệu Tỉnh Quy vỗ tay, “Mọi người cùng nghe rõ đây.”
Tiếng vỗ tay của anh hạ xuống, trong phòng tiệc đột nhiên vang lên một đoạn thanh âm kỳ quái, vờn quanh bên tai mọi người, có chút tạp âm, nhưng cẩn thận lắng nghe vẫn có thể nghe rõ nội dung.
Thạch Tĩnh Thừa ngẩng đầu, đồng tử co rút lại, bởi vì anh ta nghe được giọng nói của mình.
“Chú Trác à, chú cam đoan với cháu cũng vô dụng, cháu muốn thấy người thật việc thật cơ.”
“Còn nữa, chú đừng quên, Trác Uẩn tham dự tiệc đính hôn vẫn chưa đủ.”
“Chú biết cháu có ý gì mà.”
“Chú Trác, tối hôm đó cháu sẽ thuê một phòng tổng thống ở khách sạn, hy vọng sau khi buổi tiệc kết thúc, cháu có thể nhìn thấy Trác Uẩn trong phòng.”
“Một Trác Uẩn nghe lời, không ồn ào.”
Mọi người ồ lên, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, ngay sau đó lại vang lên một đoạn ghi âm khác.
Thạch Tĩnh Thừa và những người thân trong nhà họ Thạch đều gấp gáp đến phát điên, mọi người hét lên khắp nơi:
“Tắt nó đi! Phát ra từ đâu vậy? Mau chóng tắt nó đi!”
“Người tổ chức hôn lễ đâu? Ai điều hành cái này?”
“Tắt ở đâu? Làm sao để tắt? Tìm người tắt nó đi! ”
……
Bản ghi âm không tắt, vẫn luôn phát sóng, từ đầu đến cuối chỉ có giọng nói của một mình Thạch Tĩnh Thừa, hình như anh ta đang gọi điện thoại, không nghe ra được người bên kia đầu dây là ai, chỉ có thể phán đoán từ trong lời nói của anh ta, có khi là cấp dưới, có khi là bố anh ta, có khi là Trác Minh Nghị, có khi là một vị viên chức nào đó.
“Sao lại xảy ra vấn đề? Không phải tôi đã nói lô hàng này phải xuất qua Úc sao?”
“Kiểm dịch không đạt tiêu chuẩn? …… Được rồi, tôi đi nghĩ cách, ngày mai tôi đi gặp chủ nhiệm Tống. ”
……
“Đã nấu chín rồi, anh biết thịt bò này từ đâu ra không? Thịt bò chỉ là thịt bò! Không phải chúng đều giống nhau sao? Giá thành kém rất xa!”
……
“Con biết rồi, bố, lần kiểm tra phòng cháy chữa cháy này sẽ không có vấn đề, con đã gọi điện thoại rồi. Phải… cục trưởng Lý với chủ nhiệm Vương con đã đi gặp qua rồi, bố yên tâm đi. ”
……
“Ngày mai tôi không rảnh, tôi phải đi gặp phó cục kiểm toán, sắp phải kiểm toán, rất nhiều chuyện phải làm.”
……
“Cục trưởng Phương, xin chào ngài, tôi là Tiểu Thạch, là như vậy…”
……
“Bố, bố nói lại lần nữa, con sợ con quên mất. …… Tối hôm qua con và bố đang xã giao cùng chủ nhiệm Lưu của Cục thuế, uống đến nửa đêm, bố say rượu nên trực tiếp ngủ ở khách sạn. Được rồi, con biết rồi, con sẽ giúp bố che giấu mẹ.”
……
Thạch Tĩnh Thừa đứng ngây ngốc ở đó, trước mắt là những thân ảnh lắc lư, những người có quan hệ lợi ích với nhà họ đều chạy loạn xung quanh, muốn tìm cách tắt đoạn ghi âm, thêm nữa là có nhiều người đứng ở đó xem náo nhiệt, còn có không ít người đang ghi âm, ghi hình lại.
Những cuộc điện thoại này Thạch Tĩnh Thừa đều gọi trong thư phòng, trong bản ghi âm không xuất hiện tiếng người khác, chứng tỏ thiết bị nghe lén không ở trên điện thoại di động của anh ta, mà là trực tiếp lắp trong thư phòng.
Người có thể làm điều này, có, và chỉ có một.
Cho tới bây giờ Thạch Tĩnh Thừa chưa từng nghĩ tới, cô ta vốn dịu dàng và ngoan ngoãn, thế mà lại đối xử với anh ta như vậy.
Vu Quyên ngây ngốc ngồi trên ghế, quay đầu nhìn chồng mình, lão Thạch vẻ mặt xám xịt, cũng không biết phải làm sao bây giờ, chỉ lẩm bẩm: “Tìm luật sư, tôi muốn tìm luật sư…”
Trong lòng Trác Minh Nghị chỉ còn lại tuyệt vọng, lão Thạch tiêu rồi, ông ta cũng tiêu luôn, ai cũng không cứu được ông ta, ông ta chết chắc rồi, còn có Biên Lâm… à, Biên Lâm ly hôn với ông ta rồi, Biên Lâm, Biên Lâm ly hôn với ông ta rồi!
A Cương muốn chuồn đi nhưng bị bắt, quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên mặc đồ phục vụ, run rẩy hỏi: “Làm, làm gì?”
Bành Khải Văn nói: “Không làm gì cả, chờ cảnh sát đến anh hãy giải thích với cảnh sát những việc mà anh vừa mới làm.”
A Cương thấy cậu ta hơi gầy yếu thì muốn phản kháng, không ngờ bị anh Mục vắt ngược hai tay, trói vào một cái ghế.
Đám người chủ nhiệm Tống, cục trưởng Lý, chủ nhiệm Vương, phó cục Phương xuất hiện trong điện thoại kia đã sớm sợ tới mức chuồn mất, phỏng chừng từ hôm nay sẽ bị mất ngủ kéo dài. Chủ nhiệm Lưu của Cục thuế đổ mồ hôi, không ngừng giải thích: “Tôi không xã giao với anh ta! Tôi không có! Anh đang vu khống tôi! Năm nay tôi không hề gặp riêng lão Thạch!”
Thạch Tĩnh Thừa nhìn Triệu Tỉnh Quy, cười lạnh nói: “Cậu cũng chỉ biết dùng những thủ đoạn âm hiểm này.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Những lời này đều là do chính anh nói ra.”
Thạch Tĩnh Thừa vẫn ngoan cố chống chế: “Vậy thì sao? Đó chỉ là một số bản ghi âm, tôi khoác lác không được à? Mộng du không được sao? Uống quá nhiều nên nói tầm bậy không được sao? Tôi thích tự biên tự diễn độc thoại một mình, không được sao?! Cậu có bằng chứng gì chứng minh những gì tôi nói là sự thật không?”
“Anh muốn chứng cứ?” Triệu Tỉnh Quy nhìn quanh đại sảnh, người đã đi một phần ba, còn lại đều là quần chúng đơn thuần ngồi ăn dưa, cho dù lão Thạch ngã xuống cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Triệu Tỉnh Quy lại giơ hai tay lên, mỉm cười nhìn về phía Thạch Tĩnh Thừa: “Được rồi, tôi thỏa mãn anh.”
Thạch Tĩnh Thừa mở to hai mắt, nhìn thấy tay anh lại một lần nữa vỗ mạnh một cái, không biết vì sao sau lưng lại sinh ra một cảm giác lạnh lẽo, anh ta hối hận, còn rất sợ hãi, giơ tay lên hô to: “Không! Không! Đừng!”
Đã quá muộn rồi.
Màn hình LED lớn đột nhiên chuyển đổi màn hình, sự chú ý của mọi người đều đổ về phía màn hình.
Có rất nhiều hình ảnh và video, một số được chụp ở phía sau bếp của một nhà hàng nào đó, một số được chụp ở trong phòng khách sạn, một số được chụp trong kho đông lạnh thực phẩm …
Để tránh mọi người không hiểu, hình ảnh và video cũng chu đáo ghi rõ phụ đề, giải thích chi tiết các loại chất lượng thực phẩm đáng lo ngại, nguồn cung cấp không rõ ràng, vệ sinh và phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn và các vấn đề khác.
Đặc biệt nghiêm trọng là nguyên liệu nấu ăn kém chất lượng, nói là nhập khẩu hải sản cao cấp nhưng thực tế không biết đến từ đâu, nói là thịt tươi nhưng thực tế là thịt đông lạnh đã được cấp đông trong thời gian không xác định, sau khi rã đông thịt đều có mùi lạ nhưng sau khi dùng gia vị xử lý thì vẫn bưng lên bàn ăn…
“Về thuế, thật đúng là tra không được.” Triệu Tỉnh Quy nói với Thạch Tĩnh Thừa, “Có lẽ chỉ có báo cáo, để cho bên thứ ba đến điều tra.”
Những hình ảnh và video này là Triệu Vỹ Luân phái người nằm vùng vào khách sạn và nhà hàng của nhà họ Thạch mất nửa tháng. Nửa tháng ngắn ngủi đã lấy được nhiều chứng cứ như vậy, đó chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Có thể tưởng tượng được, nhà họ Thạch với tư cách là lão đại hàng đầu trong ngành công nghiệp nhà hàng khách sạn ở thành phố Gia, mấy năm nay quan thương cấu kết, không quan tâm đến an toàn của khách, không biết thu được bao nhiêu lợi ích bất hợp pháp từ đó.
Trong bầu không khí im lặng, video và hình ảnh được phát xong, Triệu Tỉnh Quy hỏi người đàn ông đã cứng đờ người ra: “Những bằng chứng này, anh có hài lòng không?”
Thạch Tĩnh Thừa biến thành một con thú, giống như Trác Minh Nghị đã cùng đường, anh ta muốn đánh Triệu Tỉnh Quy nhưng biết mình không thể đến gần anh, bên cạnh anh có một vệ sĩ bảo vệ, vừa rồi đã khống chế A Cương lại.
A Cương… Thạch Tĩnh Thừa trước khi lên sân khấu đã gặp A Cương, đối phương nói cho anh ta biết phải uống chén rượu nào, đã đánh dấu rõ, ngàn vạn lần không được cầm nhầm.
Thạch Tĩnh Thừa lại quay đầu nhìn Trác Uẩn, cô gái vẫn nằm sấp trên bàn. Đến lúc này, Thạch Tĩnh Thừa đã mất đi lý trí, anh ta muốn ph@t tiết, muốn giãy dụa, muốn báo thù! Anh ta không động đến Triệu Tỉnh Quy được, nhưng anh ta có thể động được Trác Uẩn! Cùng lắm thì cùng cô đồng quy vu tận(*)!
(*)Đồng quy vu tận: Chết chung với nhau, kéo nhau cùng chết.
Tất cả đều do cô, tất cả đều là bởi vì cô, tất cả trò quỷ đó đều do cô làm!
Cô đã hủy hoại tất cả mọi thứ của anh ta, anh ta sẽ giết cô, giết cô, giết cô…
Thạch Tĩnh Thừa sải bước về phía Trác Uẩn, đẩy Biên Lâm và Lương Nguyệt đang đứng chặn đường ra, ánh mắt Triệu Tỉnh Quy sợ hãi, hét lớn thành tiếng: “Dừng tay!”
Anh nhanh chóng di chuyển xe lăn, anh Mục ở trước mặt cũng xông tới, nhưng bàn tay Thạch Tĩnh Thành vẫn chưa kịp rơi xuống người Trác Uẩn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc kia cổ tay của anh ta bị siết chặt.
Mắt Thạch Tĩnh Thừa muốn nứt ra, nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi giống như Triệu Tỉnh Quy, cậu ta giống như chạy nhanh đến, trên trán đầy mồ hôi, vẫn đang thở hổn hển.
“Tưởng chị tao dễ bị ức hiếp vậy sao?” Trác Hoành nghiến răng nghiến lợi nhìn Thạch Tĩnh Thừa, “Triệu Tỉnh Quy không đánh được mày nhưng ông đây có thể, ông đây muốn đánh mày từ lâu rồi!”
Vừa dứt lời, Trác Hoành lập tức nện một đấm thật mạnh vào mặt Thạch Tĩnh Thừa, gần như hất bay anh ta ra ngoài, kính mắt cũng bị nứt ra.
Trác Minh Nghị ngơ ngác nhìn mọi thứ, cảm thấy mình như đang lâm vào ảo giác.
Trác Hoành ném một cái túi đeo vai cho Triệu Tỉnh Quy: “Dẫn chị tôi đi đi!”
Cậu ta đi tới vỗ vai Trác Uẩn: “Diễn đủ chưa? Còn chưa đứng dậy!”
Trác Minh Nghị, A Cương, Thạch Tĩnh Thừa ngã trên mặt đất: “…”
Cô gái vẫn nằm sấp trên bàn chậm rãi ngẩng đầu lên, bên môi mỉm cười, cô đứng lên, nhẹ nhàng chạy về phía Triệu Tỉnh Quy, đâu giống như bị bỏ thuốc!
A Cương mừng rỡ như điên, Trác Uẩn không uống ly rượu pha “nước nghe lời”, có phải anh ta sẽ không có việc gì không?
Bành Khải Văn vỗ gáy anh ta: “Đừng mơ! Quá trình anh đánh thuốc tôi đã chụp được rồi!”
A Cương lập tức khóc lóc van: “Tôi bị ép! Tôi bị oan! Là giám đốc Trác bảo tôi đi mua thuốc! Ông ấy sai tôi đánh thuốc!”
Biên Lâm nghe được những lời này, khó có thể tin nhìn về phía Trác Minh Nghị, Trác Minh Nghị đã ỉu xìu, chỉ trong chốc lát giống như đã già nua hơn mấy tuổi, cả người hồn bay phách liệt trên ghế, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Triệu Tỉnh Quy vươn tay về phía Trác Uẩn, Trác Uẩn đưa tay cho anh, hai tay nắm chặt lấy nhau. Cô nhanh chóng cởi giày cao gót ra, tháo búi tóc sau đầu, ném chiếc nhẫn đính hôn kia về phía Thạch Tĩnh Thừa, cuối cùng giơ cho anh ta một ngón giữa.
“Mười Ba, nhờ cả vào em đấy! Nhớ chăm sóc mẹ! Giữ liên lạc!” Trác Uẩn cười ngọt ngào với Trác Hoành, nắm tay Triệu Tỉnh Quy, một người lái xe lăn, một người xách làn váy chạy chân trần, trước mặt một đống quần chúng ăn dưa biến mất sau cánh cửa phòng tiệc.
Trác Hoành bị nụ cười của Trác Uẩn làm cho hoa mắt, quay đầu nhìn về phía Thạch Tĩnh Thừa đang ngã trên mặt đất, đá một cước.
Một trò khôi hài kết thúc, trên đường từ nhà hàng đến bãi đỗ xe, Trác Uẩn bởi vì đi chân trần nên lòng bàn chân bị mặt đất làm bỏng, dứt khoát vòng qua cổ Triệu Tỉnh Quy ngồi trên đùi anh, bảo anh lái xe lăn mang cô đi.
Chú Miêu cùng anh Mục không xa không gần đi theo phía sau bọn họ.
Trên đường đi, hai người trẻ tuổi trò chuyện.
“Cô giáo Trác, tại sao em phải giả vờ lâu như vậy? Anh tưởng em sẽ thức dậy sớm hơn.”
“Em muốn giáng cho bọn họ một đòn cuối cùng, không phải người xấu đều nghĩ cuối cùng sẽ có thể chuyển bại thành thắng sao? Kết quả người tốt sẽ sử dụng một đòn sát thủ, làm cho toàn bộ phòng tuyến của bọn họ sụp đổ.”
“Ý em là em chính là đòn sát thủ đó?”
“Không phải sao?”
“Nhưng anh cảm thấy anh mới là người giải quyết mọi thứ trước mắt, bọn họ căn bản không thể đánh trả được gì.”
“Hưmm…em hơi bị không vui rồi đấy.”
“Hahahaha. Đừng như vậy, diễn xuất của em rất tốt, nếu không phải anh biết trước thì cũng bị em lừa gạt.”
“Nói vậy cũng không an ủi được em đâu nhé!”
“Ha ha ha ha…. ”
“Đáng ghét! Nhìn đường! Đừng làm em ngã!”
……
Trong đại sảnh tầng một của nhà hàng hải sản tươi sống Thạch Cực, bên cạnh bàn ăn hai người chỉ có một vị khách nữ trẻ tuổi đang ngồi.
Làn da cô ta trắng tái, thân hình mảnh khảnh, nghe được mấy nhân viên phục vụ đang xì xào nói rằng sảnh tiệc lầu hai xảy ra chuyện lớn, hình như là tiệc đính hôn của giám đốc Thạch bị làm hỏng, vô cùng rắc rối.
Thẩm Thi Ngọc ăn thìa chè cuối cùng, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.
Trả tiền xong, cô ta đeo kính râm, cầm túi xách, đi tới cửa nhà hàng, quay đầu liếc nhìn bảng hiệu nhà hàng hoành tráng kia, khẽ cười một tiếng, lắc lư đi dưới ánh mặt trời.